Lược Thiên Ký

Chương 1188: Nhật Nguyệt Thần Đan.




Nghe Thần Tử Dạ tộc đề cập hai chữ “thần đan”, các Tiểu Thánh đều ngẩn ra, ánh mắt nghiêm nghị!

Thần Tử Dạ tộc như không có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt nói:

- Viên thần đan này, hẳn các ngươi cũng đoán được một chút lai lịch, chính là Thần Chủ đi tới Hỗn Độn cổ địa, vặt hái Thần Nguyệt chi tinh và chất lỏng của Hỗn Độn Cổ Thực luyện chế thành, kỳ danh là Nhật Nguyệt Đan. Nhật Nguyệt là tồn tại để sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục tính giờ, mà viên thuốc này tên Nhật Nguyệt, ý nghĩa chính là trộm thiên địa nhật nguyệt để ta dùng, sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, thậm chí Tiên Giới trước đây, bọn họ giáo hóa chúng ta có thể học tập, nhưng con đường tu hành lại tìm hiểu không được, trận thuật và pháp bảo của bọn họ chúng ta khó có thể vung ra uy lực của nó, nhưng lại hiểu được đan thuật, tác dụng với thân thể, tẩy luyện huyết thống, cũng chính bởi vậy, Thần Chủ mới chuyên luyện viên thuốc này, đề phòng bất cứ tình huống nào...

- Viên thuốc này... Viên thuốc này...

Phụ Sơn Tử như nghĩ tới sự tình kinh khủng gì, nói liên tục mấy lần, nhưng không nói ra hoàn chỉnh.

- Viên thuốc này có đại thần thông, đây là chư vị Thần Vương đều xác nhận qua!

Biểu hiện của Thần Tử Dạ tộc tựa hồ vĩnh viễn không có một chút thay đổi, lạnh nhạt nói:

- Tiên Giới từng có hiền giả đã nói, tu hành đến cực hạn, đơn giản chính là thế giới và năm tháng, hai loại lực lượng thường gặp nhất mới là lực lượng mạnh nhất. Chỉ có điều, người tu hành muốn trực tiếp nắm giữ hai loại lực lượng này, căn bản không thể, chỉ là mơ hão, nhưng thông qua một ít pháp môn, lại có thể mượn hai loại lực lượng này để bản thân sử dụng, bọn họ có thể luyện chế Tiểu Thế Giới, này chính là nắm giữ lực lượng thế giới. Mà lực lượng năm tháng, thì sẽ gia trì bản thân, để mình nhanh chóng hoặc chậm rãi trưởng thành, này chính là Nhật Nguyệt Đan...

Hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt chuyển hướng đám người Phụ Sơn Tử, hòa nhã nói:

- Chúng ta đều là sinh linh nắm giữ huyết thống cao cấp nhất, nếu trưởng thành lên, lo gì không thể ngang dọc hoàn vũ? Chỉ tiếc, chúng ta muốn trưởng thành, thực sự quá khó, cần tháng năm dài đằng đẵng, vô số mài giũa, nhưng dùng Nhật Nguyệt Đan thì không giống, ha ha, mấy ngàn thậm chí vạn năm, trong nháy mắt gia trì bản thân. Nếu hoàn thành quá trình, đối với chúng ta mà nói, há không phải cơ duyên vô cùng to lớn?

- Cơ duyên con mẹ ngươi...

Phụ Sơn Tử hầu như bật thốt lên, nhìn Thần Tử Dạ tộc chửi ầm lên.

Kẻ này coi những người mình là hài tử đến lừa gạt sao?

Nhật Nguyệt Đan đúng là huyền bảo thế gian, do Thần Chủ tự tay luyện chế, há lại là bình thường?

Sau khi dùng nó, xác thực có thể kích phát tiềm lực huyết thống, giống như một bước vượt qua mấy ngàn năm, nắm giữ lực lượng vốn nên ở rất lâu sau mới thu được. Nhưng có được cũng có mất, Nhật Nguyệt Đan nguy hiểm càng đáng sợ, đầu tiên, lực lượng mấy ngàn năm thời gian tác dụng lên bản thân, kia là ở trong thời gian trường hà rèn luyện thân thể a, thật giống như gân thú, chậm rãi lôi kéo, cực hạn có thể đạt đến một trượng, nhưng ngươi bỗng nhiên dùng hết khí lực đi kéo, tám chín phần mười sẽ đứt!

Còn nữa, thiên địa vạn vật đều có thể trộm, duy có thời gian là không trộm được...

Sau khi dùng Nhật Nguyệt Đan, cho dù kết quả tốt nhất, chính là ổn định tăng cường lực lượng huyết thống, thu được lực lượng to lớn, nhưng cần trả giá càng nhiều a, một là năm tháng cần đi từng bước, ngươi lấy Nhật Nguyệt Đan đánh cắp bao nhiêu năm tháng, vậy thì sẽ có bao nhiêu năm tháng căn bản không có cách nào trưởng thành, hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ giảm đi bấy nhiêu, thậm chí đối mặt với tình huống huyết thống khô cạn, biến thành phế nhân, càng quan trọng hơn là, phương pháp này là đốt cháy giai đoạn, một khi dùng qua, bọn họ tám chín phần mười không còn cách nào vấn đỉnh chí cao...

Bọn họ vốn đều có huyết thống mạnh mẽ, tiềm lực vô hạn, ai nguyện ý vì một viên đan dược, liền chôn vùi tương lai của mình?

Bởi vậy thời điểm Thần Chủ ban thưởng viên thuốc này, trong lòng bọn họ nửa vui nửa buồn.

Vui là được viên thuốc này, liền ý nghĩa được Thần Chủ coi trọng, dù sao Nhật Nguyệt Đan cực kỳ quý giá, hơn nữa đến lúc mấu chốt, dùng để bảo mệnh cũng rất có hiệu quả. Nhưng buồn càng nhiều, bọn họ hi vọng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội dùng viên thuốc này, trong lòng càng sợ tình huống như trước mắt, bị người buộc dùng, lòng không cam tình không nguyện tiếp thu tất cả!

Cục diện trước mắt này, làm sao cũng có thể thử xông ra ngoài một lần a!

Tại sao phải dùng Nhật Nguyệt Đan liều mạng?

- Ta sẽ không buộc các ngươi!

Thời điểm bọn hắn khiếp sợ, Thần Tử Dạ tộc nói, để bọn họ bay lên một chút hi vọng:

- Có muốn dùng viên thuốc này hay không, tất cả nhìn tâm ý của các ngươi, nhưng việc ta dặn dò các ngươi làm, quyết không thể xuất hiện ngoài ý muốn!

Hắn nhẹ nhàng nói, hơi liếc mắt, nhẹ giọng nói:

- Bắt hắn!

Các Thần Đình Tiểu Thánh chỉ chớp mắt, thình lình phát hiện, ánh mắt Thần Tử Dạ tộc nhìn về phía Phương Hành.

- Xin nghe mệnh lệnh của điện hạ...

Vào lúc này, cũng không ai dám có chút do dự, lập tức cao giọng đồng ý.

- Những kẻ ấu trĩ này, bọn họ một bầu máu nóng, căn bản không biết mình đang nhấc lên sóng gió bao lớn...

Thần Tử Dạ tộc nhẹ nhàng cắn răng, chậm rãi thở dài, sau đó ánh mắt đột nhiên lóe lên:

- Ra tay đi!

...

...

- Đồng thời động thủ, giết chết bọn họ!

Lúc này Phương Hành cũng kêu to, trên mặt tràn đầy trêu tức, nhưng trong lòng thủy chung không dám khinh thường, hắn kiến thức phi phàm, hiểu được lợi hại, mặc dù bây giờ mình quả thật có giúp đỡ, cục diện thay đổi rất nhiều, nhưng nếu muốn nói như vậy liền đè xuống Thần Đình Tiểu Thánh, vậy thì còn có chút khoảng cách, cần phải tìm kiếm cách khác, bây giờ hắn bề ngoài hung cuồng thô lỗ, chẳng bằng nói là nỗ lực làm Thần Tử Dạ tộc tức giận, để đối phương làm ra quyết định sai lầm, tốt nhất là hoàn toàn phân cách những người kia ra, tiêu diệt từng bộ phận.

Nhưng hắn hiển nhiên không nghĩ tới Thần Tử Dạ tộc phản ứng còn nhanh hơn hắn tưởng tượng nhiều!

Một tiếng vang ầm ầm, Bế Môn Trận kích hoạt, phong tỏa một phương khu vực, các Thần Đình Tiểu Thánh cũng động.

Bọn họ hoàn toàn không để ý đến đại trận đang khép lại, mà trực tiếp vọt về phía mình.

Ầm ầm ầm!

Phía trước nhất, Phụ Sơn Tử vung vẩy Cự Phủ, ngươi hóa thành trâu, xa xa đánh về phía hắn.

Mà ở phía sau Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi hung phong điểm điểm, lăng không tấn công, như mưa xối xả.

Sương Thổ tộc trưởng phun ra lam diễm, ngưng kết không gian.

Ba người tiên phong này, đều giành ở phía trước, hơn nữa hôm nay bọn hắn giống như bị bức bách, ra tay cực kỳ điên cuồng, rất có tư thế liều mạng, hoàn toàn không để ý tới Tru Tiên trận ở phía sau Phương Hành, đối với cái này, Phương Hành cũng cười khổ một tiếng, nghĩ thầm sinh linh Thần tộc thật thông minh, càng chuẩn xác nắm được tình thế biến hóa, vừa nãy bọn họ không dám mạnh mẽ tấn công mình, bởi vì lo lắng mình chuyển thần thông của bọn họ vào trong Tru Tiên trận, sợ thần vật kia chạy đi...

Nhưng bây giờ không như thế, mình ngược lại phải cẩn thận, chỉ lo thần vật kia sợ quá chạy đi!

- Thần Đình Tiểu Thánh lại đáng sợ như vậy...

Hồ Tiên Cơ cách Phương Hành gần nhất, theo bản năng muốn ra tay, có điều nhìn uy thế của ba người kia, lại hoàn toàn biến sắc, không chút do dự trốn ra phía sau Phương Hành, biểu hiện hơi có chút sợ hãi...

- Mẹ kiếp, muốn thổi phải dựa vào thực lực biết chưa...

Phương Hành có chút bó tay, vừa nãy nói cực kỳ hùng hồn, Hồ Tiên Cơ có thể nói ra hết danh tiếng, nhưng bây giờ đến lúc mấu chốt, lại lập tức lòi đuôi, có điều nói đi cũng phải nói lại, bất kể là Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi hay Sương Thổ tộc trưởng, đều là Thần Đình Tiểu Thánh, nắm giữ thực lực không thua Tán Tiên trung kỳ, bằng chút thực lực của Hồ Tiên Cơ, vẫn không đủ tư cách giao thủ với bọn họ, bây giờ chủ động lui về phía sau, cũng coi như có tự mình biết mình, trên thực tế, ngay cả mình muốn bắt ba người này cũng không dễ dàng!

- Bách Chiến Hồn Binh, lên cho ta!

Có điều Phương Hành cũng không sợ, khẽ quát một tiếng, Bách Chiến Hồn Binh trước người đã nổi lên đạo đạo u quang.

- Cút ngay!

Nhưng chưa chờ hắn ra tay, Phụ Sơn Tử đang vọt về phía Phương Hành, tầm mắt đột nhiên bị một tồn tại như ngọn núi nhỏ chặn lại, thình lình là một con hung viên thân cao ba trượng, cả người màu đen, mặc áo giáp, dáng dấp xấu xí, trong tay cầm một thiết côn màu đen, trực chỉ Cự Phủ, một tiếng vang ầm ầm cuốn lên, lực lượng của Cự Phủ bị chém tan nát...

- Thổ phỉ, ngươi lại nợ ta một ân huệ lớn!

Một côn đánh nát kình khí, hung viên quay đầu, toét miệng nhìn Phương Hành nở nụ cười, sau đó kéo thiết côn tiến lên nghênh tiếp.

- Ta sát, con tinh tinh này thật hung mãnh...

Phương Hành hơi kinh ngạc, không nhịn được nhìn Hồ Tiên Cơ nói.

Hắn đã sớm nhìn ra, Không Không Nhi được cơ duyên tạo hóa ít nhất, nhưng thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mà bây giờ nhìn thấy hắn tay cầm thiết côn, dễ dàng ngăn lại Thần Tử Ngưu Ma tộc Phụ Sơn Tử, vẫn không nhịn được kinh hãi...

Đặc biệt là vào lúc này, thiết côn màu đen kia càng xem càng quen mắt, chỉ là không nhớ ra gặp ở nơi nào.

- ... Không sư huynh vẫn luôn rất khủng bố, cũng không biết hắn là làm sao tu luyện...

Hồ Tiên Cơ miễn cưỡng nở nụ cười, nàng luôn kiêu căng tự mãn, dã tâm bừng bừng, lại không thừa nhận cũng không được, ở trong Thái Cổ Yêu Đạo, không chỉ có hai huynh muội ở Phù Tang Sơn thành tựu vượt xa mình, coi như là những người khác, mình cũng không xếp hạng tới, bàn về trí kế mưu tính, vẫn tính có mấy phần tự đắc, nhưng bàn về thực lực, nàng có thể bảo vệ năm vị trí đầu của Yêu Địa là tốt lắm rồi...

Phương Hành không thèm để ý suy nghĩ của nàng, con mắt vẫn chăm chú nhìn binh khí trong tay Không Không Nhi, qua một lát sau, khi nhìn thấy Không Không Nhi vung thiết côn màu đen, hóa thành hơn trăm trượng, đập cho Phụ Sơn Tử không ngừng rít gào lui về phía sau, mới đột nhiên giật mình, nghĩ đến binh khí của Không Không Nhi đến tột cùng đến từ đâu...

- Má nói, cái này không phải Thiết Trụ giam cầm tổ tiên Mông tộc mấy vạn năm sao?






Bạn cần đăng nhập để bình luận