Lược Thiên Ký

Chương 1288: Chân Phật hay là ngụy Tiên


Tồn tại cảnh giới Kim Đan thậm chí là Nguyên Anh, không ngờ đều chỉ là bộc nhân?

Tâm lý đám người Phương Hành và Lộc Tẩu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cần biết dù hiện nay tu vị bọn họ đều đã bước vào Độ Kiếp, tính là đại tu hiếm thấy trong tu hành giới, nhưng Kim Đan và Nguyên Anh lại cũng không phải hạng tầm thường vừa nắm liền được một bó to. Lấy Thiên Nguyên làm ví dụ, tu sĩ cảnh giới Kim Đan đã có thể khai tông lập phái ở một ít nơi hẻo lánh, làm lão tổ hiển hách một phương, còn Nguyên Anh thì càng không cần nói, đều đã là lão tổ tông sau màn của một ít đạo thống trung đẳng, quả quyết không khả năng làm nô cho người khác, dù là có, cũng duy chỉ cổ thế gia như Trung vực bát đại gia mới có tiềm lực làm vậy, hơn nữa đó không gọi là “nô”, mà được xưng là cung phụng, trưởng lão...

Nhưng nay những người mà bọn họ nhìn thấy lại là nô tài thực trăm phần trăm, ai nấy khom lưng quỳ gối bộ dạng vô cùng cung thuận!

- Ba vị đạo hữu tạm nghỉ ngơi ở núi này, đợi đến ngày mai, lại đi bái hội chủ nhân tiên cảnh!

Một tăng một đạo một yêu nữ kia rất là khách khí, dặn dò đám người Phương Hành một tiếng, sau đó liền quay đầu phân phó những người kia hầu hạ chu đáo.

- Cung nghênh thánh giá thượng tiên...

Trong núi, từng dãy Kim Đan lực sĩ, thị nữ sớm đã vòng quanh, phân hai bên trái phải, nhập điện mà đi.

Trên đường tới đây, ba người Lộc Tẩu, Ngao Liệt, Phương Hành đã thương định sẵn, hết thảy tĩnh quan kỳ biến, thế là bèn cảm tạ một tăng một đạo một yêu, mặc cho đám thị nữ dìu tiến vào, tiếp xuống tới tự nhiên liền là thắp hương tắm gội, thay đồ, lễ tiết nặng lắm, không khác gì lúc ở Thiên Nguyên, khi các đại đạo thống tiếp đãi khách nhân long trọng nhất, chỉ là tất cả lễ nghi dùng độ đều không phải Thiên Nguyên có thể so, linh dịch rửa mặt, tiên lộ làm phấn, kiều nga đánh đàn, lực sĩ nhấc bình, đã không phải hoa mỹ, mà là xa xỉ.

Tắm rửa xong xuôi, dưới đại điện lại tổ chức thịnh yến, một vị trung niên đại tu Nguyên Anh đỉnh phong tọa bồi, đón gió tẩy trần cho ba người Phương Hành, hắn tự giới thiệu mình là Nhạc Sơn tán nhân, chính là chủ nhân nơi tiên sơn này, mọi thứ trên bàn tiệc tự nhiên cũng đều là trân tu mỹ soạn, ngọc dịch tiên nhưỡng, chủ nhân là người sảng lãng thú vị, đàm đạo luận pháp, diệu ngữ liên châu, nhiệt tình vô cùng, không ngừng chuốc rượu ba người!

Mấy người Phương Hành tự nhiên không khả năng cứ vậy mất đi cảnh giác, chẳng qua trong lòng đã có chủ ý, liền cũng bất động thanh sắc, rượu đến liền cạn, nhưng mà lúc mượn lời hỏi đến căn cước nơi tiên cảnh này, trung niên đại tu Nhạc Sơn tán nhân kia lại không chịu nói thẳng, chỉ cười nói:

- Chuyện quan hệ tiên cảnh sớm muộn sẽ có người nói rõ cùng ba vị, ta chỉ là một tiểu tu trong tiên cảnh, không dám nói bừa, chỉ có thể nói, ba vị trải qua thiên tân vạn khổ đến đây, thực sự tính là được lên tiên duyên, không uổng mấy chục năm bôn ba trong tinh không!

- Mấy chục năm bôn ba?

Phương Hành và Ngao Liệt đều khẽ cau mày, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Một trận tiên yến kéo dài tới đêm canh ba, khách chủ tận hứng, Nhạc Sơn tán nhân liền sai người đưa đám người Phương Hành nghỉ ngơi. Về lại cung đình, Lộc Tẩu nhìn qua đã rất có mấy phần túy ý lập tức thanh tỉnh lại, bất động thanh sắc bấm tay mấy cái, bày bố xuống tầng tầng pháp trận để phòng có người thám tra, sau đó mới hướng Phương Hành và Ngao Liệt nói:

- Cổ quái, thực sự cổ quái, chẳng lẽ chúng ta đã đến Tiên giới thật rồi ư? Nhưng rõ ràng tiên lộ này chúng ta mới chỉ đi chưa đến một nửa a...

Ngao Liệt cũng cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:

- Dù chúng ta đi tới điểm cuối tiên lộ, vậy cũng nên là ở Long Tộc cổ giới mới đúng!

Lộc Tẩu ngẩng đầu:

- Chẳng lẽ chúng ta trong lúc vô tình đã tiến vào ba mươi ba tầng trời Đạo gia?

Lúc nói lời này, giữa hai hàng mi hơi hiển mấy phần hưng phấn.

Hắn dù sao cũng là truyền nhân Đạo gia, đường thành tiên nhắm đến tự nhiên cũng là ba mươi ba tầng trời Đạo gia. Nay bước lên tiên lộ tiến hướng Long Tộc cổ giới, kỳ thực cũng là đành chịu, giờ đây không khỏi có chút kích động, bất giác biểu lộ trên nét mặt...

- Ba mươi ba tầng trời Đạo gia mà dễ bị ngươi đi lạc như vậy, thế có còn tính là một phương đại tiên giới nữa không?

Phương Hành cười khẩy nhìn Lộc Tẩu một cái, trực tiếp phủ nhận suy đoán của hắn.

Lộc Tẩu tự nhiên cũng biết suy đoán này của mình không thể nào đáng tin, bèn hắc hắc khẽ cười, che đi lúng túng, nghiêm mặt nói:

- Bất luận nói thế nào, lão phu đều luôn có cảm giác không thế nào thực sự, ở nơi đây, một cây một cỏ, một nô một bộc, quả thực đều là tiên phong đạo cốt, đặc biệt tiên khí nồng nặc, sợ là tùy tiện bất kỳ chỗ nào đều có thể so được với danh sơn đại xuyên tại Thiên Nguyên, quả thật không khác gì Tiên giới trong truyền thuyết. Chỉ là không biết vì sao, lão phu lại hồn nhiên không cảm nhận được sự vui sướng vì đã đặt chân Tiên giới, ngược lại cứ thấy tiếc nuối điều gì!

- Liệu có phải nơi đây chính là đạo đại quan thứ hai trên tiên lộ Long Tộc?

Ngao Liệt xen lời, đầy mặt ngưng trọng.

- Long Tộc các ngươi có bản sự biến một phương đại thế giới có thể sánh ngang với Thiên Nguyên thành là đạo quan tạp thứ hai trên tiên lộ ư?

Câu này của Phương Hành lập tức khiến Ngao Liệt trầm mặc.

Trên thực tế, lúc mới đến đây, bọn họ đều đã nghĩ đến khả năng nơi này là đạo quan tạp thứ hai do Long Tộc bố trí, nhưng sau khi hàng lâm xuống đại lục, suy nghĩ đó liền cũng biến mất. Bởi vì phiến đại lục này thực sự thái quá bát ngát, hơn nữa nơi nơi đều là tiên sơn, sinh linh vô số, một đường đi tới, bọn họ đều lấy thần niệm thám tra, quả thực xác định đây là một phương đại thế giới, hơn nữa còn là một đại thế giới về mặt tu hành và số lượng sinh linh đều không yếu hơn Thiên Nguyên...

Tiên tổ Long Tộc, vô luận thực lực cường đại đến đâu, đều không khả năng có bản sự biến một phương đại thế giới làm quan tạp như thế!

- Phương tiên cảnh này rốt cục là làm sao mà tới, người yêu tu sĩ ở chỗ này lại nguyên từ phương nào? Còn nữa, sao những người này biết chúng ta sẽ tới từ nửa giáp trước, không phải đám người Long mẫu Vũ Mị Nhi và Lam tiên sinh cũng ở chỗ này ư?

Lộc Tẩu thanh âm trầm thấp, nói một thôi một hồi, cuối cùng cảm thán:

- Tóm lại, nghi điểm rất nhiều, trước cứ chờ xem sao!

Ngao Liệt gật đầu đáp ứng, bất luận đến cùng thế nào, mấy vấn đề mà Lộc Tẩu nói vừa rồi quả thực đều cần phải suy xét thận trọng!

- Đương nhiên, vấn đề trọng yếu nhất vẫn là những người này có thể sản sinh uy hiếp đối với chúng ta hay không...

Phương Hành cười nhẹ một tiếng, đề ra vấn đề thực tế nhất.

Ngao Liệt và Lộc Tẩu đều trầm ngâm, vấn đề này nghe có lẽ lỗ mãng, nhưng cũng là chuyện tất phải suy xét, hiện tay thực lực bọn họ có thể nói là đỉnh cấp, hiếm khi gặp được địch thủ, nhưng sau khi đi tới cái thế giới này, một tăng một đạo một yêu nữ kia bọn họ gặp được kia lại đều không thể xem nhẹ, toàn là tồn tại tiếp cận thành tiên. Ngược lại đám nô bộc Kim Đan gì đó không hề được bọn họ để vào trong mắt. Cũng không biết trừ những người đã thấy hôm nay, liệu còn có nhân vật lợi hại nào ẩn đằng sau không!

- Hết thảy cứ đợi đến ngày mai là biết!

Ba người không thương lượng quá lâu, phút chốc liền chia ra bàn tọa nghỉ ngơi, lặng lẽ chờ đợi ngày thứ hai đi đến.

- Ba vị đạo hữu, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ? Hôm nay được Đạo chủ triệu kiến, hi vọng ba vị chuẩn bị sẵn sàng!

Sang ngày thứ hai, một tăng một đạo một yêu nữ hàng lâm núi này, diện kiến đám người Phương Hành, đạo nhân mặt đầy ý cười, mở miệng nói:

- Hôm qua chúng ta đã bẩm báo tin ba vị đi đến cho tứ chủ, chỉ là hiện nay Yêu chủ, Phật chủ đều đang bế quan, chỉ có Đạo chủ lão nhân gia là rất hoan hỉ, lệnh ta hôm nay mang ba vị đi cận kiến. Ha ha, nơi chúng ta đang ở bây giờ vừa khéo cách tiên sơn Đạo chủ tu luyện không xa, rất tiện, không bằng lập tức khải trình, đi bái kiến lão nhân gia, được không?

- Đạo chủ Yêu chủ cái gì?

Đám người Phương Hành tâm lý sớm có chuẩn bị, tự nhiên gật đầu đáp ứng, chỉ là trong lòng không khỏi sinh nghi.

Lúc mới đến nơi này liền nghe bọn hắn đề cập qua cái gì mà Đạo chủ, Yêu chủ, Phật chủ, không biết đến cùng là dạng người cỡ nào mà dám dùng xưng hiệu như vậy? Phải biết xưng hiệu đó không phải đơn giản cứ nói là được, cũng không phải như Phương Hành bởi vì khai sáng cướp đường, mà bị người xưng làm Kiếp đạo chủ, xưng hô của bọn họ rõ ràng tự nhận làm chủ nhân một tông đại giáo, nước trong đó sâu lắm...

Hơn nữa, trước đây nghe bọn hắn nói qua, nơi này có tứ chủ, như vậy trừ Đạo, Yêu, Phật ra, còn có người nào?

Phương Hành và Lộc Tẩu đều nhịn không được hướng Ngao Liệt nhìn một cái, nghĩ thầm người thừa lại kia chẳng lẽ là Long chủ?

Nếu thật như thế, giả như thêm Thần chủ của Thiên Nguyên, nơi này liền đủ một bàn...

- Hả, Đạo chủ mà các ngươi nói kia rốt cục có lai lịch gì?

Phương Hành và Lộc Tẩu cũng chỉ nghĩ nghĩ trong đầu, Ngao Liệt lại không chút khách khí mở miệng hỏi.

Thanh niên này bởi vì trên tiên lộ nhà mình bỗng dưng xuất hiện dị biến, tâm tình một mực không tốt lắm...

- Ai, Ngao tam thái tử, lúc nhắc tới Đạo chủ lão nhân gia chớ nói lời bất kính..

Đạo nhân Ngọc Ki Tử cười dặn dò một câu, ngược lại chưa từng chấp nhặt với Ngao Liệt, sau đó mới mở miệng nói:

- Ba vị vừa đến tiên cảnh, e rằng còn không biết, vậy để bần đạo tới giải thích một chút, tiên cảnh rộng lớn, tu hành giả nhiều, bất luận Nhân, Yêu, Phật, Nho đều có thể tu hành, mỗi một giáo môn đều có một người thống lĩnh, liền là mấy vị Đại Đức Đạo chủ, Đại Bi Phật chủ, cùng với Đại Uy Yêu chủ, Đạo chủ lão nhân gia tu hành tại Vô Lượng sơn, thống lĩnh Đông vực Tiên cảnh, Phật chủ lão nhân gia tu hành tại Kim Cương sơn, thống ngự Tây vực Phật cảnh, còn Yêu chủ lão nhân gia thì tu hành ở Côn Luân mộc, thống ngự Nam phương Yêu cảnh, ba vị này đều là người tu vị thông thiên, lòng mang từ bi, hiện nay người chúng ta muốn đi gặp chính là Ngộ Đạo sơn Đại Đức Đạo chủ...


- Trước đây các ngươi nói qua, tiên cảnh có bốn vị tôn chủ, như vậy trừ ba vị này ra, vị còn lại là ai?

Lộc Tẩu khách khách khí khí kính lễ, thấp giọng hỏi.

- Ha ha, vị lão nhân gia kia bình thường không hỏi thế sự, tạm thời liền không giới thiệu với ba vị!

Đạo nhân Ngọc Ki Tử lại khẽ cười, không tiếp tục mở miệng nói gì thêm.

- Vậy được, thỉnh cầu ba vị đi trước dẫn đường!

Phương Hành bất động thanh sắc đánh giá một lúc, nghe đến đó liền cũng khẽ cười, ngầm ra hiệu Lộc Tẩu không cần hỏi nhiều.

- Quản hắn là chân Phật hay ngụy Tiên, tí nữa gặp mặt, tự nhiên liền biết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận