Lược Thiên Ký

Chương 1542: Cường địch hôi phi yên diệt (tiêu thành tro bụi)


- Xem kỳ lệnh, vận chuyển Huyền Quy đại trận!

Lúc Phương Hành dựng thân trên chiến trường, cười nhìn cảnh máu tanh che phủ khắp nơi thì vị Thái Ất Như Hiên tiên tướng vừa trốn ra khỏi vòng chiến cũng đang vội vàng hét lớn, khua múa trận kỳ, tính thử triệu hồi toàn bộ Tiên Binh, lúc này hắn đã nhìn ra, thực lực đám Cáp Mô quân kia cực khủng bố, lại có đầy đủ mười mấy chính tiên suất lĩnh, hỗn chiến như thế, Tiên Binh dưới trướng mình căn bản không chiếm được tiện nghi. Chẳng qua Cáp Mô quân dù mạnh, nhưng ở phương diện vận chuyển trận thế khẳng định vẫn không quen thuộc bằng Tiên Binh. Lúc này tưởng muốn thủ thắng, chỉ duy có triệu hồi các bộ Tiên Binh, bố thành Huyền Quy đại trận với sức phòng ngự mạnh mẻ, ngăn trở địch ở bên ngoài, sau đó lại căn cứ tình hình cụ thể mà quyết định nên xung trận hay rút đi...

Tiên Binh Đại Xích Thiên được huấn luyện bài bản, các loại tiên trận diễn luyện vô cùng thuần thục, không phải người bình thường có thể so!

Hiện nay Cáp Mô quân có thể nhất thời chiếm thượng phong, cũng là bởi bất ngờ đánh chư Tiên Binh một cái trở tay không kịp thôi...

- Xào xào...

Tiên kỳ phất phới, tiên quang tràn khắp, đánh trận thế vận chuyển vào trong lòng chư Tiên Binh!

- Không khả năng, không khả năng, ta suất hai ngàn Tiên Binh, lại làm sao có thể bị ba trăm Cáp Mô quân dưới tay Đế Lưu cùng với một đám phản nghịch Thiên Nguyên đánh vỡ. Điều này không khả năng, đợi ta kết thành Huyền Quy đại trận, tỏa đi duệ thế của chúng, tất còn có hi vọng chuyển bại thành thắng!

Thái Ất Như Hiên tiên tướng thầm hô trong lòng, gấp đến độ trán chảy đầy mồ hôi.

- Đến lúc nên giơ ra chút bản sự cho các ngươi nhìn!

Đúng vào lúc này, Phương Hành đã thu lại quyển trục, đưa mắt nhìn bốn phía, mỉm cười.

Xác định trận chiến này thu hoạch đã viễn siêu tưởng tượng, hắn trong lòng đại định, quyết không lưu thủ nữa. Đã đến lúc hạ tử thủ rồi.

Bàn tay ngắt một pháp ấn, trong xương đầu Khô Lâu treo giữa eo phiêu ra vụ khí màu máu nhàn nhạt...

Cùng lúc này, hắn thu lại Khi Thiên Bá Man đao, bàn tay lại nhiều thêm một đạo kiếm quang mờ mịt!

Sau đó hắn hít sâu một hơi, đạp bước đi ra!

Lúc hắn bước ra một bước này, thân hình đột nhiên tan biến trong hư không một cách đầy quỷ dị!

- Tốc tuân kỳ lệnh, quy vào huyền bộ!

Lúc này, trận kỳ trong bàn tay Thái Ất Như Hiên tiên tướng vừa vặn bay lên cao không, tán phát từng đạo tiên quang, tùy theo tiếng hét lớn, dẫn đường chư bộ Tiên Binh chậm rãi tụ lại, khi thế cục tưởng như sẽ xuất hiện biến hóa, lại chợt có một mảnh vụ khí màu máu nhàn nhạt phiêu qua, bao phủ một vực, vụ khí có vẻ cực quỷ dị, tựa hồ mang theo thứ gì đó khó mà nói được nên lời...

- Hả?

Thái Ất Như Hiên tiên tướng đột nhiên ý thức được không đúng, tiếng quát ngưng lại, vội vàng quay đầu nhìn xem!

Nháy mắt khi hắn quay đầu, một đạo thân ảnh nhàn nhạt cùng hắn sát vai mà qua, đồng thời có kiếm quang chợt lóe!

Thân hình Phương Hành xuất hiện sau lưng hắn, một đạo kiếm quang mờ mịt bất định lách thân bay tới...

- Ngươi...

Thái Ất Như Hiên tiên tướng chấn kinh mở miệng, lại chỉ thốt ra được một chữ liền im tiếng.

Không biết lúc nào, trên cổ hắn đã nhiều thêm một đạo vết máu...

- Quả nhiên chỉ có trên chiến trường mới thích hợp cho ta thi triển pháp môn này...

Phương Hành lại không để ý hắn, ngửa đầu nhìn mảnh chiến trường hỗn loạn, nở nụ cười lạnh, sau đó tung mình nhảy lên không trung, thân hình được huyết vụ che lấp, như một u hồn tan biến trên chiến trường, cả người như điện như huyễn, xuyên cắm qua vô số Tiên Binh đang chém giết, nhìn thấy có tiên phỉ phe mình rơi xuống hạ phong liền thuận tay thay bọn họ giải quyết đối thủ, sau đó một đường xông ra tinh vực, đi tới bên cạnh Đại Kim Ô đang đại chiến cùng Tiên Binh, lại thấy Ô Nha này đang triền đầu cùng một vị nam tử mắt rắn, chiến thế giằng co!

Cáp Mô quân của Phương Hành giao thủ cùng Xích Tiêu quân có thể nói là ưu thế áp đảo. Nhưng đám người Đại Kim Ô lại đấu rất khổ cực, rốt cuộc đây là Xích Tiêu quân tinh nhuệ nhất Đại Xích Thiên nhất mạch, trang bị pháp bảo và giáp trụ đều mạnh hơn yêu binh nó suất lĩnh mấy đẳng cấp, thậm chí nhân số cũng nhiều hơn yêu binh. Đây là một trận ác chiến thực sự, nếu không phải có Phương Hành ở đây, Đại Kim Ô chắc dù thế nào cũng không chịu suất lĩnh yêu binh giao thủ với tinh nhuệ như Xích Tiêu quân, mà sớm đã thuận lợi chuồn đi...

Không chỉ tiên quân thụ tỏa, ngay cả Đại Kim Ô hiện nay cũng khó phân thắng bại cùng nam tử mắt rắn. Tu vị Ô Nha thật ra đã ẩn ẩn có thể tính là đứng đầu Ngũ Tử, chẳng qua hắn tính cách lười biếng, lại không sát tâm, thực lực phát huy ra ngược lại kém đi nhiều, nay lại bị nam tử mắt rắn được xưng một trong Ngũ Tử Đại Xích Thiên quấn chặt, nhất thời chiếm không được tiện nghi, hai cánh loạn vung, không biết có bao nhiêu đại tinh cháy lên hỏa diễm đáng sợ, hướng thẳng về phía nam tử mắt rắn, thân hình lướt đi liền mang theo một mảnh mưa lưu tinh!

Thực lực nam tử mắt rắn cũng cực mạnh, thanh thiết phiến trong tay là một kiện tiên bảo cực kỳ lợi hại, tiện tay vẫy động, trong tinh vực liền nổi lên phong bạo đáng sợ, quét ngang một mảnh, vô luận vẫn thạch hay mảnh vụn đại lục đều bị phong bạo kích xuyên, khủng bố đến nỗi ngay cả Đại Kim Ô cũng không dám lấy nhục thân cứng đối cứng, chỉ có thể xuyên cắm tới lui giữa vô số đạo phong bạo, sau đó điều khiển mưa lưu tinh tập kích, hai người tranh đấu như là hai dị tượng va chạm trong tinh vực, cuốn thốc bát phương, rất là khủng bố, không người dám gần...

Ngay cả Tiên Binh yêu tướng dưới trướng bọn họ, lúc này cũng đều càng đánh càng xa, không dám kề cận bên người!

Lúc này, Phương Hành đã lặng không tiếng thở đi tới chung quanh, định thần nhìn lướt qua, đáy lòng cười lạnh, năm ngón trảo tới, tiện tay nhiếp lại bốn năm tên Tiên Binh. Bằng thực lực cường hoành của hắn, những Tiên Binh kia nào có sức phản kháng, bị hắn dùng pháp lực hùng hồn khẽ động liền kêu thảm bay tới nam tử mắt rắn, chính hắn lại đạp lên tiêu dao thân pháp, theo sát ngay sau...

- Hả?

Nam tử mắt rắn thoáng nhìn, tức thì khẽ nhíu mày, rốt cuộc không dám giảo sát những Tiên Binh này ngay trước mắt bàn dân thiên hạ. Hơn nữa hắn cũng tự nghĩ mình có đầy đủ thực lực cứu xuống đám Tiên Binh này, lập tức thiết phiến lật chuyển, hóa ra một cổ nhu phong cuốn hướng đám Tiên Binh kia, tưởng muốn vừa không thương đến bọn họ, lại vừa có thể đẩy bọn họ ra chiến trận nơi xa.

Nhưng hắn không ngờ được rằng, thế ngã tới của mấy tên Tiên Binh không chậm, không hề bị nhu phong của hắn thổi đi. Thoáng chốc, đáy lòng nảy sinh nghi vấn, mắt rắn hơi lạnh, đột nhiên thổ ra đầu lưỡi dài chừng vài trăm trượng, đoạn trước đầu lưỡi có bộ dạng của một con rắn, có tròng mắt răng nanh, thẳng tắp bắn hướng mấy tên Tiên Binh, muốn thừa dịp này thám tra một phen!

Nhưng chẳng ngờ, đầu lưỡi vừa bắn ra, giữa không trung đột nhiên nhiều thêm một đạo hư ảnh, như là từ trong hư không trực tiếp hiện thân, kiếm quang chợt lóe trong tay, đầu lưỡi đã đứt thành hai đoạn, máu đen bắn tung, sau đó lại lập tức tan biến giữa không trung, hù cho hắn hắn vừa sợ vừa giận, “hưu” một tiếng thu hồi đầu lưỡi, đưa tay vung lên thiết phiến, một đạo phong bạo đáng sợ cuốn thẳng tới, mang theo vô tận vẫn thạch và vụn đá ven đường, gào thét thiên địa, hoàn toàn không quản tính mạng mấy tên Tiên Binh...

- Phốc...

Dưới tiên uy phong bạo, mấy tên Tiên Binh há có thể sống được, trực tiếp liền hóa thành từng chùm huyết vụ!

Không chỉ thế, hắn còn liên tục phiến động từng đạo phong bạo, hộ chặt bản thân, thậm chí ngăn cả Đại Kim Ô ở bên ngoài, chỉ sợ đạo thân ảnh xuất hiện đột ngột, lại tan biến quỷ dị vừa nãy hiện ra bên người mình, thật sự là bị đạo kiếm quang kia dọa sợ...

- Ngươi làm gì?

Ngay lúc hắn đang khua múa ra vô số đạo phong bạo, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng lành lạnh.

Nam tử mắt rắn khẽ run, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là nụ cười lạnh khó quên của Đế Lưu điện hạ...

- Hắn làm sao đi qua?

Nam tử mắt rắn ngây dại, trợn to mắt nhìn Đế Lưu.

Lúc này vị điện hạ mà bọn họ coi là phế vật kia chính đang đưa tay xát lên người, trên đó có dính máu...

Cảm giác được khí tức máu tươi trên lòng bàn tay kia, nam tử mắt rắn đột nhiên hiểu ra điều gì...

... Hắn nhân lúc mình thu hồi đầu lưỡi bèn lôi kéo đầu lưỡi để tiếp cận mình!

Đây là thân pháp đáng sợ cỡ nào?

- Đế tử điện hạ, ta...

Chân nam tử mắt rắn mềm nhũn, một bên líu lưỡi mở miệng, một bên gấp gáp nâng lên thiết phiến.

- Cẩu nô tài!

Nhưng Phương Hành lại chỉ hướng hắn hắc hắc khẽ cười, sau đó lật tay đánh ra một bạt tai, nam tử mắt rắn bị quất cho xương mặt biến hình, cả người như diều gió đứt dây bay ngược ra sau, đâm thẳng vào một khối vẫn thạch cự lớn mới ngừng lại, lúc kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lại, lại bị Đại Kim Ô chính đang trợn mắt đứng trước mắt dọa cho sợ không dám động!

- Nhìn kỹ hắn, tạm lưu mạng chó!

Phương Hành thấp giọng quát một tiếng, xoay người liền đi, lần nữa nhảy vào trong hư không!

Lúc này hắn đã buông tay đại sát, trong chiến trường vốn đã hỗn loạn chí cực, hư thực khó phân, đặt tính Đồ Tiên pháp vừa khéo có thể khiến hắn tới lui vô tung, lặng không tiếng thở, quả thực có thể nói là không thể đề phòng. Đặc biệt là khi đối thủ đang đấu pháp cùng người khác, bị hắn đánh lén là một chuyện vô cùng xót lòng đành chịu, có muốn phòng cũng phòng không nổi a...

Rất nhanh, thanh niên tóc đỏ đang ác đấu cùng Lệ Anh, nữ tử áo vải đang đấu pháp cùng Lệ Hồng Y, nữ tử lạnh lùng đang ác chiến cùng Vương Quỳnh, cùng với nam tử giáp vàng chính đang đấu thương thuật cùng Hàn Anh, ai cũng đều bị hắn chiếu cố. Thanh niên tóc đỏ bị hắn vỗ một chưởng lên đỉnh đầu, ngất ngư, sau đó trực tiếp bị Lệ Anh nuốt, nghẹn trong cổ họng nửa ngày móc không ra, nữ tử áo vải thì trực tiếp bị một kiếm của hắn chém rơi cánh tay, sau đó bị Lệ Hồng Y chế trụ...

Còn về nữ tử lạnh lùng chính đang đè lên Vương Quỳnh mà đánh, lại thình lình bị Phương Hành đá một cước vào mông đít, ngã nhào, thẹn ngượng định nhảy lên liều mạng, lại bị song luân của Vương Quỳnh khẽ đụng, nện ngất đi...

Về phần nam tử giáp vàng đang ác đấu cùng Hàn Anh, thấy những người khác đều bại, không nói hai lời, lập tức quỳ trên mặt đất!

- Ha ha, thế này mới gọi là tiểu gia ta phất phất tay, cường địch tiêu thành tro bụi a...

Phương Hành đảo khắp tứ phương, đã không thấy kẻ địch để đánh, trong lòng không khỏi đắc ý, lắc lắc thiết phiến vừa đoạt tới, bộ dạng rất là phong lưu hào phóng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận