Lược Thiên Ký

Chương 1632: Mạng nhỏ đánh cược ở nha đầu thân




- Là ai đang nói chuyện?

Phương Hành đã lấy đi hơn nửa Hỗn Độn Tiên Viên, chỉ còn hai ba phần ở bên ngoài, đang muốn thừa thế xông lên thu sạch, chợt nghe một thanh âm như thế, không khỏi cả kinh, hắn là nghe rõ ràng, thanh âm kia vang ở bên tai mình, tuyệt đối cách mình rất gần, có thể nói gần trong gang tấc, nhưng để hắn khiếp sợ cũng chính là điểm này, phải biết bây giờ bên cạnh mình ba ngàn dặm đã bị Phù Đồ đại trận bao vây, chỉ có mình và Tiên Viên, làm sao có người lặng yên không một tiếng động đột phá Phù Đồ đại trận phong tỏa, đi thẳng tới bên cạnh mình?

- Lúc này mới mấy ngày không gặp, ngay cả âm thanh của ta cũng nghe không nhớ sao?

Ở trong Phương Hành khiếp sợ hét lớn, thanh âm kia lại chậm rãi vang lên.

Cùng lúc đó, chỉ thấy trong cốt lâu của Phương Hành, một tế đàn đen nhánh bay ra, như một pháp bảo chậm rãi hiện lên ở trước mặt Phương Hành, sau đó ở trong ánh mắt khiếp sợ của Phương Hành, một nam tử chậm rãi từ trong tế đàn bay lên, mặc áo bào trắng, trên mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt yên tĩnh nhìn Phương Hành.

- Đế Thích!

Phương Hành vừa thấy được nam tử này, sắc mặt không khỏi cực kỳ ngưng trọng.

Hắn không nghĩ tới, sẽ gặp lại nam tử kia vào lúc này.

Tướng mạo nho nhã, biểu hiện yên tĩnh, ánh mắt ôn hòa, như tất cả đều ở trong lòng bàn tay...

Không phải là Đế Thích đã chết ở ngoài Thần vực thì là ai?

Chỉ là đối phương rõ ràng đã chết rồi, ngay cả thân thể cũng bị Thần Chủ cầm đi huyết tế, sao sẽ xuất hiện ở đây?

Dù lá gan của Phương Hành lớn như thế, vào lúc này cũng không nhịn được tâm thần chìm xuống...

- Ngươi có phải là đang nghĩ, ta nên chết rồi mới đúng?

Đế Thích ngồi ngay ngắn ở trên tế đàn, tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Phương Hành, hơi nở nụ cười.

Phương Hành trầm mặc một lát, gật đầu nói:

- Ngươi xác thực đã chết rồi!

Ngừng lại một chút, mới nói bổ sung:

- Lúc đó thi thể của ngươi không phải giả, nếu là giả, quyết không gạt được Thần Chủ!

Đế Thích nghe vậy, trên mặt hiện ra ý cười nói:

- Đương nhiên không phải giả, đó là thân thể chân chính, cũng là ta chân chính, hoặc nói là bản thể của ta... Ta xác thực đã chết ở trong tình hình rối loạn kia, thậm chí là chết ở trong tay Thanh La... Ở trong tiên chu đó, là nàng ở thời điểm cuối cùng ôm ta, cho ta một kích cuối cùng, để ta chân chính chết đi!

Nói đến chỗ này, ánh mắt hơi ảm đạm, một lát mới lại ngẩng đầu lên, thở ra một hơi nói:

- Chỉ có điều ta bình thường làm việc khá để tâm, vì lẽ đó ta sớm để lại một phần bản nguyên ở trong tế đàn này, chậm rãi ôn dưỡng, như thế, dù chân thân của ta chết, cũng có thể mượn tia bản nguyên này tái tạo hóa thân, để cho mình có một cơ hội làm lại...

- Ngươi... khi đó ngươi đoán được ta sẽ giết ngươi?

Phương Hành nghe vậy, ánh mắt không khỏi lấp loé, sắc mặt âm trầm.

Hắn đương nhiên hiểu Đế Thích làm đến tột cùng là cái gì, đơn giản là lấy bí pháp tách rời bản nguyên, lại tố sinh cơ mà thôi, bí pháp như vậy hắn cũng từng dùng, nhưng mỗi lần hắn làm, đều là bị ép, hơn nữa mỗi lần làm như thế, sẽ có ảnh hưởng tới tu vi, bây giờ hắn thực có chút khó có thể lý giải, vì sao Đế Thích lại sớm dùng chiêu này, hơn nữa hắn ở lại trong tế đàn kia, thì không phải đối phương đã sớm đoán được hết thảy ý nghĩ của mình, nhằm vào đó bố trí chứ?

Nếu thật như thế, cái kia không khỏi quá khủng bố rồi!

- Cái này ngược lại cũng không phải, ở trong kế hoạch của ta, vẫn luôn không coi ngươi là chuyện đáng kể...

Đế Thích nghe xong, nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Bởi vì ta phải làm một chuyện khác cực kỳ nguy hiểm, lo lắng có thể sẽ thất bại, cho nên mới để lại một hậu chiêu, chỉ là không nghĩ tới dùng ở trên thân thể ngươi!

- Chuyện nguy hiểm gì?

Phương Hành kinh hãi, vội vã hỏi.

- Ha ha, ngươi cần gì phải hỏi nhiều như vậy?

Đế Thích nhẹ nhàng cười, lại không chịu trả lời vấn đề của hắn, thân hình bay lên, nhẹ nhàng điểm ra chỉ tay.

Vèo!

Hắn vừa đứng lên, cả người tựa hồ bành trướng, một loại khí tức âm hàn như tuyết lan tràn ra, lúc này hắn chỉ là một hóa thân sống lại, hoặc nói là tàn dư chân linh, tu vi cũng chỉ duy trì hai ba phần mười, thực lực kém xa trước kia, nếu lúc này Phương Hành có thể ra tay, vậy một tay là có thể diệt, nhưng bây giờ đang sử dụng Tụ Lý Càn Khôn, không thể phân tâm vận dụng thần thông khác, lại tùy ý hắn điểm đến trước mặt mình...

- Ngươi muốn giết ta, không dễ dàng như thế nha?

Mi tâm Phương Hành nhíu chặt, sau lưng rầm một tiếng, áo khoác bay lên, giống như biển máu trải ra.

Áo choàng mạnh mẽ vô biên, tuyệt đối không phải chỉ tay của Đế Thích có thể dễ dàng phá hủy, nhưng Đế Thích nhìn thấy áo choàng, lại hơi nở nụ cười, hóa chỉ thành chưởng, nhẹ nhàng kéo một cái, áo choàng như được mệnh lệnh gì, lại bay thẳng đến tay hắn, sau đó bị hắn nắm lấy, trở tay thắt ở trên người mình, đón gió lay động, lập tức có một loại cảm giác không giận tự uy, cao quý vô biên như trước đây, thấp giọng than thở:

- Này vốn là đồ vật của ta...

- Ta cũng không nghĩ tới, vốn lọt vào trong Tiểu Thế Giới của ngươi, dù ta đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng không dám hiện thân, bởi vì ở trong Tiểu Thế Giới của ngươi, ta lúc nào cũng có thể bị trấn áp, nhưng ta không nghĩ tới, sự tình biến hóa nhanh như vậy, mới chút ít thời gian, ngươi lại lấy đi đại trận trong Tiểu Thế Giới, để ta đạt được tự do...

Đế Thích khoác áo choàng, nhẹ nhàng mỉm cười:

- Càng không nghĩ tới là, ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy, ta vừa mở mắt, liền nhìn thấy ngươi chuẩn bị một món lễ lớn như vậy, ha ha, một Hỗn Độn Tiên Viên a, ngươi đến tột cùng là làm sao làm được?

Miệng hắn nhẹ nhàng nói, nhưng trong mắt lại tỏa ra sát ý, lần thứ hai vỗ tới một chưởng.

Trong thiên địa, hàn ý mãnh liệt, một chưởng đóng băng triệu dặm!

Nhưng lúc này, Phương Hành đang triển khai Tụ Lý Càn Khôn, căn bản không có cách chống đỡ một chưởng này.

Đáy mắt Đế Thích nhìn như ôn hòa, lại lộ ra thù hận điên cuồng, rất rõ ràng, nội tâm của hắn không có ôn hòa như bề ngoài, nhắc tới cũng phải, mối thù chém thân, mối hận xém chết, sau khi trở mình, làm sao có khả năng bỏ qua?

Càng quan trọng hơn là, hắn vốn khổ tâm muốn chiếm Hỗn Độn Tiên Viên, vì thế không biết bày ra bao nhiêu hậu chiêu, bỏ bao nhiêu tâm huyết, bây giờ phát hiện tất cả những thứ này lại dễ dàng như thế, tâm trạng làm sao không thích?

Tuy hắn vừa mới thoát thân ra, đối với không quá lý giải cảnh ngộ xung quanh, nhưng ánh mắt quét qua là có thể xem hiểu, không biết đệ đệ của mình dùng phương pháp gì, nhưng sinh linh của Thiên Nguyên và Thần tộc đều bị ngăn ở bên ngoài, một mình tiến vào Hỗn Độn Tiên Viên, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn là dùng một loại thủ pháp quái lạ khó có thể tưởng tượng, cướp đi cả phiến Hỗn Độn Tiên Viên, chỉ cần bây giờ mình một chưởng chấm dứt hắn, sau đó cuốn lên vô số tiên dược, liền có thể tiêu dao rời đi, chiến dịch này đối với hắn mà nói chính là hoàn toàn thắng lợi!

- Này, đừng nóng vội, chúng ta lại tán gẫu một hồi...

Đến mức độ này, trong lòng Phương Hành cũng không nhịn được có chút hoảng hốt, khuôn mặt tươi cười kêu to, bây giờ xuất hiện tình huống thực có chút vượt quá sự tưởng tượng của hắn, mắt thấy sắp đại công cáo thành, ai có thể nghĩ tới lại có Đế Thích xông ra, hắn cũng không nghĩ ra, Đế Thích này không có việc gì, lại tách bản nguyên của mình ra làm gì?

- Ha ha, đệ đệ, ta thực không muốn tán gẫu với ngươi!

Đế Thích không hề bị lay động, nhẹ nhàng vung chưởng, vỗ tới trên đỉnh đầu của Phương Hành.

- Lẽ nào thật sự phải...

Trái tim Phương Hành kinh nộ, muốn làm ra quyết định gian nan...

- Ai dám thương hắn?

Nhưng lúc này, đột nhiên trong cốt lâu có tiếng quát vang lên, sau đó một bóng trắng từ trong cốt lâu vọt ra, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị, thần thông bắn ra bốn phía, vội vã đánh về phía Đế Thích...

- Hả?

Đế Thích cảm ứng được cũng kinh hãi, thân hình trong nháy mắt lùi về sau, ngưng thần nhìn lại.

Có điều vừa nhìn thì hơi kinh ngạc, vốn tưởng người đến là cao thủ gì, lại không nghĩ tới, ra tay chỉ là một tiểu nha đầu, khí tức trên người rõ ràng chỉ là Chân Tiên, thời điểm ra tay hoảng loạn không chương pháp, rõ ràng không có bao nhiêu thực lực...

Chỉ có điều vào lúc này, nha đầu kia rất lớn mật, giang hai tay ngăn ở trước mặt Phương Hành, không lùi mảy may.

- Ha ha, lão ngũ, giết hắn!

Phương Hành thấy thế, trái tim kinh hỉ, vội vàng hét lớn.

Hắn đúng là quên, trong cốt lâu còn có Si Nhi, tiểu nha đầu này dù sao cũng là người cho Tiên Mệnh, đó là Chân Tiên trăm phần trăm không hơn không kém, chỉ có điều nha đầu này quá lười, tình nguyện mỗi ngày chơi với Tiểu Manh và buộc Thái Hư Bảo Bảo mặc quần, cũng không chịu hảo hảo tu hành, thực lực có chút yếu kém, Phương Hành thật không tiện nói nàng là Chân Tiên...

Nhưng bây giờ, nàng xuất hiện lại giúp đại ân!

Nếu như ở trước đây, chút bản lãnh ấy của nàng, tự nhiên không chịu nổi một ngón tay của Đế Thích, nhưng hôm nay Đế Thích vừa sống lại, ở Phương Hành xem ra, tu vi mười phần còn lại không tới hai ba phần, Si Nhi thật có lực lượng giao thủ với đối phương!

- Ngươi lại đánh cược mạng của mình ở trên người một con nhóc con?

Đế Thích nhìn nữ hài vẻ mặt sợ hãi đang xem mình, lại không chịu tránh ra, biểu hiện lạnh lùng nghiêm nghị.

- Vậy thì thế nào, lão ngũ nhà ta rất lợi hại...

Phương Hành cười hì hì, một bộ dửng dưng như không, nhưng lại lén lút gia tăng tốc độ vận chuyển thần thông.

- Nha đầu, ngươi dám cản ta, không sợ chết sao?

Đế Thích nhàn nhạt nhìn Si Nhi, chậm rãi đi về phía trước.

Si Nhi run cầm cập, nhưng vẫn nhắm mắt kêu lên:

- Sợ! Sợ ta cũng không tránh...






Bạn cần đăng nhập để bình luận