Lược Thiên Ký

Chương 1649: Ta có thể tự mình đến





- Hắn đến cùng sẽ làm thế nào?

Phương Hành cười gằn, làm các tu sĩ Thiên Nguyên và sinh linh Thần tộc run rẩy, trong lúc nhất thời ánh mắt người người bùng cháy, ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng khẩn trương, một chút cũng không dám thư giãn, bởi vì bọn họ hiểu, ở dưới tình huống như vậy, Phương Hành thật có thực lực giết sạch bọn họ, hơn nữa chỉ cần hắn ra lệnh là được, vừa nãy bọn họ còn từng vây giết hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết, như vậy vào lúc này, hắn ăn miếng trả miếng, hạ lệnh chém giết hết thảy sinh linh của Thiên Nguyên và Thần tộc, tựa hồ là hoàn toàn có thể lý giải, nhưng hắn đến tột cùng sẽ làm sao...

Trên thực tế thời gian Phương Hành cười gằn rất ngắn, nhưng trong sân bất luận là tu sĩ Thiên Nguyên hay sinh linh Thần tộc, đều cảm giác như trải qua một thế kỷ!

Bất kể là Thanh Nhan Tiên Tử, Đạo Vô Phương, hay Ô Nhất Điển trốn ở trong đám người, cùng với các tu sĩ Thiên Nguyên khác trước đây gặp qua Phương Hành, biết được tên tuổi của Phương Hành, nghe qua truyền thuyết của hắn, cùng với tin tưởng lập trường của mình, mới vừa rồi không có tham dự vây giết, vào lúc này cũng kinh hoàng hoảng sợ, bởi vì bọn họ không biết sắp phải đối mặt vận mệnh như thế nào!

Không cần nghi ngờ, kia là một ma đầu, một ma đầu hỉ nộ vô thường!

Hiện tại còn là một ma đầu bị chọc tức giận, ai có thể tin hắn sẽ lắc mình biến hóa, như thánh nhân rủ lòng từ bi?

- Các vị đạo hữu, âm thầm chuẩn bị đi, thời điểm đại chiến bộc phát, không cần ham chiến, dùng tất cả biện pháp giết ra khỏi trùng vây, trốn về Bỉ Ngạn đạo tràng, ngàn vạn lần phải ghi nhớ, nhất định phải nói sự tình của ma đầu kia cho chư vị trưởng lão biết, mời các trưởng lão báo thù!

Trên mặt Từ Thiếu Yết biểu hiện nghiêm nghị, âm thầm dùng thần niệm truyền âm, truyền ra mệnh lệnh của mình.

Hắn không cảm thấy các tu sĩ Thiên Nguyên có thể tránh được tai nạn này, bởi vậy hắn đã làm tốt chuẩn bị xấu nhất!

Những người khác được hắn truyền âm, tâm tình vốn đã trầm trọng thì càng trở nên trầm trọng, sau đó truyền cho càng nhiều người, trong khoảng thời gian ngắn, không biết bên Thần Minh tâm tình như thế nào, nhưng bên Thiên Nguyên là tử chí dần sinh, bi thương bao phủ ở trên đỉnh đầu, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt trở nên tuyệt vọng nhìn Phương Hành...

Ngược lại, tứ đại thế gia chiến ý vang dội, sát khí đã uẫn nhưỡng đến đỉnh điểm, mọi ánh mắt đều nhìn Phương Hành, chỉ chờ hắn nhẹ gật đầu, sát khí sẽ thả ra ngoài, tàn sát sinh linh Thiên Nguyên và Thần tộc!

- Chuyện này... con mẹ nó đến cùng là xảy ra chuyện gì a?

Ở trong hoàn cảnh đằng đằng sát khí, bộ hạ Tiệt đạocủa Phương Hành tâm tình bất nhất, có chút rối loạn, đối với đạo chúng phổ thông, tâm tình giống như tứ đại thế gia, thậm chí càng phẫn nộ, bọn họ cũng cho rằng là tu sĩ Thiên Nguyên tổn thương Phương Hành, vậy thì nhất định phải trả giá bằng máu, tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng Lộc Tẩu và Văn tiên sinh lại có chút khiếp sợ, bọn họ hiểu được nếu hạ lệnh tru diệt hết thảy tu sĩ Thiên Nguyên sẽ đại diện cho cái gì, bởi vậy trong lòng không nhịn được lo lắng, liên tục nhìn Phương Hành.

Thời điểm tâm tình mọi người dâng lên tới cực điểm, ánh mắt Phương Hành đảo qua các sinh linh Thiên Nguyên và Thần tộc, nhẹ nhàng mở miệng.

Tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, không dám bỏ qua bất luận một chữ nào...

- Không cần các ngươi ra tay giúp ta hả giận!

Âm thanh của Phương Hành vang lên, mang theo ý vị bất cần, nhẹ nhàng truyền vào trong tai mọi người.

- Hả?

Vừa nghe được câu này, bầu không khí đã uẩn nhưỡng tới cực điểm chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt dại ra.

Bốn thế gia và Cáp Mô Quân đằng đằng sát khí, đột nhiên như có loại cảm giác đánh hụt, biểu hiện vừa kinh ngạc vừa quái lạ nhìn Phương Hành, Lộc Tẩu và Văn tiên sinh nhìn nhau, không dễ phát hiện thở phào nhẹ nhõm...

Mà các tu sĩ Thiên Nguyên và đám người Thông Cổ Thần Vương thì kinh ngạc đến ngây người.

Tiếng kinh ngạc giống như thuỷ triều vang lên, các tu sĩ Thiên Nguyên và sinh linh Thần tộc như gặp đại địch, thậm chí trong lòng đã ôm tử chí, vào lúc này đều thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa hư thoát, bọn họ thực không nghĩ tới Phương Hành lại sẽ vào lúc này buông tha bọn họ, cảm giác sống sót sau tai nạn thực rất phức tạp...

Đương nhiên, theo cảm giác này bay lên, cũng có tư vị khác ở trong lòng thăng lên...

Vừa nãy đã nháo đến cấp độ kia, vì sao hắn còn muốn hạ thủ lưu tình?

Hiện tại hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, cũng không ra tay với chúng ta, vì sao vừa nãy một thân một mình, lại đại khai sát giới?

Mà lúc này, Thanh Nhan Tiên Tử vốn cực kỳ lo lắng, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, nàng che miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Phương Hành lại trở nên cực kỳ đau lòng:

- Vào lúc này hắn có thể làm ra quyết định như vậy, phải chịu bao nhiêu ủy khuất a...

Ánh mắt Đạo Vô Phương nhìn Phương Hành, cũng trở nên hơi thâm trầm, quá một lát mới thấp giọng nói:

- Sự tình liên quan tới Táng Tiên Pha, tuy Chư Tử đạo tràng và Thiên Nguyên không có định luận, nhưng có một số trưởng lão ở trong bóng tối đổ thêm dầu vào lửa, bọn họ không muốn gánh lấy tên tuổi vứt bỏ người lập xuống đại công, bởi vậy phóng túng đệ tử dưới trướng tùy ý bôi đen Phương Hành, mà những người khác tuy vẫn đang giúp Phương Hành làm sáng tỏ sự thực, nhưng Chư Tử đạo tràng luôn áp chế, hơn nữa mấy bằng hữu của Phương Hành vẫn luôn cần tu, hiếm khi lộ diện, hắn lại vô duyên vô cớ rời Thiên Nguyên, khiến thanh danh của hắn càng ngày càng tệ!

Nói đến chỗ này, hắn hơi dừng lại một chút, thở dài nói:

- Ngay cả ta, biết rõ chân tướng như thế nào, lại không có hết toàn lực đi chính danh, bởi vì lòng người khó dò, rất dễ thay đổi, bọn họ chỉ tin ý nghĩ mà bọn hắn tin tưởng, ta cũng nhiều lần thất vọng thậm chí tuyệt vọng, cuối cùng không muốn đi cãi cái gì, dù sao nghĩ lại, Phương Hành này vốn là ma đầu, không để ý danh tiếng, hắn sẽ không coi là chuyện to tát... Nhưng bây giờ nghĩ lại, chúng ta đều phạm vào một sai lầm to lớn!

Thanh Nhan Tiên Tử khẽ gật đầu, chậm rãi nói tiếp:

- Chuyện này, kỳ thực rất trọng yếu!

- Hừ, tên ma đầu này, hắn... hắn đến tột cùng lại đang đánh chủ ý gì...

Trong một mảnh vắng lặng, Từ Thiếu Yết nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, có điều chỉ nói phân nửa, hắn vốn là muốn nói, tên ma đầu này đến tột cùng lại đang đánh ý định quỷ quái gì, nhưng mặc dù là hắn, vào lúc này cũng nói không ra, dù sao người ta ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều sẽ toàn quân bị diệt, như vậy còn cần đánh ý định quỷ quái gì?

Hơn nữa coi như là đối với hắn, bây giờ cũng không có chuyện gì quan trọng hơn so với sống sót rời đi...

Tuy bầu không khí buông lỏng, các loại nghị luận dần lên, Phương Hành lại đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt mang theo cười gằn, ánh mắt chậm rãi quét qua các tu sĩ Thiên Nguyên và sinh linh Thần tộc như trút được gánh nặng, mang theo ý tàn nhẫn mở miệng:

- Không cần các ngươi giúp ta hả giận, ý tứ là...

- Hả?

Lời này lại làm mọi người không hiểu ra sao, đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

- ... Ta có thể tự mình đến!

Nói xong câu này, ánh mắt của hắn co lại, nhìn về phía trước.

Ánh mắt kia như kiếm, trực tiếp nhìn một người trong các tu sĩ Thiên Nguyên.

Trong nháy mắt đó, Từ Thiếu Yết ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn!

Vèo!

Cũng ngay trong nháy mắt này, Phương Hành đột nhiên cắn răng, pháp lực vận chuyển, hắn vốn đã bị thương nặng, khí lực suy kiệt, nhưng lúc này lại mạnh mẽ nhấc đề khí, trên người ma khí cuồn cuộn, thân hình trong chớp mắt nhào ra ngoài, khó có thể hình dung thân pháp kia nhanh bao nhiêu, ở trong mắt chúng tu, hắn như một ánh hào quang lóe lên, thời điểm xuất hiện đã đến trên đỉnh đầu Từ Thiếu Yết, Khi Thiên Bá Man Đao mạnh mẽ chém qua...

- Ma đầu ngươi dám...

Từ Thiếu Yết vừa giận vừa sợ, phấn nộ hét lớn, đao gỉ trong tay vẫy một cái, muốn chém về phía không trung.

Nhưng lúc này Phương Hành đã vận chuyển Ma Danh, lực lượng mạnh mẽ biết bao, hơn nữa Từ Thiếu Yết sớm đã bị hung uy của hắn áp chế, phản ứng vốn chậm nửa nhịp, ngay cả lực lượng Tiên Danh cũng chưa kịp vận chuyển, đã bị Phương Hành đánh bay đao gỉ, sau đó bàn tay lớn ép xuống, mạnh mẽ đặt ở trên thiên linh cái, triệt để hạn chế hắn...

- Chuyện này... Chuyện gì thế này?

- Ma đầu kia nói sẽ thả chúng ta đi, sao còn muốn ra tay?

- Hắn đổi ý sao?

Xung quanh lập tức kinh hãi, các tu sĩ Thiên Nguyên đều chạy tứ tán ra, sau đó tế lên pháp bảo.

- Phương Hành, ngươi...

Đạo Vô Phương cách đó không xa càng kinh hãi, thất thanh gọi lên.

- Các ngươi cần gì phải kinh hoảng, ta chỉ là thanh lý môn hộ cho các ngươi mà thôi...

Nhưng tay Phương Hành chỉ đặt ở trên thiên linh cái của Từ Thiếu Yết, không có thật đập xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua, liền làm chúng tu kinh sợ không dám ra tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đạo Vô Phương, âm thanh trầm thấp nói:

- Tên béo đáng chết, ta nhớ trước đây ngươi cũng là một bụng ý nghĩ xấu, sao bây giờ đạt được Tiên Danh, trái lại trở nên ngu ngốc như vậy?

Nhìn ánh mắt mơ hồ mỉm cười của Phương Hành, Đạo Vô Phương nhất thời có chút kích động, sắc mặt phức tạp.

Nếu người khác gọi hắn là tên béo đáng chết, nói hắn trước đây một bụng ý nghĩ xấu, phỏng chừng hắn sẽ lập tức trở mặt, nhưng lời này do ma đầu kia nói ra, lại làm hắn cảm giác được một loại cảm động đã lâu không gặp:

- Nguyên lai ma đầu kia còn nhớ tới ta...


Phương Hành tự nhiên sẽ không để ý tới trong lòng Đạo Vô Phương nghĩ như thế nào, chỉ cười lạnh mở miệng:

- Đám rác rưởi ngu ngốc các ngươi thật không thể cứu, tìm đại gia ta gọi đánh gọi giết, lẽ nào các ngươi là óc heo không nghĩ tới, Thần Chủ là làm sao lấy được tin tức Hỗn Độn Tiên Viên nên chỉ có Thiên Nguyên biết được, ta là làm sao được tin tức này? Chư Tử đạo tràng các ngươi bày xuống Tiếp Dẫn đại trận, lại làm sao rơi vào trong tay Thần Chủ, sau đó bày xuống đại trận giống vậy tranh cướp Tiên Viên, để cho các ngươi mất đi tiên cơ?





Bạn cần đăng nhập để bình luận