Lược Thiên Ký

Chương 1253: Bằng hữu và thân nhân


Sau cánh cửa thanh đồng cũng là một phương tinh vực!

Chỉ là phương tinh vực này lại khiến người vừa nhìn liền cảm thấy chấn kinh không thôi...

Men theo cánh cửa thanh đồng tiến vào là một phương thạch đài, sau khi bước lên thạch đài liền có thể nhìn thấy ở chính giữa thạch đài là một kiến trúc tựa hồ nước. Chỉ là trong hồ lại không có nước, chỉ có tinh không thăm thẳm, trong tinh không có tám ngôi sao chính đang chậm rãi xoay tròn, hình thành một vòng xoáy cực lớn, sâu trong vòng xoáy phảng phất có thể hút ánh mắt người tiến vào, chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy đầu ngất hoa mắt, hệt như cả người ngã vào trong xoáy nước.

- Lấy tinh thần làm trận nhãn, lấy Tinh Hà làm trận nguyên, bố xuống đại trận truyền tống kinh thiên, thủ đoạn Long Tộc quả nhiên mạnh thật!

Vừa thấy hồ này, ngay cả ngũ lão đều kinh ngạc không thôi, tán thán từ tận đáy lòng.

- Ha ha, tiên lộ ở ngay trước mắt, còn dong dài gì nữa?

Phương Hành cười lớn, quét nhìn bốn phía một cái, lập tức không chút do dự, thúc giục xương đầu Khô Lâu trực tiếp xông tiến vào!

Trầm xuống giữa không trung, thoáng chốc liền rơi vào trong hồ.

Đồng thời cũng rơi vào Tinh Hà, bên trong vòng xoáy được tám ngôi sao vây quanh mà thành!

- Nóng lòng vậy ư!

Ngũ lão thấy thế, nhịn không được nhíu mày, chẳng qua tình thế khẩn cấp, Phương Hành đã nhảy vào trong đại trận truyền tống, tiểu thế giới của bọn họ lại tương liên cùng xương đầu Khô Lâu, lập tức cũng tránh không thoát. Mà lấy kiến thức tu vị bọn họ, tự nhiên cũng nhìn ra trận này đúng thật là một phương đại trận truyền tống, không hề có chỗ nào bất ổn cả, liền cũng hoành tâm, hóa thành năm đạo lưu quang thoán tiến vào trong tiểu thế giới của Lam tiên sinh, theo sát ngay sau Phương Hành, nhảy vào truyền tống trận được tám ngôi sao quấn quanh, chốc lát đã không còn thấy bóng dáng...

Oanh! Oanh! Oanh!

Không gian vặn vẹo, thời quang nghịch chuyển, đại trận truyền tống do tám ngôi sao vây quanh trực tiếp vận chuyển.

Vốn Phương Hành rơi vào trong phương đại trận, chính là từ trên mà xuống, nhưng sau khi rơi vào trận, lại chỉ cảm thấy căn bản không chạm tới đáy, mà từ trên cao đi xuống hóa thành đi về phía trước. Thấu qua hai hốc mắt xương đầu Khô Lâu, có thể nhìn được rõ ràng, quang tuyến bên ngoài đều đang vặn vẹo, từng đạo từng đạo hư không thiểm điện chi chi chít chít phách đến, may mà nay hắn đang tránh trong tiểu thế giới, bằng không nếu là chân thân tiến vào đây, e là sẽ bị hư không xé nát, cảm giác kia hẳn không được tốt cho lắm!

- Bố xuống đại trận bậc này trong tinh không, tuyên cổ vĩnh tồn, các bậc tiên nhân trước đây rốt cuộc cường đại đến cỡ nào...

Phương Hành, chắp tay đứng trong xương đầu Khô Lâu, mắt nhìn về phía xa xa, trong lòng không nhịn được cảm khái.

Hắn dù trước nay chỉ tu chiến lực, chưa từng hạ công phu ở các học thức như trận thuật, phù thuật cùng với đan thuật. Nhưng rốt cuộc một đường đi tới bây giờ, ánh mắt tất nhiên là phải có, có thể nhìn ra diệu dụng của đại trận truyền tống Long Tộc này, lợi dụng vòng xoáy đặc hữu trong tinh không, vặn vẹo không gian… quả thật khiến người vô cùng kinh kỳ. Trừ phách lực cường đại, sợ rằng trong đó còn phải bao hàm vô số thôi diễn, trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại, cuối cùng mới dựng lên được Long Tộc cổ lộ vắt ngang tinh không này!

Thật sự là... Lợi hại a!

Nhìn thần tích đó, tâm lý Phương Hành không khỏi thăng lên cảm xúc ngưỡng mộ, ngưng thần nhìn vào tinh không vặn vẹo ở bên ngoài.

- Uổng ta coi ngươi làm bằng hữu, đối với ngươi nơi nơi hạ thủ lưu tình, ngươi lại dám cùng người khác thông đồng hại ta...

- Ngươi và người khác liên thủ đoạt tạo hóa Long Tộc ta, ta tất không tha cho ngươi...

Cũng đúng lúc này, trong tiểu thế giới Ngao Liệt lại ồn ào, lập tức kéo hắn về từ trong trầm tư. Giờ đây Ngao Liệt quả thực đang rất phẫn nộ. Vốn sâu trong nội tâm đã coi Phương Hành là người mình đáng tín nhiệm nhất, lại không ngờ rằng hắn sẽ đột thi kỳ kế trấn áp mình, không chỉ mượn đại trận Phật Môn khống chế pháp lực, càng là nhốt mình trong lồng sắt. Đối với đường đường long chủng tâm cao khí ngạo như hắn mà nói, đây thật sự là sỉ nhục, khiến hắn phẫn nộ hận không thể nuốt sống Phương Hành!

- Ngươi kêu gào cái gì đấy?

Phương Hành vốn không nghĩ để ý nó, làm sao Ngao Liệt một mực không chịu yên tĩnh, đụng cho lồng sắt ba ba vang dậy, phiền đến độ tâm tình cảm hoài tiền bối thần thông quảng đại cũng nhạt, liền dứt khoát thở dài một tiếng, xoay người đi tới Ngao Liệt, một cước đá lên lồng sắt, căm hận mắng:

- Con giun đất thiếu đánh này, tiểu gia làm sao có thể tính là bằng hữu của ngươi?

Ngao Liệt đã hóa thành tiểu long, nghe vậy lập tức ngẩn ngơ, nơi sâu trong mắt rồng phảng phất thứ gì đó vỡ tan, vụ khí mênh mông phù hiện, một giây sau, nó liền lập tức càng thêm điên cuồng xông đánh tới, cơ hồ muốn xé nứt tiên kim, cũng may mà lồng sắt này là do tiên kim hóa thành, bằng không nếu là huyền thiết bình thường sớm đã bị móng vuốt sắc bén của nó xé thành mảnh vụn.

- Được, được lắm, là ta mắt mù mới coi ngươi làm bằng hữu, ngươi thả ta ra, ta quyết một trận tử chiến với ngươi...

Trong tiếng kêu của Ngao Liệt xen lẫn theo phẫn hận vô tận, thậm chí còn có chút... Ủy khuất!

Đây rõ ràng là tình tự của một đứa trẻ bị người khác phản bội, cảm giác ủy khuất khi mối quan hệ tin cậy bị phá diệt mới sẽ sản sinh. Mà trên thực tế, hiện nay tuy Ngao Liệt cường hoành vô biên, nhưng nếu tính kỹ, đương sơ nó bị Long mẫu Vũ Mị Nhi tính toán, hỏng mất thần hồn, chẳng qua mới là một thiếu niên Long Tộc mười mấy tuổi, đổi lại Nhân tộc mà tính, đại khái chỉ là đứa con nít, mấy chục năm sau đó, hoặc là điên điên khùng khùng, toàn không ký ức, hoặc là một mực ngủ say trong tạo hóa Lôi Trì, tâm trí chưa hề trưởng thành...

Cũng tức là, hắn hiện nay không quản thực lực mạnh đến đâu, nhưng về bản chất, quả thực chỉ là đứa con nít...

Một đứa con nít… hoặc nói cách khác là tiểu long kiêu ngạo lại mẫn cảm như thế... Vốn sâu trong nội tâm thập phần tín nhiệm Phương Hành, kết quả lại bị hắn phản bội, lại ở ngay trước mặt mình nói mình không phải bằng hữu, cảm giác thất vọng tức tối hẳn không nói cũng biết.

- Quyết một trận tử chiến... Quyết cái đầu ngươi!

Phương Hành lại không để ý, ngược lại cũng điên lên, căm hận đá lồng sắt một cước, giận mắng:

- Mẹ nó, ta đương nhiên không phải bằng hữu ngươi, ta anh rể ngươi, là thân nhân, là trưởng bối của ngươi! Nếu ta cùng ngươi là bằng hữu, khẳng định sẽ nể mặt ngươi. Dù ngươi làm chút chuyện ngốc nào đó cũng sẽ đi điên với ngươi, cùng lắm là cùng gánh chịu hậu quả, nhưng thân nhân thì khác. Mẹ nó, nhìn thấy ngươi làm chuyện ngốc ta phải quất ngươi, nói không phục liền trói ngươi lại đưa về chính đạo. Đây là thân nhân, có hiểu hay không, đồ ngu?

Một trận thoá mạ, ngược lại khiến Ngao Liệt hơi ngớ, vẻ cuồng nộ biến mất, ngơ ngác nhìn Phương Hành.

Chênh lệch thực sự quá lớn, ngược lại khiến nó an tĩnh phần nào.

Chẳng qua rất nhanh, nó lại lần nữa rống giận:

- Nếu ngươi coi ta là thân nhân, làm sao lại sẽ hại ta, tặng tạo hóa Long Tộc cho người khác?

- Hả, không tặng thì ngươi làm thế nào?

Phương Hành lười nhác ngồi xuống cạnh lồng sắt, cũng không biết từ đâu lấy ra một vò tiên nhưỡng, hướng trong miệng đảo một ngụm, thở dài một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Ngao Liệt trong lồng sắt, nói:

- Ngươi dù ngốc đến mấy cũng không khả năng không nhìn ra, năm lão gia hoả kia có đứa nào là hạng lương thiện? Giờ bản sự ngươi đúng là không nhỏ, nhưng ngươi có nắm chắc thắng được năm người bọn họ? Dù có ta làm trợ thủ, hai chúng ta có thể thắng, nhưng ngươi cảm thấy ngươi sẽ không phải trả ra đại giá? Ha ha, đừng quên, giải quyết xong năm người bọn họ, mặt sau còn có Phược Long trận, còn có trùng trùng nguy cơ và hung hiểm trên đường, còn có Cửu Đầu Trùng ở mặt trước nữa...

Giọng điệu Phương Hành càng nói càng lạnh, đến sau cùng, ánh mắt trực tiếp âm trầm, nói:

- Mà điều ta làm, chính là dùng đại giá nhỏ nhất, đuổi lên Cửu Đầu Trùng ở mặt trước, cứu ra tỷ tỷ ngươi, năm lão gia hỏa kia không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng bản sự của bọn hắn lại là thực, hơn nữa bọn họ một lòng tưởng muốn thành tiên, manh mối thành tiên lớn nhất lại ở trên người ngươi. Như vậy bọn họ tất sẽ không tiếc hết thảy bảo hộ ngươi, một đường hướng về phía trước, giống như là miễn phí được đến năm tên khổ lực thay chúng ta mở đường, làm vậy chẳng lẽ không đáng?

Lời này nói cho Ngao Liệt nhất thời á khẩu, lấy tính tình hắn tự nhiên là không sợ ngũ lão, nhưng hắn cũng không phải hạng chỉ biết nói bậy, sẽ không không biết trời cao đất dày nói mình có thể dễ dàng giải quyết năm lão tu kia. Bị Phương Hành nói cho không phản bác được gì, nhưng nộ ý trong lòng vẫn còn khó tiêu, dù biết rõ Phương Hành nói là thật. Thân là Long Tộc kiêu ngạo, hắn khó có thể tiếp nhận cách hành sự như vậy!

- Dù chúng ta đi chuyến này là vì cứu về tỷ tỷ, trừ đi họa hại Thương Lan hải, nhưng rốt cuộc cũng là bước lên tiên lộ, chỉ cần thông qua đường này, liền sẽ thành tiên... Mà ta từ lúc rất nhỏ đã nghe phụ vương nói qua, muốn thành tiên, liền phải có một trái tim cứng cỏi, vạn hiểm bất xâm, ôm theo hùng tâm tráng chí đạp phá hết thảy mới có khả năng, mà ngươi... Lại không có nửa điểm nam nhi khí khái, không có nửa điểm hùng tâm tráng chí, chỉ nghĩ lộng gian sái hoạt... Tuy đi tới điểm cuối tiên lộ, lại làm sao thành được tiên?

Rất lâu sau, Ngao Liệt tựa hồ cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, nghiêm túc nói ra phen lời này.

Chỉ là nghe xong, Phương Hành lại lành lạnh quay đầu liếc mắt nhìn hắn.

- Có lẽ ngươi nói đúng, ta không có tiên tâm, liền như năm lão già kia, cùng với vị cữu cữu Cửu Đầu Trùng kia của ngươi, có lẽ ta đi tới điểm cuối tiên lộ không cách nào thành tiên, chẳng qua tốt xấu ta biết một chuyện...

Phương Hành trầm mặc nửa buổi, thần tình trào phúng cười nói:

- Người chết... Càng không thành được tiên!

- Ngươi...

Luận đến công phu mồm mép, Ngao Liệt đại khái ngủ say thêm mấy chục mấy trăm năm cũng không phải đối thủ của đứa anh rể này. Vốn là một phen khuyên nhủ nghiêm túc, lại bị câu kia của Phương Hành lấp cho không biết phải nói gì, tâm lý phẫn hận dị thường, lại không biết nên phản bác thế nào. Hắn thở hồng hộc, trầm mặc, tâm lý không nghi ngờ lại thăng lên khinh thị cường liệt đối với Phương Hành...

Chẳng qua Phương Hành rõ ràng lười nhác biến hóa trong lòng hắn, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài tiểu thế giới, cảm giác khoảnh khắc, thấp giọng nói:

- Lập tức sắp rời khỏi đại trận truyền tống, chuẩn bị bước lên tiên lộ chân chính, nhanh lấy ra tinh đồ cho ta!

- Cầm tiên đồ Long Tộc ta phân hưởng với đám tâm hoài bất quỹ kia?

Nghe vậy, Ngao Liệt lập tức phẫn nộ, quật cường nhìn Phương Hành:

- Ngươi đừng mơ!

- Hả?

Phương Hành nheo mắt lại, nhìn sang Ngao Liệt.

Ngao Liệt cũng không chút yếu kém trừng ngược lại hắn, răng khớp cắn chặt, nghĩ thầm mặc ngươi nói thiên hoa bay loạn, đồ này tuyệt không cho ngươi!

Nhưng Phương Hành rõ ràng lại không có ý nói thêm, khóe miệng cười nhẹ, giọng cười khiến Ngao Liệt cảm giác có chút nguy hiểm.

- Em rể a... Anh rể hỏi ngươi một câu, từ nhỏ đến lớn, ngươi... Chịu đánh lần nào chưa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận