Lược Thiên Ký

Chương 1275: Người sắp chết, lời cũng dông dài


Giờ là lúc nào mà còn suy xét chuyện cho heo ăn?

Câu trả lời của Phương Hành khiến Lộc Tẩu dở khóc dở cười, thậm chí cảm giác có phần lo lắng...

Chẳng lẽ đứa nhóc này phát hiện bản thân sa vào hiểm địa, không khỏi tuyệt vọng, tính toán sống lâu dài luôn ở đây?

Nhưng mặc kệ ánh mắt cổ quái của Lộc Tẩu và Ngao Liệt, Phương Hành đúng thật mở ra Thần cung để cho heo ăn, cửa lớn Thần cung vừa mở, liền nghe tiếng heo ngao ngao kêu đói vọng từ bên trong, Phương Hành cầm muôi gỗ múc thức ăn đổ cho chúng, phải mất thời gian một nén hương mới xong xuôi, lợn không kêu, hắn cũng buông thùng xuống, ôm hai vò rượu đi ra, một vò ném cho Lộc Tẩu, lúc Ngao Liệt vươn tay định tiếp, lại phát hiện chính hắn đã ôm lấy vò rượu còn lại ngồi trên bậc thang mở nắp điềm nhiên uống lên!

- Ngươi nói một câu xem nào...

Nhìn chăm chăm Phương Hành nốc cạn nửa vò rượu, lại vẫn không nói nửa lời, Ngao Liệt có chút nhịn không được.

- Nói cái gì? Vừa nãy lúc cùng người đánh nhau ngươi hăng hái lắm cơ mà...

Phương Hành lườm Ngao Liệt một cái.

- Cái này... Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị khốn ở đây?

Ngao Liệt ngẩn ngơ, nhịn không được hỏi.

- Khốn ở chỗ này cũng không có gì...

Phương Hành hì hì khẽ cười, nói:

- Nơi đó của ta tồn trữ không ít vật tư, lại thêm một đám heo tươi sống, ăn mấy năm không thành vấn đề, hơn nữa chúng ta chính là người tu hành, mấy trăm năm không ăn gì cũng không đói chết, có chút tinh linh và linh đan chống đỡ, thời gian sống đủ lâu, cho nên các ngươi không cần quá lo lắng, ta cảm giác chúng ta còn có thể căng qua được ngàn năm...

- Căng qua được cũng không ổn a...

Ngao Liệt vừa nghe liền giận, hét một tiếng nâng lên đầu rồng to tướng, nôn nóng nói:

- Chúng ta còn phải đi cứu người...

- Vậy ngươi cứ đâm đầu mà đi thôi...

Phương Hành lườm một cái, tiếp tục uống rượu.

Ngao Liệt nhất thời cứng họng, thở hổn hển cúi đầu xuống, ào ào phún nhổ nhiệt khí.

- Cái này... Ai, là vì lão phu mới làm thành bộ dáng như giờ...

Lộc Tẩu nhịn không được thở dài một tiếng thật dài, nói:

- Chỉ đáng tiếc, chúng ta không ai hiểu được phương pháp luyện Âm Dương đan, bằng không…. Dù sao mạng lão phu cũng không dài nữa, không có khí tức Cửu Đầu Trùng dùng để luyện đan áp chế, vật chất hắc ám trong cơ thể lại đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, nếu có thể luyện tàn khu này thành Nhật Nguyệt đan, giúp hai tiểu bối các ngươi vượt qua Tinh Hải, cũng không phải không thể...

- Ai nha, không nghĩ thành tiên nữa?

Phương Hành cười hì hì quay nhìn Lộc Tẩu, âm dương quái khí nói.

- Ai, mạng đều không có còn cầu tiên cái gì?

Lộc Tẩu cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu nói:

- Gọi là cầu tiên, chẳng qua là muốn cầu trường sinh, sinh tử trong đó sao mà khủng bố, đặc biệt là dưới tình huống có thể lựa chọn còn sống, liệu mấy người có thể xem phá sinh tử kiếp? Thế gian coi Thánh nhân là Thánh nhân là có đạo lý, đó toàn là người đã xem phá sinh tử kiếp cả, mà đám già đầu chưa chịu chết như chúng ta, dù tu vị cao đến mấy cũng không phải đối thủ của bọn họ, bởi vì về tâm cảnh cảm ngộ đã kém thua bọn hắn một đoạn lớn. Chỉ là, bi ai thay, vấn đề lại ở chỗ, dù chúng ta nhìn phá hay không nhìn phá sinh tử kiếp, ở một số thời điểm, cũng vẫn cứ không cầu được trường sinh, tựa như lão phu bây giờ, ha ha, táng ở Tinh Hải...

- Được rồi được rồi, làm sao chết đến lâm đầu còn ngâm thơ thế?

Phương Hành ha ha khẽ cười, ngắt lời cảm khái của Lộc Tẩu.

- Ngươi... Hừ, trẻ con không thể dạy!

Lộc Tẩu một lòng cầu tiên cầu trường sinh, nay lại lây dính vật chất hắc ám, mệnh nguy tại sớm tối, quả thực có chút cảm ngộ, chẳng qua cảm ngộ còn chưa nói ra, liền bị Phương Hành cường hành ngắt lời, không khỏi có phần tức giận, nâng vò rượu lên nốc một ngụm...

Tâm tình Ngao Liệt hiển nhiên cũng có vạn phần không cam, biết được sa vào nơi này, bụng đầy tâm sự, không thốt một tiếng.

Lộc Tẩu cũng ôm đầy bi thương, một mình uống rượu, than ngắn thở dài.

Ngược lại Phương Hành thì cứ dương dương tự đắc, uống rượu vô cùng thống khoái, không hề có vẻ gì là mặt ủ mày chau.

Cũng không biết trầm mặc bao lâu, Lộc Tẩu mới nhịn không được mở miệng:

- Ngươi thật sự không lo lắng ư?

Phương Hành quay đầu nhìn lại:

- Lo lắng cái gì?

Lộc Tẩu cứng họng, dừng một chút mới nói:

- Lo lắng bị khốn chết ở chỗ này, hóa thành một bộ xương khô giữa tinh không...

Phương Hành chớp chớp mắt, qua nửa buổi mới cười nói:

- Ta vốn không bị khốn, cần gì phải lo lắng?

- Ai, đứa nhóc ngươi ngược lại lạc quan... Không đúng, ngươi vừa nói cái gì?

Lộc Tẩu vô thức thở dài một câu, nhưng đột nhiên phát hiện có vấn đề, vội vàng quát hỏi nói.

Ngay cả Ngao Liệt lúc này cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt to trừng trừng dán trên mặt Phương Hành.

Phương Hành ra vẻ bình tĩnh nhìn bọn họ, nói:

- Ta nói ta vốn đâu có bị khốn, giờ là đang nghỉ ngơi ở chỗ này chút thôi, các ngươi nãy giờ cứ nói không có yêu bà kia liền sẽ bị hãm trong Tinh Hải này, nhưng trước nay ta đâu có nói qua...

Hoa...

Chỉ một câu vậy thôi mà trực tiếp khiến Ngao Liệt và Lộc Tẩu đồng thời sửng sốt, ánh mắt dần dần từ kinh ngạc chuyển thành cuồng hỉ...

- Chẳng lẽ ngươi cũng biết luyện Nhật Nguyệt đan?

Ngao Liệt đột nhiên kích động mở miệng hỏi, cái đầu to tướng hận không thể dán luôn trên mặt Phương Hành.

Mà Lộc Tẩu nghe câu nói này, lại cũng hơi ngớ, thần tình hiển nhiên cực kỳ khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn không mở miệng.

Ý niệm trong đầu lão này thế nào khó mà biết được, nhưng hắn cũng đã phát hiện vấn đề, dù là Phương Hành biết luyện Nhật Nguyệt đan, có thể rời khỏi phiến Tinh Hải này, nhưng hiển nhiên đối với hắn mà nói đấy cũng không phải tin tức tốt, rốt cuộc nơi này chỉ có ba người bọn họ, Phương Hành muốn luyện đan hẳn sẽ không cầm Ngao Liệt đi luyện, mình nên hy sinh rồi cũng phải hy sinh. Mặc dù hắn cảm niệm ân cứu mạng của Phương Hành, vừa nãy cũng chủ động nói nếu như có cơ hội sẽ nguyện ý giúp Phương Hành và Ngao Liệt rời đi, nhưng nói tới nói lui, thật đến khi đó, tâm lý sẽ không dễ chịu!

- Luyện Nhật Nguyệt đan...

Phương Hành mở miệng cười khẽ, đôi mắt quét ngược quét xuôi trên người Lộc Tẩu.

Sắc mặt Lộc Tẩu tức thì thoáng trở nên âm trầm, rất lâu sau, lại có vẻ khô bại, tràn đầy thất vọng.

Ngao Liệt rõ ràng hơi ngớ, cũng đã ý thức được vấn đề, nhưng trên mặt không hề hiện vẻ vui mừng, tuy nó không ưa thích Lộc Tẩu, thậm chí thâm tâm còn coi đối phương là kẻ địch, có điều rốt cuộc Lộc Tẩu cứu qua Phương Hành, điều này khiến nó không cách nào thống khoái nói cầm Lộc Tẩu ra luyện đan được, song vô luận thế nào cũng không thể vứt bỏ hi vọng kia, tâm lý một mực do dự, ánh mắt lấp lánh.

- Ai, nếu tất phải, lão phu không ngại xá bộ túi da này tặng các ngươi rời đi, nhưng các ngươi cần phải đáp ứng ta mấy điều kiện!

Trong một mảnh trầm mặc, vẫn là Lộc Tẩu mở miệng trước, lão đầu có lẽ đã hạ quyết định, thần tình hờ hững.

- Hả? Điều kiện gì?

Phương Hành ngược lại hơi ngớ, vội vàng hỏi.

Lộc Tẩu trầm mặc nửa buổi, chậm rãi mở miệng:

- Thứ nhất, nếu các ngươi lấy lão phu luyện đan, thể xác không thể vứt bỏ trong tinh không, phải lấy ngọc quan chứa đựng, mang đi đại tiên giới, táng ta ở chỗ đó, lão phu cầu tiên một đời, tốt xấu cũng tính táng ở tiên thổ!

- Đấy là tự nhiên!

Nghe vậy, Phương Hành ha ha khẽ cười, sảng khoái đáp ứng.

- Thứ hai, nếu các ngươi còn có cơ hội về lại Thiên Nguyên...

Lộc Tẩu nhíu nhíu mày, tựa hồ vừa nói vừa nghĩ:

- ... Lão phu hi vọng các ngươi có thể đi tây mạc Nam Chiêm, tìm kiếm huyết mạch di lưu của lão phu, Trục Lộc Trần thị... Ai, từ lúc ta bế quan liền một lòng thành tiên, không để ý tới trần gian thế tục nữa, không biết huyết mạch ta có được truyền thừa xuống không, đương thời ta hành tẩu thế gian, gây thù không ít cường địch, đến sau bế quan một chỗ, người khác đều tưởng rằng ta chết, không biết có người tìm bọn họ gây chuyện hay không... Nói tóm lại, nếu có thể tìm tới huyết mạch, các ngươi phải bảo chứng với ta, nhất định phải giúp ta phù trì bọn họ, để bọn họ trở thành đại thế gia một phương, bù đắp phần trách nhiệm ta chưa làm tròn...

- Cũng được, vấn đề này không lớn!

Phương Hành cười hì hì gật gật đầu, quay sang đối thị với Ngao Liệt một cái.

Lời này không phải thổi phồng, lấy tu vị và thân phận hiện nay của hắn và Ngao Liệt, muốn phù trì một phương thế gia quả thật không khó!

- Thứ ba...

Lộc Tẩu trầm ngâm suy tư nửa buổi, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nói:

- Lão phu tự nhận thuộc hàng nhất lưu về trận pháp ở Thiên Nguyên, trừ lão tiền bối Phù Tang sơn, sợ là không người có thể sánh vai cùng ta, chỉ đáng tiếc tung hoành một đời, lại ngay cả một truyền nhân chân chính cũng không thu, trước khi ta chết sẽ giao tâm đắc một đời trận thuật cho các ngươi, tương lai các ngươi về lại Thiên Nguyên, nhất định phải vì ta tìm một truyền nhân, dạy một thân trận thuật của lão phu cho hắn, lệnh hắn khai tông lập đạo, phụng lão phu là tổ sư, như thế cũng xem như chút an ủi còn lại trên đời...

- Được được được, điều này cũng không vấn đề...

Phương Hành thống khoái đáp ứng, bộ dạng kiểu ngươi cứ yên tâm, ta bao tất.

- Ừ, vậy đến chuyện thứ tư, hi vọng ngươi đi Tịnh Thổ một chuyến, lão phu đã từng cùng một vị tiên tử Tịnh Thổ...

Lộc Tẩu lần nữa mở miệng, ánh mắt lại thoáng phần u ám, tựa hồ cảm khái vô hạn.

- Được rồi được rồi, ngươi có hết hay không?

Phương Hành lại có vẻ mất hết kiên nhẫn, lườm một cái nói.

- Ngươi...

Lộc Tẩu nhất thời khí tức đến độ râu mép run rẩy cả lên, giận hét:

- Lão phu đã chuẩn bị xả thân cứu hai người các ngươi, giờ chẳng qua là nguyện vọng trước lúc chết, hi vọng các ngươi giúp ta hoàn thành một cái, cũng không phải chuyện gì đặc biệt khó, thằng nhãi ngươi làm sao...

- Ngươi nói ngươi một lòng cầu tiên, vốn nên chém đứt chuyện ngoài thân, làm sao còn lê la dong dài như vậy?

Phương Hành mặt đầy vẻ xem thường, một câu trực tiếp tức nghẹn Lộc Tẩu.

- Ai, nếu không phải hiện nay chết ở trước mắt, còn thật không biết ngoài cầu tiên vẫn còn rất nhiều vướng víu...

Nửa buổi sau, Lộc Tẩu mới khẽ cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Kể ra, lão phu ngược lại cũng may, trước khi chết còn có thể giao đại hậu sự, đỡ hơn là lão yêu bà kia, bị người luyện làm Âm Dương đan, đến cả di ngôn đều không có một câu...

- Ngươi giao đại nhiều quá ta không nhớ được!

Phương Hành lại lườm một cái, ngửa đầu, ôm vòm rượu lên dốc một ngụm.

Lần này đến cả Ngao Liệt đều có chút bất mãn, trừng hắn nói:

- Làm người sao có thể bất cận nhân tình thế được?

- Thôi, đúng là càng nghĩ càng nhiều, không có nghĩa lý gì cả!

Lộc Tẩu lại thở dài một tiếng, sửa sang y quan, bó gối ngồi dậy, trầm giọng nói:

- Động thủ đi!

Phương Hành cổ quái đánh giá hắn vài lần:

- Động thủ cái gì?

Lộc Tẩu hơi ngớ:

- Dùng lão phu luyện đan...

Phương Hành càng kỳ:

- Ta làm gì biết luyện đan...

Một câu nói trực tiếp dọa sững Lộc Tẩu và Ngao Liệt, hai người ánh mắt dị thường cổ quái nhìn Phương Hành, trong mắt cả hai đều có hỏa khí.

Phương Hành lại hắc hắc một tiếng quái tiếu, nói:

- Ta nói ta có cách rời đi, nhưng không nói hiện tại liền muốn đi, càng không nói cách của ta là phải luyện đan...

Nói xong nhướng mày cười khẩy:

- Người phải ngu đến mức nào mới sẽ nghĩ tới chuyện cầm cái thứ kia đi luyện đan?

Bạn cần đăng nhập để bình luận