Lược Thiên Ký

Chương 1255: Thái Thượng đệ bát kinh


Bất cứ chuyện nào nhìn qua thập phần đau đầu thật ra đều có cách thức giải quyết vô cùng đơn giản.

Mà hiện nay, phương pháp giải quyết loạn cục của Phương Hành cũng thế, vừa giản đơn lại vừa trực tiếp. Có quá nhiều người tưởng muốn ngấp nghé Long Tộc cổ lộ, vậy liền cùng lúc dẫn tới là xong, rốt cuộc mình không nghĩ tranh cùng bọn họ, chỉ tưởng muốn thuận lợi thông qua cổ lộ, cứu về tức phụ (vợ). Hơn nữa, ở một khía cạnh nào đó, hắn cực kỳ chán ghét những ẩn sĩ một lòng cầu tiên này, nay để bọn họ làm trâu làm ngựa bên mình, vậy cũng là chuyện phi thường hả giận. Hắn bây giờ, tính là cùng ngũ lão lật bài, cũng sẽ không để ý trong lòng năm người này nghĩ cái gì, có phải sẽ ngầm suy tính kế sách đối phó mình hay không. Nói xong, hắn liền trở về thần cung...

Đối với hắn mà nói, chuyện này không có cách giải quyết nào khác!

Các ngươi muốn thành tiên, ta muốn thông qua cổ lộ, chuyện thừa lại rất đơn giản, các ngươi mở đường, ta cùng theo!

Cách thức thô bạo trực tiếp như thế, ngược lại rất có hiệu quả!

Ít nhất, trong tinh không bên ngoài, ngũ lão sau chừng một chung già thấp giọng thương nghị, cuối cùng vẫn tiếp tục khải trình.

Năm người hộ lên xương đầu Khô Lâu, độn hướng tinh vực mênh mang, bước lên Long Tộc tiên đồ!

Năm người bọn họ đều không lần nữa trốn vào trong tiểu thế giới của Lam tiên sinh. Đại khái là lo lắng một khi tránh trong tiểu thế giới, Phương Hành sẽ rình cơ chạy trốn. Bởi thế tốt nhất vẫn nên trực tiếp thủ bên cạnh xương đầu Khô Lâu. Thế là nhìn qua năm người bọn họ thành như là năm đại hộ pháp...

Tinh đồ từ từ, đường thành tiên, bắt đầu!

...

...

- Ngươi làm vậy căn bản là đang đầu cơ lấy xảo, dù có qua tiên lộ cũng không thành được tiên!

Đối với cách hành sự này của đối phương, Ngao Liệt rất là không đáng, thậm chí cực kỳ khinh thường.

Trong tinh không, thời gian trôi nhanh, như là nắm cát từ từ tuột đi, khiến người căn bản không kịp thương tiếc. Bởi vì trong tinh đồ, tịch mịch vốn chính là chuyện thường. Bọn họ dù đi liên tục mấy tháng, tinh không bên ngoài nhìn qua vẫn không có gì thay đổi. Nếu không nhìn kỹ, thậm chí khiến người không cảm giác được nửa điểm biến hóa. Dù là đường sá xoải qua Thiên Nguyên, ở trong tinh không chẳng qua chỉ là đoạn cự ly ngắn bé không đáng kể...

Bình thường, dù đụng phải một chút nguy cơ, tỷ như mưa vẫn thạch đập mặt mà tới, hay tinh không loạn lưu luồn ngang chân trời, cũng căn bản không tạo được uy hiếp gì với hai người bọn họ. Tất cả đều bị ngũ lão bên ngoài thuận tay giải quyết sạch. Trong xương đầu Khô Lâu, Phương Hành và Ngao Liệt thoải mái nhàn nhã, mỗi ngày chỉ tĩnh ngộ tu đạo, uống rượu, nuôi heo...

Tùy theo vài tháng thời gian qua nhanh, đến cả Ngao Liệt tính tình kiệt ngao đều không còn phẫn nộ như trước, không còn mỗi ngày đều như đánh máu gà muốn tìm Phương Hành liều mạng, Phương Hành cũng không tiếp tục giam nó trong lồng. Từng có một khắc, lúc nó nhìn thấy một vẫn thạch có vẻ còn lớn hơn cả vầng trăng nện tới, suýt nữa trực tiếp đánh cho Lộc Tẩu hồn phi phách tán. Trong lòng không khỏi cảm khái, xem ra cách làm của Phương Hành mới quả thực chính xác, rốt cuộc hung hiểm trong tinh không không phải hắn đều có thể hóa giải.

Chỉ là, chiếu theo tính tình hắn mà nói, rốt cuộc vẫn khinh thường phương thức hành xử của Phương Hành.

Long Tộc huyết mạch cao ngạo, nó cảm thấy, tiên lộ liền nên một đường xông qua mới phải!

Án chiếu tính tình nó, nếu có thể được tự do hẳn đã sớm xông ra ngoài, còn phải cùng ngũ lão đại chiến một trận, sau đó dựa vào bản lĩnh chính mình xông vào tiên lộ. Chẳng qua Phương Hành quản hắn rất chặt, vừa không thành thật liền đè ra đánh, Ngao Liệt tuy quật cường, không đến nỗi bị mấy đoạn dây mây hù ngã, nhưng sau khi chịu vài lần, cuối cùng thành thật không ít, thật sự là cảm thấy quá mất mặt...

Đồng thời đến sau nó cũng nhân một lần cơ hội hỏi Phương Hành, nếu đương sơ đã sớm đoán được tinh đồ ở nơi nào, vì sao không nói phá trước khi đánh hắn. Câu trả lời của Phương Hành khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Không có gì, chỉ là muốn quất ngươi một trận thôi...

- Có cơ hội để đi vòng, lại cứ phải muốn bằng một thân man lực đánh đi qua. Đó không phải tiên, là kẻ ngu!

Lúc này, Phương Hành chính đang nâng lên một khối vạt áo chăm chú duyệt đọc, bên tay đặt một vò mỹ tửu, nghe được lời Ngao Liệt, cũng không ngẩng đầu lên, đáp một câu đầy chế nhạo:

- Ngươi cũng không nghĩ thử xem, năm đó nhóm tiên nhân đầu tiên bị trục xuất vào trong tinh không. Rốt cục làm sao sống sót, tìm đến địa vực tiếp tục tu hành sau đó dựng lên đại tiên giới? Tuyệt không khả năng là dựa vào một thân man lực đánh xuống. Theo ta thấy, trừ vận khí lớn bằng trời, thừa lại chính là thủ đoạn bất chấp hết thảy của bọn hắn?

- Ngươi cũng không phải đám tiên nhân kia, làm sao biết bọn họ không phải đánh xuống tới?

Ngao Liệt cười lạnh, châm biếm trả lời.

- Ngươi cũng không phải đám tiên nhân kia, làm sao biết bọn họ là đánh xuống tới?

Phương Hành muốn cãi cọ với Ngao Liệt, một phần mười công lực đều không cần lấy ra, há mồm liền khiến hắn á khẩu không lời.

Ngao Liệt tức nghẹn họng, từ trong đống rượu cầm ra một vò, trốn vào trong góc hậm hực uống rượu. Mười ngày đầu khi ngốc trong Thần cung này, nó quật cường vô cùng, một giọt nước cũng không uống, một viên đan cũng không ăn. Chẳng qua căng vài chục ngày, tựa hồ nghĩ thông rồi, quay đầu liền chọn rượu ngon để uống, chọn đan tốt để ăn, phảng phất muốn dùng loại thủ đoạn này để báo thù chuyện Phương Hành tù cấm mình.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Đợi hơn nửa ngày, Phương Hành một câu cũng không đáp, heo trong chuồng bên cạnh đều đói đến ngao ngao kêu loạn, hắn cũng không có ý cho ăn. Ngao Liệt thật sự phiền hết chịu nổi, nhịn không được hướng Phương Hành hỏi một câu. Trong lòng quả thực cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia Phương Hành không có việc gì đều sẽ tìm hắn nhao một trận, nhưng nay vừa nhìn khối vải bào kia, lại đột nhiên trở nên rất an tĩnh. Rõ ràng là một tên thổ phỉ, lại mỗi ngày bàn tọa ở kia chăm chú nghiên đọc. Hơn nữa Ngao Liệt dám chắc vải bào kia không phải bộ Xuân Cung đồ được hắn cất kỹ.

- Ta đang nhìn kinh văn do một bằng hữu tặng!

Phương Hành cũng không giấu nó, khẽ thở dài một tiếng, nhàn nhạt đáp.

- Kinh văn gì?

Ngao Liệt định trực tiếp nói cho Phương Hành đến lúc cho heo ăn. Nhưng nhớ lần trước mình nhắc nhở như vậy liền trực tiếp bị hắn ném vào trong chuồng heo, tù cấm trong đó cả một ngày mới chịu thả ra. Giờ nó không dám trực tiếp nhắc như vậy nữa.

- Ai, ta nghĩ, đây hẳn là thiên kinh văn quan trọng nhất trên đường tu hành của mình!

Phương Hành nhè nhẹ buông xuống khối vải bào, thở dài nói:

- Đường tu hành của ta bắt đầu từ một thiên kinh văn gọi là Hóa Linh kinh, đến sau nhờ cơ duyên, được đến mấy bộ khác, mỗi được một thiên kinh văn đều rất có ích cho tu hành. Thực sự có thể nói là công đoạt tạo hóa, mãi đến sau, ta mới biết loại kinh văn này tổng cộng có chín thiên, nếu có thể được đủ chín thiên kinh văn, đoán rằng đường tu hành cũng sẽ đạt tới đỉnh phong. Còn thiên kinh văn này, chính là lúc ở Thiên Nguyên, một vị cố nhân tặng cho ta!

- Nếu đã được, liền nên chuyên tâm tu luyện mới phải, cần gì cả ngày nâng lên, mặt ủ mày chau?

Ngao Liệt có hơi khó hiểu, nhíu mày hỏi.

- Bởi vì ta đột nhiên phát hiện mình xem không hiểu...

Sắc mặt Phương Hành đầy vẻ lo lắng, cười khổ nói:

- Đương sơ lần đầu tiên nhìn thấy những kinh văn này, ta liền cảm thấy thần hồn kịch chấn, biết nó hẳn là một bộ trong Thái Thượng kinh văn mà ta cần, sở dĩ sẽ rơi vào trong tay người kia, ngược lại có thể lý giải, rốt cuộc đại truyền thừa đều có linh tính, sẽ tự động tìm chủ. Mà kinh văn Thái Thượng Đạo nếu không chủ động tới tìm ta, liền chỉ có tìm người cũng có liên hệ với Thái Thượng Đạo là hắn. Vốn là nên cao hứng, nhưng khi thực sự bắt đầu đọc thiên kinh văn này, mới phát hiện phiền hà...

- Trên kinh văn này, mỗi một chữ ta đều biết, khăng khăng lại đọc không hiểu...

Phương Hành cười khổ, bộ dạng mặt ủ mày chau:

- Ta dám chắc thiên kinh văn này không có nửa điểm tự thuật liên quan đến tu hành, cũng không có nửa điểm chỉ diễn liên quan đến tham ngộ đại đạo. Đây giống như chỉ là một thiên kinh văn tụng niệm bình thường, như lọt vào trong sương mù, khiến người ngơ ngác chẳng hiểu gì... Hiện tại ta hoài nghi, đương sơ gia hỏa kia chính bởi vì xem không hiểu nên mới cho ta...

- Xem không hiểu?

Ngao Liệt có chút lờ mờ, thời gian tu hành của nó thật ra không dài, hơn nữa dù sao cũng mang huyết mạch Long Tộc, đại đa số thần thông và bản năng chiến đấu sớm đã lạc ấn trong thần hồn, nay tùy theo mấy chục năm ngủ say trong tạo hóa Lôi Trì đã dần dần thức tỉnh, chưa từng gặp phải nan đề trên đường tu hành như Phương Hành. Lại thêm bị trăm con dã trư đói đến ngao ngao kêu hét làm cho tâm phiền ý loạn, liền vô thức nói:

- Xem không hiểu thì trước thả xuống cái đã, cần gì phải tiêu tốn thời gian với nó, bên người còn rất nhiều chuyện đáng để quan tâm...

Một bên nói một bên nhìn hướng chuồng heo, hi vọng Phương Hành có thể nhanh nhanh hiểu ra được.

- Tuy nhìn không hiểu, nhưng vẫn có chút nơi dùng...

Phương Hành lại nhẹ giọng hồi đáp:

- Vốn bước lên tinh không chi lộ này, cảm giác lớn nhất của ta là buồn bực đến hoảng, nhàm chán vô cùng, cơ hồ sắp điên đến nơi, liền nghĩ lấy ra kinh văn này tập trung nghiên cứu một phen. Kết quả phát hiện, lúc bắt đầu tụng đọc kinh văn, lập tức cảm thấy tâm bình khí tĩnh, có lẽ, trong vô tình ta đã bắt đầu chạm đến chân đế của thiên kinh văn này?

- Thần kỳ vậy ư?

Ngao Liệt cũng ngẩn người, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói:

- Cầm ra ta xem thử!

Lúc nói chuyện ánh mắt lấp lánh, hiển nhiên không biết đang suy xét điều gì.

Phương Hành thật cũng không hoài nghi, tiện tay đưa tới:

- Ngươi có thể nhìn ra môn đạo?

Lúc đầu ngón tay Ngao Liệt chạm đến khối vải bào kia, bỗng đột nhiên dùng sức kéo mạnh, nắm chặt chỉnh phiến vải bào trong tay, đáy mắt hiện ra một đạo ánh sáng hưng phấn chí cực, “Sưu” một tiếng nhảy đến đầu bên kia Thần cung, đưa lên bên mồm, hét lớn:

- Cuối cùng đã bị ta lấy đến đau cước, mau cởi ra phong ấn, trả ta pháp lực, bằng không ta lập tức tựu thiêu nó...

Phương Hành hơi ngớ, sau đó nhìn nó như nhìn một đứa ngu:

- Tất cả kinh văn ta đều ghi lại, ngươi thiêu thì làm được gì?

Ngao Liệt ngẩn ngơ, nháy mắt có chút xấu hổ khó đương, thật cảm thấy mình lại làm một chuyện đại ngốc, cúi đầu tang khí lủi thủi trở về, mông đít ẩn ẩn nhói đau, miễn cưỡng cười nói:

- Đùa thôi... Ta cùng nhau nghiên cứu đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận