Lược Thiên Ký

Chương 1768: Không viên mãn




- Các ngươi nói, hắn đến tột cùng sẽ chọn con đường nào?

Thời điểm Phương Hành chìm vào thức giới, gặp phải lựa chọn lớn nhất đời này của hắn, phía ngoài cũng đang lẳng lặng chờ hắn trả lời, không khí trong sân đã trở nên kiềm chế, rõ ràng nhìn chỉ là một lựa chọn rất đơn giản, nhưng trong lòng chúng tiên lại trĩu nặng, dùng kiến thức và trực giác của bọn hắn, luôn cảm thấy phía sau loại lựa chọn đơn giản này, lại có vô số khả năng, thời điểm Hồ Tiên Cơ chịu không nổi loại áp lực này, hỏi ra một câu, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía nàng, sau đó trong ánh mắt đều mờ mịt, trả lời không ra vấn đề này!

- Đứng ở góc độ của chúng ta nghĩ, tự nhiên cảm thấy hắn nên chọn chúng ta, nhưng nếu đứng ở góc độ của hắn...

Kiếm Ma lão tổ khẽ thở dài, cười khổ nói:

- ... Ngược lại cảm thấy hắn tuyển ai cũng được!

Một câu kia cũng coi như nói ra âm thanh trong lòng mọi người!

Trong lòng Yêu tộc nhất mạch, cảm thấy Yêu tộc và Phương Hành quan hệ tâm đầu ý hợp, còn muốn chia sẻ tạo hóa cuối cùng của Yêu tộc cho Phương Hành, ấn lấy tính tình của tiểu thổ phỉ, không có đạo lý không để ý?

Nhưng làm chí giao của Phương Hành, vào lúc này Kim Ô lại không nói một lời, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì!

Mà quái thai Viên gia đại biểu Chư Tử đạo tràng, lại là người nói chuyện ít nhất!

Hắn không hứa hẹn chỗ tốt gì, cũng không phân tích đại thế, chỉ đơn thuần đang chờ một cái trả lời mà thôi!

Mà dựa vào mâu thuẫn giữa Phương Hành và Chư Tử đạo tràng, tựa hồ Phương Hành khó lựa chọn nhất chính là Chư Tử đạo tràng, nhưng nói thì nói như vậy, trong lòng chúng tiên lại rất chần chờ, bởi vì lúc này Chư Tử đạo tràng đại biểu là lực lượng mạnh nhất đối kháng ba Đế Cung, nếu Phương Hành nguyện ý đối địch với ba Đế Cung, lo lắng vận mệnh của chư thiên, như vậy chỉ có thể trở về...

Kiếm Ma lão tổ thì sao cũng được, biết mình đã hết toàn lực, cũng hiểu rõ Phương Hành, biết giao vận mệnh của Thần Minh vào trong tay hắn, khả năng không phải chuyện tốt gì cho Thần tộc, nhưng đối với Thần Chủ mà nói, lại là lựa chọn duy nhất, dù sao Thần Chủ đã từng quấy nhiễu Thiên Nguyên, thậm chí cho tới hôm nay, trên Thiên Nguyên Đại Lục, sinh linh Thần tộc và sinh linh Thiên Nguyên còn đánh đến khí thế ngất trời, trở thành chiến trường để Chư Tử đạo tràng luyện binh, sai lầm này không phải dễ dàng có thể hóa giải...

Kiếm Ma lão tổ cảm thấy, Phương Hành rõ ràng đạo lý này!

Thần Chủ chỉ huy 3000 Thần tộc quấy nhiễu Thiên Nguyên, đã là sự thật tội không thể dung, đợi Thiên Nguyên và ba Đế Cung phân ra thắng bại, như vậy chuyện thứ nhất muốn làm chính là giải quyết Thần Chủ, mà hắn cũng minh bạch, thực lực của Thần Chủ không yếu, cho dù ở bây giờ, cũng là một lực lượng không thể coi thường, thế nhưng cách cục của nàng không lớn, không thành được đại sự, vô luận là Thiên Nguyên hay ba Đế Cung, đều có thể dễ dàng trấn áp nàng, nếu không muốn nàng rơi vào kết cục thê thảm, vậy chỉ có thể sớm đưa Thần Minh cho người khác...

Nếu Phương Hành nhận lấy Thần Minh, như vậy Thần Chủ mới có thể thoát một kiếp!

Ngao Liệt thì nghĩ càng đơn giản hơn, hắn muốn tiếp tỷ phu của mình về Long giới, chia Long tộc tổ điện cho hắn, muốn hắn và mình, lại thêm tỷ tỷ trốn ở Long giới, vượt qua trận đại kiếp này, có lẽ giống như người khác nói, làm rùa đen rút đầu, nhưng hắn không có lựa chọn khác, hiện tại lực lượng của mình còn rất nhỏ yếu, chỉ có thể làm như thế!

Chỉ có Thần Tú, sớm phát hiện chỗ khó xử của Phương Hành, nói ra tính toán của mình, từ bỏ xây dựng Linh Sơn, dự định xây Linh Sơn ở trong lòng người, ngược lại để Phương Hành bớt một loại tuyển chọn, bằng không hắn càng sẽ đau đầu...

Những vấn đề này, càng nghĩ càng nặng nề!

Lúc đầu bọn hắn đều nhất định phải được, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm tới đây!

Nhưng sau khi thấy được đại thế, mới hiểu được ôm loại suy nghĩ này, cũng không chỉ một người mình...

Đến lúc này, bọn hắn càng hiểu áp lực trong lòng Phương Hành!

- Cho tới bây giờ hắn sẽ không để cho người khác thất vọng, các ngươi giao cho hắn vấn đề này, cơ hồ là không có câu trả lời...

Vào lúc này, chỉ có Tiêu Tuyết nhàn nhạt nói, khiến cho bầu không khí trong sân càng đè nén!

- Chặt đứt trường sinh, thôi động luân hồi...

- Trường sinh là kiếp số lớn nhất, căn nguyên của hết thảy kiếp nạn...

- Chỉ có luân hồi, mới là mấu chốt giải quyết hết thảy vấn đề...

Trong lòng Phương Hành tràn ngập ý nghĩ như vậy, đang không ngừng quanh quẩn, hắn giống như thấy được vô số bóng người, bay tới bay lui ở trong lòng hắn, gào thét, khóc rống, ảnh hưởng ý chí của hắn, cái này khiến tâm hắn nặng nề, tất cả vấn đề trong thiên hạ đều đặt ở trong lòng hắn, khiến cho đạo tâm của hắn đến gần bờ biên giới sụp đổ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được loại hung hiểm kia, bước ra một bước kia, có lẽ hết thảy sáng tỏ, đạo tâm kiên định, hắn cũng sẽ lĩnh ngộ Thái Thượng Vấn Tâm Kinh chân chính...

Không bước ra một bước kia, đạo tâm sụp đổ, không độ qua được đạo tâm chi kiếp!

Hiện tại hắn rất khát vọng bước ra một bước kia, hắn có thể cảm nhận được mình căm hận trường sinh!

Có một loại tâm chí ảnh hưởng hắn, thúc giục hắn, thậm chí nói... Đang buộc hắn, tranh thủ thời gian bước ra một bước kia!

- Có lẽ, đây thật là biện pháp duy nhất?

Ngay cả Phương Hành, ánh mắt cũng có chút mê mang ngẩng đầu lên, tựa hồ thật muốn bước ra một bước kia!

- Chặt đứt trường sinh, thôi động luân hồi...

Hắn tự mình lẩm bẩm, ánh mắt có một loại biến hóa nào đó...

Ở trên bầu trời thức giới, ánh mắt đám người Thiên Ma, Vô Hiểu Tiên Nhân… đều ngưng trọng, chờ giờ khắc này tiến đến!

Thế nhưng thời điểm ánh mắt mê mang của Phương Hành trở nên kiên định, hắn lại giật mình!

Ánh mắt của hắn vào lúc này thay đổi, không phải trở nên kiên định, mà trở nên thanh tỉnh, giống như từ trong ác mộng tỉnh lại, sau đó ánh mắt trở nên phẫn hận, thời điểm hắn sắp tuyệt vọng bước ra một bước kia, thì bất ngờ phản ứng lại, sau đó hắn thấy rõ những bộ dáng khóc rống gào thét, trong nháy mắt minh bạch nguyên nhân, cái kia rõ ràng đều là tiên tổ của Đế thị nhất mạch lưu lại lạc ấn, là bọn hắn ảnh hưởng tâm chí của mình!

Lúc trước mình ở Đế thị tổ điện quan sát vận mệnh của Đế thị nhất mạch, đã khắc sự thống hận và tuyệt vọng đối với trường sinh vào đáy lòng, bởi vậy thời điểm mình gặp phải vấn đề này, những lạc ấn kia bắt đầu dao động ý chí của mình, bức mình làm ra tuyển chọn!

Oanh!

Thời điểm Phương Hành thanh tỉnh lại, loại lực lượng lạc ấn kia cũng toàn diện bạo phát!

Nó vốn ký sinh ở trong thần hồn của Phương Hành, lúc này càng đảo loạn thần hồn của hắn...

- Bước vào Thiên Đạo là tuyển chọn duy nhất...

- Tam Thập Tam Thiên, duy có luân hồi mới có thể cứu vớt...

- Thế gian không có phương pháp song toàn...

Loại thanh âm hỗn loạn kia, không ngừng vang lên ở trong đầu Phương Hành, để hắn cơ hồ sụp đổ...

Nhưng thời điểm loại áp lực này lớn tới cực hạn, một tiếng phẫn nộ phát ra, hắn cơ hồ là đã dùng hết khí lực toàn thân, dùng hết tất cả thần thông rống lên:

- Ta không thích...

- Các ngươi để cho ta chọn, ta càng không chọn!

Theo hắn gầm lên giận dữ, trong thần hồn của hắn, có vật gì đó vỡ nát, Đế thị nhất mạch lưu lại lạc ấn, ở trong một tiếng rống này xé nát, giống như gông xiềng biến mất, sau đó cả người hắn bay tới giữa không trung, nhìn xuống quái tháp, đối mặt với rất nhiều tiên ảnh ma ảnh trong quái tháp, ánh mắt thanh minh trước nay chưa có!

- Bây giờ không phải là thời điểm hờn dỗi, nếu ngươi không bước ra một bước kia, cuối cùng không giải quyết được vấn đề!

Thanh âm của Thiên Ma lạnh lùng vang lên, lần thứ nhất mang theo vẻ tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

- Nhưng ta không bước ra một bước kia, bởi vì ta không thích!

Phương Hành trực diện lấy Thiên Ma trả lời, kiên định trước nay chưa từng có.

- Nhưng ngươi đã từng lập xuống đạo tâm viên mãn, không bỏ không thả, lại từng có lời hứa nếu ai chọn ngươi, ngươi chọn người đó, bây giờ mọi người đều chọn ngươi, ngươi lại không biết chọn ai, muốn vượt qua đạo tâm chi kiếp là không thể nào, đâu còn có lựa chọn khác?

Vô Hiểu Tiên Nhân lo lắng ngẩng đầu nhìn Phương Hành, thấp giọng hỏi.

- Dù bước ra một bước kia, cũng chưa chắc là đạo tâm viên mãn!

Phương Hành cười lạnh nói:

- Ta một người tu thành thiên, xác thực đối với người nào cũng công bình, nhưng cũng đại biểu cho, bọn hắn ở trong tay ta ai cũng không thể trường sinh, đây chẳng phải là ta hại tính mạng của bọn hắn? Càng mấu chốt là, coi như ta làm như vậy, đối với bọn hắn là viên mãn, nhưng đối với ta thì sao? Tiểu gia cho tới bây giờ không tính ném đi cái mạng nhỏ của mình, hi sinh ta tác thành cho bọn hắn, đối với các ngươi mà nói là viên mãn, thế nhưng đối với ta mà nói, cái kia hoàn toàn là không viên mãn...

- Ngươi...

Nghe được câu nói này, ngay cả Vô Hiểu Tiên Nhân cũng khẽ giật mình, thế mà không biết nên trả lời thế nào...

- Nhưng nếu ngươi không bước ra một bước kia, vượt qua đạo tâm chi kiếp, thức giới sẽ đứng trước giới hạn sụp đổ...

Thiên Ma bình tĩnh mở miệng:

- Ngươi vẫn chỉ có một kết cục thân tử đạo tiêu!

- Đạo tâm của ta chính ta sẽ đi tìm, mà không phải theo con đường các ngươi vạch ra, cũng không cần các ngươi vung tay múa chân!

Phương Hành lạnh giọng trả lời, sau đó hét to:

- Hiện tại ta chỉ muốn làm một chuyện...

Ánh mắt của hắn quét qua quái tháp:

- Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận