Lược Thiên Ký

Chương 1344: Khi Thiên Bá Man đao

Ùng ùng...
Cả nơi truyền thừa đều đang co lại, đại trận nội bộ tan vỡ, làm cả vùng không gian xảy ra sự thay đổi kinh người. Một nơi truyền thừa giống như một thế giới lớn lúc này đang dần giống với động phủ. Ngoại tộc ở bên trong... cho dù là Phương hành hay Ngao Liệt, Lộc Tẩu, đám luận đạo hay đệ tử heo đều bị không gian đó ép ra ngoài. Cùng lúc đó, pháp bảo vốn có trong nơi truyền thừa này hoặc thần quang đang lơ lửng cũng đang bị thế giới này thu lại. Tất cả tu sĩ có mặt vừa được tự do nên đương nhiên cũng không dám sơ suất, tranh nhau xông ra bên ngoài động, sợ động phủ này sẽ nhốt mình luôn ở bên trong.
Còn lúc này Phương hành lại chưa có ý muốn ra ngoài mà còn lao vào bên trong.
Một là đám đệ tử heo mập lập được công kia lúc nơi truyền thừa này đại biến thì mỗi đứa đều bị dọa sợ, có đứa gào khóc thét to, dáng vẻ vắt chân lên cổ màu chạy, cũng có đứa run rẩy ẩn thân tại chỗ, động cũng không dám động. Lúc này Phương Hành đương nhiên sẽ không vứt bỏ bọn họ, vừa vọt về phía trước vừa thi triển Tụ Lý Càn Khôn hút hết đám đệ tử hãm sâu trong đó ra.
Ngoài ra cũng có một chuyện khác, Phương đại gia nhìn Thái Hư Tiên Vương không vừa mắt nên chỉ huy đám đệ tử heo mập lật tung mộ của ông ta lên, nhưng không thể không thừa nhận ở trong này quả thực có không ít bảo bối. Nếu vất vả lắm mới vào được một chuyến thì làm sao có thể tay không mà về được?
Liếc mắt nhìn thấy phía dưới đạo đài kia cắm thần binh lợi khí thành một ngọn núi nhỏ, đây là bộ phận bảo bối cách Phương Hành gần nhất. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lúc nơi truyền thừa sắp sụp xuống, trong giây lát hắn liền xông về phía trước, từ xa hút một bộ phận núi nhỏ tới, sau đó, sức mạnh của nơi truyền thừa này đột nhiên tuôn trào đẩy hắn ra!
- Phù!
Trong một giây đó, thế giới xoay tròn, thiên địa đại biến, người người choáng váng biến sắc, quay đầu nhìn lại, cảnh vật xung quanh đã đại biến. Không còn thấy tinh không cùng đại lục bị tàn phá nữa, nơi mắt thường có thể nhìn thấy đều là bia đá màu trắng đang lơ lửng ở xung quanh, còn bọn họ đang nằm ở sát biên giới Thanh Đăng môn. Lúc này Thanh Đăng môn cũng đang biến hóa, Thanh Đăng ảm đạm hóa thành một cánh cửa, lẻ loi đứng ở giữa không trung.
- Đây là... Đây là...
Văn Tiên sinh kinh hoàng bất địch, kịch liệt thở dốc, sợ hãi hỏi.
- Nơi truyền thừa đã bị phá hư...
Thái Hư Bảo Bảo hiển nhiên còn sợ hãi trong lòng, đầu Tiên là liếc mắt nhìn đám đệ tử heo mập sợ mất mật tiến vào thức giới của Phương Hành, sau đó lại nhìn Thanh Đăng môn đang đóng kín lại, run giọng nói:
- Quá con mẹ nó đáng sợ rồi, ta thấy tiếc thay cho Tiên Vương, nơi truyền thừa tâm huyết sau cùng mà lão nhân gia ông ấy để lại, nơi táng thân của ông ấy vậy mà lại bị một đám heo phá hoại?
- Chẳng lẽ nơi truyền thừa này cứ như vậy bị hủy rồi sao?
Lộc Tẩu cũng hơi giật mình hỏi, có vẻ khá tiếc hận.
Mới vừa rồi bị vây ở trong nơi truyền thừa đương nhiên chỉ muốn trốn ra, nhưng sau khi ra ngoài lại không nhịn được mà tiếc rẻ thay Thái Hư Tiên Vương. Một nơi truyền thừa đang tốt đẹp như vậy, thiên thư và tạo hóa ở bên trong không thể hình dung được, chẳng lẽ cứ vậy mà bị đám heo mập này phá hủy sao?
- Nơi truyền thừa không bị hủy đâu, chỉ có điều sẽ không có ai có thể dễ tiến vào nữa mà thôi...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Hư Bảo Bảo phàn nàn:
- Vốn dĩ chủ nhân nhà ta muốn chọn người có duyên, người có tâm, người có năng lực làm truyền nhân, nhưng bây giờ tất cả pháp tắc trong nơi truyền thừa đều đã bị hủy hoại tới không còn hình dáng nữa, Tiên phách của ông ấy cũng sắp khô kiệt cả, rõ ràng, trước khi chết ông ấy cũng đã chuẩn bị nếu truyền thừa bị xâm lấn nên mới đặt ra quy củ này, khi nơi truyền thừa bị phá hoại quy mô lớn sẽ chủ động co lại hóa thành mật địa. Bây giờ như thế này rồi sợ là không có ai có thể tiến vào trong mật địa này nữa, trừ phi có người có duyên tới...
- Người có duyên?
Mấy người Văn Tiên sinh đều ngẩn ra, quay đầu nhìn nó.
Nghe nói nơi truyền thừa này cũng không phải đã bị hủy, chỉ hóa thành mật địa thì trong lòng lại được thả lỏng hơn một chút.
Thái Hư Bảo Bảo gật đầu, than thở:
- Chỉ sợ trong nơi truyền thừa này sẽ không còn quy tắc gì nữa, sức mạnh cuối cùng hóa nó thành một mật địa nhưng sẽ không có ai có thể dễ vào được bên trong nữa, trừ phi là người cầm Tạo Hóa Thanh Phù tới đây, bọn họ là người được chủ nhân chọn, Tạo Hóa Thanh Phù chính là chìa khóa để mở ra mật địa này, vẫn có thể tiến vào trong mật địa...
Chư tu nghe vậy thì mới hiểu rõ.
Lúc đầu trong nơi truyền thừa này là người có duyên, người có tâm, người có năng lực mới có được truyền thừa. Nhưng bây giờ quy củ truyền thừa đã mất, pháp tắc bị sụp đổ, sức mạnh cuối cùng hóa thành mật địa, người có tâm và người có năng lực sẽ không thể có được tạo hóa này nữa...
Chỉ có người có duyên tới mới có thể mở mật địa ra, không tốn chút sức lực mà nhận được tất cả truyền thừa.
- Tạo Hóa Thanh Phù?
Lúc này Phương Hành cũng nghiêng đầu hỏi, dường như có chút suy nghĩ nhìn về phía Thái Hư Bảo Bảo một cái.
- Đúng vậy, cũng không biết lợi cho ai, mẹ kiếp...
Thái Hư Bảo Bảo giận dữ mắng chửi thô tục, quay đầu nhìn Phương Hành:
- Vừa rồi ngươi lấy gì ra?
Mấy người còn lại nghe vậy thì cũng đều tò mò bu tới. Bọn họ đều nhìn thấy Phương Hành lấy ra vài thứ lúc nơi truyền thừa sụp đổ. Sau khi hoang mang thì đương nhiên nổi lòng hiếu kỳ, nhao nhao đến xem rốt cục bảo bối gì bị hắn cướp ra ngoài.
- Khà khà, hẳn là đồ tốt đó!
Phương Hành cũng nở nụ cười dùng sức ném vật sau lưng lên phía trước.
Chư tu vừa nhìn thấy nó thì ngẩn ngơ. Vật ở trước mắt này giống như một ngọn núi nhỏ, bên trên cắm đầy các loại pháp bảo và khí giới, hoặc là khí cơ cổ xưa hoặc khí tức túc sát, rõ ràng đều không phải là vật bình thường. Lúc ở Thiên Nguyên, nếu có thể có được một cái Bán Tiên khí đã có thể dẫn tới vô số người xuất thủ tranh đoạt. Mà trên một ngọn núi nhỏ ở trước mắt này, vật cắm đầy trên đó rõ ràng đều có phẩm chất không thua gì Tiên khí!
- Trời ơi, một thanh Tiên kiếm sợ là còn kinh người hơn cả so với Tiên binh trong trân tàng của Mạnh gia ở Thần Châu nhỉ?
- Thanh đao kia tại sao lại làm ta cảm thấy khí tức không hề kém so với pháp bảo thiếp thân của Câu Ly Đại Thánh nhỉ?
Nhất thời, đủ tiếng tán thán vang lên, mỗi người nhìn đống khí giới trước mặt mà cảm thấy kinh ngạc gấp bội.
- Những binh khí này ở Đại Tiên Giới cũng coi như không tệ, chỉ có điều cũng không tính là cao nhất...
Nhưng sau khi Thái Hư Bảo Bảo xem thì bĩu môi khinh thường, sau đó đánh giá những binh khí này, như có điều suy nghĩ nói:
- Chủ nhân nhà ta bình thường không thích tế luyện thần binh lắm, khí giới như vậy hẳn đều là chiến lợi phẩm của hắn? Trước đây người đuổi giết hắn cũng không ít, nhưng đều bị hắn trấn áp hết, binh khí của bọn họ cũng bị thu vào cắm lên trước đạo đài của hắn, ồ...
Nói rồi ánh mắt của nó đột nhiên khựng lại, chăm chú nhìn vào một thanh quái đao trên núi nhỏ.
Thanh đao đó toàn thân ngăm đen, ở chuôi đao khảm một cái ma thủ dài chừng hơn trượng, trên sống đao hiện đầy văn lạc màu đen kể cả ma thủ, thoạt nhìn giống như luyện cả một người thành một thanh đao vậy. Lúc này nửa đoạn thân đao cắm lên núi nhỏ, cũng không có gì dị thường, nhưng nếu nhìn nó lâu hơn thì sẽ cảm thấy thanh đao này giống như một cái hắc động, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Đây là đồ tốt à?
Phương Hành thấy Thái Hư Bảo Bảo nhìn như thế thì cũng không nhịn được kích động trong tim, nhanh chóng hỏi.
- Đồ tốt, đương nhiên là đồ tốt,... nhưng quan trọng hơn là lai lịch của thanh đao này...
Thái Hư Bảo Bảo quét mắt nhìn dường như đã xác định được chuyện gì đó, hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói. Sau đó nhìn về phía Phương Hành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại có chút kích động:
- Trước đây chủ nhân ta bị Tiên Nhân Vương đánh bị thương trốn vào trong Cổ giới của Long tộc, đám Tiên Vương kia vẫn không bỏ qua việc đuổi giết hắn, phái ra đệ tử và thuộc hạ tới đây truy sát hắn, trong đó có kẻ hung hãn chính là con trai thứ ba của Xích Tiêu Tiên Vương – Đế Lưu. Hắn vốn là một kỳ tài danh chấn Tam Thập Tam Thiên, khí giới hắn dùng chính là Khi Thiên Bá Man Đao do Xích Tiêu Tiên Vương dùng mười viên tinh hoa Dương Tinh cùng oan hồn của trăm vạn tu sĩ luyện chế thành, hắn từng truy sát chủ nhân nhà ta, xem ra hắn cũng bị chủ nhân nhà ta trấn áp được trước khi chết rồi...
- Bội đao của con của Tiên Nhân Vương?
Chư tu nghe vậy thì đều hít vào một hơi, nhìn về phía thanh quái đao ma thủ này.
Mới đi ra từ trong mộ của Tiên Nhân Vương, bọn họ lại không hề để ý tới thân phận con trai của Tiên Nhân Vương. Mấu chốt là địa vị của thanh đao này quá lớn rồi, do Tiên Nhân Vương tự tay luyện chế, hơn nữa còn dùng mười viên Dương Tinh cùng oan hồn của trăm vạn tu sĩ làm nguyên liệu luyện chế. Điều này nghe quá đáng sợ. Dương Tinh chính là một đại tinh giống như mặt trời, một vầng mặt trời đã ẩn chứa rất nhiều sức mạnh, vậy mà ông ta còn dùng mười viên? Kinh khủng hơn là oan hồn của trăm vạn tu sĩ, đây là nhân vật khủng bố bậc nào chứ, nghe thôi đã làm người ta kích động!
- Trong Đại Tiên Giới đúng là mọi thứ đều có thể vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người ta...
Phương Hành cũng không nhịn được mà sửng sốt, sau đó hưng phấn đánh giá thanh đao này rồi bỗng nhiên vương tay ra cầm thanh ma thủ đao đó lên. Vẻ mặt trên mặt hắn lại hưng phấn rồi nghiêm túc nhíu mày, sau đó hơi dùng lực rút ra.
- Keng...
Ma đao bị rút ra, vang lên một tiếng kêu thánh thót dường như có thể rót thẳng vào đáy lòng người khác.
Thậm chí lúc Phương Hành rút thanh đao này ra, ở trong mắt người khác, sau lưng hắn như xuất hiện một biển máu đáng sợ. Mơ hồ thấy được trong biển máu đó có vô số người tu hành đang liều mạng giãy dụa, kêu khóc, cảnh tượng giống như địa ngục vậy.
Bọn họ cũng đều là tu sĩ gần tu thành Tiên, khí tức của bản thân đao này lại dễ dàng làm họ xuất hiện ảo giác!
Chỉ dựa vào một cảnh đó liền có thể kết luận được phẩm chất của thanh đao này vô cùng phi phàm...
- Thanh Quỷ Đầu đao này thuộc về ta...
Phương Hành cũng vô cùng hài lòng cầm thanh đao nhìn từ đầu tới cuối, thỏa mãn cảm thán một câu.
- Tên của đao này là Khi Thiên Bá Man Đao...
Thái Hư Bảo Bảo nhỏ giọng thì thầm, thoáng cách xa thanh đao đó một chút.
- Quá không thuận miệng, đến tay ta rồi, cứ gọi là Quỷ Đầu đao đi!
Phương Hành dứt khoát bỏ qua câu nói của Thái Hư Bảo Bảo, sau đó giơ thanh đao lên ánh mắt hung ác độc địa nhìn về phía trước.
- Tên khốn kiếp Cửu Đầu Trùng kia, đã nói sẽ cùng nhau qua được cửa ải thứ ba rồi sẽ đấu một trận sinh tử, lại vẫn muốn dùng kế hoạch này để hãm hại ta, đẩy ta vào nơi truyền thừa của Thái Hư, tiểu gia ta nếu không tính toán cho tốt với lão thì chẳng phải sẽ phá hủy thanh danh của ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận