Lược Thiên Ký

Chương 1182: Ta nhìn ngươi cũng không vừa mắt




- Trục Không Tiểu Thánh Quân, Thông Thiên Tiểu Thánh khư khư cố chấp, muốn nhiễu loạn đại kế của Thần Chủ, ngươi xem coi thế nào?

Thời điểm các Tiểu Thánh kinh ngạc, Thần Tử Dạ tộc lại quay người nhìn Hung Đạo, ánh mắt nhàn nhạt, mặt không biểu tình. bất thình lình nói một câu, lại khiến cho Hung Đạo một mực ở bên cạnh trầm mặc không nói run lên, từ khi hắn không nể mặt mũi cùng Thần Tử Dạ tộc tranh đoạt tạo hóa, nhưng cuối cùng lại không thành công, liền hối hận mình sớm bại lộ, cũng không biết nên che giấu như thế nào, chỉ có thể giả bộ như câm điếc, thành thành thật thật ngốc ở một bên, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Nhưng Thần Tử Dạ tộc nói lại làm cho hắn không giả bộ được, xoay người qua, nhẹ nhàng thi lễ nói:

- Cẩn tuân thánh mệnh!

Thần Tử Dạ tộc nói:

- Tốt, vậy ngươi ra tay giết hắn đi!

Hung Đạo hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thần Tử Dạ tộc.

Thần Tử Dạ tộc nhàn nhạt cười nói:

- Ta biết dã tâm của ngươi không nhỏ, chỉ tiếc khí vận không đủ, khó thành việc lớn, cảm thấy chắc hẳn cũng không cam lòng, bất quá ngươi không có cách nào, cưỡng ép lộ ra dã tâm chỉ mang đến tai hoạ cho ngươi và Tiểu Tiên Giới, giống như vừa rồi ngươi không biết tự lượng sức mình, xuất thủ cùng ta tranh đoạt Thiên Ma truyền thừa, cũng đã chôn xuống mầm tai hoạ...

Hắn lẳng lặng nói, thoáng nhìn sắc mặt Hung Đạo đã kinh biến, mới cười khẽ nói:

- Bất quá ta không phải loại bức người đi tuyệt lộ, bây giờ nếu ngươi có thể lấy công chuộc tội, chém ma đầu kia, trợ giúp Cổ Hạc đạp vào cầu đá, tội bất kính của ngươi, ta sẽ coi như không có phát sinh qua!

Nghe Thần Tử Dạ tộc nói, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên mặt truyền nhân Tiểu Tiên Giới.

Nhìn cái này Tiểu Tiên Giới thiên kiêu, tất cả mọi người ánh mắt đều hơi kinh ngạc.

Mà truyền nhân Tiểu Tiên Giới thì hơi trầm mặc nửa ngày, sau đó vái chào, lần nữa nói:

- Cẩn tuân thánh mệnh!

Sau khi dứt lời, hắn đứng lên, quay đầu nhìn về phía Phương Hành.

Không biết qua bao lâu, hắn mới đột nhiên trầm lắng thở dài, một bước bước ra ngoài...

Ầm ầm!

Thân hình khẽ động, nổi lên phong vân, cả người giống như một Đại Bằng Điểu xông ra ngoài, ngay cả hư không cũng bị lực lượng cường đại xé rách một lỗ hổng, hắn không có thân pháp Cùng Thiên Cửu Biến như Cổ Hạc, thế nhưng tốc độ nhanh đến cực hạn, khoảng cách hơn mười dặm mấy bước là đến, cổ kiếm hung hăng điểm ra ngoài, phong mang vô hạn.

Phương Hành đang cùng Cổ Hạc ác chiến cũng kinh hãi, trong lúc cấp thiết quay người, Bách Chiến Hồn Binh sinh lòng cảm ứng, hóa thành một tấm chắn to lớn, rắn rắn chắc chắc đỡ được, sau đó bị lực lượng một kiếm kích lui về phía sau, trọn vẹn ngàn trượng mới ngừng lại được, một màn bất thình lình, ngay cả Cổ Hạc đang chuẩn bị xuất thủ với Phương Hành cũng kinh hãi, sau đó khuôn mặt hiện ra vẻ tức giận, hình như cảm thấy truyền nhân Tiểu Tiên Giới xuất thủ tương trợ mình, là một loại vũ nhục...

- Quả là một con chó ngoan, vội vàng chạy ra giúp chủ tử cắn người như vậy?

Phương Hành ổn định thân hình, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Hung Đạo, không che giấu vẻ phẫn hận chút nào.

- Chớ quên, ngươi còn có rất nhiều người ở trong tay Tiểu Tiên Giới chúng ta, đối phó với chúng ta, không sợ chúng ta...

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới mặt không biểu tình, lạnh lùng quét tới một đạo thần niệm.

- Nếu ta thắng, thì không phải là các ngươi áp chế ta, mà là ta tới áp chế các ngươi...

Phương Hành nở nụ cười, điềm nhiên nói:

- Nếu như ta thua, mạng nhỏ vứt bỏ, hết thảy thành không, còn quản hậu quả quái gì nữa?

- Ngươi...

Hung Đạo không nghĩ tới Phương Hành làm việc sẽ lưu manh như thế, hơi giật mình, bất quá rất nhanh liền khôi phục bộ dáng không biểu tình, một bên ngự kiếm chém đến, một bên quát khẽ:

- Ta không rõ, ngươi rõ ràng không có chút phần thắng, vì cái gì phải làm như vậy? Thần Tử Dạ tộc đã chuẩn bị xuất thủ, ở trong tay bọn họ, ngươi ngay cả một hơi cũng sống không nổi!

- Vì cái gì làm như thế?

Phương Hành cười ha ha, sau đó giảm thấp thanh âm nói:

- Nếu ta nói chỉ bởi vì ta nhìn bọn họ không vừa mắt ngươi tin không?

- Không vừa mắt...

Trong lòng Hung Đạo nổi lên một loại suy nghĩ hoang đường, dùng sức một mình chống cự chúng thánh của Thần tộc, nhúng chàm tạo hóa lớn nhất Thiên Nguyên Đại Lục, có bao nhiêu lý do có thể dùng ah, hoặc nói tộc đàn đại nghĩa, hoặc nói tu sĩ nhiệt huyết, hoặc nói độc mộc kình thiên, quá nhiều lý do đường hoàng có thể sử dụng, nhưng hết lần này tới lần khác, ma đầu kia một mực không lấy, chỉ vì “nhìn bọn họ không vừa mắt”?

Điều này làm cho tâm tư của Hung Đạo trở nên phức tạp.

Nếu bàn về cảm giác cừu hận và kiềm chế với Thần Đình, hắn không kém Phương Hành bao nhiêu, thậm chí còn mãnh liệt hơn nhiều, dù sao tiền đặt cược của mười hai Tiểu Tiên Giới đều đặt ở trên người mình, mình cũng tự nghĩ là thiên kiêu tuyệt thế, từ trước tới giờ không thua ai, nhưng hết lần này tới lần khác, đều giống như nô bộc, bị sinh linh Thần tộc đến kêu đi hét, chỉ muốn làm một vị Thần Vương, từ đó thân phận không thua người, nhưng cuối cùng khắp nơi bị ngăn trở, luôn thất bại trong gang tấc...

Vì cái gì mình sống mệt mỏi như vậy?

Vì cái gì ma đầu kia có thể sống tiêu dao như thế?

Vì cái gì hắn luôn muốn làm những sự tình nhìn lên rất ngu si, nhưng mình lại luôn có chút hâm mộ hắn?

Hai người trong lúc nói chuyện, trên tay không ngừng giao thủ, vẫn luôn ác chiến, quét ngang hư không.

Ngược lại là Cổ Hạc, lúc này sắc mặt biến ảo chập chờn, lúc thì tức giận, lúc thì phẫn hận, nhưng lại chậm chạp không có xuất thủ.

- Bằng bản lãnh của hắn, thời gian dài như vậy cũng bắt không được ma đầu kia? Ta nhìn hắn là có nhị tâm!

Vào lúc này, trong các tu sĩ vây xem, có người trầm thấp mở miệng, ánh mắt nhìn về phía truyền nhân Tiểu Tiên Giới có chút khó coi.

- Ha ha, mặc hắn đi!

Thần Tử Dạ tộc mặt mày bất động, trầm thấp mở miệng, áo choàng chẳng biết lúc nào giải xuống dưới, yên tĩnh chui vào trong bóng tối, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lại như uyên đình nhạc trì, đối với hết thảy đều thờ ơ, nửa ngày sau mới mở mắt, lạnh giọng hạ lệnh:

- Thời gian của chúng ta không nhiều, trong thời gian uống cạn chung trà, phải diệt trừ ma đầu này!

- Cái này... Không sợ kinh động Tru Tiên Trận sao?

Các Tiểu Thánh kinh hãi, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn.

- Trong thời gian uống cạn chung trà, là sẽ không kinh động Tru Tiên Trận!

Ánh mắt Thần Tử Dạ tộc sáng lên, lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành, sau đó một bước đạp ra ngoài.

Các Tiểu Thánh khác thấy thế, cũng khẽ giật mình, nhao nhao đi theo.

Ầm ầm!

Một màn bất thình lình, kinh động đến các tồn tại ở trong vực sâu.

Hung Đạo đang cùng Phương Hành ác đấu, trên thực tế nội tâm xoắn xuýt vào lúc này cũng giật mình, ánh mắt nhìn qua Tru Tiên Trận, sau đó giống như làm xuống một quyết định vô cùng trọng yếu, nhìn Phương Hành thấp giọng nói:

- Phương ma, nói nhãm ta cũng không muốn nói nhiều, ta quyết định ở trên người ngươi cược một lần, chỉ cần bây giờ ngươi cùng ta ký kết huyết khế, ta sẽ giúp ngươi một lần, giúp ngươi đạp vào cầu đá, bất quá cái giá chính là, ngươi nhất định phải ủng hộ ta trở thành Thần Vương...

Lúc này, trên mặt hắn hiện ra vẻ dứt khoát, ở dưới đáy mắt giống như có nộ hải rậm rạp phun trào.

Ngay cả pháp lực trên người hắn cũng như thủy triều, mãnh liệt mà lên, có thể thấy được tâm tư biến hóa kịch liệt...

- Gì?

Ngay cả Phương Hành cũng ngây dại, không nghĩ tới người này lại ở cuối cùng nói như vậy.

- Thủ đoạn của Thần Tử Dạ tộc không thể gạt được ta, hắn bức ta đến đây trảm ngươi, trên thực tế là đang thi triển thủ đoạn nào đó, ngăn cách Tru Tiên đại trận cảm ứng, sau đó chắc hẳn sẽ là thủ đoạn càng thêm dữ dằn đáng sợ, ngươi là không ngăn cản nổi, nhưng nếu hai người chúng ta liên thủ, vẫn có một chút hi vọng sống, bây giờ ta cho ngươi cơ hội này, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, có nguyện ý liên thủ với ta hay không?

Sắc mặt Hung Đạo trang nghiêm, trực tiếp thu tay, yên lặng chờ Phương Hành trả lời.

Mà lúc này, nơi xa cũng truyền tới sát cơ lành lạnh, Thần Tử Dạ tộc, Hoa Mật Nhi, Phụ Sơn Tử, Sương Thổ tộc trưởng, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng, Áo Cổ Tiểu Thần Vương đều chậm rãi lướt tới, tốc độ không nhanh, nhưng sát khí sâm nghiêm, đang ngưng tụ một kích mạnh nhất, tựa như một con mồi đã rơi vào trong miệng cự thú, đang chậm rãi khép lại miệng của mình...

Mà sau lưng, ở giữa mình và Tru Tiên Trận, lại chẳng biết lúc nào dâng lên một lớp sương khói mỏng manh, giống như một tầng bình chướng, ngăn cách vị trí của bọn hắn thành một thế giới đơn độc, ánh mắt Phương Hành quét tới liền đã xác định, tầng sương mù này, chính là một loại lực lượng tinh khiết hiển hóa, tính chất có chút giống Vân Thường mà Thần Chủ ban thưởng cho mình, lực lượng bực này chính là một loại Tiên khí biến hóa, mặc dù chỉ có thể vận dụng một lần, nhưng uy lực lại vô cùng mạnh, nếu mình đánh xuyên tầng bình chướng này, ít nhất phải cầm thời gian uống cạn chung trà mới có thể làm được.

- Thiên la địa võng đã phủ xuống, ta là cơ hội duy nhất của ngươi!

Hung Đạo đứng ngạo nghễ ở trên hư không, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hành, lật bàn tay một cái, đã nứt ra một vết rách, tiên huyết óng ánh, bàn tay thì đưa về phía Phương Hành, thanh âm giống như truyền lại từ thiên ngoại:

- Có chịu cùng ta kết minh hay không?

Tâm của Phương Hành cũng trầm xuống, chỉ cảm thấy thiên địa biến lớn vô hạn, mà mình thì đang không ngừng thu nhỏ.

Hắn cảm thấy một loại áp lực phô thiên cái địa, là tới từ khí vận của vô số thế lực trấn áp...

Giờ khắc này, trước Tru Tiên Trận, hắn tựa như một con giun dế, chống cự thế lực Thần tộc, cổ tộc và Nhân tộc phản nghịch nghiền ép.

Loại cảm ứng đến từ chỗ sâu trong Chân Linh kia, vô cùng chân thực, cũng vô cùng kinh khủng.

Bàn tay của truyền nhân Tiểu Tiên Giới kia, hình như thực thành duy nhất hi vọng của mình.

Hắn biết chỉ cần mình đưa tay tới, trong nháy mắt kết xuống huyết khế, thì sẽ được một cường viện.

Chỉ bất quá, Ma thân đã luyện hóa thành Bách Chiến Hồn Binh, không cách nào giúp hắn lẫn lộn thiên cơ được nữa.

Nói cách khác, lần này kết huyết khế, sẽ trở thành huyết khế chân chính.

Cho nên hắn trầm mặc cực kỳ lâu, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười nói:

- Ta cự tuyệt!

Hung Đạo ngây ngốc một chút, cuối cùng tức giận nói:

- Vì cái gì?

Phương Hành đột nhiên điều khiển Bách Chiến Hồn Binh, lực lượng hùng hồn quét thẳng về phía trước, làm cho truyền nhân của Tiểu Tiên Giới toàn lực chống cự.

- Bởi vì... Ta nhìn ngươi cũng không vừa mắt!




Bạn cần đăng nhập để bình luận