Lược Thiên Ký

Chương 1508: Điểm tinh vi hỏa, liệt diễm phần thiên


Vậy mà thật sự đánh bạc. . .

Câu trả lời của Đế Thích khiến cho tất cả mọi người trong trận đều kinh hãi, trái tim hơi trầm xuống, vào lúc này âm thanh ồn ào cũng thấp xuống.

Trong nội tâm, đều cảm thấy có chút không cam lòng, Đế Thích đã đồng ý đánh cuộc với tên tặc ô này, nếu đánh thắng thì tên tặc ô kia sẽ quy hàng, biến thành người hầu, coi như thoát được một mạng, nếu hắn thua cuộc tự nhiên tặc ô sẽ chạy thoát tìm được đường sống, trời đất to lớn lại để nó tiêu dao rồi, nói như thế, bất luận thắng thua, tính mạng cái tên tặc ô này đều được bảo toàn, như vậy khiến cho những người thua thiệt ở trên tay tặc ô cảm giác nội tâm không cam lòng, cảm thấy Đế Thích muốn làm gì thì làm như vậy là không được, chỉ cần hắn bắt giữ con tặc ô này, một chưởng đập chết, cũng đã là một chiến tích lẫy lừng ở trước mặt đại quân Tiên giới, sao phải lải nhải lắm điều như vậy, ngược lại giống như vẽ rắn thêm chân!

Nhưng vẫn có một ít người hiểu dụng ý của Đế Thích!

Không nói những thứ khác, chỉ bằng thân phận cùng tu vi của Đế Thích, có thể đi tới mảnh chiến vực này, cũng đã là một loại biểu tượng, nên khi hắn xuất thủ cũng muốn hết sức cẩn thận, hoặc là không ra tay, hoặc đã ra tay là muốn đạt được mục đích nhất định, bằng không mà nói, sẽ làm mất mặt Đại Xích Thiên, ảnh hưởng đối với một người đường đường là Đế Tử như hắn cũng không nên, hôm nay hắn tự mình dẫn ba nghìn tiên binh vây khốn cái tên tặc ô này, ở trong mắt người bình thường thoạt nhìn như đã rất bất phàm, nhưng đối với hắn cùng với mấy vị Đế Tử khác mà nói, lại rõ ràng là có chút chuyện bé xé ra to rồi!

Bởi vậy, trực tiếp đánh chết cái tên tặc ô này, tuyệt đối là một sự tình được không bù nổi mất, ngược lại, nếu như có thể thu phục được con Kim Ô này, từ trong miệng nó móc ra một ít bí mật của Thiên Nguyên tổ địa, chính là một chuyện có thể lấy được công lao cùng chiến tích. . .

Đương nhiên, những tính toán sâu xa kỹ lưỡng cùng ý niệm trong đầu này, đều là hành động mà những đại nhân vật cao cao tại thượng như bọn hắn mới có, không phải tiên nhân bình thường không thể tưởng tượng ra được chuyện này, chỉ là bình thường không cần chú ý như thế, tự nhiên chẳng muốn đi làm!

- . . . Ha ha, ngươi đã đáp ứng thì tốt rồi, nhanh triệu hồi những tiên binh chung quanh rút lui đi!

Tặc ô ở sâu trong Tử Vực cũng hơi sửng sốt một chút, hình như nó thật sự không ngờ Đế Thích sẽ đồng ý, nhưng sau đó liền lập tức hưng phấn lên, cười lớn một tiếng, giục Đế Thích cho những Tiên binh chung quanh rút lui, hình như thật sự muốn trốn tới rồi!

- Điện hạ. . .

Vị Kim Tiết Tiên Tướng thống lĩnh ba nghìn tiên binh nghe vậy, đều có chút ít do dự nhìn về phía Đế Thích, muốn nói lại thôi.

Bọn hắn biết vừa rồi vây khốn cái tên tặc ô này, sau đó ép nó đến một phương Tử Vực này khó khăn như nào, nên lúc này có phần không nỡ rút lui về phía sau.

- Không cần phải lo lắng, lui ra đi!

Đế Thích không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng khoát tay, mỉm cười nói.

- Tuân mệnh!

Thấy Đế Thích đã quyết định, ba vị Kim Tiết Tiên Tướng liền không nói thêm lời nào, vung vẩy trận kỳ, ra lệnh ba nghìn tiên binh đều thối lui.

Trong chốc lát, tiên binh bao vây đầy trời, canh giữ một mảnh Tử Vực chặt như nêm cối kia biến mất sạch sẽ, ngược lại khiến cho một mảnh Tử Vực kia sáng sủa hơn chút ít, Phương Hành chăm chú nhìn lại, đã thấy chỗ kia rõ ràng là một mảnh tinh không đen tối tĩnh mịch, ngay cả tinh cầu chỗ đó đều lộ ra vẻ ảm đạm hơn so với nơi khác, thoạt nhìn giống như là một miệng giếng cổ trong hư không, lộ ra vẻ thâm trầm. . .

- Chư vị, bổn tọa nguyện ý đánh bạc một trận, kính xin giúp đỡ!

Sau khi tiên binh thối lui, Đế Thích lại xoay người, hướng về phía những Tán Tiên đứng ngoài quan sát ở bên trong tinh vực mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng.

Lần này Đế Thích thực sự rất để ý, nói thu binh chẳng những để tiên binh rút lui, mà ngày cả những Tán Tiên đứng ngoài quan sát đều muốn xua đi, hắn đường đường là Đế Tử, lại nói khách khí như thế, nên đám Tán Tiên cũng không có ý kiến, cho dù người có tính tình không tốt cũng không dám có ý kiến ở trước mặt hắn, bọn họ liếc nhau một cái, đều rút lui ra rất xa, chỉ có điều vẫn không bỏ được đi ra quá xa, mà phân biệt hạ xuống mấy khỏa đại tinh ở xung quanh!

Cùng lúc đó Phương Hành cũng rất nghe lời, cùng với những Tán Tiên vây xem khác rút lui, nhưng lại âm thầm quan sát hoàn cảnh chung quanh, rồi sau đó khóe miệng nhẹ nhàng cười lên, không để người chú ý bay vút đi ra ngoài, rơi xuống một tiểu tinh ở xa xa mà không người chú ý đến!

- Oh, ngươi cũng khá tốt, làm việc rất chú ý!

Tặc ô ở chỗ sâu trong Tử Vực, thấy một màn như vậy cũng có chút cảm khái, nói.

Đế Thích không nói nhiều, mỉm cười, quơ quơ tay áo, nói:

- Mời!

- Tốt, ngươi đừng vội, chờ ta vận khí đã!

Tặc ô trách móc một câu, sau đó liền lặng yên không một tiếng động.

Ngay từ đầu nội tâm người chung quanh còn hơi có chút kích động, nhưng sau đó đợi nửa ngày đến mức cái cổ đều dài ra, mà bên trong vẫn không có một tia động tĩnh.

- Không phải con tặc ô kia đã chạy thoát chứ?

Có người không nhịn được nhỏ giọng suy đoán, mặt đầy vẻ hồ nghi.

- Trốn cái ông nội mày, Đại Kim gia ta vẫn còn ở chỗ này đấy. . .

Thanh âm kia cũng không lớn, những hết lần này tới lần khác tặc ô ở chỗ sâu trong Tử Vực lại nghe được, nên nó lải nhải mắng to.

- Vậy sao ngươi còn không ra?

Đám Tán Tiên vây xem không vui, trả lời lại một cách mỉa mai.

- Ta vận khí nhiều một chút không được à?

- Được được. . .

Người vây quanh cũng lười nói cái gì, Đế Thích điện hạ không nóng nảy, mình gấp cái gì chứ!

- Tốt rồi, số mệnh của ta đi lên. . .

Cũng đúng vào lúc này, bọn họ lại nghe được tên tặc ô kia bỗng nhiên mở miệng, nói chuyện rất là nghiêm túc.

Chúng tu vừa mới thư giãn xuống lập tức cả kinh, lần nữa kéo lên tâm thần, dài cổ hướng về phía Tử Vực nhìn sang.

Nhưng con tặc ô kia rất nhanh lại nói thêm một câu:

- . . . Hiện tại ta hoạt động gân cốt thoáng một cái đã!

- . . . Ông nội nó chứ!

Tất cả mọi người đều bó tay, ngay ngắn hướng về phía Tử Vực mắng to.

Lại qua nửa ngày trầm mặc, rốt cục bên trong Tử Vực cũng truyền ra một thanh âm:

- Tốt rồi, gân cốt cũng hoạt động không kém lắm. . .

Chư tu lại kéo tinh thần lên lần nữa, nhưng sau khi nghe xong một câu lại nhịn không được chửi ầm lên.

- . . . Ân, đợi một lát, ta sửa sang lại lông vũ thoáng một phát đã!

Cứ như vậy! hắn sửa sang ông vũ xong, lại ăn mấy viên bảo đan bồi bổ tinh khí, sau đó mài dũa móng vuốt một hồi, tốn hơn nửa ngày công phu nhưng con tặc ô này vẫn chưa có đi ra, chúng tu vây xem ở chung quanh bị nó lừa dối một hồi lại một hồi, nhao nhao chửi ầm lên, nếu không phải Đế Thích điện hạ vẫn ngồi ở bên kia, bất động như núi, những người này cũng không nhịn được muốn tiến vào giết nó rồi!

- Ân, có thể rồi, hình dạng cái móng vuốt này quả thực rất hoàn mỹ. . .

Rốt cục thời gian lại qua hơn một nén hương, thanh âm của con tặc ô kia mới chậm rì rì truyền tới.

- Đại gia đi ra. . .

Người vây quanh đều xì mũi coi thường, thật không muốn nhìn trò vặt này của nó nữa.

Thế nhưng đúng vào lúc này, tất cả mọi người cho rằng Đại Kim Ô muốn thoát khỏi mới lấy cớ kéo dài thời gian, thanh âm của nó bỗng nhiên lạnh xuống. . . .

- Hiện tại Đại Kim gia ta muốn đi ra ngoài rồi!

- Oanh!

Vừa nghe thấy cái thanh âm này, chư tiên vây xem đều vô ý thức không tin, còn cho là mình nghe lầm.

Nhưng rất nhanh liền có người phản ứng lại, nhanh chóng giữ vững tinh thần, nhìn về phía Tử Vực, tâm thần hơi kinh.

Cũng đúng lúc này, bên trong Tử Vực nảy sinh dị biến!

Có lẽ hình dạng tên tặc ô từ bên trong phi ra hoàn toàn khác với thân hình kim sắc trong tưởng tượng của tất cả mọi người, ở chỗ sâu trong mảnh Tử Vực ảm đạm kia, thứ lóe lên cũng không phải là hào quang kim sắc, mà là vô số tinh mang hướng ra phía ngoài bay vút đi. . .

Chúng hướng về những phương hướng bất đồng bay đi, tinh quang vốn ảm đạm, càng lúc càng sáng ngời, càng lúc càng lớn!

- Là mấy khỏa tử tinh kia. . .

Rất nhanh, trong đám chư tiên chung quanh liền có người nhận ra, giật mình hét to một tiếng.

Bên trong mảnh Tử Vực kia, vốn có mấy viên tinh cầu ảm đạm, vĩnh viễn lơ lửng trong Tử Vực, nhưng hôm nay lại đi động.

Mấy khỏa tinh cầu ảm đạm kia, rõ ràng đang hướng về các phương hướng khác nhau bay ra!

Tất cả mọi người đang chờ tên tặc ô từ trong Tử Vực lao tới, lại không nghĩ rằng, thứ tới trước là mấy khỏa tinh cầu!

- Vậy mà nó có thể di động vị trí của tinh cầu?

Có người nghĩ tới điểm này, không khỏi giật mình kêu lên thành tiếng.

Nhưng rất rõ ràng, dị tượng xuất hiện ở bên trong Tử Vực, tuyệt không chỉ là tinh cầu di động mà thôi. . .

Mấy viên tinh cầu ảm đạm di động cực nhanh, gần như trong mấy giây đã bay đến trước mặt bọn hắn, cũng ở trong quá trình này, bắt đầu có liệt hỏa thiêu đốt phía trên mấy khỏa tinh cầu kia, theo ngọn lửa nhỏ trên bề mặt, nhanh chóng lan tràn ra, nuốt sống cả viên tinh cầu, rồi sau đó hỏa thế trùng thiên, càng cháy càng lớn, khiến tinh vực vô tận ở những nơi chúng đi qua hóa thành biển lửa, cũng dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng lan tràn ra chung quanh, hỏa ý thiêu đốt khó có thể hình dung, quả thực giống như thái dương đang đập tới. . .

Trong chốc lát, mấy viên tinh cầu đều bắn ra lực lượng bạo liệt đáng sợ, hóa thành hỏa cầu cực lớn, hướng về phương hướng khác nhau phóng đi, lực lượng hủy diệt kinh khủng lan tràn ra phía trên hỏa cầu, giống như là suối phun di động bừng lên, điên cuồng lan tràn sang một số đại tinh gần đó, thậm chí nơi đóng quân của ba nghìn tiên binh dưới trướng Đế Thích, đều bị ngọn lửa này bao phủ vào bên trong, trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều kinh hoàng, không biết có bao nhiêu người bị dọa kêu thành tiếng. . .

- Khá lắm tặc ô, vậy mà phát nổ mấy khỏa tiểu tinh. . . Đến tột cùng là làm sao làm được?

Thấy một màn này, ngay cả Phương Hành cũng nhịn không được vỗ tay liên tục, con mắt đều phát sáng lên.

Hắn biết rõ cái tên tặc ô này có chiêu gì đó, nhưng không nghĩ rằng cái chiêu này lại kinh người như thế, rất hợp khẩu vị của hắn.

Dẫn nổ tinh cầu, biển lửa lan tràn, cuốn về tứ phương, mảnh tinh vực này đã là một mảng hỗn loạn!

Trong những người này, Chân Tiên nhiều như chó, Tán Tiên bay đầy trời, mỗi người đều có bản lĩnh lớn, lực lượng mấy khỏa tử tinh lại yếu ớt, dù phát nổ thì lực lượng phóng xuất ra cũng có hạn, không thể lấy mạng của bọn hắn được, nhưng khiến bọn hắn bị thương lại không có vấn đề, bọn hắn cũng sẽ không ngốc đến mức dùng thân thể đi đón đỡ những khối vẫn tinh đáng sợ kia, thậm chí không muốn bị cuốn vào trong biển lửa. . .

Cũng chính bởi vậy, trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều chạy thục mạng, bên trong tinh vực, tiên quang bắn khắp nơi trên đất, tung hoành hư không.

Trong lúc hỗn loạn, chỉ thấy khắp nơi đều là tiên quang, khắp nơi bị ánh lửa che kín, còn ai có thể phân biệt được đạo kim quang kia ở chỗ nào?

- Đúng là bản lĩnh con tên tặc ô này đã tăng lên. . .

Phương Hành cũng nhịn không được kích động cười to, trên không trung vỗ tay kêu tốt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận