Lược Thiên Ký

Chương 1071: Nội ngoại giáp công


- Không được phân tâm, nhất ý độ kiếp!

Lúc này bên trong Hồng Hoang Cốt điện, Kim Giác Lão Vương cũng đang lo lắng nhìn Phương Hành.

Vì hộ pháp giúp Phương Hành, ông ấy đã thi triển toàn lực bao trọn Hồng Hoang Cốt điện, cốt bích na di, đại hậu viện trải qua một phen chuyển hóa pháp trận cũng đã hóa thành một cái tế đàn bạch cốt. Đạo khí mà Hồng Hoang Cốt điện tích lũy không biết bao lâu rồi, sau khi văn lạc bạch cốt xây dựng cốt điện hội tụ tới như dòng nước chảy nhẹ, sau đó chảy vào tế đàn, bốc hơi bất định, trở thành một phần sức mạnh trợ giúp Phương Hành chống đỡ Lôi Kiếp. Mà ở trên bạch cốt tế đàn, Kim Giác Lão Vương đã tỏa ra vài hơi sát khí, ở trên không trung hóa thành nhiều đóa mây đen như ngưng tụ thành thực chất, chia không trung thành hai nửa, chống đỡ kiếp vân...

Cũng chính vì vậy, đám Tiết Lệnh Đồ vẫn đứng ở bên kia cốt kiều không phát hiện ra dị tượng kiếp vân hội tụ ở bên này.



Cũng ngay lúc Tiết Lệnh Đồ kề đao vào đám nữ đệ tử Phù Dao cung ở phía khác của cốt kiều, không trung xuất hiện một tiếng sét đùng đoàng. Ánh sáng màu tím thẫm, kiếp lôi treo ngược như thiên hà đã ùng ủng giáng xuống, bổ về phía Phương Hành đang ngồi trên bạch cốt tế đàn.

- Đoạt đại đạo thiên không, lấy thân hóa thần thông!

Lúc này vẻ mặt của Phương Hành cũng nghiêm túc hiếm thấy, gặp phải kiếp lôi kinh khủng kia, hắn chỉ chậm rãi nâng tay giang rộng ngũ chỉ ra ấn vào không trung. Kiếp lôi như dòng sông trong nháy mắt đã đánh vào đỉnh đầu hắn, sau đó che đi toàn bộ thân thể của hắn. Vô số lôi xà thật nhỏ bơi bên cạnh hắn, thậm chí còn chui vào bên trong kinh mạch của hắn, giống như pháp lực thông thường du thẩu trong mỗi tấc kinh mạch, xé rách từng khúc da thịt, phá hủy từng vùng hài cốt, chấn động tới mỗi sợ thần niệm, tràn ngập mỗi huyệt đạo...

Đau đớn...

Trong một chốc đó, Phương Hành đau tới mức toàn bộ khuôn mặt cũng biến dạng.

Thật không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, hắn cảm thấy mình như đang bị gác lên đống lửa mà nướng, hoặc như là đang tế luyện, bị nhốt vào trong một cái lò luyện chế linh đan. Bước lên con đường tu hành, thực lực càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cảm thấy có thể khống chế được vận mệnh của chính mình, nhưng lúc này hắn lại sinh ra một cảm giác nhỏ bé không gì sánh được, cảm giác cực kỳ yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, không còn tồn tại nữa!

Tính mệnh như lục bình không chỗ bám víu, đại đạo như biển, ta như cát.

Lôi kiếp giáng xuống thậm chí giống như cả thiên địa đều ập về phía mình.

Một người, một hồn đang trở thành địch của toàn bộ đất trời.

Vào giờ khắc này có sự sợ hãi vô cùng ập tới khiến người ta không nhịn được muốn dung hợp vào trong thiên địa này, giống như một người dùng sức một mình đối mặt với phe địch là thiên quân vạn mã, vô ý thức muốn trở thành một thành viên trong thiên quân vạn mã để tránh bị cô đơn như thế này, trở thành địch nhân của thiên quân vạn mã. Vì thế, thậm chí hắn tình nguyện bỏ qua lập trường của mình, bỏ quên đao trong tay...

Nhưng Phương Hành cũng đồng thời hiểu được nếu thật làm như vậy, độ kiếp sẽ thất bại.

Nếu trong lòng hắn dâng lên ý buông tay thì sẽ thực sự sáp nhập vào vùng thế giới này, cũng vì thế mà đánh mất chính mình.

Nhưng hắn lại không thể hoàn toàn chống lại được, bởi vì ở trước mặt lôi kiếp, chống lại lôi kiếp chính là địch, cho dù cuối cùng thông qua sự chống lại này rồi thực sự còn sống thì cũng không có nghĩa là độ kiếp thành công, chỉ tính là trải qua lôi kiếp mà chưa chết mà thôi...

Không thể bị nó đồng hóa, cũng không thể hoàn toàn chống lại!

Giữa thành và bại, chỉ ở một điểm!

- Tu hành, tu chính là bản thân, tu là ý thức bất diện, tu chính là sự tồn tại của mình...

Ở trong lôi kiếp cuồn cuộn, Phương Hành thấp giọng nói, đó là một loại ý niệm bên trong Thái Thượng Cầu Đạo kinh. Vào lúc này hóa thành tiếng nói của hắn, được hắn nói ra miệng làm kiên định tín niệm của chính mình. Mà trong quá trình này, hắn dứt khoát bỏ qua việc chống đỡ, trực tiếp mở rộng tất cả, để tùy kiếp lôi bao phủ lấy mình, để tùy ý cho sức mạnh kia tẩy rửa bản thân mình, kinh mạch bị chặt đứt liền một lần nữa được chữa trị, xương cốt nát bấy lần nữa được sinh ra, ý thức ma diệt lại tái sinh lần nữa từ một điểm linh thức. Dần dần hoàn hảo như ban đầu, vĩnh vô chỉ cảnh!

- Lôi kiếp này thật ra là một món quà lớn mà ông trời tặng cho người tu hành...

Dần dần, vẻ đau khổ biến mất trên mặt Phương hành rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, giang hai cánh tay ra.

Trong lôi kiếp có sự sợ hãi vô cùng, mà hắn đang mượn loại sức mạnh kinh khủng đó để ma luyện bản thân.

Lôi kiếp tẩy rửa sự ô uế của bản thân, lấy căn cơ bảo hộ chân linh.

Tuy hắn có thời gian tu hành không dài nhưng tạo hóa vô cùng, căn cơ bền vững kiên cố, hơn nữa Thái Thượng Cầu Đạo kinh chỉ rõ phương pháp đại đạo, cho nên ở trong lôi kiếp này có vẻ cực kỳ đạm nhiên, không có chút cảm giá thương thúc nào, chỉ bình tĩnh tiếp nhận lôi kiếp giáng xuống mà thôi.

Coi lôi kiếp mà tu sĩ nghe tới đã biến sắc trở thành đại lễ mà thản nhiên tiếp nhận, lợi dụng nó để tu luyện bản thân.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lôi kiếp giáng xuống từng lớp liên tiếp, hạ xuống từ trên trời, đánh lên đỉnh đầu Phương Hành.

Bạch cốt tế đàn đã tản ra từng cơn sóng gợn, đó là Hồng Hoang Cốt điện dùng căn cơ mà nó tích lũy không biết bao nhiêu năm giúp hắn chống đỡ trận lôi kiếp này. Còn vô số kiếp lôi giáng từ trên trời xuống hoặc như một luồng linh thức trợ giúp Phương Hành bỏ qua ràng buộc thiên địa, thần niệm giao hòa với thiên địa ở một mức độ nào đó, rồi lại bảo trì sự tự chủ, tận tình theo dõi bí ẩn trong thiên địa.

- Không thành vấn đề, cũng có thể an ổn vượt qua...

Kim Giác Lão Thần Vương vẫn duy trì một khoảng cách an toàn lẳng lặng nhìn Phương hành độ kiếp, sắc mặt nhẹ nhàng một chút.

Ngay cả lão cũng không khỏi cảm thán, thế hệ tiểu bối nhân tộc này quả thực bất phàm, thậm chí có khả năng tái hiện phong thái của chúng tiên thời thượng cổ. Phải biết rằng hiện nay thiên địa đại biến, đường tu hành gian nan như vậy, cho dù lão tu tu hành hơn mấy trăm ngàn năm có thể an ổn vượt qua lôi kiếp có được mấy người? Mà thọ nguyên của tiểu ma đầu còn nhỏ như vậy cũng đã bước lên con đường độ kiếp, thậm chí còn đi vô cùng bình ổn như thế. Căn cơ thâm hậu, hầu như giống như tứ bình bát ổn tiếp nhận sự thanh tẩy của lôi kiếp, nguy cơ không lớn.

Mà cùng lúc đó, ánh mắt của lão lo lắng nhìn về phía ngoài của Hồng Hoang Cốt điện.

So sánh với nguy cơ khi Phương Hành độ kiếp, lão lo chuyện bên ngoài sẽ ảnh hưởng tới hắn hơn.

Vào lúc này, lão đã thi triển toàn lực, dâng cao mây đen, cô lập tế đàn bạch cốt này không cho thanh âm bên ngoài truyền vào, cũng không cho Phương Hành cảm ứng được tất cả những chuyện đang phát sinh. Cho dù muốn giết thì cũng mau máu giết đi, tốt nhất là trước khi Phương Hành kết thúc độ kiếp, tất cả mọi người đã bị giết chết. Đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể buồn bực trong bụng...

- Muốn chết...

Nhưng cũng ngay lúc mắt thấy Phương Hành sắp kết thúc việc chịu lôi kiếp thứ nhất, trên khuôn mặt bình tĩnh của Phương Hành chợt hiện lên vẻ tức giận, sau đó con mắt trợn ngược. Lúc này, ngay cả Hồng Hoang Lão Vương cũng giống như xuất hiện ảo giác, dường nhưu thấy được trên cửu thiên cũng có một con mắt đang trợn ngược nhìn về phía đối diện cốt kiều. Mà con mắt kia căn bản không phải thứ mà lão có thể cô lập được.

- Không ổn rồi...

Hồng Hoang Lão Vương ý thức được mình vẫn đã bỏ sót một điểm!

Lão lấy toàn lực phong tỏa bạch cốt tế đàn chỉ không muốn Phương Hành cảm ứng được tất cả chuyện phát sinh bên ngoài, quấy rối độ kiếp. Nhưng dù sao lão cũng không phải tu sĩ nhân tộc, không biết sự huyền diệu lúc độ kiếp. Lúc Phương Hành độ kiếp, hắn cùng thiên địa có thể nói là nhất thể ở một mức độ nào đó, kiếp vân trên không trung thậm chí trở thành một con mắt của hắn. Mình có thể cô lập hắn tiếp xúc với ngoại giới nhưng lại không che được từng tia kiếp vân nhỏ, lúc này diễn xuất của đám sinh linh Thần tộc phía kia của cốt kiều đã hoàn toàn in vào trong mắt hắn, thậm chí còn chọc giận hắn...

Cũng may, Phương Hành sắp vượt qua được lôi kiếp rồi!

- Phương tiểu hữu, nghe một lời của lão phu đi, người làm đại sự không câu nẹ tiểu tiết, những người đó bày độc kế chính là muốn khích ngươi đi ra ngoài, một khi ngươi đứng ra cứu người, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, thậm chí ngay cả Hồng Hoang Cốt điện ta cũng khó mà xen vào việc này nữa. Đừng nói tới việc che chở ngươi, sợ rằng đến lúc đó chúng ta đều khó bảo toàn tự thân. Lần này ngươi nhất định phải nghe lão phu, đừng có trúng độc kế của bọn họ...

Lão vừa vội vàng khuyên bảo, vừa nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.

Hồng Hoang Cốt điện mạnh mẽ bảo vệ Phương Hành, muốn “tẩy trắng” cho thân phận hắn ở trong Thần tộc, vốn đã có chút miễn cưỡng. Cũng chính vì vậy lúc này biểu hiện của Phương Hành vô cùng quan trọng. Một khi chuyện của chư nữ tử Phù Dao cung, Phương hành không đành lòng mà đứng ra giải cứu sẽ bị đám sinh linh Thần tộc kia nắm được đằng chuôi, thậm chí dùng chuyện này để uy hiếp. Đến lúc đó đừng nói tới chuyện bảo vệ Phương Hành trở thành một chuyện nói suông, ngay cả Hồng Hoang Cốt điện cũng không thoát danh xấu. Truyền nhân của Tiểu Tiên giới thực sự quá ác, giống như một hòn đá ném trúng hai con chim vậy...

- Ta... ta nắm chắc tâm lý...

Lời nói của Kim Giác Lão Vương Phương Hành hiển nhiên không nghe lọt. Hắn đã lung lay đứng lên, muốn đi ra ngoài.

- Ngươi...

Kim Giác Lão Vương khẩn trương, ánh mắt co lại, thậm chí nổi lên ý niệm muốn mạnh mẽ giữ Phương Hành lại.

Cho dù hiện nay Phương Hành đã vượt qua một đạo lôi kiếp, chính là chính nhi bát kinh tán tiên rồi, nhưng ở trước mặt lão vương vẫn không coi là cao thủ được. Lão có đầy đủ sự tự tin có thể mạnh mẽ giữ hắn lại đây, chỉ là sau đó thì chuyện sẽ không xử lý được tốt mà thôi.

Chỉ tiếc kế hoạch này của Hồng Hoang Lão Vương còn chưa kịp thực thi...

Khi lão và Phương hành đang bị chuyện này làm cho phân tâm lại không lưu ý tới, sau khi vượt qua tia lôi kiếp thứ nhất, kiếp vân trên bạch cốt tế đàn chẳng những không tản đi mà thậm chí càng thêm nồng hậu hơn. Sau khi đợt kiếp lôi thứ nhất tiêu tan, chưa tới thời gian ba hơi thở bỗng nhiên có kiếp vân lần nữa hội tụ, như từng vòng xoáy giáng xuống. Sét trụ lớn ùng ùng đánh tới.

Lôi kiếp lớn hơn này không chỉ tới nhanh hơn mà uy lực rõ ràng cũng kinh khủng hơn.

- Đạo kiếp lôi thứ hai?

Vào lúc này Kim Giác Lão Vương dường như là thất thanh kêu lên.

Một màn trước mắt này thật sự quá quỷ dị, cũng quá kinh khủng, ngay cả lão cũng hoàn toàn không ngờ...

Lúc này Phương Hành cũng có phần sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên thiên không tỏ ra kinh ngạc.

Mới vừa vượt qua đạo lôi kiếp thứ nhất, còn chưa kịp tụ lại pháp lực thì đạo lôi kiếp thứ hai đã tới rồi...

- Kiếp số chính là kiếp số, quả nhiên không thể dễ dàng vượt qua như thế.

Đáy lòng Phương Hành nở nụ cười gượng: “Nội tình của ta thâm hậu, tạo hóa vô số, đạo lôi kiếp thứ nhất đối với ta căn bản không hình thành nên uy hiếp gì, hơn nữa theo chỉ dẫn của Thái Thượng Cầu Đạo kinh vốn tưởng rằng có thể bình yên vô sự vượt qua được kiếp nạn mà người tu hành coi như mãnh thú và dòng nước lũ này, nhưng lại không ngờ tới từ chốn u minh tự có kiếp số. Một đạo lôi kiếp ư, ông trời lại đồng thời cho ta hai đạo...

Bên ngoài, tính mạng của đệ tử Phù Dao cung đang như ngàn cân treo sợi tóc!

Bên trong, đạo lôi kiếp thứ hai đang hung mãnh tấn công...

Ở bên trong, Phương hành chỉ ngây người nửa giây liền đột nhiên nhảy dựng lên:

-Mẹ kiếp, liều mạng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận