Lược Thiên Ký

Chương 1618: Không biết thiên lý không biết Tiên


- Đúng rồi, Tổ Vu mười hai tế pháp. . .

Được giọng nói kia nhắc nhở, Phương Hành ở trong lúc đó liền phản ứng lại, tâm tư khẽ động, một khối da thú từ chỗ hẻo lánh trong thức giới bay tới, rồi sau đó hắn bắt lên pháp ấn, vỗ một cái lên trên da thú, bên trên da thú nhất thời có điểm chữ vàng bay ra. . .

Sau khi làm xong hết thảy, Phương Hành mới đột nhiên sửng sốt một chút, nhíu mày.

Tế pháp nói đơn giản cũng đơn giản, nói không thể chối từ cũng rất khó.

Đơn giản ở chỗ chỉ là một loại tế tự, tiến hành xong là có thể đạt được chúc phúc tương ứng, khó ở chỗ bất kể là loại tế pháp nào, yêu cầu đối với tiên dược đều rất khổng lồ, điều kiện đối với tế tự cũng rất tinh chuẩn, không chỉ có hoàn hoàn đan phương không sai chút nào, càng cần tế đàn phù hợp, ban đầu Phương Hành ở bên trong Tiểu Thế Giới của Đế Thích thấy được một phương tế đàn nên giữ lại, nhưng tế đàn này lại để trong Khô Lâu Đầu Cốt, hôm nay hắn đang ở trong thức giới, tình thế không thể có chút phân tâm, lại không kịp lấy tế đàn bên trong Khô Lâu Thần Cung ra, trong khoảng thời gian ngắn lộ ra vẻ do dự, không biết nên tiến hành nghi thức Tổ Vu tế lễ như thế nào!

- Ha ha, tiểu tử ngốc, trong giới này ngươi là thiên, nơi nào không là tế đàn?

Nhưng ngay tại thời điểm Phương Hành sững sờ, thanh âm trong quái tháp lại vang lên lần nữa, khiến Phương Hành hiểu ra.

- A, đúng rồi!

Trước mắt Phương Hành không khỏi sáng ngời, cẩn thận suy nghĩ một chút, tế tự vốn tiến hóa từng bước một, lúc ban đầu tế tự cần tế thiên, chỉ cần thành tâm, là có thể tế tự được, sau đó là tế Tiên, tế Thần, tế Trận, thậm chí còn có tế đan, đồ dùng cúng tế là một loại trao đổi, dùng tế tự trao đổi lực lượng nào đó gia trì, nghi thức càng chính xác, khả năng cuộc trao đổi này thành công càng lớn, nếu nghi thức sai thì có khả năng lấy giỏ trúc múc nước, tiêu hao hết tế phẩm, cũng chẳng được gì!

Phương Hành cũng bởi vì một câu nói kia mà suy nghĩ thông suốt, nếu hôm nay hắn ở bên ngoài tiến hành nghi thức tế lễ, tự nhiên rất phiền phức, không thể làm thiếu sót cái gì, nhưng hiện tại hắn ở trong thức giới, nơi đây hắn chính là thiên, như vậy chỉ cần dùng nghi thức tế thiên là được. . .

- Ngươi mới ngốc!

Phương Hành hướng về phía quái tháp trả lại một câu sau đó quơ tay một cái, phía dưới lập tức có vô số hỏa diễm bay lên không trung.

Bên trong thức giới lửa cháy khắp nơi, hừng hực không ngớt, giống như biến thành một thể, nhưng hôm nay bị Phương Hành dùng chiêu thức ấy, tinh tế đi cảm ứng, mới phát hiện, cái biển lửa này do vô số ngọn lửa khác nhau tạo thành, mỗi một đám hỏa ý, đều có được khí tức đặc biệt, hoặc là mùi thuốc, hoặc là hương hoa, hoặc là cây khô, cẩn thận phân biệt, ít nhất cũng có hơn mười loại!

- Trực tiếp tế hỗn loạn sao?

Phương Hành thoáng ngơ ngẩn, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Trên thực tế, hôm nay hỏa ý vào thức giới, vốn đang điên cuồng thúc đẩy lực lượng Tiên giác của hắn sinh trưởng, nhưng loại thúc đẩy sinh trưởng này lại lộn xộn, gây lãng phí trên phạm vi lớn, hắn muốn tiến hành tế tự, là vì lợi dụng những hỏa ý này càng hợp lý hơn, chỉ khi cẩn thận cảm nhận, mới phát hiện bằng dược lý của chính mình, trong lúc nhất thời không phân biệt được những hỏa ý này do tiên dược nào biến thành

. . .

. . .

Bản thân hắn cũng không hảo hảo học tập đan pháp được mấy ngày, thì làm sao phân biệt ra được?

- Ai, không có học tốt kiến thức cơ bản, kết quả là phải chịu thiệt. . .

Tồn tại ở trong quái tháp lại nở nụ cười ha ha, sau đó trong tầng thứ ba của quái tháp, rõ ràng có một đạo ánh sáng màu trắng bay vút ra, đó là một trung niên nam tử có bộ dạng thư sinh, dáng người thon dài, khí chất bất phàm, dưới hàm có ba sợi râu dài bồng bềnh, trong tay bưng một cuốn sách cổ, thân hình giống như huyễn ảnh, nhẹ nhàng đứng ở giữa không trung, một bên cười nhạt một bên nhẹ nhàng điểm tới một chỉ, đột nhiên những hỏa ý loạn thành một đoàn ở trước mặt Phương Hành, như có danh mục. . .

Nói thì kỳ lạ nhưng thực sự rất đơn giản, ban đầu Phương Hành không phân biệt ra được đặc tính của những hỏa ý kia, nhưng theo thư sinh râu dài nhẹ nhàng điểm một chút, trong đầu như nhiều thêm một ít gì đó, hình ảnh của những tiên dược này, tính chất đặc biệt, tên, đều hiểu rõ!

- Âm Dương Thần Ma Giám?

Phương Hành ngơ ngác nhìn thư sinh kia, đồng thời bàn tay hướng phía dưới nhấn một cái, vô số hỏa ý, đã phân biệt bay về phía chân trời.

Hắn không xa lạ gì loại cảm giác tâm thần khẽ động, liền sáng tỏ hết thảy này, đây đúng là đặc điểm Âm Dương Thần Ma Giám vận chuyển!

Chỉ có điều, trước kia Âm Dương Thần Ma Giám là quyển sách, nhưng hôm nay lại. . .

- Ngươi. . . Ngươi. . . Là ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Còn không đợi Phương Hành kêu ra tiếng, một thanh âm khiếp sợ đến cực điểm khác bỗng nhiên vang lên, là cây cổ cầm kia.

Tiếng thét kinh hãi của Thanh Tà Tiên Vương giống như gặp phải quỷ vậy.

- Đây không phải ta, nhưng ta biết ngươi!

Thư sinh râu dài mỉm cười, nhìn về phía Thanh Tà Tiên Vương, nhẹ nhàng gật đầu.

- Không có khả năng, ngươi không có khả năng còn sống, lúc đầu ta tận mắt thấy Bất Tri Sơn bị diệt môn, tận mắt thấy ngươi bị Vĩnh Hằng Thiên Cung luyện hết thần hồn, đầu thai chuyển thế đều khó có khả năng, làm sao có thể còn sống? Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng là ai, tại sao muốn giả mạo hắn. . .

Thanh âm của Thanh Tà Tiên Vương vô cùng kinh hoàng, rõ ràng ẩn chứa một tia hoảng sợ.

- Ha ha, ngươi chỉ cầu trường sinh, tâm không bên cạnh Cố Chi Tiên, làm sao có thể giải được tiên thuật của chúng ta?

Thư sinh râu dài nghe thấy Thanh Tà Tiên Vương hỏi, nhẹ nhàng hít sâu một cái, rồi sau đó hướng ánh mắt về phía cổ cầm, thản nhiên nói:

- Thanh Tà, trong trí nhớ của ta, bảy ngàn năm trước ta đã khích lệ ngươi một lần, đáng tiếc ngươi chấp mê quyền mưu, chẳng thèm ngó tới đề nghị của chúng ta, hôm nay thực sự ứng với lời nói lúc ấy của chúng ta, cãi cả đời, đấu cả đời, cũng vẫn rơi vào cái kết cục hài cốt không còn?

Hôm nay gặp lại, ta lại tặng ngươi một lời, đừng vội cãi nữa, thu tay lại đi, miễn cho tự rước lấy nhục. . .

- Câm miệng!

Thư sinh râu dài còn chưa nói xong, Thanh Tà Tiên Vương đã nghiêm nghị quát lên, trong lời nói tràn ngập sát cơ:

- Ngươi là cái gì cũng dám giáo huấn ta? Bảy ngàn năm trước các ngươi không hoàn thành được sự tình, cho rằng kéo dài hơi tàn đến hôm nay, là có thể được việc sao? Ta không biết ngươi làm như thế nào để lại một ngụm hơi tàn này, nhưng chuyện bản tôn cần làm, ngươi tốt nhất tránh đường ra, nếu không ta chém tàn hồn của ngươi!

- Rầm rầm. . .

Trong tiếng quát chói tai của nàng, hình như có xấu hổ chi ý, không chỉ có lăng nhục, thậm chí phân ra một đạo Đại Đạo chi lực đánh qua chỗ hắn.

- Vẫn là tính tình kia. . .

Thư sinh râu dài cười khổ một tiếng, thân hình nhẹ nhàng lui về phía sau, tránh thoát một kích này, nhưng không ra tay.

Nếu như hắn thật sự ra tay, có lẽ hắn cũng không phải đối thủ của Thanh Tà Tiên Vương, dù sao nhìn hắn cũng như thật như ảo, chỉ là một đạo tàn linh, còn Thanh Tà Tiên Vương lại có được năm đạo Đại Đạo chi lực nguyên vẹn, cả hai phương diện đều không cùng một cảnh giới. . .

- Ha ha ha ha, ta trước làm thịt ngươi!

Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy một tiếng cười liều lĩnh.

Cổ cầm rung động nhưng chỉ thể hiện trong tâm, nên người cười to đương nhiên là Phương Hành, tại thời điểm nàng bị thư sinh râu dài quỷ dị làm khiếp sợ, thế công hơi dừng một chút, Phương Hành đã vận chuyển tổng tế chi pháp bên trong Tổ Vu mười hai tế, mặc dù mỗi một tầng Tổ Vu mười hai tế đều có chút khó khăn, thế nhưng tiên dược cần thiết bên trong mỗi một tầng cũng khác nhau, trên tay Phương Hành không có những tiên dược quan trọng kia, liền không cách nào tiến hành tế, nên chỉ có thể tổng tế, trước mang tinh hoa ẩn chứa bên trong linh thảo tẩm bổ thức giới của chính mình rồi lại nói sau. . .

Mặc dù lần tế này không phải mười hai tế chính thống, nhưng vẫn có trọng dụng.

Bởi vì sau khi tế xong, mười hai tế đều có thể tiết kiệm không ít phiền toái. . .

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo tế pháp thi triển, ở giữa thiên địa xuất hiện thanh âm ngâm tụng nặng nề mà xa xưa, chấn động khắp nơi. . .

Bên trên bầu trời có mây nổi lên, tầng tầng lớp lớp, che khuất bầu trời.

Vào lúc này dược hỏa thiêu đốt trên mặt đất càng trực tiếp thu liễm, biến mất không thấy gì nữa, nhưng lại cho người cảm giác, không phải biến mất mà thẩm thấu vào bên trong đại địa, những dược hỏa này vốn thiêu đốt hỗn loạn, đầu pháp tắc nào có hỏa diễm bốc lên, sẽ sinh trưởng rất nhanh, đầu pháp tắc nào không đụng được, thì mảy may biến hóa cũng không, nhưng sau khi dược hỏa chui vào mặt đất, thức giới to lớn như vậy, lại đột nhiên nổi lên biến hóa kinh người, pháp tắc ở trong thức giới, đồng thời sinh trưởng một đoạn dài. . .

Dược hỏa chưa từng luyện hết ở phía dưới mặt đất dần tắt diệt, ngưng kết, hóa thành vô số linh mạch, đâm xuyên qua thức giới!

- Khởi!

Ở trong quá trình này, song chưởng Phương Hành lăng không ấn xuống rồi sau đó nhắc lên, một tiếng quát chói tai chấn động thức giới.

Những con rắn nhỏ do pháp tắc hóa thành trước kia, liền đồng thời bay đến giữa không trung, lúc này chúng đã không còn là xà, mà là mãng!

Vô số Đại Mãng, rung đùi đắc ý, phô thiên cái địa, vây quanh năm đầu Ác Long của Thanh Tà Tiên Vương ở chính giữa. . .

- Đáng giận, tiểu nhi, ngươi. . . Ngươi rõ ràng. . .

Thanh Tà Tiên Vương có loại cảm giác anh hùng mạt lộ, thở hổn hển, tiếng đàn bén nhọn vang lên, nghiêm nghị kêu to.

- Ăn luôn nàng đi!

Phương Hành căn bản chẳng muốn cãi nhau với nàng, chỉ vung tay lên, Đại Mãng đầy trời nhất thời hướng về phía Thanh Tà Tiên Vương vây tới.

Vừa rồi là một đám rắn nhỏ, đã có thể đấu một trận cùng Thanh Tà Tiên Vương, hôm nay xà đã hóa mãng, hắn còn sợ cái gì?

- Ai, Tiên vốn không chết, cần gì phải quá mức tham luyến chứ?

Thư sinh râu dài nhìn năm đầu Ác Long bị vô số Cự Mãng vây quanh khốn đấu, cùng với Thanh Tà Tiên Vương bị vây ở chính giữa, không ngừng la rầy chửi bới, nhưng khí thế lại càng ngày càng thấp, thì nhẹ nhàng hít thở một cái, giống như có chút tiếc hận. . .

- Ai, vị lão huynh này. . .

Bên cạnh vang lên một tiếng gọi, nhưng Phương Hành lại trừng mắt hướng hắn nhìn qua.

- Có gì chỉ giáo?

Thư sinh râu dài cười dịu dàng hướng về phía Phương Hành nhìn lại, mỉm cười hỏi.

- Ngươi là ai vậy?

Sau khi Phương Hành nhìn hắn nửa ngày, mới trực tiếp hỏi một câu.

- Ha ha, bất tri thiên lý bất tri sơn, bất tri sơn lý bất tri tiên, bất tri đại đạo, bất tri vũ trụ vô biên. . .

Thư sinh râu dài nói một câu, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ gật đầu với Phương Hành.

- Ồ? Con trâu này thổi lợi hại a. . .

Phương Hành nghe xong thoáng chấn kinh một chút, sau đó lại nhíu mày nói:

- Nhưng rốt cuộc ngươi là ai?



Bạn cần đăng nhập để bình luận