Lược Thiên Ký

Chương 1052: Có mặt mũi hay không


Ma đầu kia điên rồi!

Chiến đấu tới lúc này rồi, bất luận là Quỷ Mộc hay là tu sĩ nhân tộc, hay là đám sinh linh thần tộc lòng tràn đầy kinh hoàng, đã sợ tới mức tan tác như chim muông, vào lúc này đều đã sợ ngây người. Phương Hành rõ ràng như đã phát điên, hắn dường như hoàn toàn bỏ qua ý chạy trốn, thậm chí không hề để ý tới cốt đao đầy trời của Quỷ Mộc, chỉ quyết chủ ý muốn giết sạch tất cả sinh linh thần tộc. Giống như một con mãnh thú đang nổi điên, đứng giữa cốt đao đầy trời vẫn lướt dọc như bay, sau đó đuổi về phía từng sinh linh thần tộc đang chạy tứ tán, vô tình giết chết.

- Ma đầu, quay lại đánh với ta một trận!

Quỷ Mộc tức tới mức mắt cũng đỏ lên. Bình sinh gã cũng đã trải qua vô số trận đại chiến, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy. Không muốn chính diện đánh với mình cũng cho qua đi, thậm chí còn không trốn đi, tự đưa thân vào nơi sinh tử, gắt gao theo dõi tộc nhân của mình rõ ràng có thực lực không bằng mình. Hung ác độc địa, thậm chí là tàn bạo gặt tính mạng của bọn họ, tàn sát trước mặt mình.

Tất cả chuyện này đều là chuyện gã phải mở trừng mắt nhìn, nhưng gã lại không có sức mạnh để ngăn cản.

Đến bây giờ, gã cũng chỉ có thể lớn tiếng hò hét bảo tộc nhân của mình đào tẩu, sau đó hung hăng đuổi tới Phương Hành. Chỉ có điều Cốt tộc không phải Thiểm Điện tộc, mặc dù có chiến lực cường đại không thua gì với Thiểm Điện tộc nhưng không có tốc độ cực nhanh như thế. Bàn về tốc độ và thân pháp, gã rõ ràng là yếu hơn một khoảng, căn bản không có khả năng đuổi theo hắn, chỉ có thể điều khiển cốt đao khắp bầu trời. Lúc Phương Hành đuổi giết tộc nhân của mình cũng liều mạng đuổi giết hắn, một đao hợp một đao, như thiên la địa võng hung hăng bổ về phía Phương Hành.

- Vèo!

Phương Hành lại dùng một cước đuổi kịp một gã địch nhân Lạc Thần tộc, đạp y nát vụn, chỉ có điều cũng phải trả một cái giá lớn. Cốt đao của Quỷ Mộc từ xa chém tới, tuy là bị đao phong của hắn đỡ được nhưng lại bị sức mạnh bám trên đao kia cuồng bạo quét trúng, thân hình cũng bị ảnh hưởng. Đến lúc này, sinh linh của Lạc Thần tộc đã sớm thoát được cảnh bị giết sạch. Hắn truy giết cũng rất cố sức, hơn nữa thực lực của tên Quỷ Mộc này xác thực là không kém. Cho dù tốc độ không bằng mình nhưng mình cũng không có khả năng không coi gã ra gì được, đã chịu vài lần ám toán rồi...

- Đến đằng sau ta đi...

Lúc này Quỷ Mộc đã lên tiếng hét lớn, hạ mệnh lệnh với sinh linh Lạc Thần tộc đang chạy trốn khắp nơi.

Lúc này gã cũng phát hiện, ma đầu kia thật sự điên rồi, trước đây mình lo hắn sẽ đào tẩu thuần túy là đã suy nghĩ nhiều, hắn lại thật sự chuyên tâm muốn giết sạch tộc nhân của mình. Đã như vậy, tộc nhân trốn khắp nơi đều không bằng cách mình gần một chút. Bọn họ chạy trốn càng xa, ma đầu kia liền đuổi càng xa, mình theo không kịp với tốc độ của hắn làm gã cũng khó xử. Nhưng sau khi tộc nhân cách mình gần hơn thì thừa dịp ma đầu kia điên cuồng giết người, mình mới có thể khống chế cốt đao bất cứ lúc nào tạo cho hắn càng nhiều thương thế hơn!

Nói trắng ra là, hiện tại đã đến lúc lấy tính mạng của tộc nhân mình đổi lấy cơ hội làm ma đầu kia bị thương nặng rồi!

- Vèo vèo vèo

Trong quá trình đuổi giết, Phương Hành đã bị thương không nhẹ, máu me khắp người, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương đáng sợ nhưng hắn vẫn giống như đã phát điên. Những thương thế này không chỉ không làm chậm tốc độ của hắn, ngược lại càng làm cho hắn có chiến ý và ma khí cường thịnh hơn. Bị thương càng nặng, tốc độ càng nhanh, hạ thủ càng ác, thân hình như một luồng khói đen không ngừng xuyên qua hư không, chém giết từng sinh linh Lạc Thần tộc, trong một chốc bị một đao của Quỷ Mộc bổ trúng cũng chỉ lảo đảo một chút rồi hung hăng cười, lần nữa xông về mục tiêu kế tiếp!

- Đây là người nào chứ... ma đầu, ngươi điên rồi!

Trong bụng Quỷ Mộc hung hăng mắng, thi triển tất cả thủ đoạn chém về phía bóng người màu đen trong không trung.

Gã rõ ràng đã cảm giác được, ma ý trên người Phương Hành tuy nặng nhưng đã dần dần có cảm giác dầu hết đèn tắt. Hơn nữa ngay cả ma ý thoạt nhìn có vẻ vô cùng khủng bố, hơn nữa còn không ngừng tăng lên cũng bắt đầu trở nên không ổn định. Điều này cũng làm cho gã đưa ra kết luận, nếu luôn duy trì sát ý cường thịnh và tốc độ cực nhanh như vậy lại vừa đánh giết, thực lực của tộc nhân mình kỳ thực cũng không kém, lại còn phải ứng phó với tấn công của mình, lúc này tiểu ma đầu đã tiêu hao không thua gì với đánh chính diện với mình, thậm chí còn vượt xa khi đánh một trận chính diện với mình!

Lúc này hắn đã nỏ hết đà!

Nếu cứ vậy tiếp tục, gã có nắm chắc có thể dây dưa Phương Hành đến chết, làm cho hắn đến lúc đó muốn trốn cũng không thoát!

Nhưng mà vấn đề ở chỗ, gã căn bản không phải thực sự muốn dứt khoát giết chết Phương Hành, tuy là gã hận không thể chém hắn thành tám mảnh!

Trên người ma đầu kia có thứ mà thần chủ muốn, gã phải bắt hắn lại, giao cho thần chủ!

Nhưng bây giờ gã cũng sâu sắc cảm giác được, bản thân mình rất khó bắt giữ được ma đầu kia, đến cảnh giới như bọn họ, thực lực như bọn họ, ai cũng có công phu bảo mệnh cùng thần thông am hiểu riêng. Cho nên cục diện chiến đấu cũng thiên biến vạn hóa, hầu hết thời gian, đánh bại là một chuyện, chém giết là một chuyện, bắt giữ lại là một chuyện khác. Nhìn như xấp xỉ như nhau, nhưng sự chênh lệch trong đó không thể tính theo lẽ thường...

Ầm...

Các loại suy nghĩ đan vào nhau trong đầu, gã hóa mấy thanh cốt đao thành cốt liên đầy trời, muốn cuốn lấy Phương Hành nhưng bị hắn chạy được ra ngoài, thuận tiện còn giết một sinh linh của Lạc Thần tộc, cười ha ha bay về một chỗ khác. Trong lòng Quỷ Mộc đã dâng lên sự phẫn nộ cùng vô lực khó nói lên lời, nhưng đúng vào lúc này chợt có dị biến xuất hiện làm cho trái tim của gã mừng rỡ không thôi...

Phương Hành thoát ra từ trong một vùng cốt liên của gã, đang cuồng tiếu đuổi theo một sinh linh Lạc Thần tộc khác nhưng bỗng nhiên trong hư không lóe lên một tia ô quang đụng thẳng vào hắn. Tia ô quang kia tới cực nhanh, Phương Hành còn chưa kịp phản ứng liền bị đụng đầu, kêu đau một tiếng, mặc dù không bị thương nhưng lại bị đánh lui về sau mấy trượng, thân hình ngưng lại.

- Quỷ Mộc đại nhân, hiện tại nên tin tưởng ta đi?

Hướng mà tia ô quang kia bay tới, một thanh âm lãnh đạm vang lên, mây trôi tản đi lộ ra một thân ảnh.

Người mặc một bộ áo bào tím, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh nhạt, đỉnh đầu đội quan màu trắng. Lòng bàn tay mở ra, tia ô quang kia đã bay trở về với y, lại là một cổ ngọc bay lơ lửng ở trong lòng bàn tay của y, quay tròn không ngừng, không phải Bạch Đế thành chủ Diệp Hồn Thiên thì là ai?

- Là ngươi?

- Là ngươi?

Phương Hành và Quỷ Mộc đồng thời mở miệng, một người hơi có vẻ kinh ngạc, một người ngầm có ý tức giận.

- Tiểu nhân là thành chủ Diệp Hồn Thiên của Bạch Đế thành Thần Châu Đông Vực, đặc biệt sẵn sàng góp sức cho Lạc Thần tộc, nhưng không ngờ lại bị gian nhân hãm hại khiến Quỷ Mộc đại nhân hiểu lầm, mới rồi muốn chạy trốn đều chỉ là vì tránh việc xung đột chính diện với đại nhân thần tộc mà thôi, hiện tại ta nguyện giúp đại nhân bắt giữ tên ma đầu này đã chứng minh sự thanh bạch của bản thân, coi như là Bạch Đế thành ta dâng một món lễ vật lớn với Lạc Thần tộc...

Vẻ mặt Diệp Hồn Thiên lạnh nhạt, ánh mắt thâm trầm chậm rãi xoay người nói với Quỷ Mộc.

Mấy câu nói như vậy, nói cho Quỷ Mộc vừa mừng vừa sợ. Ngay từ đầu gã thật sự là không nhìn trúng Bạch Đế thành chủ này. Nhìn thấy thân phận của y khó dò lại không có cách nào giải thích được tại sao ma đầu kia lại xuất hiện cạnh y. Vì vậy mình cũng không muốn chấp nhận, liền dứt khoát hạ lệnh treo cổ tất cả người của Bạch Đế thành bọn họ. Hiện tại Bạch Đế thành có ít nhất bảy thành đệ tử đã mất mạng trong chuyện đó, vốn tưởng rằng phần thâm cừu này đã kết, không ngờ rằng trong lúc nguy cấp này y lại lần nữa hiện thân, chuẩn bị trợ giúp mình một tay, thật sự là...



Cho dù là suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Quỷ Mộc, cuối cùng cũng cười khẩy:

- ... Thật sự là quá bỉ ổi!

Chỉ có điều nét mặt đương nhiên không thể thể hiện ra sự khinh miệt được, gã cũng không che giấu trái tim khiếp sợ cùng mừng như điên, cười to nói:

- Được, được, được, Bạch Đế thành quả nhiên là vô cùng chân thành, giúp ta bắt giữ ma đầu kia, ta liền tin ngươi, đảm bảo Bạch Đế thành ngươi sẽ một bước lên mây!

- Nếu như thế liền đa tạ Quỷ Mộc đại nhân cho cơ hội này rồi!

Diệp Hồn Thiên nhẹ nhàng khẽ khom người, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành.

- Tại sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?

Phương Hành nhẹ cắn môi, ánh mắt thậm chí có vẻ hơi cổ quái nhìn Diệp Hồn Thiên.

- Người biết thực lực của mình mới là trang tuấn kiệt...

Diệp Hồn thiên không tiếng động há mồm, nói một câu nói như vậy, sau đó đột nhiên lên tiếng hét lớn:

- Ma đầu Phương Hành, vừa rồi ngươi thiết kế cạm bẫy hại ta không nói, còn giết liền ba đệ tử của Bạch Đế thành ta, hận này khó giải thù này khó tiêu, nằm xuống cho ta...

Trong tiếng hét, hai cánh tay y rung lên, viên cổ ngọc kia lập tức tỏa ô quang cực thịnh, đánh thẳng về phía Phương Hành.

Ngay lúc đó, Quỷ Mộc cũng cất tiếng cười to khống chế vô số cốt đao hung hăng bổ về phía Phương Hành.

Có sự giúp đỡ ngoài ý muốn của Diệp Hồn Thiên, gã đã có nắm chắc bắt được Phương Hành lúc này đã gần như dầu hết đèn tắt. Cho dù tu vi của Diệp Hồn Thiên này chẳng qua chỉ có Nguyên Anh đại thừa, so với mình, so với tiểu ma đầu kia thì kém không ít nhưng lại có thể phối hợp với mình bay vây chặn đánh ma đầu kia, làm mình tiện đưa ma đầu kia vào tử cục hơn, thật xem như là buồn ngủ lại có gối đầu đưa tới...

- Đúng là mượn đao giết người...

Phương Hành cũng nhận ra sự lợi hại, nhìn phía sau Quỷ Mộc còn có bảy tám chục sinh linh Lạc Thần tộc còn chưa chết, bản thân mình lại chỉ có thể trước tiên tránh thế vây công của hai tên này. Vừa thấy Diệp Hồn Thiên cầm cổ ngọc trong tay, hắn liền muốn dùng lại kế cũ, thi triển Bán Bộ đại đạo pháp, dẫn cổ ngọc để đánh Quỷ Mộc, nhưng lại không ngờ rằng lúc hắn đã mạnh mẽ vận chuyển thủ đoạn ma đạo, ma khí trên người quá lớn đã ảnh hưởng đến việc vận chuyển pháp lực của mình, hoàn toàn không thi triển thành công, không thành công dẫn động cổ ngọc mà còn bị nó đánh ngược trở lại. Tuy là đúng lúc tránh được không bị nó chính diện bắn trúng nhưng trên cánh tay lại bị đánh một cái, pháp tướng suýt nữa vỡ nát.

- Ha ha, ma đầu, còn không thúc thủ chịu trói?

Diệp Hồn Thiên nhìn thấy một màn này thì nét mặt cũng tỏ ra mừng rỡ như điên. Biết nước cờ quay đầu của mình đã đi đúng rồi, lúc này tiểu ma đầu đã như dầu hết đèn tắt, bản thân mình coi như tự nhiên lập được một công lao lớn. Bắt được tiểu ma đầu này tất nhiên sẽ giúp mình có được sự thưởng thức của đại nhân vật trong Lạc Thần tộc, so với đại lễ gì dâng lên đều trân quý hơn, đủ để bù đắp tổn thất người của Bạch Đế thành!

- Ha ha ha ha, làm tốt lắm, bắt hắn lại!

Quỷ Mộc nhìn thấy một màn này thì cất tiếng cười to gấp gáp chạy tới, khắp trời là cốt liên bay lượn.

- Aiz...

Cũng ngay lúc này, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung là Đạo Vô Phương vẫn luôn ở bên cạnh xem cuộc chiến bỗng nhiên cúi đầu thở dài, chậm rãi cất bước tiến lên.

- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Vẫn âm thầm lưu ý tới gã, Hồ Quân trưởng lão bỗng nhiên xoay người lại, kéo gã, vừa sợ vừa giận.

- Ta muốn mặt mũi!

Trên gương mặt béo mập của Đạo Vô Phương xuất hiện vẻ tự giễu nhàn nhạt, cúi đầu nói một câu với Hồ Quân trưởng lão.

Bạn cần đăng nhập để bình luận