Lược Thiên Ký

Chương 1608: Tổ Vu thập nhị tế


Tiên nhân không phải không có thất tình lục dục, chỉ là hạng người tu hành càng cao thì càng có ý chí kiên định, muốn cho người ta nhìn thấy dáng vẻ mình ra sao thì sẽ cho người ta nhìn thấy dáng vẻ như thế được. Chỉ biết giấu đi những mặt khác của mình mà thôi. Trong tiểu thế giới của một vị Tiên nhân thường cất giấu bí mật sâu trong lòng hắn... ví dụ như trong Khô lâu thần cung của Phương Hành cất một người vợ, một tiểu nha đầu nhặt được, còn lại thì đa phần là những món ăn ngon lạ cùng rượu thơm ngon, các loại trân bảo không rõ lai lịch, thậm chí nha đầu Si Nhi vẫn luôn ở trong tiểu thế giới của hắn cũng không biết ở trong chủ điện của mình, trong tầng tầng ngụy trang, từng đạo cấm chế, phòng hộ còn đặt một cái bảo rương thần bí, đặt một quyền Xuân Cung đồ giữ được từ nhỏ tới giờ... không xuất bản nữa!

Cũng chính vì hiểu được vấn đề này, Phương Hành mới càng phát giác ra mình không hiểu được tên Đế Thích đó.

Trong tiểu thế giới này có nhiều thứ khiến người ta thấy khó hiểu.

Cả tiểu thế giới đều được bố trí vô cùng thanh nhã, khắp nơi là kỳ hoa dị thảo, sức sống dồi dào, có vẻ được chăm sóc vô cùng tốt. Lúc Phương Hành nhìn sơ qua còn tưởng là bảo dược gì đó tốt lắm, nhưng khi tinh thế nhìn thì mới phát hiện những thứ đó chỉ có giá trị bình thường, không có nhiều linh tính lắm, ở một mức độ nào đó nói là thảo mộc phàm tục cũng không quá đáng, chỉ là chúng có hình dạng đặc dị, khí tức hiếm quý, cảnh đẹp ý vui mà thôi!

Trừ những cây cỏ đó ra thì đều là những bức họa.

Hai bên hành lang dài dằng dặc đều treo đầy tranh cuộn, bên trên hoặc là núi đá, hoặc là thực vật thủy sinh, không hề có tiên khí hay linh tính. Chỉ là mỗi một cây đều có dáng vẻ khác nhau lại vô cùng sinh động, dường như sắm nhảy ra ngoài vậy. Thậm chí Phương Hành còn hoài nghi những bức họa này sống động tới mức chỉ cần thổi một hơi thở lên trên thì vật sống trên đó có thể nhảy ra ngoài rồi? Tựa như khi luyện chữ tới cực hạn thì sẽ tự nhiên có thể hóa thành phù trận ẩn chứa thần uy cực lớn vậy. Tranh vẽ bậc này, nếu như thêm một bước, nói không chừng cũng có thể hóa thành đạo pháp!

Chỉ có điều khác với suy đoán của hắn, ở trong tiểu thế giới này, vẽ chính là vẽ, không hề kết hợp với Đạo pháp.

Không phải công lực của người vẽ tranh không đủ, mà là người vẽ tranh không có tâm tư này.

Đi cùng với Thanh La tiên tử đỏ vành mắt vào bên trong, cảm giác kinh ngạc trong lòng Phương Hành càng lúc càng kinh ngạc!

Rất nhiều tranh vẽ, lúc ban đầu nhiều núi, nhiều sông, nhiều chim, kỳ trúc cây cối, nhưng càng thâm nhập thì càng phát hiện ra nhiều chân dung của nhân vật, ban đầu chỉ kẹp vào giữa một hai bức, sau càng lúc càng nhiều tranh chân dung hơn, cách vẽ cũng ngày càng tinh xảo hơn, một cái nhăn mày, một tiếng cười, nhất cử nhất động, ngoái đầu nhìn một cái, cau mày một cái, hoặc thưởng tuyết, hoặc ngắm cá, hoặc lăng không phi độ, hoặc đạp nước mà tới...

Nhiều như rừng, không hề có trường hợp cá biệt, đều là hàng trăm nghìn dáng vẻ của một cô gái!

Mà tất cả dáng vẻ đó ngũ quan tướng mạo càng nhìn càng giống Thanh La tiên tử.

Khi Phương Hành nhìn thấy ba mươi bức họa thì xác định trên những bức tranh đó chính là Thanh La tiên tử.

Còn Thanh La tiên tử thì rõ ràng ngay khi nhìn thấy bức họa đầu tiên đã nhận ra, viền mắt hồng hồng, nhẹ giọng khóc thút thít, nước mắt chảy qua gò má ngọc bích.

- Ngươi khóc cái gì, vẽ cũng không quá giống...

Phương Hành không nhịn được mà nhíu mày, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thanh La tiên tử.

Hắn nói cũng không sai, những bức họa này khác với những bức vẽ núi đá thủy tảo, quả thực không quá giống Thanh La tiên tử.

Những núi đá thủy tảo này đều khá sinh động, hay nói là cực kỳ sinh động, dường như chỉ cần độ một ngụm tiên khí liền có thể sống lại được rồi, nhưng duy đến lúc vẽ Thanh La tiên tử thì lại khác so với nàng. Ngũ quan đó, dáng vẻ kia, quần áo đồ trang sức đều như in từ mô hình Thanh La tiên tử ra, nhưng lại chỉ ra được hình mà không có thần. Thậm chí ngay từ đầu Phương Hành còn cho là mình nhìn thấy Si Nhi, bởi vì nữ tử vẽ trên tranh hoặc cười, hoặc nhăn mày, giơ tay nhấc chân luôn luôn có một ý nhẹ nhàng sáng tỏ, sự đơn thuần đó Thanh La không hề có!

Ví dụ như nữ tử trên bức họa đầu tiên, mới khoảng hai mươi thanh xuân, đôi mắt sáng thông minh, nụ cười ngây thơ...

Giống như có người khác đoạt thân thể của Thanh La nên mới có thể có nụ cười ngây thơ như vậy, bản thân Thanh La thì không có.

- Hắn... không phải hắn không vẽ giống, là ta... không trưởng thành dáng vẻ mà hắn thích nhất...

Nghe xong lời Phương Hành nói, Thanh La tiên tử lại hoảng sợ trả lời, giọng nói có phần chua xót:

- Những bức họa này đều là ấn tượng của hắn khi ta hai mươi tuổi vẽ ra, hắn cho rằng thời điểm đó nếu ta tiếp tục trưởng thành cũng sẽ có dáng vẻ đó, nhưng mà...

- Ha ha, hắn vốn tưởng ngươi sẽ lớn lên biến thành một tiểu công chúa, giống như Si Nhi nhà ta vậy, nhưng cố tình ngươi...

Phương Hành nghe tới đây cũng đã hiểu, cười nói:

- ... Lớn lên thành một con điếm!

Lời này đương nhiên là khó nghe, sau khi Thanh La tiên tử nghe thì chợt che mặt khóc, ngồi sụp xuống.

- Khà khà, thú vị đó...

Phương Hành nhìn Thanh La, lắc đầu rồi không để ý tới nàng ta nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Đi thông một đoạn hành lang thật dài, rốt cục thấy được một cái nhà trúc ở phía trước. Điều này cũng làm cho Phương Hành cảm thấy có chút ngạc nhiên. Đứng ở bên ngoài nhà quan sát một lượt rồi đi vào, nhìn thấy bên trong nhà trúc cực kỳ rộng mở, bên ngoài thoạt nhìn xanh tươi đầy sức sống, tinh mĩ có thừa, nhưng bên trong lại vô cùng đơn giản. Chỉ có một cái án kiện, một cái giá cách, trên bàn bày hơn mười cây bút trúc lớn nhỏ không đều cùng với khay mực tản ra mùi thơm thoang thoảng, mấy bức họa còn chưa vẽ xong. Trừ những thứ đó ra thì không còn gì nữa!

- Tên Đế Thích này không thật sự nghèo đến mức chỉ có mấy bức họa đấy chứ?

Phương Hành nhìn qua thì chẹp miệng, sau khi liếc thần thức qua một lần liền quay đầu rời đi. Sau đó thần thức từ xa tỏa ra, cuối cùng phát hiện một chỗ khá kỳ quặc. Xoay người phi tới đó, rốt cục cũng thấy được một cái thạch đài màu đen, xung quanh điêu khắc mấy con thú hình dáng dữ tợn đáng sợ, mang theo cảm giác vắng lạnh thời viễn cổ. Trên bệ đá thì đặt hai cái lọ, một tấm da thú, mấy bộ đạo điển cùng với những viên đan dược nhỏ nhỏ trên một chiếc giá. Phương Hành nhìn thấy mà con mắt không nhịn được mà sáng ngời cả lên.

- Vèo!

Hắn chỉ vừa nhấc chân đã đi tới thạch đài, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Sau đó ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua thạch đài, tay vươn ra cầm tấm da thú lên nhìn lưới qua, ánh mắt hơi trầm xuống.

- Tổ Vu thập nhị đại tế...

Trên tấm da thú không biết tên này rõ ràng là ghi chép lại một loại vu thuật.

Hoặc có thể nói rất nhiều loại vu thuật khác nhau tập trung lại thành một loại vu pháp hùng mạnh.

Chỉ nhìn thêm vài lần, Phương Hành cũng đã hiểu, lúc đó Đế Thích đấu pháp với mình, lúc đầu sức mạnh của hai người ngang nhau nhưng sau gã lại thi triển ra một loại vu pháp Thái Cổ, bản thân mình ngay lập tức bị rơi vào hạ phong. Loại vu pháp lúc đó gã thi triển có ghi chép trên tấm da thú này, một loại tế pháp được ghi chép ở một vị trí đặc biệt cao, kỳ danh là “Tứ Phương Công Dương Tế Thể pháp”.

- Ồ, đây là phương pháp tu luyện của Thái cổ...

Phương Hành nhìn qua vài lần, chân mày hơi nhíu lại.

Vu pháp ghi chép trên da thú này khá tối nghĩa, vốn lấy tu vi hiện tại của hắn, đối chiếu với con đường tu hành của mình thì vẫn có thể hiểu ra được một chút. Nhưng pháp môn vu pháp ghi lại trên tấm da thú này khác với đạo tu hành bây giờ, là một loại pháp môn trực tiếp mà thô sơ, ngang tàng lại hữu hiệu. Các loại thần hiệu cùng huyền diệu làm hạng người tu hành hiện tại khó có thể tưởng được.

- Thái Cổ... đây là Tam Thập Tam Thái Cổ, không phải Thái Cổ của Thiên Nguyên...

Ngưng thần quan sát chữ viết trên tấm da thú, tâm thần Phương Hành dâng lên như núi lửa, có phần kích động.

Vu pháp Thái Cổ, khi người tu hành nghe tới đều không cảm thấy xa lạ gì.

Trong cách nói của Thiên Nguyên, thời đại Thái Cổ, Nhân tộc mới hình thành bị yêu ma quỷ quái áp bách, sinh tồn vô cùng gian nan, nhưng bắt đầu từ lúc đó có Nhân tổ tới trái đất tìm hiểu phương pháp tu hành, sức mạnh vô cùng lớn, thần thông cái thế đánh lui quần ma nên mới làm Nhân tộc kiên định không bị hủy sinh cơ. Từ đó về sau, pháp môn Thánh Nhân lưu truyền rồi dần dần đa dạng, mới có giới tu hành của Thiên Nguyên hiện giờ.

Mà ở Tam Thập Tam Thiên đương nhiên là một dáng vẻ khác, có thể đa phần giống nhưng vẫn có vài chỗ dị biệt, chúng Tiên bị Thiên Nguyên trục xuất nhiều lần trải qua gian khổ, rốt cục mới có người tới được Tam Thập Tam Thiên. Nhưng lúc đó chính bọn họ có nhân số quá khan hiếm, sức mạnh nhỏ yếu, thâm nữa lại phải lưu vong những năm tháng vô tận trong tinh vực, thực sự làm thực lực bọn họ cũng không quá mạnh, nên bị chúng thần ức hiếp, khó có thể phát triển thêm, rồi lại có tai họa ngập đầu giáng xuống. Muốn chống lại, nhưng khi đó Tiên thuật bọn họ tu hành lại không thể thích ứng với Tam Thập Tam Thiên, bởi vì nơi này căn bản không có tài nguyên đan dược thích hợp cho bọn họ tu luyện...

Ngay trong tình hình đó, trong chúng Tiên thời đó có Tiên Nhân có truyền thừa phương pháp Tổ Vu của Thiên Nguyên, lúc đó còn chưa kịp khai phá nhưng lại bất ngờ phát hiện những thuật pháp trước đó không thích hợp chúng tiên tu hành Tam Thập Tam Thiên, rất khác so với thời đại Thái Cổ của Thiên Nguyên, nhưng vu pháp lại thích hợp hơn. Vì vậy lấy đại trí tuệ nghiên cứu vu pháp, đồng thời tu hành vu pháp Tiên thuật, lần nữa xây dựng lại ở Tam Thập Tam Thiên. Không chỉ hộ tống huyết mạch Nhân tộc lưu truyền mà về sau còn từng bước thống ngự Tam Thập Tam Thiên, đánh bại hết chúng thần.

Đương nhiên, giống như Thiên Nguyên hiện tại, vu pháp đã xuống dốc rồi, ở Tam Thập Tam Thiên, vu pháp cũng đã sa sút.

Trong một vài vu pháp có ghi chép, vu pháp xuống dốc cùng Nhân tộc hưng thịnh, và đại biến trong thiên địa mà Nhân tộc sinh tồn đều có liên quan với nhau. Vu pháp quá mạnh mẽ, tu hành phương pháp này chỉ thích ứng với thiên địa man hoang. Mỗi khi Nhân tộc hưng thịnh, văn minh trải rộng thế gian cũng là lúc vu pháp suy bại, đây là đại thuật mà nơi u minh đại đạo ban thưởng cho Nhân tộc đối kháng với vận mạng. Mỗi thời đại, người tu hành vu pháp đều là Nhân tổ khai sáng căn cơ muôn đời của Nhân tộc, cũng là anh hùng có được đại đạo, lưu danh bất thế, người đời sau không thể có được tạo hóa như vậy.

Nhưng Phương Hành lại cảm thấy so với lọt vào trong sương mù như thế, chẳng bằng dùng một đạo lý đơn giản nhất để giải thích.

Vu pháp tiêu hao cực kỳ lớn tư nguyên.

Thái Cổ của Thiên Nguyên khan hiếm người tu hành, vì vậy người tu luyện vu pháp đều có tài nguyên vô tận có thể dùng.

Mà lúc chúng Tiên mới vừa tới Tam Thập Tam Thiên, hoàn cảnh điều kiện cũng không khác nhiều so với Nhân tổ của Thiên Nguyên.

Cũng chính vì bọn họ có tài nguyên vô tận, luyện vu pháp là Nhân tộc hoặc là sinh linh Thiên Nguyên khai thác ra cách thức sinh tồn ở thiên địa mới. Cho nên pháp thuật bậc này mới có thể được người ta gọi là “Khai Thiên Bích Địa pháp” ở trong một vài điển tạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận