Lược Thiên Ký

Chương 1044: Phản nghịch lớn mật


- Thành chủ, nhóm người liên minh hiến bảo kia đã chào từ biệt Thiên Nhất cung lúc canh bốn.

- Thành chủ, người trong liên minh hiến bảo vô tình chia ra làm hai, một bên lựa chọn nhắm thẳng Bạch Ngọc Kinh mà đi, một bên lựa chọn dây dưa kéo dài.

Bên trong thiên điện, Diệp Hồn Thiên một đêm chưa ngủ, lẳng lặng ngồi thổ nạp trong đại sảnh, chờ thủ hạ của mình bẩm báo lại hết tin tức này đến tin tức khác về liên minh hiến bảo, mấy tin tức này giống như từng chứng cứ nghiệm chứng suy đoán trong lòng Diệp Hồn Thiên, khiến trong lòng hắn càng lúc càng nắm chắc, cũng càng lúc càng sinh ra một phần kiêu căng, những nữ nhân Phù Diêu cung này quả nhiên vẫn là cửa lớn không ra, cửa sau không bước trong thời gian quá dài, chỉ biết cao cao tại thượng, lại quên nỗi khổ nhân gian, trước kia có vị đại trưởng lão Dao Trì kia âm thầm chưởng ngự, tất cả đều có thể khống chế các nàng trong đó, nhưng đại trưởng lão này vừa chết, các nàng chỉ là một đám ngu xuẩn!

Lúc trước bản thân vừa nghe đại trưởng lão chết ở Hội Kê sơn, liền lập tức quyết định tách khỏi Phù Diêu cung, đó là nguyên nhân vì thế.

Mình quả nhiên là quân cờ ẩn núp của Phù Diêu cung, chỉ tiếc, sau khi đại trưởng lão đi, bọn nữ nhân ngu xuẩn không có một thân tu vi này còn không có bản lĩnh giữ được hắn quân cờ này, lúc trước thần tộc giáng xuống, nghĩ tới sắc mặt của hơn trăm tên nữ đệ tử Phù Diêu cung vọt tới Bạch Đế thành của mình mệnh lệnh mình lập tức thu nạp tất cả lực lượng, trốn vào Thiên Cương sơn mạch hội họp với ba vị tiên cô, hắn liền cảm thấy hoang đường và buồn cười, lúc trước chọn mình chính là đạo trưởng lão Dao Trì Đoan Mộc Kỳ, nâng đỡ mình chính là Đoan Mộc Kỳ, thậm chí để lại rất nhiều hậu quả đến kiềm chế mình cũng là Đoan Mộc Kỳ, mà Đoan Mộc Kỳ đã chết dưới tay thần tộc ở Hội Kê sơn, còn có ai có thể khống chế được mình?

Cho nên hắn lập tức ra tay, phản loạn không hề do dự!

Hắn thậm chí muốn gặp vị đại trưởng lão Dao Trì Đoan Mộc Kỳ nam tử khác họ, lại cam tâm tình nguyện núp ở sau lưng nữ nhân Dao Trì, bày mưu tính kế cho các nàng, hỏi hắn xem có từng nghĩ tới nữ tử của Phù Diêu cung lại không chịu thua kém như vậy không?

- Đám nữ nhân này gặp đại biến, cũng cuối cùng bắt đầu lây dính chút khói lửa, lần này có thể nghĩ đến danh nghĩa liên minh hiến bảo đến lừa dối qua cửa, đã nói rõ các nàng học được không ít thứ, chỉ tiếc các nàng gặp phải ta, những chiêu trò này còn quá thô thiển, nói cho các hài nhi ta, đừng lo các nàng chia ra bao nhiêu, hành trình như thế nào, chăm chú nhìn vào người tên Hình lão hán kia, nếu ta đoán không sai, Hình lão hán cũng là quân cờ ẩn núp của Phù Diêu cung, người này không đơn giản, hắn đi đâu liền nhìn chằm chằm nơi đó là được.

Lẳng lặng nghe xong thuộc hạ báo lại, Diệp Hồn Thiên lại áp chế điên cuồng trong lòng, lúc này mới bình tĩnh phân phó.

- Bẩm báo thành chủ, minh chủ liên minh hiến bảo kia vẫn chưa từng hiện thân, kể cả khi chào từ biệt cung chủ Thiên Nhất cung cũng do người khác làm thay.

- Hay là hắn đã khởi hành trước?

Diệp Hồn Thiên hơi ngưng thần, rồi sau đó hạ quyết định:

- Đã không nhìn thấy hắn, vậy chúng ta liền đi chờ hắn!

Dứt lời đứng dậy, hơi suy tư, sau đó trên mặt hiện lên tươi cười nhàn nhạt:

- Nhưng cũng cẩn thận thuyền lật trong mương, như vậy đi, đi mời thiếu cung chủ Thiên Nhất cung với Hồ Quân trưởng lão đến đồng hành cùng ta, cứ nói ta muốn mời hai người bọn họ tới xem màn kịch vui!

- Vâng!

Thuộc hạ nghe lệnh mà đi.

Mà trên mặt Diệp Hồn Tiên cũng dần dần lộ ra ý cười hung ác nham hiểm:

- Phù Diêu cung à Phù Diêu cung, các ngươi thật đúng là quý nhân của ta, năm đó lúc ta gặp nạn, sau này đoạt quyền ở Bạch Đế thành lại do các ngươi âm thầm làm chỗ dựa, mới đánh bại được tộc nhân của nhất mạch sư tôn ta, mà hiện giờ ha ha, thần tộc giáng xuống, đúng là cần chúng ta lập đại công, lúc một bước lên mây các ngươi lại đưa tới cửa, sáng tạo ra cơ hội để cho ta lập công lớn nhất này.

- Chính là vài tên đệ tử Phù Diêu cung, giá trị vẫn còn quá thấp, hy vọng trong những người này có thể có con cá lớn đi.

Hắn thì thào tự nói, yên lặng chờ nhân mã Bạch Đế thành tập kết, không bao lâu, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương với Hồ Quân trưởng lão cũng đã chạy đến nơi này, vẻ mặt ngưng trọng, hỏi kỹ kết quả, nhưng Diệp Hồn Thiên cố tình một mình nắm đại công, lại bán cái nút, chỉ cười tủm tỉm nói bản thân nhận được một tin tức nào đó, muốn đi làm đại sự, nhận được Thiên Nhất cung khoản đãi nên muốn mời hai vị cùng đi xem trò hay này.

Thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương không nói gì, Hồ Quân trưởng lão lại hơi khó xử, giống như có đại sự khác.

Diệp Hồn Thiên cười nói:

- Một đám ô hợp, trời còn chưa sáng đã vội vàng rời đi, chắc lộ ra không ít dấu vết, nếu đại sự của Hồ Quân trưởng lão là muốn nhìn chằm chằm một đám ô hợp này thì không cần đâu, đi theo ta đi, nhất định không để cho bọn chúng chạy mất một tên!

Nghe hắn nói như thế, Đạo Vô Phương với Hồ Quân trưởng lão liền không nói thêm gì nữa, liếc nhau, theo hắn mà đi.

Dĩ nhiên, riêng về các lộ nhân mã đều sai ra ngoài, nhìn chằm chằm các phương hướng.

Đó là Bạch Đế thành đã như thế, các vị Nguyên Anh trưởng lão đều đuổi về bốn phương tám hướng, nhìn chằm chằm từng phương hướng khác nhau, dự phòng các loại biến cố, còn thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên lại chỉ dẫn theo vài vị thân tín, còn dẫn theo thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương với Hồ Quân trưởng lão, mang theo cả Dư Tứ Lưỡng kẻ tiến đến mật báo kia, ngồi mây kéo sương, nhằm thẳng một mảnh sơn mạch trên góc đông nam này mà bay thẳng tới.

Nam Vực Thần Châu nhiều núi cao sông lớn, Bạch Ngọc Kinh Nam Lâm Ma Uyên, đây đều là rừng sâu núi thẳm mênh mông vô bờ, địa thế hiểm trở, nhưng mà bởi vì Ma Uyên là một nơi hiểm trở sụp đổ quy tắc, cho nên mảng lớn thâm sơn cùng với nơi giáp giới Ma Uyên đều là sơn lĩnh trụi lủi, khó có thể giấu người, thần tộc lại lấy Bạch Ngọc Kinh làm trung tâm, tự mình bày ra trọng binh canh gác, kéo ra một phòng tuyến thật dài, cho nên cũng gần như ngăn cản tất cả tu sĩ bình thường có khả năng tùy ý vượt qua phòng tuyến này tiến vào Ma Uyên, xem như phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm.

Nhưng mà cho dù phòng ngự sâm nghiêm đi nữa cũng sẽ có một ít góc chết không thể chú ý đến, Diệp Hồn Thiên lật bản đồ, lại tìm được một vài con đường nhỏ bí mật có thể chứa được mấy trăm người lẻn vào Ma Uyên trong thời gian ngắn nhất, chính là góc núi cách Bạch Ngọc Kinh vạn dặm sinh trưởng ra một dây mây quái dị, khiến cho thâm sơn với Ma Uyên trực tiếp tiếp giáp, có thể nhằm thẳng vào trong núi sâu chạy đến Ma Uyên, cho dù là phòng tuyến của sinh linh thần tộc đều rất khó để ý đến nơi này.

Diệp Hồn Thiên lật một phen, kết luận nếu có người của Phù Diêu cung muốn chạy đến Ma Uyên, phải đến đường nhỏ này.

- Ha ha, nơi này non xanh nước biếc, giấu gió giữ khí, nam nhìn Ma Uyên, dựa lưng tiên sơn, lại cố tình ẩn vào sau ngọn núi lớn, cũng là một chỗ sơn thủy đẹp giấu kín, các vị đạo hữu kiềm chế tính khí, theo giúp ta uống một ly đan trà ở trong này có được không?

So với Hồ Quân trưởng lão tâm sự nặng nề, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương vui giận không biểu hiện, người mật báo Dư Tứ Lưỡng kia nơm nớp lo sợ, Diệp Hồn Thiên lại chính xác có vẻ tiêu sái vô tận, chọn một tảng đá dưới cây cổ thụ rồi ngồi xếp bằng xuống, tự mình lấy các thứ lò đan, trà cụ từ trong túi trữ vật ra, liền luyện đan, pha trà ngay tại chỗ, mỗi người một ly, rồi sau đó ba hoa khoác lác, cùng với gió mát cười nói.

- Diệp thành chủ thật sự khám phá ra huyền cơ gì sao?

Hồ Quân trưởng lão hỏi, liếc mắt nhìn Dư Tứ Lưỡng, trang phục trên người rõ ràng không giống với đệ tử Bạch Đế thành.

- Buổi tiệc rượu tối hôm qua, chắc Hồ Quân trưởng lão với thiếu cung chủ cũng đã nhìn ra được đi?

Diệp Hồn Thiên nhẹ nhàng cười, nhìn thoáng qua Hồ Quân trưởng lão với Đạo Vô Phương.

- Không sai, cho đến cho dù hôm nay bọn họ cáo từ hay là chia thành từng nhóm, lão phu đều không ngăn cản, chính là phái người nhìn chằm chằm, cũng muốn xem rốt cuộc bọn họ định làm trò mèo gì, nhưng mà Diệp thành chủ lại kéo chúng ta tới đây, ta hơi khó hiểu.

Hồ Quân trưởng lão hơi nhíu mày, nhưng lại có lời nói thẳng.

- Hồ Quân trưởng lão nói đúng lắm, chẳng qua, nếu chúng ta bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, thứ nhất mất phong độ, thứ hai cũng dễ dàng bị bọn họ bỏ đuôi dụ địch, vừa thất thủ liền có khả năng chỉ lấy được mấy cá tôm nhỏ, lại chạy mất cá lớn chân chính, cho nên ta mời hai vị đến nơi này, trên đời này đại khái đã không còn sự tình gì càng làm cho người ta sung sướng tâm tình bằng ôm cây đợi thỏ đi.

Diệp Hồn Thiên nhẹ giọng cười, ngọc phù bên hông không ngừng lóe lên bích quang mơ hồ, đưa tin suốt dọc đường chính là thông qua ngọc bội này, đưa tin của đệ tử Bạch Đế thành vào trong thức hải của hắn, cũng khiến cho hắn trong trò chuyện vui vẻ vẫn nắm giữ tất cả đại cục, nhất là lúc hắn nghe được trong liên minh hiến bảo có một nhóm tổng cộng ước chừng bốn năm trăm người đang đi vòng vài vòng tròn lớn, rồi sau đó từng nhóm nhằm tới phương hướng này, tiếng cười càng vui vẻ hơn, trong lòng gần như có mười phần nắm chắc, kết luận bản thân hôm nay tất nhiên có thể câu được cá lớn

Hắn thậm chí còn thỏa mãn nhìn thoáng qua Dư Tứ Lưỡng, đổ một đan trà cho Dư Tứ Lưỡng.

- Nếu Diệp thành chủ nắm tất cả trong tay thì tốt rồi, nhưng mà nhân thủ của chúng ta đủ sao?

Hồ Quân trưởng lão nhíu mày nói:

- Thật sự không được, liền gửi một phong mật tín về phía Lạc thần tộc đi, bọn họ cách nơi đây chẳng qua chỉ xa vạn dặm, nếu ngự không mà đến, đại khái thời gian một nén hương liền có thể chạy đến, chuẩn bị nhiều luôn không sai.

- Chính bởi vì các đại nhân của Lạc thần tộc đều gần đây, cho nên chúng ta mới càng yên tâm, kia tự nhiên là chuyện cá lớn, mà cho dù con cá lớn này giãy giụa có phần lợi hại, lại cầu cứu đại nhân Lạc thần tộc cũng tới kịp, ngược lại nếu hiện giờ đi cầu cứu, lỡ như chúng ta không bắt được chứng cứ, sự tình ngược lại không dễ nhìn!

Nghe xong lời Diệp Hồn Thiên nói, Hồ Quân trưởng lão với Đạo Vô Phương liền không nói gì.

Thật ra bọn họ cũng hiểu, Diệp Hồn Thiên nói dễ nghe như vậy, thật ra muốn bản thân lập được công lớn này mà thôi!

- Lập tức sẽ đến.

Uống xong hai ly đan trà, Diệp Hồn Thiên liền cười tủm tỉm, hắn đã nhận được bẩm báo của thuộc hạ, nói sau khi người này vào thâm sơn, cũng đã không đi đường nữa, mà trực tiếp cưỡi mây ở tầng trời thấp, gấp gáp chạy tới phương hướng này, mà hắn cũng cảm thấy mỹ mãn thở dài, phất phất tay áo, chỉnh đốn quần áo, khoanh tay đứng trên mặt đá lồ ra ở trước dốc núi.

Nhìn phương tây, trong lòng hắn đã làm xong chuẩn bị, vì giải mối hận trong lòng nhiều năm như vậy, đợi đám người muốn lẩn trốn kia khi nhìn thấy rõ bản thân nhất định phải cười tủm tỉm nhìn bọn họ một câu:

- Các đạo hữu Phù Diêu cung, hoang sơn dã lĩnh, lại muốn đi đâu vậy?

Quả nhiên, sau thời gian một nén hương, phương đông đã lờ mờ, có một nhóm tu sĩ đáp mây chạy đến.

Câu nói Diệp Hồn Thiên chuẩn bị đã lâu kia cũng đã đến bên miệng.

Nhưng mà hắn còn chưa nói ra, bởi vì trước khi hắn nói câu nói kia ra khỏi miệng đã bị người giành trước!

- Phù Diêu cung phản nghịch lớn mật, tới hoang sơn dã lĩnh này, lại muốn chạy trốn đi đâu vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận