Lược Thiên Ký

Chương 1053: Nói giết sạch, liền giết sạch!


Một câu nói của Đạo Vô Phương làm cho Hồ Quân trưởng lão phải trầm mặc. Từ lúc bắt đầu đến giờ, tuy là tình hình ở đây lũ lượt thay đổi, máu chảy thành sông, người người gào thét nhưng hai người bọn họ lại là một ngoại lệ. Dù sao thân phận thế này cũng làm đám Quỷ Mộc của Lạc Thần tộc phải nể mặt. Cho nên khi sinh linh của Lạc Thần tộc tàn sát tu sĩ nhân tộc thì vô tình hay cố ý tránh hai người bọn họ ra. Dù cho Quỷ Mộc lấy cốt liên bao vây Phương Hành cũng cố ý tránh bọn họ ra, cho nên bọn họ hoàn toàn trở thành những người đứng xem, vẫn quan chiến đến nay.

Trong lúc đó, khi Phương Hành lần thứ mấy gặp nạn cũng không nhớ nữa, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương đã nhiều lần muốn động thủ, muốn lên đó tương trợ nhưng rõ ràng chưa có quyết định chính xác. Cho đến giờ phút này, Phương Hành bị Quỷ Mộc cùng Diệp Hồn Thiên vây quanh, rốt cục gã mới hạ quyết tâm. Trên khuôn mặt phì nộn đã không còn vẻ do dự nữa, vô cùng lo lắng. Con mắt bị thịt béo chen chúc tới không nhìn nổi cũng tỏ ra kiên định lạ thường.

- Thiên Nhất cung chúng ta được Thương Lan Hải che chở mới có thể đứng ở trung gian trong trường hạo kiếp này, nhưng Thương Lan Hải cũng không phải tồn tại vạn năm, một khi ngươi đã quyết định chọc giận tới thần tộc, cho dù có Thương Lan Hải giúp đỡ, Thiên Nhất cung ta cũng không thể giữ được mình trong trường hạo kiếp này, huống chi... ha ha, nếu chúng ta quyết ý là địch với thần tộc, đại khái Thương Lan Hải sẽ là người đầu tiên động thủ với chúng ta!

Hồ Quân trưởng lão trầm mặc mấy hơi rồi mới trầm trầm mở miệng, như là đang tự thuật một sự thật.

- Bây giờ Thương Lan Hải đã không còn là Thương Lan Hải trước kia nữa rồi, Thiên Nhất cung còn cần nhờ vào bọn họ, như thiên lôi sai đâu đánh đó sao?

Giọng nói của Đạo Vô Phương trả lời thật thấp:

- Có ân với tiên tổ Thiên Nhất cung ta chính là Long Vương, nhưng bây giờ Thương Lan Hải đã sớm đổi chủ, thể hiện ra việc che chở Thiên Nhất cung ta kỳ thực đều là muốn thu thập thế lực cho Thương Lan Hải mà thôi, ta không biết quyết định cuối cùng của ngươi và phụ thân như thế nào, nhưng thời gian dài như vậy tới nay, ta cũng đã có quyết định của chính mình rồi...

Nói rồi gã trầm mặc một lát, trực tiếp giẫm chân tại chỗ bay lên hư không.

- Hồ Quân trưởng lão, trở về nói cho phụ thân ta biết, ông ấy vẫn luôn cảm thấy ta béo ụt ịt ngu ngốc, không chịu học hỏi...

Đạo Vô Phương thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp:

- Nhưng lần này, ta cảm thấy ta không thua kém gì!

- Aiz...

Nghe xong Đạo Vô Phương nói, sắc mặt của Hồ Quân trưởng lão lưỡng lự, khẽ lắc đầu một cái, không thử giữ gã lại nữa.

- Phương Hành huynh đệ, ta tới giúp ngươi...

Đạo Vô Phương mập mạp cũng không quay đầu lại, tốc độ càng lúc càng nhanh. Thoạt nhìn béo ục không chịu nổi, giống như một ngọn núi thịt vậy, nhưng lúc này gã lại có vẻ càng lúc càng nhanh nhẹn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Quanh người đã bắt đầu quanh quẩn lôi điện, càng lúc càng nhiều, đến lúc gã vọt tới gần toàn thân cũng đã như hóa thành một quả lôi cầu to lớn, vô cùng hung mãnh đánh tới...

Lúc này Phương Hành đã bị hai người Diệp Hồn Thiên cùng Quỷ Mộc quấn lấy ác chiến. Hắn lúc này sớm đã gần dầu hết đèn tắt, một thân ma khí nặng hầu như đã tới tình trạng mất khống chế. Lúc chưa có Diệp Hồn Thiên nhúng tay vào, hắn còn có thể bằng vào tốc độ của mình du đấu với Quỷ Mộc, nhưng bây giờ có Diệp Hồn Thiên gia nhập vào bao vây chặn đánh đã làm hắn bị bó tay bó chân, hở trái hở phải rồi. May mà Quỷ Mộc chỉ muốn bắt hắn lại nên chưa hạ sát thủ, chỉ là biến hóa cốt liên khắp bầu trời, từng đợt từng đợt muốn bao vây hắn triệt để...

Một khắc Đạo Vô Phương xuất thủ chính là lúc Diệp Hồn Thiên suýt nữa bức Phương Hành vào vòng lao tù cốt liên!

Ầm!

So với ngoại hình khôi hài, Đạo Vô Phương hành động lại có vẻ cực kỳ dũng mãnh. Thân hình như núi thịt, chứa lôi ý ngập trời đánh thẳng tới. Người còn chưa tới gần đã làm Diệp Hồn Thiên hoảng sợ tới lạnh hết cả sống lưng, nhất là chứng kiến người xuất thủ là Đạo Vô Phương thì càng cấp thiết bứt ra, một độn trăm trượng, sau đó ngón tay búng một cái, trong lòng bàn tay, viên cổ ngọc kia liền hóa thành một tia ô quang đáng sợ đánh tới Đạo Vô Phương, đồng thời trong miệng quát chói tai:

- Thiếu cung chủ, ngươi lại dám phản bội Thần tộc ngay lúc này, không sợ mang tới tai họa ngập đầu cho Thiên Nhất cung hay sao?

- Tra!

Đạo Vô Phương há mồm, một thanh kiếm quang quấn quanh điện quang bay ra, đụng thẳng tới cổ ngọc, sau đó gã gào thét như sấm, lớn giọng hét:

- Bạch Đế thành các ngươi phản bội nhân tộc ngay lúc này, không sợ tương lai sẽ bị tất cả đạo thống thanh toán hay sao?

Ầm!

Cổ ngọc va chạm với kiếm quang do Đạo Vô Phương phun ra, bỗng nhiên tóe ra từng luồng lực yên diệt. Sau đó trên cổ ngọc, ô quang ảm đạm bay trở về tay của Diệp Hồn Thiên, kiếm quang kia cũng xoay ngược lại, được Đạo Vô Phương một ngụm nuốt vào. Hai người đấu một chiêu, trong chốc lát không phân thắng bại, sau đó Đạo Vô Phương trực tiếp cúi xuống vọt tới, hai cánh tay rung lên, lôi điện quanh người đều ầm ầm đánh ra ngoài, làm xung quanh gã như có du xà đang va chạm với cốt liên, hét lớn với Phương Hành:

- Mau ra đây...

- Ha ha, tên mập chết bầm...

Lúc này Phương Hành đã có chút rũ mi không còn phấn chấn nữa, ngẩng đầu lên thấy được khuôn mặt béo phì tràn đầy sự lo lắng thì cười thật thấp. Thân hình búng một cái, từ trong vòng vây của cốt liên nhảy ra ngoài, con mắt nhìn lướt qua Đạo Vô Phương, dường như có hơi kinh ngạc, còn có một chút vui mừng, sau một hồi lâu cũng chỉ lắc đầu, cười nói:

- Không nhìn ra ngươi còn có chút lương tâm đấy!

- Thiếu cung chủ Thiên Nhất cung ta đây danh tiếng dường như vẫn luôn tốt hơn ma đầu ngươi!

Đạo Vô Phương cười lạnh một tiếng, lưng quay sang:

- Bây giờ gặp thời loạn thế, làm sao có thể để mình ngươi thể hiện anh hùng?

Lúc hai người đang nói chuyện, sinh linh Lạc Thần tộc Quỷ Mộc cũng đã giận tím mặt, điều khiển mấy thanh cốt đao chém thẳng tới vị trí hiện tại của Đạo Vô Phương và Phương Hành, giọng nói giận không kiềm được:

- Một đám Thiên Nhất cung trợ giúp ma đầu, nhất định phải giệt tộc các ngươi...

- Ha ha, hiện tại sắp bị diệt tộc chính là bọn ngươi đó!

Đôi mắt ti hí của Đạo Vô Phương nhìn lướt qua đám tộc nhân thưa thớt may mắn còn sống sót phía sau lưng Quỷ Mộc, lạnh giọng cười, sau đó nhanh chóng truyền âm với Phương Hành:

- Phương đạo hữu, tình hình nguy cấp, không phải lúc để bốc đồng, đừng có ham chiến, lát nữa ta sẽ lấy ra một món pháp bảo ép lui sinh linh Lạc Thần tộc cùng Diệp Hồn Thiên, sau đó chúng ta cùng nhau chạy trốn, trước giữ được tính mạng đã rồi sẽ mưu đại kế sau này!

- Vấn đề này...

Phương Hành chần chừ há mồm nhưng còn chưa nói xong liền nghe được Đạo Vô Phương hét lớn một tiếng:

- Tới đây!

Trong cuộc chiến, tình thế vạn biến, đâu tha cho bọn họ có cơ hội để nói chuyện. Không đợi Phương Hành nói xong, tên Quỷ Mộc cùng Diệp Hồn Thiên cũng đã trao đổi ý kiến xong, đồng thời vọt về phía trước. Diệp Hồn Thiên lần nữa sử dụng viên cổ ngọc kia, ô quang nở rộ vô tận giống như một đám mây đen rơi xuống, còn Quỷ Mộc thì sử dụng thần thông của Cốt tộc họ tới tối cường. Từng thanh cốt đao như hoa nở rộ, lộ ra vô số cốt liên như xúc tu, tầng tầng lớp lớp đều quấn về hướng Phương Hành và Đạo Vô Phương.

- Long uy huy hoàng không thể xâm phạm...

Lúc này Đạo Vô Phương lại đột nhiên hét lớn, lấy tay thò vào trong túi trữ vật thiếp thân lấy ra một đoạn vật giống như san hô, dài khoảng một ngón trỏ, trong suốt rực rỡ như làm từ ngọc. Hai tay gã đặt trước ngực cúi đầu niệm vài câu gì đó, sau đó liền hung hăng mở hai mắt ra, dùng sức ném về phía không trung. Thứ như san hô đó lại đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt, những ánh sáng này như dòng nước đang lưu chuyển, bỗng nhiên hóa thành một con rồng dáng vẻ hơn trăm trượng xoay một vòng trên không trung, bay xuống bên dưới.

Ầm!

Sau khi hư ảnh rồng hạ xuống, một vùng hư không này lại liên tiếp bị nghiền nát hóa thành một vực sâu tăm tối. Sinh linh Lạc Thần tộc cưỡi vô số cốt liên, giờ khắc này cũng đều không ngừng vỡ nát hóa thành bột mịn tản ra trong hư không. Còn cổ ngọc mà Diệp Hồn Thiên sử dụng tức thì bị khí tức của hư ảnh rồng làm chấn động tới ánh sáng ảm đạm, mất đi tất cả linh tính.

- Long giác... đó là long giác!

Diệp Hồn Thiên có chút kiến thức, lúc này hoảng sợ kêu lớn lên, không chút nghĩ ngợi, phi độn mấy trăm trượng.

Đạo Vô Phương lấy ra đương nhiên là một đoạn long giác, hơn nữa không phải chân long thông thường, tất nhiên là sừng rồng mà tổ tiên của Thương Lan Hải tu thành chân thiên thân tiên long, bên trong ẩn chứa long tức, một khi phát động thì uy lực khó có thể tưởng tượng. Chỉ có điều loại bảo bối này cũng chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi long uy bên trong bị dẫn ra liền hóa thành phàm vật, thần tính hoàn toàn biến mất.

- Chính là lúc này, đi!

Đạo Vô Phương cũng hét lớn vào lúc này, cùng với Phương Hành đồng thời phi thân nhảy lên, nhảy ra khỏi phạm vi cốt liên.

Đến lúc này rồi đã trời cao biển rộng, muốn chạy trốn, chính là cơ hội tốt duy nhất.

- Không thể để cho hắn đào tẩu được, cản hắn lại...

Quỷ Mộc bị long uy làm cho sợ hãi, cốt liên vô tận vỡ nát, chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau, thoát khỏi long uy trấn áp, nhưng gã thấy Phương Hành và Đạo Vô Phương đồng thời nhảy ra trên không, trong lòng vạn phần lo lắng lớn tiếng quát to. Việc đã đến nước này, mình mang tới bốn trăm tộc nhân hầu như đã tử thương không còn, làm sao có thể cho phép tiểu ma đầu đào tẩu được? Nếu như giam giữ được hắn, giao hắn cho thần chủ thì sẽ là một công lớn, nhưng nếu không bắt được hắn thì mình đã phạm vào sai lầm lớn, có thể trực tiếp bị trấn áp!

- Ma đầu chạy đi đâu!

Đến lúc này, lúc trước bị Phương Hành làm cho sợ vỡ mật trốn như chó nhà có tang, sinh linh Lạc Thần tộc đã lần nữa tụ tập lại vỡi nhau, ác độc đuổi về phía Phương Hành. Bọn họ cũng đã nhìn ra, ma đầu kia đã nỏ mạnh hết đà, không thể tiếp tục tàn sát bọn họ như vừa rồi được nữa. Mấu chốt hơn là, chỉ cần mình cuốn lấy hắn trong chốc lát là có thể làm cho thiếu chủ xuất thủ trấn áp được hắn rồi!

Mà vào lúc này, nếu Phương Hành muốn đi thì vẫn có hy vọng thoát khỏi bọn họ, nhưng chẳng ai ngờ Phương Hành nhảy ra khỏi phạm vi cốt ngục lại bỗng nhiên quay người sang, hung hăng cười rồi lần nữa nhấc ma kiếm lên. Ma khí trên người cuồn cuồn như khói báo động, lại một lần nữa giống như mãnh thú cọt tới đám sinh linh Lạc Thần tộc còn lại, cười to nới:

- Ta nói rồi, muốn giết sạch các ngươi, nghĩ ta đùa hay sao?

- Không ổn rồi...

Tình cảnh như vậy hù dọa tất cả sinh linh của Lạc Thần tộc còn lại, gấp gáp muốn xoay người chạy trốn cũng đã không kịp nữa. Trong thời gian ngắn bị Phương Hành vọt tới bên người, ma khí cuồn cuộn che trời, các loại khí giới vung lên, lần nữa triển khai trận tàn sát dữ dằn...

- Ngươi dám...

Cách đó không xa, Quỷ Mộc thấy tộc nhân của mình còn lại đã bị ma đầu kia giết chết từng người một, trong ánh mắt như đang rỉ ra máu.

- Hà tất phải như vậy?

Đạo Vô Phương thấy vậy thì trong lòng như rơi vào hầm băng, một cơ hội tốt chạy trốn cuối cùng đã bị Phương Hành dùng để giết chóc rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận