Lược Thiên Ký

Chương 1545: Hung thần trấn thi hải


Một mạt hồng ảnh lao thẳng tới biển loạn lưu, phảng phất một đám mây xuyên qua tinh vực, mang theo tiên uy khôn lường, tốc độ nhanh đến mức thường nhân khó mà tưởng tượng. Trong tinh vực, khoảng cách thường lấy trăm vạn, ngàn vạn dặm mà tính, lúc này lại hoàn toàn không ảnh hưởng được tới hắn. Từ xa nhìn lại, mạt hồng ảnh kia chính đang lấy tốc độ cực kỳ khủng bố tiến sát biển loạn lưu. Từ khía cạnh nào đó, điều này thậm chí đã đánh vỡ bích chướng trong không gian, khiến cho khoảng cách trói buộc thiên địa vạn vật rụt nhỏ dưới pháp tắc của hắn. Theo như Đạo gia, loại thần thông này một khi tu luyện tới cực trí, đó chính là “Súc địa thành thốn” trong truyền thuyết!

- Chẳng lẽ Đế Thích điện hạ thẹn phẫn, muốn tự thân ra tay?

Dị biến này không biết kinh động bao nhiêu người, vô số ánh mắt vội vàng nhìn theo...

Rốt cuộc hành động toàn lực lao đi này của Đế Thích thực sự quá mức đột nhiên!

Nhưng cũng đúng lúc đó, trung tâm nơi Đại Xích Thiên trú quân cũng có một đạo khí cơ xung thiên, chớp mắt liền xuyên qua mấy chục vạn dặm, nghiêng nghiêng ngăn ở trước mặt đạo huyết ảnh do Đế Thích hóa thành, là một lão đầu bề ngoài bình đạm, trên người không chút tiên uy, cũng không giáp trụ, khăng khăng lại không dung người khác xem nhẹ, ngay cả Đế Thích cũng lập tức thần hồi thông, ngừng lại trước mặt hắn...

- Điện hạ muốn đi đâu?

Lão nhân kia tự nhiên chính là tiên soái Đại Xích Thiên, lúc này hắn ánh mắt trầm tĩnh, nhàn nhạt khẽ cười, nhẹ giọng hỏi.

- Nghe nói tam đệ bình định xong biển loạn lưu, ta muốn tự thân đi nhìn một cái, xem là thật hay giả!

Đế Thích nhìn thấy người này, tâm thần thoáng trầm xuống, nhưng thần tình vẫn bình đạm, không có biến hóa, lẳng lặng nói.

- Ha ha, khéo thật, lão phu cũng muốn đi nhìn xem, không bằng đồng hành với Đế tử được không?

Lão nhân kia khẽ cười, nhàn nhạt mở miệng.

- Tất nhiên!

Đế Thích biết tiên soái đang ngăn trở mình, nhưng thần sắc hắn vẫn không có nửa phần biến hóa, bình tĩnh như thường.

- Ha ha, vậy thì cùng đi!

Tiên soái Đại Xích Thiên khẽ quơ tay, quanh người sáng lên từng đạo ráng màu, chiếu khắp tinh vực, khiến nơi đầy càng hiện vẻ côi lệ dị thường, chư tiên tướng trú quân thấy được cảnh này, lập tức không dám chậm trễ, vội vàng xuyên việt tinh vực mà đến, trong lòng bọn họ vốn cũng đều rất hiếu kỳ đối với thế cục tại biển loạn lưu hiện nay, lại thấy tiên soái có triệu, đương nhiên càng bách không kịp đợi đi qua. Không lâu sau, rất nhiều tiên tướng Đại Xích Thiên nhất mạch đã bay vút tới, thậm chí một số biệt bộ tiên quân cách đó khá gần cũng có tiên sứ vội vàng chạy đến!

Phía Đế Thích, đám người Thanh La tiên tử cũng chạy tới, thần tình ngưng trọng, nghi vấn trùng trùng...

Bọn họ thực sự không liệu đến kết quả này, trong lòng quả thật rất đỗi kinh ngạc!

Trong một mảnh thần sắc kinh nghi đó, tiên soái ha ha cười khẽ, mang theo chư tiên tướng lướt đến biển loạn lưu!

Thời gian không đến một nén hương liền đã đi tới trước mặt biển loạn lưu, có người đang định kêu cửa, lại chỉ thấy biển loạn lưu đang bị quang hoa thần bí bao phủ chợt mở rộng kỳ môn. Nháy mắt quang hoa thần bí tiêu tán đi, lộ ra vẫn thạch và mảnh vụn sơn hà ám hàm huyền cơ bên trong, chư tiên tướng trong lòng kinh nghi, nhưng có tiên soái Đại Xích Thiên và đám người Đế Thích ở đây, không sợ sẽ có biến cố gì, liền cả gan đi thẳng tiến vào, thứ đập vào mắt lập tức khiến bọn họ chấn kinh, chỉ thấy tinh vực biển loạn lưu này đã biến thành một mảnh chiến trường máu tanh...

Nơi nơi đều là tàn bảo đoạn binh...

Nơi nơi đều là tàn tinh phá toái...

Nơi nơi đều là tàn quang thần thông...

Nơi nơi đều là binh hài tiên thi...

Một đường đi tới, chư tiên kinh hãi dị thường, đám người Thanh La tiên tử càng là sắc mặt khó coi tới cực điểm!

Tùy theo càng tiến vào sâu, bọn họ nhìn thấy vô số bộ thi hài trôi nổi trong tinh vực, có hoàn chỉnh, có tàn khuyết, nhưng không một ngoại lệ, đều là tử trạng cực thảm, thần tình sợ hãi, kinh khủng hơn chính là, những tiên thi này đều hai tay trống trơn, giáp cốt binh khí trên người đều bị cướp đoạt, thi thể lạnh băng trôi nổi trong loạn lưu, quả thực tựa như một mảnh thi hải, từng đôi mắt khô cạn xám tro mang theo một nỗi khiếp sợ vô hình, khiến thiên địa tuyệt vọng...

- Đây... Đây đều là nhân mã Xích Tiêu quân chúng ta, làm sao lại… làm sao lại...

Một vị tiên tướng vai hùm lưng gấu dưới trướng Đế Thích nhịn không được run giọng mở miệng, đầu lưỡi co quắt cả lại.

Lúc này, sắc mặt hờ hững của Đế Thích cũng trở nên có phần lãnh mạc.

Ngay cả những tiên tướng khác, bất luận đứng về phía ai, lúc này cũng đều bảo trì trầm mặc, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn, đây chính là đường đường Xích Tiêu tiên quân, tiên quân tinh nhuệ nhất Đại Xích Thiên, sĩ khí ngẩng cao, kiêu căng ngạo mạn, nay sao lại thê thảm như thế?

Hành tẩu giữa thi hải, loại cảm giác đó thực sự khiến người hãi hùng tới cực điểm!

Bị tròng mắt của những tiên thi kia nhìn chằm chằm, hệt như bị một cảm giác quỷ dị chí cực quấn quanh!

Đường đường tiên nhân, không ít đều là Thái Ất thượng tiên, lúc này lại chỉ cảm thấy tâm tạng phanh phanh nhảy động!

Tựa hồ trong biển loạn lưu này có loại khí diễm khủng bố nào đó nhiếp trú tâm thần bọn họ...

Có thể khẳng định, nếu không phải có Đại La Kim Tiên như tiên soái tọa trấn, không ít người sẽ bị hù cho quay đầu tháo chạy...

Riêng đám người Đế Thích thì tình tự càng lúc càng hung cuồng, những người này đều đã từng là thuộc hạ của bọn hắn, dù không thuộc quyền bọn họ chỉ huy, cũng đều có tình nghĩa đồng đội, lúc này thấy thảm trạng như thế, tâm lý càng lúc càng lạnh, trừ sợ hãi, lại dần dần sinh ra bi thương phẫn hận, thở dốc liên hồi, nắm tay siết chặt, vành mắt phiếm hồng!

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mà khiến những Tiên Binh này rơi vào kết cục như bây giờ...

Cảm giác phẫn hận như núi lửa phun trào cuồng tuôn trong lòng bọn họ.

- Phía trước có người...

Ngay lúc chư tiên đều bị không khí quỷ dị trước mắt làm cho tâm hoảng ý loạn, cuối cùng có người run giọng hô to.

- Hoa...

Tùy theo tiếng kêu này, vô số ánh mắt Tiên Binh tiên tướng quét về phía trước, lúc này mới phát hiện, trong tinh vực trước mặt, chung quanh một ngọn núi lớn, cuối cùng thấy được người sống, đó là vài trăm Tiên Binh trôi lơ lửng...

Ai nấy đều hoặc đứng hoặc ngồi, dưới háng là con cóc bộ dạng hung ác, sát khí đằng đằng xung thiên!

Thấy được nhóm Tiên Binh này, còn không đợi mở miệng hỏi chuyện, chư tiên liền đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía!

Đó là một loại phản ứng vô thức khi cảm ứng được nguy hiểm tồn tại!

Thậm chí có tiên tướng bất giác tung ra pháp bảo phòng ngự!

- Đây còn là đám Cáp Mô quân kia ư?

Có người trong lòng cả kinh, vô thức lùi ra sau nửa bước.

Trước đây Cáp Mô quân dưới trướng Đế Lưu điện hạ chính là trò cười trong mắt Đại Xích Thiên nhất mạch, thậm chí là trong mắt toàn bộ tiên quân...

Nhưng lúc này gặp lại, những người trước đây từng cười qua nay đều cười không đi ra!

Không biết bởi những gì chứng kiến trên đường quá có sức chấn nhiếp, hay là bởi lúc này đám Cáp Mô quân trước kia vẫn luôn lười nhác không có nửa phần khí thế nay bỗng đột nhiên rung thân hơi biến, ai nấy đều nhìn như hung phỉ. Chỉ biết đám Cáp Mô quân vốn là trò cười trong Tiên Binh Đại Xích Thiên lúc này lại ai nấy đều như ác ma, vô hình chung phóng thích ra khí tức khiến người run rẩy...

Đó làm gì còn là một đám ô hợp làm trò cười cho tam quân?

Đó rõ ràng là một đám hung thần ma ý vô tận, trấn trụ thi hải!

Chính bởi vì loại cảm giác quỷ dị này, khiến cho chư tiên vốn đến tìm Phương Hành, nay lại nhất thời không ai dám mở miệng.

- Ha ha, tiên soái đại nhân tới...

Ngược lại trên tòa đại sơn được Cáp Mô quân vây quanh, Đế Lưu thân khoác trường bào, dung mạo tuấn mỹ chính nghiêng nghiêng ngồi trên ghế thái sư, nhìn thấy đám tiên tướng thần sắc chấn kinh xuất hiện, bèn khẽ ngước đầu, cười một tiếng, hướng đám người chung quanh nhè nhẹ vung tay, mắt lộ hung quang, nhàn nhạt mở miệng nói:

- May mắn không nhục mệnh, phản nghịch Thiên Nguyên trong biển loạn lưu đều đã bị ta dọn sạch, không biết công này tính thế nào?

- Cái này...

Không ít tiên tướng tại trường đều hung khí của hắn chấn nhiếp, chậm chạp không thấy hồi đáp.

- Đế Lưu, ngươi... Ngươi rốt cục đã làm cái gì?

Lúc này, tiên soái còn chưa lên tiếng, đột nhiên đồng thời có vô số tiếng quát vang lên.

Chư tu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy bên người Đế Thích nhảy ra mấy tên tiên tướng sắc mặt bi phẫn, vẻ cuồng nộ không chút giấu diếm!

Vốn dù quan hệ giữa Đế Thích và Đế Lưu có căng thẳng cỡ nào, bọn họ cũng không dám ngỗ nghịch, tốt xấu sẽ gọi một tiếng “Đế Lưu” điện hạ. Nhưng hôm nay, bọn họ trong lòng bi phẫn, nộ hỏa trung thiêu, sớm đã kìm nén không được, trực tiếp nhảy ra gọi thẳng tên Đế Lưu!

- À…

Phương Hành nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, lại cũng lười nhác để ý bọn họ.

Mà bên cạnh Phương Hành, một vị nửa đoạn tiên tướng lại nhảy ra, ánh mắt ngang ngược nói:

- Các ngươi muốn hỏi cái gì?

- Trả lời ta, hai ngàn Xích Tiêu Tiên Binh của chúng ta đâu?

Một tên Thái Ất tiên tướng bên người Đế Thích bi phẫn hét lớn, ánh mắt như muốn nuốt sống người.

Nửa đoạn tiên tướng kia lại hơi ngớ, chỉ vào từng mảnh từng mảnh tiên thi nơi xa, nói:

- ... Chiến tử cả rồi!

Một tiên tướng khác bi phẫn nhảy ra:

- Vậy... Vậy Như Hiên lão đệ, cùng với Liệt Dương Vương thì sao?

Nửa đoạn tiên tướng nói:

- ... Chiến tử rồi!

Đám tiên tướng kia cơ hồ khó mà ức chế, thần thức ba động như sóng triều:

- Ai... Ai làm?

Nửa đoạn tiên tướng nhún nhún vai:

- ... Phản tu Thiên Nguyên a!

Câu trả lời đơn giản nhẹ nhàng, lại căn bản không giải đáp được nghi hoặc trong lòng tiên tướng dưới trướng Đế Thích, ngược lại khiến bọn họ càng thêm nổi giận. Tiên tướng lưng hùm vai gấu tức đến mắt hổ ứa lệ, trợn trừng nói không ra lời. Lúc này cuối cùng vẫn là Thanh La tiên tử nhịn không được đứng ra, sâu trong ánh mắt chớp động phẫn hận, lại vẫn cường hành cố giữ bình tĩnh, thanh âm như vọng lên từ dưới địa ngục:

- Dám hỏi Đế tử, thế... phản tu Thiên Nguyên đâu hết rồi?

Lần này Phương Hành cuối cùng mới đích thân mở miệng, nghiêng đầu liếc nàng một cái, thần tình nghiêm túc:

- ... Đánh chạy rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận