Lược Thiên Ký

Chương 1435: Liên quan ta cái rắm.




- Tin tưởng ta, ta là thật không biết, nàng đến tột cùng làm cái gì với ngươi?

Thanh La tiên tử nhìn ánh mắt của hắn, thần sắc càng cấp bách, bước về phía trước một bước, vội vàng nói:

- Ngay cả ta lúc đầu biết tin tức ngươi trở về, cũng là nàng trọng thương được người đưa về, nàng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói đạt được tin tức ngươi trở về, muốn qua tiếp ngươi, thế nhưng ngươi trực tiếp xuất thủ đả thương nàng, sau đó trốn ra Long Giới, ta nghe xong tin tức này cả người đều bối rối, không để ý thần thông chưa tu thành, trực tiếp xuất quan tới tìm ngươi, cho tới bây giờ đã hơn tháng rưỡi...

- Thật hay giả?

Phương Hành gắt gao nhìn biểu lộ trên mặt Thanh La tiên tử, có chút khó mà phân biệt, lông mày ngưng tụ thành cục.

Lúc này cục diện lẫn lộn, căn bản không thể nào phân rõ!

- Nàng... Nàng đến tột cùng làm cái gì với ngươi?

Thanh La tiên tử phát giác biểu lộ của Phương Hành không đúng, cũng có chút nóng nảy, lại bước ra một bước, khẩn cấp hỏi.

- Ha ha, chính ngươi hỏi nàng không phải tốt sao?

Phương Hành buông mí mắt, bất động thanh sắc, nhàn nhạt trả lời.

- ... Tốt, lúc trước ta thấy nàng bị trọng thương, xác thực không thể hỏi nàng quá nhiều!

Thanh La tiên tử ngẩn ngơ, sau đó nhẹ gật đầu, quay người khẽ vẫy tay, lập tức có một đạo thanh quang bay xa, bay tới vị trí nào đó trong Thượng Huyền Thành, mấy hơi sau, ở vị trí này nổi lên kim mang, có mấy thân ảnh bay đến, tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã đến khu vực này, lại là mấy lão ẩu áo bào đỏ, giơ lên một vạc lớn bằng bạch ngọc, thân vạc tràn đầy phù văn, mà ở trên miệng vạc, thì chụp lấy một cái nắp điêu khắc hình Cửu Long, vạc lớn vừa tới, liền có thể ngửi được mùi thuốc nồng nặc!

- Làm cái gì vậy?

Phương Hành nhịn không được khẽ nhíu mày, nhìn Thanh La tiên tử một chút.

Thanh La tiên tử lại chỉ nhìn cái vạc, bàn tay che ở bên trên, miệng lẩm bẩm, dường như đang nói chuyện với cái vạc:

- Hồng Thiên muội muội, hiện tại là thời điểm ngươi chữa thương trọng yếu, nhưng ta có lời hỏi ngươi, xin lỗi...

Dứt lời, nhẹ khẽ hít một hơi, sau đó nhấc nắp vạc lên.

Hô...

Trong nháy mắt, mùi thuốc giống như thực chất truyền khắp bốn phía, còn mang theo tanh hôi nhàn nhạt.

Các tu sĩ từ khi Thanh La tiên tử hiện thân, thì không người dám đánh gãy nàng, chỉ có thể lẳng lặng nghe, lúc này cũng hiểu được thứ gì, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, thấy Thanh La tiên tử mở nắp, liền duỗi đầu ra xem...

Vừa xem xét, trong lòng nhịn không được chấn kinh...

Trong vạc lớn là một người... hoặc là nói nửa người!

Rất rõ ràng, kia là một nữ tử, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo, chỉ là nàng còn hoàn chỉnh, lại chỉ có một cái đầu lâu, dưới đầu lâu đều ngâm ở trong nước thuốc đỏ nhạt, thông qua dược dịch, có thể nhìn thấy vô số mạch máu cùng xương cốt mềm nhũn, tạng khí dựa vào hình người sinh ra, chỉ là lúc này rõ ràng còn không có trưởng thành, nhìn cực kỳ cổ quái, thậm chí còn có chút buồn nôn!

Ngay cả Phương Hành nhìn thấy một màn này, con ngươi cũng nhịn không được co rụt lại.

Cũng không phải kinh ngạc bộ dáng của nữ tử kia, mà là quả thực có chút bội phục thủ đoạn của Tiên Giới, lúc trước Hồng Thiên này bị mình đánh nổ nhục thân, còn sót lại một cái đầu lâu, lúc ấy cho rằng nàng ngoại trừ đoạt xá, thì không còn khả năng may mắn sống sót, lại không nghĩ rằng, lại có thể dùng thủ đoạn cổ quái bực này, tựa hồ muốn để nàng sinh ra nhục thân lần nữa...

- Tiểu... Tiểu thư...

Sau khi cái vạc được mở ra, nữ tử kia giống như có cảm giác, mở mắt, nhẹ kêu một tiếng, cực kỳ yếu ớt.

- Hồng nhi, là ta không tốt, quấy rầy ngươi chữa thương, sau đó ta sẽ tìm tiên dược gấp mười lần cho ngươi...

Thanh La tiên tử thấy nữ hài kia, con mắt cũng đỏ lên, tâm đau dữ dội, cẩn thận vuốt ve đầu nàng, sau đó nén bi thống nói:

- Thế nhưng Hồng nhi, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, lúc trước ngươi nhận được Long Giới truyền thư, vì sao không trực tiếp cho ta? Lúc đó ngươi nói là sợ quấy rầy ta bế quan tu luyện, mình đi kiểm tra xem tin tức thật giả, về sau vì sao lại bị thương nặng như vậy trở về? Hồng nhi, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ không trách ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nói thật...

- Hắn... Hắn tới?

Hồng Thiên Tiên Tử khẽ run lên, lập tức đoán được cái gì, đầu lại có thể tự do hoạt động, quay về phía sau, lập tức thấy được Phương Hành đứng ở nơi đó, tay áo bồng bềnh, trong mắt lập tức lóe lên vẻ ác độc, thống hận, bi phẫn, cừu hận… sau đó dùng hết lực khí toàn thân, cắn răng nghiến lợi nói:

- Tiểu thư, vì sao ta làm như vậy, ngươi vẫn không rõ sao? Người này... là hỗn đản, là khắc tinh của tiểu thư, lúc trước hắn không nghe ngươi khuyến cáo, khăng khăng muốn vào Long Giới, kết quả không thể đi ra, hại ngươi thương tâm hơn ba trăm năm, bây giờ khó khăn lắm mới đi ra bóng ma, cùng... cùng Đế Thích đại nhân tình đầu ý hợp, thậm chí ngay cả hôn ước cũng định xong, thế nhưng hắn... hắn lại còn sống trở về...

Những lời này, làm tất cả người nghe lộ ra vẻ hiểu rõ.

Trên mặt Thanh La tiên tử thì khó nén bi phẫn đau xót, lệ quang doanh doanh, khóc ròng nói:

- Hồng nhi ngốc, vì sao ngươi muốn...

- Tiểu thư... Ngươi... Ngươi luôn mềm lòng, ta biết hắn trở về sẽ hại ngươi... Chỉ cần hắn vừa về, nhất định sẽ gây ra đại phiền toái, cho nên ta... ta muốn bảo vệ ngươi... Chỉ hận... Chỉ hận ta quá yếu, thế mà bị hắn... làm cho bị thương!

Hồng Thiên Tiên Tử hung hăng kêu lớn, thanh âm lanh lảnh, cực kỳ quái dị, hơn nữa theo tâm tình của nàng kích động, thậm chí làm phù văn trên vạc không ngừng ảm đạm xuống, phàm là người hiểu trận phù đều biết, phù văn trên vạc đại biểu là sinh cơ của người bị thương trong vạc, thời điểm toàn bộ phù văn ảm đạm, chính là thời điểm sinh cơ của nàng tan biến, Thanh La tiên tử cũng nhìn thấy điểm này, lập tức điểm mi tâm của Hồng Thiên một cái, để nàng ngủ thật say.

Sau đó nàng vội vàng đóng nắp vạc, gia cố phong ấn, lúc này mới ngăn trở sinh cơ tiếp tục tan biến.

Sau khi làm xong, nàng lại khóc thầm nửa ngày, mới chậm rãi xoay người qua, hai mắt đẫm lệ nhìn Phương Hành, ngữ điệu chua xót.

- Đế Lưu ca ca, những chuyện này, ta là thật không biết, cũng không nghĩ tới...

Cả Thượng Huyền Thành, vào lúc này tựa hồ yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng buồn bã nhàn nhạt của đôi nam nữ si tình.

Thiên địa im ắng, lại tựa như áp lực phun trào, đang buộc Phương Hành nói những lời gì đó...

Thanh La tiên tử đau thương và bất đắc dĩ, không biết làm bao nhiêu người đồng cảm, bọn hắn cơ hồ muốn phát cuồng, cảm thấy nếu mình đứng ở vị trí của Phương Hành, tự nhiên là hận không thể lập tức ôm Thanh La vào trong ngực, an ui trái tim khổ sở của nàng. Mà ở trong loại chờ mong vô tận này, cũng tạo thành một loại áp lực đáng sợ, như thủy triều đung đưa tới lui...

Duy nhất im lặng là Phương Hành, hắn đâu muốn để ý tới những loạn thất bát tao này, chỉ muốn an ổn tiến vào đại trận truyền tống mà thôi... Nhưng cục diện hôm nay, lại làm cho hắn không thể không chăm chú đối đãi, nếu không sợ là không thoát thân được...

- Ai, lại đến thời điểm diễn kỹ...

Phương Hành âm thầm nghĩ, chậm rãi quay người nhìn về phía Thanh La tiên tử, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt phức tạp.

- Ngươi... Ngươi tin tưởng ta không?

Thanh La tiên tử khẩn cấp hỏi, hốc mắt lại đỏ lên.

- Ta...

Thần sắc Phương Hành như cũng có bi thương vô tận, há hốc mồm, lại chỉ nói ra một chữ...

Thanh La tiên tử mặt đầy nước mắt, như khóc như cười chờ câu trả lời của hắn.

Nhưng sắc mặt Phương Hành đột nhiên thay đổi, con mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn phương hướng thành tây, khiếp sợ đến ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi, thời điểm mở miệng đã biến thành kinh ngạc kêu to:

- ... Ta... Ta sát, đó là vật gì?

- Ừm?

Phản ứng của hắn, lại làm cho tất cả mọi người giật nảy mình, vội vã quay đầu nhìn lại.

Ngay cả Thanh La tiên tử cũng biến sắc, đột nhiên xoay người qua.

Chỉ bất quá sau khi quay đầu nhìn sang, lại phát hiện viễn không trống rỗng, một mảnh trời xanh, không có cái gì...

Bọn hắn còn không tin, ngơ ngác trừng mắt nhìn, xác nhận một chút, vẫn không có cái gì.

Thậm chí có người trực tiếp đưa thần thức qua, nhưng vẫn không có nhìn thấy bất kỳ vật gì...

Mà bọn hắn không có dự kiến đến là, thời điểm lực chú ý của tất cả mọi người bị dời đi, Phương Hành bắt lấy cơ hội này, giống như lửa thiêu cái mông, nắm lấy nữ hài mù lòa, xoay người bỏ chạy, pháp lực toàn thân vận chuyển, tựa như trực tiếp dùng nhục thân xé toang hư không, vọt tới đại trận truyền tống...

- Muốn thoát thân, quả nhiên vẫn phải dựa vào kỹ thuật diễn...





Bạn cần đăng nhập để bình luận