Lược Thiên Ký

Chương 1690: Thuyền sắp chìm rồi


- Cửu Linh Phượng Tổ Lớn mật, ngươi dám làm hại đế tử?

Sự xuất hiện của Lão Phượng Hoàng thật sự quá mức đột ngột, cũng quá khiếp sợ, không nói tới đám người Phương Hành, ngay cả Huyết Thần Vệ phụng lệnh của ba vị Tiên Tôn âm thầm bảo hộ đế tử cũng kinh hãi, chỉ là tu vi của Lão Phượng Hoàng đó quá cao, vừa phóng tới, bọn họ căn bản không ngăn cản kịp, khi Lão Phượng Hoàng lao về phía đám người Phương Hành, bọn họ cũng tưởng Lão Phượng Hoàng đó sẽ gây bất lợi cho đế tử, lập tức lớn tiếng quát, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng vị lão tổ tông của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên này muốn làm phản.

- Lão tổ tông, đừng hồ đồ, mau trở lại đi!

Sau đó là tiếng kêu to của tiên binh Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, lại khiến bọn họ đều ngẩn ra, đám tiên binh này so với bọn họ còn khẩn trương hơn, ai nấy kêu khóc gọi Lão Phượng Hoàng đó quay lại, giống như là sợ lão gây ra họa!

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Huyết Thần Vệ đó hét lớn, mặt đầy vẻ cuồng nộ.

- Lão tổ tông hắn. . . Hắn điên rồi. . .

Có một tộc nhân Thái Ất thượng tiên của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên mặt như đưa đám, giống như mất hồn kêu to.

- Điên rồi?

Huyết Thần Vệ đầu lĩnh hoảng sợ, nhìn về phía một mảng biển lửa biến mất đã biến mất, vội kêu lên:

- Mau bảo vệ đế tử!

Ầm ầm ầm!

Kỳ thật không cần hắn nhắc nhở, Huyết Thần Vệ chung quanh sớm đã chạy tới.

Chỉ có điều, cho tới lúc này, bọn họ mới không ngờ ý thức được sự chênh lệch giữa mình và những người đó.

Lão Phượng Hoàng đó điều khiển thần thông, sau khi cuốn bọn tiểu hồ ly lao về phía trước, Phương Hành và Không Không Nhi nào dám có nửa phần chậm trễ, vội vàng chạy theo sau, hai người đều thi triển hết thần thông bám theo ánh lửa, trong lòng vô cùng lo lắng, Lão Phượng Hoàng đó dù sao cũng là tu vi Đại La Kim Tiên, lại từ phi cầm tu luyện mà thành, rất khó đuổi kịp, hai người bọn họ tuy tu vi cũng không yếu, nhưng dần dần vẫn bị bro lại sau, hiện giờ cũng chỉ đành cắn chặt răng, bám theo ánh lửa, không đến mức bị nó bỏ quá xa.

- Hỏng bét rồi!

Không Không Nhi cưỡi mây xanh, giống như cũng là thượng cổ bí thuật nào đó, tốc độ cực nhanh, hơn xa đằng vân thuật bình thường, vừa bay về phía trước vừa truyền âm:

- Vốn là muốn để tiểu hồ ly thôi động khí tức của Thanh Hồ Quỷ Diện, dẫn tới đạo truyền thừa đó, lại không ngờ rằng dẫn tới lão yêu quái này, lão này quả thực chính là sỉ nhục của Yêu tộc, tục truyền nó vốn là có giao hảo với Thanh Khâu Hồ Vương, về sau Thanh Khâu Hồ Vương phản kháng Vĩnh Hằng Tiên Cung, nó không chỉ không hỗ trợ, ngược lại tự tay chém Thanh Khâu Hồ Vương để tranh công, không ngờ hiện giờ đám tiểu hồ ly cầm Thanh Hồ Quỷ Diện tới tìm kiếm truyền thừa của Thanh Khâu Hồ Vương, nó lại xuất hiện đầu tiên, chẳng lẽ thật muốn chặt đứt vận số của Yêu tộc à?

- Nó có chặt đứt hay không thì mặc kệ, nhưng đồ đệ của ta thì không thể bị thương trong tay nó được!

Phương Hành sầm mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lão Phượng Hoàng đó, đáy mắt sát khí bốc lên, hiển nhiên Lão Phượng Hoàng đó dần dần đã kéo giãn khoảng cách với họ, hắn cũng chẳng bận tâm nhiều, cắn răng, bỗng nhiên vận chuyển thần thông, sau lưng hắn liền bốc lên từng đạo tiên quang, như hư như thực, từng đạo từng đạo chi chít, ở sau lưng hắn sau lưng hắn hóa thành hình dạng hai cánh cánh, giống như phô thiên cái địa xòe ra, không ngờ chính là bí thuật của bằng tộc hắn học được từ chỗ Đại Bằng Tà Vương khi còn ở tuổi thiếu niên.

Thập Vạn Bát Thiên Kiếm!

Thuật này vừa có thể đả thương địch thủ, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn đề thăng tốc độ, lúc trước Phương Hành từng dung hợp thuật với kiếm đạo Kiếm Ma truyền lại, tu luyện thành một đạo Kiếm Ma Đại Sí thuộc về riêng hắn, uy lực cực kỳ bất phàm, hiện giờ hắn vừa thi triển, liền xấp xỉ với một đạo Kiếm Ma Đại Sí đó, chỉ có điều, đạo kiếm quang lúc trước hóa thành kiếm sí, lúc này lại đổi thành một đạo pháp tắc.

Mà kết quả chính là tộc độ của hắn tăng gấp mười lần, bắn nhanh về phía trước!

- Vù!

Hắn đã bị Lão Phượng Hoàng này bỏ lại càng lúc càng xa, không ngờ trong nháy mắt, ở sau người Khi Thiên Phách Man đao thuận thế chém xuống, hóa thành một đạo đao mang trắng đen đan xen, trực tiếp chém xuống cổ của Lão Phượng Hoàng

Lão Phượng Hoàng đó hiển nhiên cũng kinh hãi, có chút bất ngờ trước thực lực Phương Hành lúc này thể hiện ra, đột nhiên gáy to một tiếng, thuận thế xoay người, một cái cánh cực lớn vỗ về phía trước, ầm một tiếng đánh vào một tia đao mang của Phương Hành, khiến cho đao mang lập tức ảm đạm, thân hình của Phương Hành cũng không chịu được mà bay ngược ra sau, mà nó thì thuận thế lượn một cái, tiếp tục bay về phía trước, tốc độ không ngờ không chịu chút ảnh hưởng nào, chỉ xoẹt một tiếng, máu phượng bắn ra, rải xuống đất.

- Con gà già, trở lại cho ta.

Phương Hành bị đánh bay lên trời oán hận hét lớn, lại vội vàng đuổi theo.

Không Không Nhi từ xa nhìn thấy một đao này, cả người đều lắp bắp kinh hãi, mắt trợn trừng lên.

Tuy một đao vừa rồi của Phương Hành không cản được Lão Phượng Hoàng, nhưng cũng đủ để khiến hắn giật mình, tuy gan nó đủ lớn, nhưng Lão Phượng Hoàng này là nhân vật gì, đó đường đường là Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên chi tổ, một trong mấy vị túc lão còn sót lại của Yêu tộc thượng cổ, cho dù ở cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng hiếm có cường giả, tiểu ma đầu một có thể thi triển bí pháp, tạm thời đuổi kịp nó thì thôi, nhưng...

. . . Hắn không ngờ một đao chém xuống, làm bị thương cánh của nó?

Đương nhiên, đó cũng là do Lão Phượng Hoàng chỉ lo chạy, không rảnh để ý tới hắn, hơn nữa cánh vỗ một cái là cố ý để nhục thân của mình đỡ một đao, nhưng dù là như vậy cũng đủ kinh người rồi.

Không nói cái khác, chỉ dựa vào kim thân của Đại La Kim Tiên, cho dù là đứng đó mặc cho người ta chém, lại có mấy ai có thể làm tổn thương được họ?

Tiểu ma đầu này từ khi nào lại có bản lĩnh như thế?

- Những người này đều rất đáng ghét, quay về thế nào cũng phải đến dưới núi khổ tu thêm năm trăm năm mới có thể tiếp tục xem thường bọn họ.

Không Không Nhi trong lòng thầm nghĩ, đạp mây xanh bay đi.

Ầm ầm ầm!

Lão Phượng Hoàng giương cánh mà bay, toàn bộ giống như một mảng biển lửa, ở trong Hồ Khư này lướt đi, căn bản không hề tránh né, trong Hồ Khư này, ngọn núi chặn đường trực tiếp bị nó đâm nát, cấm chế còn sót lại thì trực tiếp bị nó đảo loạn, cũng may là có những vật ngăn cản trùng trùng điệp điệp này mới khiến tốc độ bay của nó hơi chịu ảnh hưởng, Phương Hành và Không Không Nhi đều theo sát phía sau, không chịu bỏ qua.

Nhưng cứ bay nhanh trong Hồ Khư thế này, địa bàn có lớn tới mấy cũng không đủ để bọn họ giương oai, không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, liền đã tiếp cận điểm cuối của Hồ Khư, mắt thường nhìn lại, có thể nhìn thấy ở cuối khói đen cuồn cuộn, một mảng tinh hải đột ngột xuất hiện, giống như là vách núi, đã bay tới biên giới của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên rồi, Phương Hành và Không Không Nhi cảm thấy mừng lắm, thầm nghĩ lần này xem ngươi chạy đi đâu, sau đó đồng thời lại đẩy nhanh tốc độ, nắm chặt binh khí, chuẩn bị xông tới đại chiến một hồi!

Nhưng khiến bọn họ không ngờ là, lao tới vị trí này, Lão Phượng Hoàng đó quen đường quen cửa, đột nhiên thân hình đổ xuống dưới, cánh quét ra, trên đại địa toàn là đất khô cằn, có quái phong xen lẫn với hỏa diễm gào thét, không ngờ liền có một cánh cửa đồng đen cực lớn hiển hóa ra, sau đó Lão Phượng Hoàng này một hơi cũng không ngừng, vung cánh đánh văng cửa đồng đen rồi chui vào.

- Không ổn rồi.

Hiển nhiên cửa đồng đen đó sau khi nó đi vào sẽ biến mất với tốc độ cực nhanh, dường như lúc cửa đồng đen hoàn toàn đóng lại, chính là lúc hoàn toàn biến mất, Phương Hành cảm thấy vừa sợ vừa nghi, thật sự không ngờ trong Thanh Khâu thoạt nhìn tất cả đều đã bị hủy diệt này còn có một nơi nguyên vẹn như vậy, trong lòng đang nghĩ nhanh rốt cuộc đó là cấm chế gì, nên phá giải thế nào, chợt nghe chợt nghe sau lưng vù một tiếng, một cây thiết bổng đen nhánh từ trên trời giáng xuống, đánh lên cửa lớn!

Rắc.

Cửa lớn vừa muốn khép lại lại bị đánh ra một khe hở, Không Không Nhi phi thân lao vào, một tay xách thiết bổng, thiết bổng vốn to như là cột ngọc đó lúc này lại thực sự gậy trúc, cũng không quay đầu lại hét to với Phương Hành:

- Đi mau!

Nhìn hắn lướt vào, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được ngây ra một thoáng:

- Hầu tử này còn quyết đoán hơn ta.

Việc đã đến nước này, hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, theo sát sau lắc mình tiến vào!

Ầm!

Vào chớp mắt bọn họ trước sau xông vào trong cửa lớn, cửa lớn đóng lại, trên đại địa đã không còn dấu vết.

- Tiền bối, mọi người đều là yêu mạch, việc gì phải đuổi tận giết tuyệt?

Không Không Nhi và sau khi đi vào, hai người căn bản không rảnh tìm hiểu xem nơi này rốt cuộc là đâu, liền vội vàng xông vào bên trong, thần thức tùy ý quét qua, phát hiện đây giống như là một tòa cung điện dưới lòng đất cực lớn, chỉ có điều rõ ràng là xây ở thiên ngoại, thoạt nhìn cửa vào là mặt đất của Cửu Lĩnh Phượng Hoàng thiên, nhưng trên thực tế đó chỉ là một thông đạo, cung điện cực kỳ rộng lớn, rất ít có đồ trang trí, trên vách tường toàn là dây leo, cũng có thể nhìn ra được, nơi này cũng từng là một nơi vô cùng thanh nhã.

Đi vào trong hơn ngàn trượng, vòng mấy vòng, bọn họ lập tức nhìn thấy một màn khiến người ta giật mình, Lão Phượng Hoàng đó lúc này không ngờ đã hóa thành một lão giả mặc kim bào bẩn thỉu, trên cánh tay máu tươi chảy ròng ròng, năm ngón tay đang xòe ra, ấn xuống dưới đất, dưới chưởng của hắn, không phải là Hồ Nữ Tiểu Nhất thì là ai? Các tiểu hồ ly khác thì ngả ngổn ngang bên cạnh.

Không Không Nhi thấy một màn này, sát khí trào ra, liền muốn một gậy đập tới, cũng là Phương Hành có chút hiểu biết về Thanh Hồ Quỷ Diện, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng kéo tay Không Không Nhi lại, kêu lên:

- Đừng vội, trước tiên cứ xen kỹ đã rồi tính.

Không Không Nhi hơi ngây ra, bàn tay lão giả kim bào đó đã đè xuống, cũng đúng vào lúc này, hắn mới thấy lão giả kim bào này không phải là ấn vào trán Tiểu Nhất, mà là điểm vào Thanh Hồ Quỷ Diện vẫn còn đeo trên mặt nàng ta, lòng bàn tay có ánh lửa lấp lánh, dường như có từng đợt tiên khí ùa vào trong Thanh Hồ Quỷ Diện, sau đó liền có linh quang từ quỷ diện đột nhiên xuất hiện.

- Hắn là đang xác định gì đó.

Phương Hành và Không Không Nhi đều nhìn, theo bản năng nhìn nhau một cái.

- Đã trở lại rồi. Quả nhiên vẫn trở lại.

Cũng đúng vào lúc này, thanh âm giống như khóc giống như cười của lão giả kim bào đó đột nhiên vang lên, cả người đều lộ ra cảm giác điên điên khùng khùng, gào khóc xong, thanh âm lại trở nên trầm thấp:

- Chỉ là thuyền sắp chìm rồi, ngươi còn trở về làm gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận