Lược Thiên Ký

Chương 710: Bạch Ma tàn sát bừa bãi ăn huyết nhục





Cuối cùng Phương Hành nhận thua.

Bi thương im lặng, ngửa mặt ngồi xuống bàn, xoa lông mày nói:

- Tiểu gia xem như phục các ngươi, nhiều sóng to gió lớn như vậy đều xông qua, đối thủ khó dây dưa nhất cũng làm thịt qua, hôm nay lại thua ở trong tay đám khốn kiếp các ngươi, được được được, ta đáp ứng các ngươi, thay các ngươi trảm thảo trừ căn, xử lý những mã phỉ kia?

- Ách, đám mã phỉ kia vốn đã chạy trối chết, lại bị đại gia ngài giết bể mật, tự nhiên không dám tới ah

Lý Chính nghe Phương Hành nói, không khỏi nao nao, cười khổ nói.

- A? Không phải việc này?

Phương Hành ngẩn ngơ, lúc đầu hắn tưởng đám thôn nhân này giấu con lừa của mình, là lo lắng những mã phỉ kia ở sau khi mình rời đi đến báo thù, lại không nghĩ rằng, nhìn bộ dáng của Lý Chính tựa hồ còn có một số nguyên nhân khác, ngược lại hơi hiếu kỳ, cúi đầu nhìn Lý Chính:

- Đến tột cùng là chuyện gì, nói rõ một chút!

- Vâng vâng…

Lý Chính chắp tay thi lễ, vẻ mặt cầu xin kêu lên:

- Đại gia, ngài từ trong tay mã phỉ cứu chúng ta, lão hủ vô cùng cảm kích, nhưng nếu ngài đi, cả thôn chúng ta cũng không ai có thể sống sót, đại khái ngài không biết, bọn mã phỉ này bình thường khinh thường tới chỗ chúng ta, lần này sở dĩ xông lại đoạt lương thực, trên thực tế là tích lũy lương thảo để rời khỏi vùng này, hiện tại người có bản lĩnh đều đã chạy, ngay cả mã phỉ cũng chuẩn bị chạy trối chết.

- Ừm?

Nghe hắn nói, Phương Hành nhớ tới vùng này hoang tàn vắng vẻ, lập tức nhíu mày:

- Vì cái gì?

Biểu lộ của Lý Chính trở nên hoảng sợ, vô ý thức nhìn bốn phía vài lần, mới hạ giọng nói:

- Còn không phải bởi vì Bạch Ma gây ra!

- Bạch Ma là cái quái gì?

Phương Hành càng không hiểu ra sao, càng thêm hiếu kỳ, hận không thể bóp cổ Lý Chính để hắn nói nhanh một chút.

Lý Chính hắng giọng một cái, lúc này mới bắt đầu giảng thuật:

- Bạch Ma là yêu ma ăn người nửa năm trước đi tới chỗ chúng ta, ai cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn, tóm lại lúc xuất hiện, gió trắng cuốn qua, mấy trăm người cứ như vậy vô tung vô ảnh, qua không được bao lâu, trong núi rừng sẽ xuất hiện thi cốt chồng chất như núi. Tất cả đều bị yêu ma kia ăn sau đó phun ra, nửa năm trước, yêu ma kia ăn hết Thanh Thủy Thôn cách nơi đây ba mươi dặm, hai tháng trước, lại nuốt một đám thổ phỉ chiếm núi làm vua ở trong thâm sơn. Ba tháng trước, Thiên Minh thành thành chủ mời pháp sư tới đối phó Bạch Ma, lại bị hắn nuốt sạch sẽ, mấy ngày trước lại nuốt một đội khách thương qua đường, bây giờ vùng này lòng người bàng hoàng, trốn thì trốn, chết thì chết, ai cũng không dám tiếp tục ở đây chờ chết. Đáng tiếc trong thôn bần cùng, lại nhiều lão ấu, dù trốn cũng trốn không thoát, hơn nữa vừa ra thôn, ngược lại càng dễ bị Bạch Ma để mắt, chỉ có thể ở lại chờ chết.

- Yêu ma ăn người?

Phương Hành nghe vậy, ngược lại rơi vào trầm tư, ánh mắt lạnh lùng.

Nửa ngày sau, hắn khẽ nhíu mày:

- Ta cũng chỉ là một phàm phu tục tử, ngươi muốn ta đi chém yêu ma kia?

Trong lời nói có chút bất thiện.

Lý Chính lại bị hù đến vội vàng khoát tay:

- Không phải không phải, đại gia đừng hiểu lầm, lão nhân từ đâu tới lá gan, dám để cho đại gia ngài đi liều mạng cho chúng ta. Kỳ thật mục đích của lão nhân rất đơn giản, có nghe đồn nói, Bạch Ma kia là do oán khí biến thành, đánh giết người sống, nhưng sợ hãi sát khí, nửa năm trước, Thanh Thủy Thôn bị Bạch Ma ăn sạch sẽ, nhưng Hòe Hoa Thôn cách hai ba dặm một chút sự tình cũng không có, nghe nói là bởi vì trong thôn kia có một lão tướng quân ẩn cư, sát khí trên người trấn trụ Bạch Ma, ba tháng trước, các pháp sư vào núi chém giết Bạch Ma chết hết, duy chỉ có Lý đồ tể dẫn đường còn sống, nghe nói là bởi vì hắn cả đời giết heo, trên người sát khí rất nặng, lúc này mới trấn trụ được Bạch Ma, không có lấy tính mạng của hắn, hiện tại trong phạm vi ngàn dặm đều đã truyền ra, muốn bình an, phải mời một vị sát khí đầy người đến tọa trấn, cho nên chúng ta…

- Các ngươi cảm thấy dáng vẻ đại gia giết người rất uy phong, cho nên muốn ta giúp các ngươi trấn trụ Bạch Ma?

Nghe đến nơi này, Phương Hành đã hiểu mấy phần, nhịn không được cười khổ.

Xem ra vừa rồi mình máu me khắp người, phỉ để đám người này có ấn tượng rất sâu, thật nghĩ mình là cao thủ không gì làm không được, nhưng dùng sát khí đến chấn nhiếp Bạch Ma, thật không biết đám người này là nghĩ như thế nào!

Trong lúc nhất thời, hắn lại không biết giải thích như thế nào, nếu như Bạch Ma kia là lệ quỷ oan hồn bình thường, thân có sát khí tự nhiên có thể chấn nhiếp, nhưng Bạch Ma này đã có thực lực một hơi nhiếp đi trên dưới trăm người, sao có thể là oán quỷ phổ thông, dù thật sự là quỷ vật, đó cũng là quỷ vật đạo hạnh không cạn, giống như Thái tử Lệ Anh, thả thợ mổ heo kia tới trước mặt hắn, có thể hù sợ hắn sao?

Cũng không biết sát khí chấn nhiếp Bạch Ma là làm sao truyền tới, nhưng Phương Hành biết trong đó tất nhiên không thật, nói không chừng căn bản là giả, bất quá người trong thôn này kém kiến thức, đoán chừng cả đời này người đi ra thôn cũng không có mấy cái, đại khái là bị Bạch Ma hù dọa, nghe nhầm đồn bậy, mới truyền ra lời như vậy tự an ủi mình!

- Trông cậy vào ta cũng không có tác dụng gì, nếu như muốn mạng sống, thì mau chóng dọn đi đi!

- Tộc trưởng, không tốt rồi, Bạch Ma lại xuất hiện.

Thời điểm Phương Hành suy nghĩ làm sao giải thích, chỉ nghe một tiếng hô to, có thôn dân kinh hoàng chạy vào.

Thôn dân thừa dịp giữa trưa kết bạn ra ngoài săn thú, từng người bị dọa sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa:

- Vừa rồi chúng ta ở xa xa thấy được yêu phong, bị hù tránh ở trong sơn động không dám ra, về sau yêu phong biến mất, chúng ta chạy về lại nhìn thấy những mã phỉ vừa rồi kia, đều đã bị Bạch Ma hút cạn máu thịt.

Mấy thôn dân kinh hoàng bẩm báo, lại suýt nữa dọa người trong thôn tiểu ra quần, nhất thời gà bay chó chạy, có thì ôm hài tử vào trong lòng, tránh trong phòng đóng cửa lại, một hán tử cao lớn thô kệch chui vào dưới cối xay, bị hù run rẩy, chết sống kéo không ra ngoài, hai chữ "Bạch Ma" thật quá đáng sợ.

- Thật có sao, mang ta đi nhìn xem!

Phương Hành sinh ra hứng thú, bảo mấy người kia mang mình đi nhìn, mặc dù hai thôn dân kia kiên quyết không dám ra thôn, nhưng sau khi Phương Hành gác đao lên cổ, cuối cùng phải kiên trì ra thôn.

Đến địa phương cách sơn thôn bốn năm dặm, chỉ nghe phía trước huyết tinh xông vào mũi, Phương Hành đi tới xem xét, sắc mặt không khỏi khó coi, những mã phỉ vừa rồi kia, thình lình đều bị mất mạng, đừng nói người, ngay cả ngựa cũng không sống sót một con, bị hút đi hơn phân nửa huyết nhục, bên ngoài có vô số vết máu, nhục thân khô quắt, hết lần này tới lần khác còn dư một bộ phận, đưa tới bầy ruồi vòng quanh bay loạn, khí tức tanh hôi xông vào mũi, để cho người ta buồn nôn.

- Lại thật tu tà pháp.

Cầm lá cây che lỗ mũi, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất quan sát nửa ngày, Phương Hành đã rõ ràng.

- Mỗi lần Bạch Ma kia xuất thủ, không chết đủ trăm người sẽ không dừng tay.

Có một thôn dân co quắp ngã trên mặt đất, đã sắp tiểu trong quần.

- Nhìn tu vi cũng cao không đi nơi nào, nếu có thể cận thân, cho nó ăn một đạo kim phù, nói không chừng…

Phương Hành cúi đầu trầm tư, âm thầm suy nghĩ.

Trong tiểu tháp còn ẩn giấu vài tấm bùa chú và mấy pháp khí không cần dùng pháp lực thúc giục, mặc dù chính diện giao phong tác dụng không lớn, đối phương tế ra một thanh phi kiếm là có thể giết mình, nhưng nếu có thể tới gần, lại còn có chút cơ hội.

- Bất quá chuyện này liên quan gì tới ta?

Phương Hành suy nghĩ nửa ngày, nghĩ thầm tự nhiên đi liều mạng làm gì!

Trong lòng đang định đánh trống lui quân, lại nghe thôn dân bên cạnh khóc nức nở kêu to:

- Không xong, Bạch Ma vào thôn!

Trong lòng Phương Hành run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung xa xa, một cơn gió lốc màu trắng xuất hiện, bay về phương xa, trong gió tràn đầy âm sát thê lương, xa xa liền có thể cảm thấy âm khí làm lòng người rét lạnh quỷ dị, phương hướng gió lốc lao đi, không ngờ là thôn xóm hắn vừa mới ở, cách xa ba dặm, lúc này đã có thể ngầm trộm nghe thấy trong thôn truyền ra thanh âm khóc thét hỗn loạn.

- Đi!

Phương Hành cau mày, cất bước tiến đến.

Hiếu kỳ a, không có cách, thật muốn nhìn Bạch Ma kia đến tột cùng là cái quái gì.

Ba dặm không tính là xa, lúc đi tới thôn xóm, lại nhịn không được kinh hãi, thi thể mã phỉ lúc trước bị hắn chém giết, chồng chất ở góc thôn đã bị hút khô hơn phân nửa huyết nhục, mà người, vịt, gia súc trong thôn thì biến mất sạch sẽ, nhìn giống như bị nước rửa qua, cái này làm cho Phương Hành hít vào một ngụm khí lạnh, thật sự là yêu phong thổi qua, không lưu nửa sinh linh ah!

Nhưng quay đầu nhìn, lại không có một chút dấu vết yêu phong, hiển nhiên Bạch Ma đã rời đi.

- Cầu Bạch đại tiên khai ân, thả vợ con ta đi.

- Bạch đại tiên khai ân, Bạch đại tiên khai ân.

Hai người đi theo Phương Hành chạy tới đã bị hù lạnh run, quỳ ở trên mặt đất cầu thần.

- Con mẹ nó, nói, ai biết hang ổ của Bạch Ma ở nơi nào? Mang ta tới!

Phương Hành cực kỳ tức giận, đá thôn dân quỳ ở trên mặt đất quát.

- Đại hiệp, ngài muốn đi hang ổ của Bạch Ma cứu người?

Thôn dân như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ôm lấy đùi Phương Hành không buông tay.

- Cứu con mẹ ngươi, ta muốn đi hỏi Bạch Ma kia, ở đâu ra lá gan, ngay cả con lừa của tiểu gia cũng nhiếp đi rồi?

Phương Hành tức giận bất bình rút đao, đằng đằng sát khí đi lên núi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận