Lược Thiên Ký

Chương 1312: Sức mạnh của cả thế giới

Nói thật, Phương Hành hoàn toàn không nhìn trúng Cửu Đầu Trùng.

Mặc dù cái tên Cửu Đầu Trùng này để lại ấn tượng sâu sắc cho Tiên cảnh. Cho tới hôm nay vừa nhắc tới đã vừa sợ vừa giận, còn được gọi là “Họa Cửu Đầu Trùng”. Nhưng nghĩ lại, thằng nhãi đó đã làm chuyện gì đâu, chẳng qua là tùy tiện ứng phó lừa gạt sự tin nhiệm của Tiên cảnh, lại thừa dịp người ta chưa chuẩn bị đã tiềm nhập vào Thiên Thượng cung lúc đó còn chưa bị giấu đi. Giết mấy người, đánh cắp nửa Tiên mệnh, cuối cùng còn vứt bỏ đám thuộc hạ và con cháu của mình, cực kỳ chật vật trốn vào tình không... Đây quả thực là một chuyện mất mặt, đáng xấu hổ!
Là tổ tông của cường đạo, Phương Hành tuyệt đối không cảm thấy Cửu Đầu Trùng có chỗ nào lợi hại cả.
- Bao vây hắn lại, bao vây hắn lại...
- Giết hắn đi, giết hắn đi...
Chỉ là lúc này, sinh linh Tiên cảnh hiển nhiên là còn chưa có giác ngộ đó. Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cực kỳ căm hận, dưới sự suất lĩnh của ba vị tôn chủ, có vô số yêu ma quỷ quái nặng nề bao vây đám Phương Hành vào giữa, còn đang không ngừng lấn tới phía trước để siết chặt vòng vây. Còn Cảnh chủ thứ tư dường như vô hình vô tích nhưng ở đâu cũng có mặt thì đang liên thanh nói ở bốn phương tám hướng. Tiếng gào thét bén nhọn liên tục thúc giục thủ hạ xông lên, bắt Phương Hành lại.
- Tỷ phu à, hai người chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, chúng ta tìm cơ hội chuồn ra thiên ngoại đi!
Ngao Liệt cúi đầu truyền âm, đáy mắt có sát khí lạnh lẽo chậm rãi đảo qua bốn phía.
- Chỉ có điều khu vực này tuy có sát khí tứ phía hung hiểm khó dò nhưng bây giờ đã nhìn thấy bản chất của nó rồi, chẳng qua là một đại địa linh tinh bị sức mạnh thần dị nào đó bao phủ, cho nên mới có các loại tiến hóa, thoạt nhìn sinh linh nơi đây có thực lực đáng sợ nhưng lão phu đoán bọn họ cũng chỉ có thể thể hiện uy phong ở trong tràng vực này mà thôi, chỉ cần xông ra ngoài thì sẽ an toàn...
Lộc Tẩu cũng lạnh lùng nói:
- Trước đây Cửu Đầu Trùng hẳn là phát hiện ra điểm này nên mới liều lĩnh trộm Tiên mệnh rồi bỏ trốn, không sợ người của Tiên cảnh này đuổi hắn, bởi vì hắn đã sớm kết luận người trong Tiên cảnh này căn bản là không có khả năng rời đi...
- Ba vị đạo hữu Thiên Nguyên, đa tạ các ngươi đã giúp bọn ta diệt trừ ma chướng, hy vọng lát nữa có thể hợp mưu hợp sức, cùng nhau thoát ra khỏi Tiên cảnh!
Cho dù hơn mười người luận đạo mới khôi phục lại sự thanh tỉnh thì lúc này cũng không nhịn được bí mật truyền âm, chủ động yêu cầu liên thủ.
Tuy là bây giờ thân hãm trùng vây, nhưng mỗi người bọn họ đều có thực lực không tầm thường, hiển nhiên vẫn có mấy phần nắm chặt có thể xông được ra.
- Ha ha, ai nói ra sắp đi ra ngoài chứ?
Phương Hành nghe xong bọn họ thúc giục thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.
- Ngươi...
Những người còn lại nghe vậy thì mỗi người đều lập tức kinh hãi, có phần khó tin nhìn Phương Hành.
Phương Hành cũng không giấu giếm dã tâm của mình, lành lạnh quan sát xung quanh, cười nhẹ nói:
- Tuy là nơi đây không phải Tiên cảnh chân chính gì, chỉ được huyễn hóa ra nhưng cũng mơ hồ tỏa ra chút bảo quang, hơn nữa bây giờ có đủ người có thể đánh hạ huyễn cảnh, làm sao có thể bỏ qua được? Vừa rồi ta nuốt chửng nửa Tiên mệnh của bọn họ nhưng vẫn chưa đủ. Nửa Tiên mệnh này hẳn là không phải vật trân quý nhất ở đây, chỉ là một thứ pháp bảo hoặc đan dược nào đó mà thôi, đồ càng quý sẽ càng ở sâu trong thế giới bị tàn phá này!
Giọng nói tuy đã ép cực thấp nhưng cũng khó nén sự kích động trong lời nói. Đôi mắt của hắn trực tiếp nhìn về phía sâu trong thế giới này.
- Chuyện này... cũng quá quyết đoán đi?
Một câu nói này làm cho bất kể là Lộc Tẩu hay là những người luận đạo đều phải hít vào một hơi khí lạnh.
Sau khi bọn họ tỉnh táo lại đã cảm thấy chấn kinh gấp bội với chuyện mà Phương Hành muốn làm tiếp theo. Ngẫm lại mình vừa vào Tiên cảnh này liền bị người ta mê hoặc, hầu như đoạt hết tâm thần, mất hết tất cả, nhưng tiểu nhi này rõ ràng có tu vi thấp nhưng không biết hắn đã dùng phương pháp gì mà hóa giải được đạo chướng, còn nuốt được Tiên mệnh, vả lại còn cứu mấy người mình, xóa đi huyễn thuật trước mắt để thấy được chân thực. Chuyện này so với Cửu Đầu Trùng ba mươi năm trước còn lợi hại hơn, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì còn chưa đủ?
Rõ ràng hiện tại chỉ muốn chạy trốn thì đã đủ toàn thắng rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì còn muốn tiếp tục thâm nhập sao?
Tên này điên rồi à?
- Ha ha, tỷ phu, ta nghe lời ngươi!
Nhưng Ngao Liệt càng nghe thì càng chấn động, không nhịn được chiến ý điên cuồng dâng lên trong tim, thét dài cười nhạt.
- Được lắm, vậy chúng ta giết vào thôi!
Phương Hành lười thương lượng với người khác, cười lớn một tiếng rồi định ra kế hoạch với Ngao Liệt.
Những người khác đều đang không ngừng kêu khổ, chỉ là Lộc Tẩu lại không thể bỏ mặc Phương Hành và Ngao Liệt để một mình rời đi được. Cho dù hai tên này thoạt nhìn điên cuồng nhưng y cũng muốn đi cùng bọn họ, còn những người khác cũng không biết là tuy thoạt nhìn thì đạo chướng của bọn họ đã được hóa giải kỳ thực chỉ là Phương Hành dùng đạo quả của mình để làm ảnh hưởng tới tâm chí của bọn họ. Giống như là lúc đầu trên cổ bọn họ đều có đây thừng, vốn cuối sợi dây nằm trên tay Cảnh chủ, nhưng bây giờ Phương Hành lại cướp lấy dây thừng của bọn họ, vẫn đang khống chế bọn họ.
Tuy Phương Hành không khống chế những người đó vì ác ý, nhưng ý chí của hắn vẫn có thể mơ hồ ảnh hưởng đến những người này.
Cũng chính là loại ý chí này làm những người đó cho dù đều cảm thấy cách làm của hắn rất điên cuồng nhưng cũng sẽ xông đi cùng hắn.
- Bày tầng tầng đại trận, không được để một người nào trong số chúng chạy được...
Đám Phương Hành thương nghị kỳ thực chỉ trong mấy hơi thở, đám yêu ma bên ngoài Tiên cảnh đã sớm chuẩn bị xong, vọt tới phía họ. Sau khi ba vị tôn chủ lớn tiếng bố trí, có vô số yêu ma sớm đã chia làm mấy bộ phân. Bình thường nhất là lệ quỷ u hồn vây ở bên ngoài, ở bên trong một vòng nữa, còn lại là người vốn dĩ hóa thành tu sĩ trong Tiên cảnh, yêu ma có chút tu vi. Còn ở bên trong cùng là đám thi quỷ ma yêu hóa thành đệ tử tam giáo, tận cùng chính là ba vị tôn chủ mạnh nhất trong đám yêu ma của Tiên cảnh, trực tiếp xông lên.
Ầm!
Trong tràng vực đột nhiên có khói đen cuồn cuộn, ma khí ngập trời, cho tới khi quần ma loạn vũ, có lệ khí cắn nuốt tất cả.
Bố trí này của bọn họ chính là lấy thủ làm chủ, chủ yếu là đề phòng đám Phương Hành đào tẩu.
Nhưng chẳng ai ngờ tới sau khi ba vị tôn chủ vọt tới, mấy người Phương Hành cũng gầm lên một tiếng, đồng thời ra tay vọt thẳng vào sâu trong tràng vực này. Tất cả sức lực của mọi người đều sử dụng đến cực hạn, không chỉ không trốn đi mà còn muốn cường công.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bọn họ giống như một mũi tên, trong nháy mát đã hung hăng đâm vào một hướng đang bao vây trùng điệp, dũng mãnh tấn công.
- Giết... Giết sạch bọn họ, uống cạn máu của bọn họ, ăn sạch thịt của bọn họ...
Cho dù là yêu ma bị giết tới trở tay không kịp nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, cung ra nanh vuốt lạnh lẽo cùng ma ý kinh thiên, giống như thủy triều xông tới mấy người Phương Hành. Nhưng quanh người đám Phương Hành lại lập tức có mười mấy thân ảnh gấp gáp vọt ra ngoài, chính là hơn mười người luận đạo. Mỗi người đều gào rống thi triển đại thần thông chém giết đám yêu ma.
Một trận huyết chiến liền nổ ra như vậy, giống như nước chảy mây trôi, thiên địa biến sắc.
- Ngăn bọn họ lại... Ngăn bọn họ lại...
Mà vào lúc này, Cảnh chủ không chỗ nào không có mặt dường như cũng khám phá ra ý đồ của đám Phương Hành, lạc giọng rống to hơn.
Trong giọng nói đó có sự kinh sợ cùng khủng bố vô tận.
- Đại La Phật thủ, giúp ngươi siêu thoát...
Vọt tới gần đám Phương Hành nhất chính là con cóc béo mập trên người đầy dầu đen hóa thành Phật đà, lúc này tuy nó đã hóa thành dáng vẻ Phật đà nhưng nào còn chút Phật tính từ bi siêu nhiên gì, dáng vẻ vô cùng tối tăm hung ác nói không lên lời. Hai cánh tay mập mạp vung lên không trung, sau đó hóa thành trăm nghìn trượng đánh thẳng xuống bên dưới. Dưới lòng bàn tay lớn có vô số phù văn Phật môn lóe lên, biến ảo. Chỉ là toàn thân ô quang đủ bao phủ cả một khu vực, có cảm giác sẽ tuyệt diệt tất cả.
- Các ngươi cứ đi về phía trước, lão phu sẽ ngăn cản hắn!
Nhìn thấy một kích đáng sợ này của Phật đà, thương tu của Lộc Tẩu vung lên, hai mắt nghiêm túc nghênh đón trực diện.
- Trong tinh hải vừa mới luyện hóa u thổ củng cố căn cơ, bây giờ vừa hay bắt ngươi thử nghiệm trước...
Mặc dù một thân khí cơ của Lộc Tẩu kém không ít Phật đà thật sự giống như Tiên, nhưng lúc này y lại không hề sợ hãi. Mặt già hoàn toàn tối tăm, đôi tay áo giơ lên thật cao, từ trên người lão bỗng nhiên bay ra không biết bao nhiêu trận kỳ, từng cái từng cái một hầu như hiện đầy cả một vùng hư không, sau đó dần dần liên kết lại giống như một chùm Tiên vân.
Một chưởng của Phật đà đánh xuống lại, chùm Tiên vân mà nó đnáh ra lại không có cách nào trầm xuống được.
- Đông Hoàng Thái Nhất, Đại Uy Thiên Long, các ngươi nhận của ta một kích...
Nhưng ngay lúc Phật đà vừa mới bị chống cự, Đại Uy Long chủ khô gầy lại hung ác nham hiểm cũng vọt ra. Tay niết ấn pháp, khí cơ toàn thân trùng trùng điệp điệp giống như một chuỗi ma kiếm chém thẳng về phía đám Phương Hành:
- Ta từ thần biến hóa thi, lại dưới sự chỉ điểm của Cảnh chủ mà từ thi biến thành yêu, đã kiêm hai loại đại thần thông của Thần tộc và Yêu tộc, chính là dị số trong thiên địa, ta muốn xem thử các ngươi làm thế nào đỡ được một kích của ta!
Ma khí liên miên từ xa chém tới mang theo khí thế có thể chém gãy cả thế giới, đáng sợ khôn kể.
Nhưng khi một kiếm này nhanh chóng chém tới trước mặt Phương Hành lại đột nhiên đâm nghiêng trong kim quang đại phóng, lưu hỏa vô cùng kèm theo một tiếng long ngâm cùng hỏa quang vô tận. Lại có một cặp sừng rồng bạo phát ngay lúc này, ma kiếm hung hăng tới mức có khả năng khai thiên tích địa. Không ngờ lúc này Ngao Liệt lại thay Phương Hành cản một kích. Một đôi mắt rồng xen lẫn ý chế giễu lạnh lùng vô tận:
- Cái gì mà thần thi yêu ma, chẳng qua là một đám tạp nham, làm sao có thể so được với huyết mạch Long tộc tôn quý nhất thế gian của ta chứ?
Ầm!
Chỉ một câu đối đáp, sau đó một đôi sừng rồng liền đối kháng với ma kiếm trong tay Đại Uy Yêu chủ, đấu một trận.
Trong sự hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người xung quanh công kích đều bị người khác ngăn cản. Phương Hành lại được thả lỏng, vẻ mặt nhàn nhã tay áo bay bay, xông về phía trước cho tới khi Đại Đức Đạo chủ đạo phục mũ xưa, khí tức nguy nga tới trước mặt hắn ngăn cản lối đi.
- Vốn tưởng ngươi sẽ đào tẩu nhưng không ngờ ngươi lại tự mình tìm chết!
Vẻ mặt của Đại Đức Đạo chủ vừa chê cười vừa vui mừng, sát khí nồng nặc nơi đáy mắt:
- Mặc dù không biết tại sao ngươi cướp được Tiên mệnh nhưng chỉ bằng tu vi Độ Kiếp cấp ba của ngươi, lá gan ở đâu ra dám tác loạn Tiên cảnh của ta, còn không mau đứng tại chỗ chịu trói?
Mình chỉ có tu vi Độ Kiếp cấp ba, đối phương lại có thực lực có thể so với Chân Tiên. Lại nói, lời nói của Đạo chủ quả thực không chỗ nào sai.
Nhưng Phương Hành nghe xong thì nét mặt lại không nhịn được mà thêm mấy phần chế nhạo, cười vô cùng quỷ dị.
Hắn nhẹ nhàng sắn tay áo lên cúi đầu nhìn chỉ tay mình một cái rồi sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Đại Đức đạo chủ vẻ mặt âm trầm, lạnh giọng cười nói:
- Trước khi động thủ ta muốn hỏi... ngươi đã từng cảm nhận chuyện bị cả một thế giới đặt lên mặt chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận