Lược Thiên Ký

Chương 1514: Tam tam quy nhất trảm mệnh số


Phương Hành cố ý chơi xấu Đế Thích một phen, rồi không nói thêm gì nữa, quay người nhảy lên một con cóc hung ác nhất, dẫn theo ba trăm Tiên binh dưới trướng mình rít gào một tiếng, rời khỏi phiến chiến trường này, tốc độ cực nhanh, bản thân đám cóc này có dị huyết mạch, nhục thân cường hoành, ở trong cái tinh vực này, nhảy một cái liền bay ra khoảng cách xa vạn dặm, từ ngôi sao này có thể nhảy đến ngôi sao khác dễ như trở bàn tay, dùng mắt quan sát chỉ có thể thấy một đám cóc "Sưu sưu" bay vọt đi, một hồi sau đó ngay cả bóng đen cũng đã biến mất ở trong chỗ sâu tinh vực, quả thật là tới lui như gió, khiến người ta khắc sâu ấn tượng!

- Hắc hắc, sợ rằng vị Đế Lưu điện hạ này sẽ lập tức danh chấn Tam Thập Tam Thiên...

Chư tiên đứng xem đều đang cảm thán trong lòng, vừa nghĩ tới đám cáp mô quân uy phong lẫm lẫm kia, liền có loại cảm giác dở khóc dở cười!

- Tuy nhóm Tiên binh kia là đám ô hợp, nhưng cũng có chút trung thành đối với Đế Lưu điện hạ, không phải là không có chỗ nào không thích hợp!

Cũng có người thấp giọng than tiếc, khen cáp mô quân một tiếng. .

- Trở về cần phải thao luyện bọn hắn một phen thật tốt mới được...

Cùng lúc đó, trong đám cáp mô quân đang rít gào di chuyển, Lộc Tẩu cũng cảm thấy nhức đầu khi nhìn qua nhánh đại quân này, trên thực tế, trải qua lần so sánh với đám Xích Tiêu Tiên binh dưới trướng Đế Thích này, nàng còn cảm thấy mất mặt hơn Phương Hành, Phương Hành là một trận sư, lúc đầu cảm thấy có chút mất mặt, nhưng nhìn nhiều vẫn thấy bọn cóc kia rất uy phong, còn Lộc Tẩu không giống, tư tưởng cao quý đã ăn sâu vào trong xương, càng nhìn càng cảm thấy đám Tiên binh này không vừa mắt, muốn thao luyện bọn hắn thành Tiên binh chính quy, chỉ có điều không biết nên thao luyện như thế nào đây?

Càng suy tư về vấn đề này, nàng càng cảm giác nhức đầu...

Một đám tọa kỵ như thế, cũng đã chú định quân trận của bọn hắn không có khả năng giống Tiên binh Tiên tướng của người khác, tọa kỵ của Tiên binh nhà khác đều chạy đi, còn nhà bọn hắn là nhảy đi, ngươi yêu cầu nhịp độ nhảy và khoảng cách của một đám cóc phải hoàn toàn tương tự nhau, thực sự là quá khó xử cho chúng đi, còn một điểm chính nữa là, thao luyện Tiên binh phải yêu cầu Tiên binh mình nghĩ càng ít càng tốt, chỉ nghe quân lệnh xông về trước là được, nhưng ba trăm Tiên binh hôm nay đều là tinh nhuệ giết ra từ bên trong Phù Đồ Thiên!

Đám người này, một cái so với một cái càng hung ác, một cái so với một cái càng ti tiện, một cái so với một cái càng giảo hoạt, ngươi muốn bọn hắn hoàn toàn nghe theo quân lệnh?

Khó!

Trong lúc lơ đãng nàng ngẩng đầu lên một cái, nhìn thấy Phương Hành dương dương đắc ý cưỡi trên con cóc béo tốt nhất ở phía trước, tâm tư Lộc Tẩu khẽ nhúc nhích, đột nhiên nhớ tới một cái suy nghĩ to gan:

- Không phải là vị tiệt đạo đạo chủ này suy nghĩ đường đường chính chính luyện Tiên binh chứ?

- Càng nghĩ càng cảm giác hắn mang dáng vẻ một đám thổ phỉ...

Một đám cáp mô quân trùng trùng điệp điệp rít gào đi qua tinh vực, thanh danh Đế Lưu cũng lan tỏa ở trong chiến trường vực ngoại này, lúc đầu danh tự kia có gần ngàn năm chưa từng được người nhắc tới, nhưng bắt đầu từ mảnh chiến trường vực ngoại đầy cường giả này sẽ lưu truyền lên!

Đương nhiên lần này có sự khác biệt so với trước đây, lúc bọn họ nói đến cái tên Đế Lưu, còn có thêm mấy phần ý cười, rất khó tưởng tượng đường đường là nhân vật cấp độ Đế Tử, hơn nữa còn là một tên Đế Tử đạt được tiên mệnh, mà Tiên binh Tiên tướng dưới trướng lại không có hình tượng như thế, chỉ cần nhìn cái quân dung này một cách đơn thuần, đừng nói tinh binh cấp Đế Tử, sợ là ngay cả Tiên binh bình thường nhất cũng không bằng?

Mặc dù đại phần lớn người dùng giọng điệu khinh thường đề cập đến nhưng vẫn có ý chờ mong, dù sao theo lời đồn đại này lưu truyền ra, còn có cuộc gặp mặt của Đế Lưu điện hạ cùng Đế Thích điện hạ, họ không những không cúi đầu, thậm chí còn giao thủ, thẳng đến khi bị Tử Huyền Tiên Soái tự mình xuất thủ ngăn cản, điều này cũng làm cho mọi người đối với Đế Lưu điện hạ nhiều hơn một phần kính sợ, để họ chân chính ý thức được sự tồn tại của hắn!

Quả nhiên hiện tại Đại Xích Thiên không chỉ có một vị Đế Tử!

Mặc dù ở trong ngàn năm qua, tất cả mọi người đã công nhận Đế Thích, nhưng dù sao vẫn có một vị Đế Lưu...

Mà bây giờ Đế Lưu đã trở về, lập chí muốn đoạt lại những thứ thuộc về hắn!

Đương nhiên khi so sánh thực lực của hai bên, quả thực chênh lệch rất lớn...

Thế nhưng, cho dù là ai cũng không thể không thừa nhận, tối thiểu nhất Đế Lưu điện hạ cũng đã chân chính trở về!

Hắn cũng đường đường là Đế Tử, lại có hùng tâm, có tiên mệnh, có tiên bảo Tiên Đế ban cho, còn có Tiên binh của mình...

Được rồi, không nói đến những điểm này, chỉ bằng ba điểm phía trước, hắn để có tư cách tranh giành một hồi cùng Đế Thích điện hạ...

Dùng câu nói đơn giản nhất mà nói, Đế Lưu đã bị người quên lãng ngàn năm, rốt cục lại tồn tại lần nữa!

Đương nhiên, việc có tư cách tranh giành một hồi không quan hệ đến chuyện thắng bại, cho dù là hiện tại, vẫn không có người cho rằng Đế Lưu có thể thắng...

Gần như một cái đều không có!

...

...

- Không thông qua lần giao thủ này, ta còn thực sự không phát hiện ra bản lĩnh thực sự của Đế Thích!

Vào lúc này, ở phía trên tiểu tinh cầu Tiên binh Phương Hành đóng quân, Phương Hành cũng đang bế quan suy ngẫm.

Sau khi rút ra từ Đa Bảo Tiên Hà, hắn liền bế quan, bắt đầu cẩn thận suy tư tới sự cách biệt về thực lực giữa mình và Đế Thích, trước khi tới, hắn cũng không nghĩ chênh lệch giữa mình và tên kia lớn như thế, dù sao lúc ở Phù Đồ Thiên, hắn nói trảm dăm ba cái Thái Ất Thượng Tiên liền trảm, mặc dù mượn ưu thế nhất định, nhưng cũng đã chứng minh thực lực của hắn kỳ thật không yếu, cho tới hôm nay đụng phải Đế Thích, hắn mới chính thức nhận ra, tu vi bây giờ của mình cùng Thái Ất hậu kỳ, thật sự chênh lệch không ít!

- Chín chín tám mươi mốt đạo số mệnh, ta đã trảm ba đầu, tu vi tự thân, đã có thể sánh ngang Chân Tiên, lại trảm thêm chín đầu nữa mới có thể sánh ngang Thái Ất Thượng Tiên, trảm mười tám đầu, liền có hi vọng chính diện đối chiến Đại La Kim Tiên... sợ là tu vi của Đế Thích đã ngang bằng Thái Ất Thượng Tiên, có khả năng đạt tới cảnh giới tối cao, nếu như muốn giao thủ cùng hắn, ta tối thiểu nhất cũng phải chặt đứt chín đầu số mệnh trở lên mới có thể, mà cái này cũng chỉ là vừa vặn có tư cách đánh với hắn một trận, muốn dễ dàng thắng hắn, sợ là phải trảm mười tám đầu mệnh số trở lên...

Phương Hành âm thầm nghĩ ở trong lòng thần sắc cũng trở nên thập phần nghiêm túc.

Sau một hồi lâu hắn mới thở dài, lấy ra quyển sách mà hắn dùng Thức Giới Thiên Ý luyện chế cướp được, cúi đầu nhìn kỹ.

- Nhục thân ta giấu ở Thanh Huyền Thiên Giới, trong khoảng thời gian này, đã có một bộ phận lực lượng chất chứa, nhưng đoạn thời gian qua không động tới tiên binh, chưa tích lũy được quá nhiều sát khí, mà ta lại không giao thủ cùng người khác, nội tình cũng chênh lệch đến kịch liệt, xem ra phải tiến hành thêm rồi...

Hắn âm thầm suy nghĩ, sau đó cất Tiệt Đạo Quyển Trục vào, ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ.

Con đường tu luyện của hắn hôm nay, đơn giản tới cực điểm, chỉ cần chặt đứt chín chín tám mươi mốt đạo số mệnh!

Nhưng nói cụ thể trên con đường tích lũy tu hành thì chia ra làm ba phần lớn!

Chôn giấu nhục thân tại Thiên Giới, trộm bản nguyên Thanh Huyền Thiên Giới, luyện nhục thân!

Luyện ra Tiệt Đạo Thần Hồn Quyển, điều khiển ba trăm đạo đồ chém giết, tu luyện thần hồn!

Chiến đấu với đối thủ mạnh nhất trong cùng cấp độ, mượn áp lực cường đại của đối thủ, mài dũa tu vi!

Ba phần này đều tăng trưởng tích lũy của hắn, để hắn có được lực lượng chặt đứt mệnh số...

- Quả nhiên loại sự tình tu luyện này không quan hệ đến thời gian!

Tâm Phương Hành chậm rãi tính toán con đường tu hành của một lần mình, nửa ngày về sau mới mở hai mắt ra.

Đáy mắt bắn ra tinh quang mãnh liệt, để lộ một loại quang mang nào đó làm lòng người rét lạnh.

- Ít nhất con đường tu hành bày ra ở trước mặt ta, không quan hệ đến thời gian!

- Hoặc là nói, con đường tu hành của ta vẫn luôn là như thế!

- Không quan hệ thời gian, chỉ liên quan đến sự cam đảm!

- Không quan hệ thời gian, chỉ liên quan đến sự quyết đoán!

- Không quan hệ thời gian, chỉ liên quan đến tâm khí!

Nghĩ đến chỗ này, hắn cũng không nhịn được bật cười:

- Ha ha, nếu đã là như vậy, vậy thì cứ hảo hảo tu luyện một phen. Bây giờ đã đến chiến trường vực ngoại, hết thảy điều kiện đều có, còn lại nhìn xem ta tăng lên tích lũy của mình như thế nào...

Sau khi tâm tư hắn cân nhắc xong, liền cao giọng cười một tiếng, nhanh chân xuất quan, đi ra bên ngoài quan sát.

Đã thấy Lộc Tẩu đang ở trên sa trường cắn răng luyện binh, kiên nhẫn dạy mấy con cóc xung quanh:

- Ta biết lực lượng các ngươi lớn, nhảy lên là có thể đạt tới độ cao mấy vạn dặm, nhưng vấn đề quan trọng là ngươi phải biết nắm bắt thời điểm, bởi vì người khác không nhảy được xa như vậy, ngươi cần phải điều chỉnh lực lượng bằng người khác, như vậy thể hiện ra sự chỉnh tề... nắm bắt thời cơ là gì? ... có thể nhảy bao xa không quan trọng, quan trọng là đội hình phải chỉnh tề... Vì sao phải chỉnh tề? Đạo lý trong này hơi lớn, luyện trận bài binh... Ai, ngươi hãy nghe ta nói hết rồi nhảy...

- Hiện tại cũng rất tốt, ngươi không phải để mấy con cóc nhảy đều đặn như vậy làm gì?

Phương Hành thấy vậy bật cười trong lòng, không nhịn được tiến lên vỗ bả vai Lộc Tẩu nói ra.

- Đám trẻ kia cũng còn đỡ, thế mà ngay cả ngươi cũng nói như vậy...

Sau khi Lộc Tẩu gặp Phương Hành thì càng bó tay rồi, trên đường thấy bộ dạng đám cáp mô quân này đi lại không ra thể thống gì, phàm binh hay tiên quân đều giống nhau, đều chú trọng sự chỉnh tề, kỷ luật nghiêm minh, nhưng đám cáp mô quân này ngoại trừ nhanh ra, cái khác thực sự là không có, bởi vậy nàng mới nhẫn nại đến thao luyện, kết quả bận rộn hai ngày, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, trái lại còn đắc tội một đám cóc, hiện tại mỗi khi hắn từ trong quân doanh đi qua, là có thể cảm giác được vô số con mắt đang trơn lên, cõi lòng tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm vào nàng...

Mẹ nó, coi như hiện tại tu vi đã đạt tới Chân Tiên, nhưng trong lòng cũng không nhịn được run rẩy...

Cuối cùng mấy con cóc nghe lời cũng không để ý tới nàng, khiến kế hoạch luyện binh này đã hoàn toàn thất bại!

Chuyện này thực sự để cho Lộc Tẩu có cảm giác bị thất bại...

- Tốt tốt, thật ra ta nhìn bọn cóc này càng ngày càng thuận mắt!

Phương Hành tuyệt không để ý đến việc an ủi Lộc Tẩu một câu, thấp giọng hỏi:

- Tiện nhân Thanh La kia có tới tìm ta hay không?

- Nàng tới tìm ngươi làm cái gì?

Lộc Tẩu nghe xong có chút không hiểu.

Lúc ấy nàng cũng nghe thấy Phương Hành có hẹn với Thanh La, nhưng nàng tưởng rằng chuyện kia là cố ý để Đế Thích tức giận, nên không coi ra gì.

- Chuyện của những người trẻ tuổi chúng ta, người già như ngươi không hiểu đâu...

Phương Hành cười quái dị một tiếng, nhìn Lộc Tẩu trả lời.

- Ha ha, khi ta còn trẻ tuổi cái gì không có trải qua, ta thấy ngươi nằm mơ ban ngày cũng đừng...

Lộc Tẩu đang muốn mỉa mai hắn hai câu, chợt thấy Tiên binh canh gác phía ngoài chạy đến, đi tới trước mặt Phương Hành quỳ xuống, một mặt khó hiểu quan sát vị Đế Tử này, một mặt tràn đầy vẻ kính nể cùng vui mừng, giảm thấp thanh âm nói:

- Thanh La Tiên tử tới...

- Ha ha, mang nàng tới gặp ta!

Phương Hành cười lớn một tiếng, quay người đi vào bên trong khô lâu thần cung.

Khiến Lộc Tẩu lập tức kinh hãi đến mức tròng mắt suýt chút rơi ra:

- Thật sự tới?

Quả nhiên người già như mình không hiểu chuyện của những người trẻ tuổi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận