Lược Thiên Ký

Chương 1110: Kế mượn đao giết người




Thời điểm hai bên giằng co, yêu binh của Thương Lan Hải, Tiểu Tiên Giới thậm chí Hồng Hoang Cốt Điện căn bản không có khả năng lấy được ưu thế, công phá Tù Tâm Nhai, trừ khi Tứ hoàng tử Ngao Cuồng, Hung Đạo… xuất thủ, mới có thể nhất cử đánh giết bốn Hải Linh, thành công đánh vào Tù Tâm Nhai, chỉ bất quá mặc dù bọn họ có thực lực này, lại không dám xuất thủ, bởi vì trong Tù Tâm Nhai còn có một Tù Tâm Nhai Chủ thực lực thâm bất khả trắc trông coi, thần tiễn của hắn ai dám khinh thường, lại có ai dám vào lúc này lấy thân đỡ mũi tên?

Dưới loại tình huống này, trừ khi có kỳ chiêu gì nhất cử đánh tan phòng ngự của Tù Tâm Nhai, nếu không càng kéo càng bất lợi!

Dù sao trong công phạt chi tranh, chiếm thượng phong chính là Tù Tâm Nhai, một mực cầm nhân mạng lấp chính là bọn hắn!

Lúc này nếu không có an bài khác, lui binh là lựa chọn duy nhất!

Đám người trong sân đều khám phá ra điểm này, cho nên đề nghị lui binh, nhưng Phương Hành giống như điên rồi, lại không quan tâm, như không nguyện ý tiếp nhận kết quả này, điên cuồng vọt về phía trước, mà Tù Tâm Nhai Chủ thì như mèo đùa chuột, một tiễn lại một tiễn bắn hắn trở về, áp chế hắn gắt gao, hắn lại giống như không muốn tiếp nhận kết quả này, vẫn cắn răng nghiến lợi vọt tới!

Hắn đã mất lý trí!

Mỗi người đều dâng lên ý nghĩ này, sau đó quyết định rút binh trước!

Dù sao mỗi thời mỗi khắc, thủ hạ của bọn hắn đều đang tiêu hao, mạng người quan trọng, thật chậm trễ không nổi!

- Chư vị đồng đạo, chiến trận bất lợi, tạm lui chỉnh đốn!

Hung Đạo tế ra lệnh kỳ, khác biệt lệnh kỳ hắn giao cho Phương Hành, lệnh kỳ này màu tím, phía trên thêu đầy ngôi sao, vừa tế lên không trung, cả thiên địa lấp lóe tử quang, lưu chuyển hư không, tiên binh của Tiểu Tiên Giới đang ở phía trước đau khổ quyết chiến, lòng mang khiếp ý nhưng không dám tùy tiện lui lại như được đại xá, ai cũng không thèm quan tâm Phương Hành ở phía trước cắn răng chém giết, lập tức nghiêm phòng tử thủ, thận trọng từng bước, chống lên đạo đạo phòng ngự rút về.

Trong chiến trường, lập tức xuất hiện một mảnh lớn đất trống.

- Cường giả Hồng Hoang Cốt Điện, lui!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương thấy thế, cũng giống như không cam lòng lạc hậu, lớn tiếng phân phó, sau đó thấp giọng ngâm nga, tiếng kêu ung dung, chấn động khắp nơi, những Hồng Hoang di chủng linh tính không cao, hung tàn dữ dằn lại kiệt ngạo bất tuần kia nghe được hiệu lệnh của Vương tộc, cả đám đều thay đổi bộ dáng, cụp đuôi thu hung diễm, quay đầu bay về phía Áo Cổ Tiểu Thần Vương.

- Ai, bất kể như thế nào, binh mã này ta đã giao ra, là ngươi không biết tận dụng mà thôi...

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải thấy cảnh này, thở dài, lắc đầu, sau đó vung tay, ba mươi vạn Hải Yêu số lượng nhiều nhất, tử thương cũng thảm trọng nhất, lập tức có quân tôm truyền cho tướng cua, phía sau truyền phía trước, từng đạo mệnh lệnh ban bố ra ngoài, sau đó từng tiểu đội chậm rãi thu công, phía trước rút lui trước, phía sau đoạn hậu, quân trận nghiêm cẩn.

Mà truyền nhân Minh tộc Thái Uyên, Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong cùng Thần Tử Dạ tộc Song Sinh… thì căn bản không có xuất binh, bọn họ là tới tạo thanh thế, tình thế tốt đẹp sẽ cùng nhau tấn công vào, tình thế không tốt sẽ thờ ơ lạnh nhạt, đến lúc này, càng không có ý định xuất binh, ngay cả thám tử cũng thu hồi lại, mảng lớn chiến trường vào lúc này trở nên trống rỗng...

Duy chỉ có một người còn đang liều mạng chiến đấu!

Phương Hành phảng phất như điên thật rồi, chung quanh hắn rõ ràng đã không còn binh mã, nhưng vẫn còn đang liều mạng xung phong!

Giờ khắc này, thậm chí không cần Tù Tâm Nhai Chủ xuất thủ, còn lại bốn Hải Linh cùng gần ngàn binh tướng Mông tộc, đều nhắm mục tiêu về phía hắn, vô số mưa tên, xúc tu, liên tiếp không ngừng đập tới cốt lâu, để Phương Hành giống như ở trong mưa to gió lớn, thế công của hắn đã hoàn toàn bị ngăn trở, một người bị toàn bộ Tù Tâm Nhai đè đánh, giữa không trung, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa và khinh bỉ của binh tướng Mông tộc, không khí làm cho lòng người trầm lắng...

- Ha ha, chỉ bằng chút bản lĩnh của ngươi, cũng muốn phạm Mông tộc ta?

- Còn không bằng mau mau bó tay chịu trói, có lẽ còn có thể lưu chút mặt mũi!

- Tiểu ma đầu, thanh danh của ngươi vang như thế, lại không nghĩ rằng chỉ là rùa đen, có bản lĩnh đi ra đánh một trận?

Vô số mưa tên đánh tới, Phương Hành thân ở trong khô lâu, mặc dù thương không đến, nhưng tựa hồ tức nổ tung.

- Hôm nay tiểu gia không phá Tù Tâm Nhai, thề không trở về...

Hắn lần nữa ngưng tụ thần lực, ầm ầm vọt tới, chỉ tiếc còn chưa tới gần Tù Tâm Nhai, đã bị một mũi thần tiễn đánh tới, đánh lui mấy trăm trượng, trên Tù Tâm Nhai lập tức vang lên tiếng cười to!

- Cái này, chúng ta ai đi khuyên hắn đi...

Mà ở phía sau, đám người Hung Đạo thấy bộ dáng của Phương Hành, cũng cau mày lên.

Bọn họ tự nhiên nhìn ra, lúc này Phương Hành căn bản là làm chuyện vô ích, loại bộ dáng chết cũng không chịu thừa nhận mình đã hoàn toàn thất bại kia làm người đau đầu, đến mức này, còn có tất yếu gì đánh tiếp, nếu không phải có cốt lâu bảo hộ, chỉ sợ coi như hắn có mười cái mạng cũng đã bàn giao ở nơi này, mà bây giờ, dù hắn trốn ở trong khô lâu, người khác không tổn thương được hắn, nhưng hắn một lần lại một lần xông lên, ngoại trừ làm trò hề, thì không còn tác dụng gì khác...

- A, tính tình như vậy, ai có thể khuyên động hắn?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương như bất đắc dĩ cười một tiếng, đáy mắt lại có chút tỏa sáng, âm thầm tính toán thời cơ.

- Kẻ này quả nhiên có tiếng không có miếng, chẳng lẽ ngay cả lực lượng tự kiềm chế cũng không có sao?

Thần Tử Dạ tộc Song Sinh không nhịn được cười lạnh, ánh mắt có chút khinh miệt, có loại cảm giác trước kia mình quá coi trọng Phương Hành, bàn về thực lực, bọn họ vốn cao hơn Phương Hành một bậc, trong mắt bọn hắn, tiểu bối Nhân tộc có thể so sánh với mình căn bản không tồn tại, vì mặc dù bọn họ là tiểu bối, nhưng đều là sinh linh Thần tộc sống không biết bao lâu, trên thực lực có tư cách so sánh với bọn hắn chỉ có một vài tu sĩ Nhân tộc bước vào cảnh giới Tán Tiên hậu kỳ, mà trước đây bọn họ coi trọng Phương Hành, đơn giản là coi trọng thanh danh và bản lĩnh không giống bình thường trong truyền thuyết của hắn mà thôi, thế nhưng bây giờ xem ra, làm việc không biết tiến thối, hẳn chỉ là nghe nhầm đồn bậy!

- Thôi, tùy hắn đi, dù mất mạng, đó cũng là hắn gieo gió gặt bão!

Thái độ của truyền nhân Minh tộc Thái Uyên cũng đồng dạng, lãnh đạm nói một tiếng, đã lười quản.

Nhưng Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong nghe mọi người nói chuyện, hắn vốn đang thờ ơ lạnh nhạt lại hơi động một chút, dường như ý thức được cái gì, gắt gao nhìn Phương Hành đang được cốt lâu bảo vệ, sau đó liếc nhìn Áo Cổ Tiểu Thần Vương, hai người thoáng cách xa những người khác một chút, sau đó Phá Phong giống như cười mà không phải cười nhìn Áo Cổ Tiểu Thần Vương, thấp giọng nói:

- Tiểu Thần Vương, cốt lâu kia chư pháp không thương tổn, vô kiên bất tồi, thật là một bảo bối tốt không tưởng tượng nổi ah!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương Hiển lại không quan tâm, nhìn Phương Hành ở trong sân, nghe vậy cũng chỉ hơi sững sờ, bất đắc dĩ cười nói:

- Đây chính là di cốt của một vị tiền bối trong Hồng Hoang nhất tộc, bị hắn đe doạ lấy đi, lại coi là pháp bảo đến dùng...

- Ha ha, ma đầu kia ỷ vào được Thần Chủ chú ý, coi trời bằng vung, kiêu căng khó thuần, đầu tiên là lừa bịp xương đầu của tiền bối Hồng Hoang Cốt Điện không nói, bây giờ còn âm thầm uy hiếp điện hạ, muốn ngươi phát binh trợ giúp hắn, kết quả lại cầm tính mạng binh mã của Hồng Hoang Cốt Điện ra đùa, thật sự là để cho người ta nhìn không được, bản vương thân là ngoại nhân, cũng thay Hồng Hoang Cốt Điện cảm giác có chút không đáng, hắn có tư cách gì làm như vậy?

Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong lạnh giọng cười nói, ánh mắt bất thiện.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nao nao, hình như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

Bất quá ngẫm lại, cũng xác thực như thế, Hồng Hoang Cốt Điện và Phương Hành có khế ước, lẫn nhau hợp tác, nhưng ở ngoài sáng, bọn họ lại có chút khe hở, thứ nhất là Hồng Hoang Cốt Điện bắt được Phương Hành, hắn mới bị ép gia nhập Thần tộc, mà Hồng Hoang Cốt Điện vốn định giao hắn cho Bất Hủ Thần Vương của Cốt Tộc, kết quả bởi vì Thánh Nhân truyền thừa mới khiến cho hắn trốn khỏi một kiếp, bởi vậy ở ngoài sáng, tất cả mọi người cho rằng ma đầu kia âm thầm hận Hồng Hoang Cốt Điện, mà Hồng Hoang Cốt Điện lại không muốn đắc tội hắn, một mực đang tu bổ quan hệ này!

- Ai, thực không dám giấu giếm, Hồng Hoang Cốt Điện chúng ta cũng là bất đắc dĩ ah...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, tâm tư khẽ động, cố ý thở dài nói:

- Chúng ta quy thuận Thần Đình không lâu, không được tín nhiệm, làm việc tự nhiên như giẫm trên băng mỏng, không muốn thụ địch, trước khi đến Phong Thiện Sơn yết kiến Thần Chủ, phụ vương ta đã khuyên bảo, nói ma đầu kia hiến pháp môn của Thánh Nhân cho Thần Chủ, đã được Thần Chủ chú ý, hơn nữa bản lĩnh của hắn không yếu, ai cũng không biết có thể quật khởi hay không, bảo ta nhất định phải cố gắng chữa trị quan hệ cùng hắn, để tránh vì Hồng Hoang Cốt Điện tạo một cường địch, nhưng Phá Phong điện hạ cũng nhìn thấy, hắn muốn bồi thường gì, chúng ta cho bồi thường đó, muốn binh ta cũng cho binh, nhưng hắn giống như vẫn mang thù ah!

- Ha ha, kẻ này tâm địa nhỏ hẹp, mang thù vong ân, Hồng Hoang Cốt Điện cần gì phải làm những sự tình uổng công này?

Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong thấp giọng cười lạnh:

- Đi chữa trị quan hệ, không bằng...

Nói xong ánh mắt run lên, bình tĩnh nhìn Áo Cổ Tiểu Thần Vương một cái.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương kinh hãi, giảm thấp thanh âm nói:

- Hắn nhưng là người được Thần Chủ để ý a!

Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong cười lạnh nói:

- Chính bởi vì hắn là người được Thần Chủ ngự phong Tử Kim thần tướng, cho nên Bất Hủ Thần Vương Cung ta mới không tiện trực tiếp xuất thủ trảm hắn, chỉ bất quá, nếu chúng ta không có xuất thủ, mà hắn lại vẫn cứ chết khi tiến đánh cấm khu thì sao?

Ánh mắt Áo Cổ Tiểu Thần Vương khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Thần Tử Cốt Tộc Phá Phong.

Ánh mắt Phá Phong lộ ra hung quang, thấp giọng nói:

- Ta chính là truyền nhân Cốt Tộc, nghiên cứu huyết mạch cốt nhục viễn siêu Nhân tộc, có thể nhìn ra, mặc dù ma đầu kia coi cốt lâu là pháp bảo đến dùng, nhưng cốt lâu lại không có liên hệ với hắn, ngược lại cùng điện hạ có lực lượng huyết mạch dẫn dắt, hiện tại Tù Tâm Nhai không có cách nào phá hủy cốt lâu, không tổn thương được hắn, nhưng nếu ta đoán không lầm, Áo Cổ điện hạ là truyền nhân của Hồng Hoang Cốt Điện, hẳn có năng lực thu hồi cốt lâu kia a?

- Thật đúng là xảo...

Trong lòng Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhịn không được cười khổ, trên mặt lại bất động thanh sắc, gật đầu nói:

- Tự nhiên có thể, nhưng...

Phá Phong nghe vậy lại đại hỉ, lập tức nói:

- Cũng không cần điện hạ thực thu hồi, chỉ cần tạm thời đuổi hắn ra khỏi cốt lâu, Tù Tâm Nhai Chủ hận hắn tận xương, há sẽ buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này? Ha ha, ở trong mắt người khác, ma đầu kia là đánh lâu không lùi, mất tập trung xuất hiện sai lầm, từ trong phòng ngự té ra ngoài, ai có thể nghĩ đến địa phương khác?

- Cái này...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương có chút hết chỗ nói rồi, nửa ngày sau mới nói:

- Kế mượn đao giết người này thật tốt!





Bạn cần đăng nhập để bình luận