Lược Thiên Ký

Chương 1260: Bát Hoang Lục Hợp trận


Ngao Liệt tuy hung mãnh, không sợ hết thảy, nhưng hiển nhiên tuyệt đối không ngốc!

Nếu là cường địch cản đường, nó ngạo khí bốc lên, sợ là dạng gì đều dám đánh dám giết một trận. Nhưng nếu đối mặt với tồn tại quỷ dị không cách nào thám tri, lại cứ mạo nhiên xông đi ra trêu chọc một trận, đó không phải dũng mãnh, mà là đồ ngu...

Phương Hành thật cũng không vạch trần hắn, chỉ khẽ cười:

- Chúng ta sầu cái gì, chờ năm người bọn hắn nghĩ cách là được!

- Tránh thân trong tiểu thế giới cũng không xông qua được ư?

- Cửu Linh vương cũng giá ngự Long cung tới đây, trong truyền thuyết, bản thân Thương Lan Hải Long cung chính là một tiểu thế giới, đến cả hắn đều phải bỏ lại nhiều thi thể bộ chúng như vậy, chứng tỏ cách ẩn thân trong tiểu thế giới không ổn. Chí ít cũng tiềm tại rất nhiều nguy cơ, chúng ta không tiền nhiều thế lớn, thực lực hùng hậu như Cửu Linh vương, vẫn nên cẩn thận là hơn...

- Cửu Đầu Trùng đã thành công, chúng ta cũng không kém cái gì, tất nhiên có cách an toàn thông qua vực này!

- Lời tuy như thế, nhưng cũng phải nghĩ ra cách mới được...

Lúc này ngũ lão cầu tiên chính đang dồn dập trao đổi thần niệm, đối mặt tinh lưu quỷ dị bực này, tự nhiên không ai dám chủ quan.

- Vẫn nên trước dò xét mấy phen thì hơn!

Cuối cùng Lam tiên sinh mở miệng, bốn người khác cũng đồng thuận. Mỗi người lần lượt thi triển thủ đoạn, quan sát, thám trắc đặc tính tinh lưu, bọn họ xác thực đều là nhân vật đỉnh cấp tại Thiên Nguyên, sợ rằng chỉ dưới mỗi Thánh nhân, hơn nữa dù là so sánh cùng Thánh nhân cũng chỉ thua nửa trù mà thôi. Nay chăm chú hành sự, ai cũng đều có thần thông, vô luận phù chiếu, hóa thân, khôi lỗi đều đưa hết ra, tận lực dò xét...

Nhưng mà dò xét nửa ngày, từng người được đến một ít phản hồi, nhưng tình hình lại cực không lạc quan.

- Đúng là đáng sợ, vật này lửa thiêu không diệt, đao chém không chết, lôi kích không tiêu, cứ như là bất tử bất diệt vậy...

- Cả pháp lực ta kèm theo trên phù triện đều có thể cắn nuốt, thực sự đáng sợ, cơ hồ không cách nào dùng pháp bảo để phòng ngự...

- Đáng sợ, đáng sợ, lấy thuật che đi khí tức mạnh nhất đưa phân thân tiến vào trong đó đều bị phát giác, khó trách ẩn thân trong tiểu thế giới vượt qua chỗ này e rằng cũng không thỏa. Bản thân tiểu thế giới tất phải tồn tại môn hộ kết nối với đại thế giới, cũng tức là, nhiều nhiều ít ít đều sẽ có một tia khí tức tiết lộ ra, nhưng ở trước mặt sinh linh quỷ dị này, lộ một tia khí tức liền sẽ bị bọn chúng phát giác...

- Ta thử câu thông với chúng, nhưng thần niệm lại bị cắn nuốt, vật này chắc không có linh tính, chỉ biết cắn nuốt...

- ...

- ...

Dò xét nửa buổi, trao đổi ý kiến mấy câu, sắc mặt ai nấy đều rất không dễ nhìn.

Hồng Hoang vũ trụ, huyền ảo vô cùng, bọn họ đều đã là tồn tại pháp lực cường hoành chí cực, nhưng khăng khăng lại có sinh linh bực này sống ở trong tinh không, khó mà cầm nắm, khó mà ứng phó. Mà đấy mới chỉ là một loại sinh linh nho nhỏ trong vũ trụ bao la thôi. Chẳng qua, loại sinh linh này nếu đã tồn tại trên Long Tộc cổ lộ liền chứng minh chúng đã từng bị Chân Long nhất tộc hàng phục, hơn nữa còn cho rằng con cháu hậu thế của mình cũng có năng lực hàng phục bọn chúng. Cửu Đầu Trùng đã từng thuận lợi thông qua nơi này, chứng tỏ hắn có cách hàng phục chúng!

Chỉ có điều, vấn đề ở chỗ, tuy khả năng đó tồn tại, nhưng nghĩ không ra cách, cuối cùng không lại về không.

...

...

- Bọn họ sẽ không căn bản không qua được chứ?

Lúc này, trong Thần cung, Ngao Liệt cũng đang có chút bách thiết nhìn về phía trước.

- Nếu cả cửa ải đầu tiên trong ba cửa đại nạn trên tiên lộ Long Tộc các ngươi đều không qua được, năm người này đúng thật chẳng có tư cách gì cầu tiên!

Phương Hành không ngẩng đầu lên, chỉ nâng lên một quyển ngọc giản chăm chú nhìn, chính là thứ được đến từ tay Thần Chủ.

...

...

- Tuy không biết Cửu Linh vương làm cách nào mà thông qua vực này, nhưng ta lại có một chủ ý, có thể thử một lần!

Đúng lúc ấy, Quỷ tiên sinh trong ngũ lão đột nhiên mở miệng, dẫn đi ánh mắt những người còn lại.

- Mau mau nói!

Mấy người khác chính đang thúc thủ vô sách, vừa nghe lời ấy, lập tức hứng thú hỏi.

Quỷ tiên sinh cũng không dong dài, thoáng trầm ngâm, liền đánh một đạo thần niệm vào trong thức hải bọn họ.

- Nếu dùng cách này, có vẻ khả thi, chỉ là phong hiểm lớn chút!

Lam tiên sinh nghe xong, trầm ngâm không nói.

Văn tiên sinh nghe xong, lại quay đầu nhìn về hướng Phương Hành:

- Nhưng cách này cần phải hắn giúp đỡ!

Lộc Tẩu trầm ngâm một phen, sau đó mới nói:

- Đợi lão phu thôi diễn một phen hẵng tính!

Nói xong liền bó gối ngồi trong tinh vực, hai tay ngắt tính không ngừng, trên khuôn mặt già nua, biểu tình ngưng trọng dị thường. Nửa buổi sau, hắn đột nhiên vươn tay điểm tới, pháp lực ngưng tụ trong hư không, hiện ra bộ dạng tám đạo trận kỳ, sau đó từng đạo từng đạo ngân ti như ẩn như hiện bố khắp giữa tám đạo trận kỳ, cứ thế tuần hoàn lặp lại. Cuối cùng Lộc Tẩu nhảy dựng lên, cước đạp cương bộ, tay niết Bát Hoang Lục Hợp ấn, du tẩu trong tinh không, hai tay không ngừng đánh mấy đạo pháp lực lên tám đạo trận kỳ.

Đầy đủ một canh giờ sau, phen làm phép này mới khó khăn kết thúc, tám đạo trận kỳ đã như liền thành một thể.

Rõ ràng vẫn cứ là tám đạo trận kỳ đơn độc độc lập, nhưng xem ở trong mắt chúng nhân lại như là cùng một đạo.

Lộc Tẩu làm xong hết thảy, sắc mặt có phần xám tro, hiển nhiên bố xuống trận này đã hao phí không ít tâm huyết.

- Lão yêu bà, lấy ra sáu bộ yêu thi thừa lại kia, thử một lần xem sao!

Lộc Tẩu thở một hơi thật dài, trầm giọng nói.

- Hừ hừ!

Yêu bà bà cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không cự tuyệt, gọi ra sáu bộ yêu thi, chính là sáu tên còn lại từ tám đại yêu tướng. Lộc Tẩu phân biệt cắm tám đạo trận kỳ lên lưng sáu bộ khôi lỗi yêu thi, sau đó hướng Văn tiên sinh đứng nghiêm ở bên cạnh nói:

- Hai đạo Hóa Nhân phù một âm một dương, lão thư sinh ngươi có thể làm được chứ?

- Nếu lão phu đều làm không được, Thiên Nguyên cũng không mấy người có thể làm được...

Văn tiên sinh bộ dạng thư sinh trung niên, thanh âm lại có chút già nua, thần tình khá là tự ngạo, khẽ hừ một tiếng, lập tức vận chuyển pháp lực lên đầu ngón tay, ngưng thần vẽ lên giữa không trung, pháp lực ngưng trệ trong hư không, hình thành hai đạo phù văn cực kỳ huyền bí phức tạp. Nếu định thần nhìn kỹ liền có thể thấy hai đạo phù văn này, mỗi một bút khẽ vạch đều là do vô số phù văn nhỏ bé tổ thành, nếu tu vị không đủ, sợ là chỉ riêng nhìn một cái liền sẽ bị hàm nghĩa thâm ảo cất chứa trong phù văn kích cho thổ huyết.

Càng quỷ dị chính là, sau khi hai đạo phù văn được vẽ lên, trên một phù văn chợt tán phát ra sương khí âm sâm, một cái khác lại tán phát hỏa ý hừng hực, một đoàn xanh mênh mông, một đoàn sáng loang loáng. Hai đạo phù văn thành hình, Văn tiên sinh liền thu tay về, phất tay áo vỗ nhẹ, khẽ quát một tiếng:

- Tỉnh lại...

- Xuy...

Hai đạo phù văn đồng thời chôn diệt, sau đó phù quang thần dị lần nữa sáng lên, hóa thành bộ dạng hai người.

Một người thân mặc trường bào, khí vũ hiên ngang, một người tóc xanh như thác, ôn uyển động người, cứ như là hai người thật vậy...

- Hư không tạo linh, như thật như huyễn, tạo nghệ Văn tiên sinh ở đạo phù văn quả thật đáng khen!

Lam tiên sinh và Lộc Tẩu đều khen một tiếng, sau đó thần tình cả năm người đều ngưng trọng lên.

- Đi đi!

Hai bóng người do phù văn huyễn hóa cũng chia nhau cầm một đạo trận kỳ, cùng sáu khôi lỗi yêu tướng hình thành một tổ tám người, kể ra cũng quái, khi tám người bọn hắn đồng thời cầm lên trận kỳ, lập tức liền như hóa thành cùng một người, sau đó do Yêu bà bà điều khiển, xông thẳng vào trong tinh lưu, rất nhanh liền chìm vào dòng chảy vẫn thạch, rất lâu không thấy hồi âm, năm người đều thần tình nôn nóng chờ đợi. Thẳng đến một chung trà sau, bóng người chợt lóe, tám người đồng thời bay trở về!

- Cách này làm được!

Năm người chăm chú quan sát yêu tướng, phát hiện sáu yêu tướng kia đều không tổn hao chút nào, tức thì mặt lộ hỉ sắc.

- Xông tiên lộ này, quả nhiên cần phải tinh thiện trăm đạo mới được...

Lam tiên sinh khẽ thở dài một câu, sau đó nhìn sang Lộc Tẩu nói:

- Làm phiền Lộc tiền bối khuyên bảo đứa nhóc kia mấy câu!

Trong năm người, chỉ có Lộc Tẩu là quen thuộc Phương Hành nhất. Hắn tự nhiên cũng nghĩa bất dung từ, chỉ là vừa đi tới Thần cung, mới nói rõ ý đến cho Phương Hành, Phương Hành đã rất là không vui trừng mắt hỏi:

- Để ta cũng tiến vào?

Lộc Tẩu thán nói:

- Một đường đi tới hôm nay, gặp phải đủ loại phiền toái, đủ loại hung hiểm, lớn lớn nhỏ nhỏ sợ rằng không dưới ba mươi nguy cơ, năm người chúng ta đều nhất nhất giải quyết, thành ý vậy là đủ rồi đúng không? Nay một trận này, chỉ bằng sức năm người chúng ta e là không qua được. Cách Quỷ tiên sinh đề ra kia gọi là Bát Hoang Lục Hợp trận, lấy trận pháp dẫn dắt đây đó, hóa thành một thể, nhưng trận pháp vốn cần tám người, chúng ta lại mời Văn tiên sinh vẽ hai đạo phù văn, lấy giả loạn thật, để phù nhân thế thân. Như thế liền có thể dẫn đi chú ý của sinh linh quỷ dị trong tinh lưu, giấu trời qua biển, lừa dối quá quan, tuy hung hiểm chút, nhưng trên lý luận là hoàn toàn khả thi!

- Ha ha, chỉ cần nhất thời không lưu thần, chỉ sợ liền chết không toàn thây, đúng chứ?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, bộ dạng chẳng lấy gì làm vui vẻ.

- Nhưng đây cũng là cách duy nhất vượt qua. Mà lại nói thật, thực ra người thích hợp nhất phối hợp cùng chúng ta là Ngao tam thái tử, hắn tu vị cao thâm, pháp lực càng dễ dàng duy trì bình hành cùng năm người chúng ta, nếu là ngươi, sợ rằng... Còn yếu chút!

Lúc này, Lộc Tẩu thật cũng không giấu diếm, hết thảy đều nói ra.

- Ta có thể đi!

Nghe được lời này, Ngao Liệt lập tức thò đầu ra từ trong Thần cung.

- Ngươi không đi được!

Phương Hành xoay tay lại ấn đầu hắn trở về, nhìn Lộc Tẩu một cái, lại nhìn đám người còn lại, trong lòng tựa hồ đang tính toán gì đó, suy xét chừng một chung trà mới chậm rãi gật đầu nói:

- Như thế cũng được, vậy liền giúp các ngươi một hồi!

Lộc Tẩu nghe mà không biết phải nói gì, nghĩ thầm vốn chính là mọi người cùng nhau xông tiên lộ, nhưng một đường đi tới, năm người chúng ta giống như làm trâu làm ngựa cho ngươi, thay ngươi mở đường, canh gác, ứng đối hết thảy hung hiểm, từ vào tiên lộ đến nay, đại khái cũng chỉ mới qua nửa năm không đến, nhưng năm người chúng ta trước sau đã xử lý bao nhiêu hiểm trở? Không nghe được một tiếng cảm ơn từ ngươi, đòi chén rượu uống còn bị ngươi ngoa đi không ít đồ vật, nay thật khó khăn mới mời ngươi ra tay một lần, ngược lại thành là ngươi tới giúp chúng ta, còn để người sống hay không?!

Chẳng qua, tốt xấu tổ tông này cũng đáp ứng, hắn trong lòng có bất mãn, lại cũng không dám nói ra.

Phương Hành thì lại một bên lướt nhanh về phía trước, một bên âm thầm suy xét, thần tình khá là ngưng trọng...



Bạn cần đăng nhập để bình luận