Lược Thiên Ký

Chương 1269: Ai nói cánh tay vặn chẳng qua bắp đùi?


Quỷ tiên sinh quả thật bất phàm, xem phá thủ đoạn vượt qua Tinh Hải của Cửu Linh vương. Chỉ đáng tiếc, thủ đoạn kia không hề đơn giản, hơn nữa cần phải không ngừng lấy thuộc hạ luyện đan, mỗi hy sinh một tên thuộc hạ, liền có thể bảo chứng một đoạn thời gian an toàn. Cũng tức là, đám người Phương Hành tưởng muốn dùng cách này, vậy chỉ có hy sinh một người nào đó để luyện chế viên đan tương tự. Nhưng vấn đề ở chỗ, Cửu Đầu Trùng có vô số thuộc hạ có thể dùng để hy sinh, nhưng đám người bọn hắn lại có ai nguyện ý bị luyện thành đan?

Đám người Lam tiên sinh đương nhiên có một nhân tuyển thích hợp, đó chính là Lộc Tẩu!

Lộc Tẩu đã lây dính vật chất hắc ám, tuy tạm thời bảo mạng, cũng chẳng qua là lay lắt hơi tàn...

Mà luyện loại đan này vốn cần phải có người cố ý đi lây dính vật chất hắc ám mới được. Như vậy kể ra, ngược lại là vừa khéo!

Nhưng Phương Hành lại không đồng ý...

Đám người Lam tiên sinh quả thật là Đạo tâm kiên định, vì thành tiên, có thể không chừa thủ đoạn. Đừng nói Lộc Tẩu chỉ là phía đối tác thích hợp mà bọn hắn tìm đến, chỉ sợ dù có là thân bằng hảo hữu, lúc này cũng sẽ hy sinh không chút do dự...

- Ta không đồng ý!

Ngay khi đám người Lam tiên sinh đổ dồn ánh mắt về phía Lộc Tẩu đang bàn tọa ngoài Long Cốt miếu, thần niệm Phương Hành chợt truyền tới!

Hắn ngữ điệu kiên định dị thường, không có nửa phần muốn thỏa hiệp!

- Bá!

Ánh mắt đám người Lam tiên sinh đồng loạt quét qua, trên mặt khó che vẻ phiền chán.

- Ha ha, Phương tiểu hữu, giờ không phải lúc hành động theo cảm tính...

Lúc này Văn tiên sinh như là người hòa giải, mắt thấy sự thể diễn tiến theo hướng không đúng, sát khí tại trường dần lên, hắn vội cười khuyên nhủ:

- Chúng ta cũng biết ngươi và Lộc lão giao tình không cạn, vừa nãy cũng là hắn cứu tính mạng ngươi trong lúc nguy cấp. Nhưng chúng ta nếu đã bước lên tiên lộ này, tự nhiên hết thảy đều phải lấy thông qua tiên lộ làm đầu. Dù sao Lộc lão cũng đã lây dính vật chất hắc ám, chúng ta không cứu được hắn, sao không lợi dụng phế vật?

Nói đến chỗ này, Văn tiên sinh lần nữa cười khẽ, nói tiếp:

- Huống hồ, Phương tiểu hữu cũng nên hiểu, đương thời Lộc lão cứu ngươi, thật ra cũng là bởi hắn tính sai uy lực vật chất hắc ám. Trên thực tế, hắn tuyệt đối sẽ không coi tính mạng ngươi nặng hơn của hắn...

- Ta tất nhiên cũng hiểu, lão đầu kia cũng một lòng thành tiên, không khả năng liều mình cứu ta, chỉ là nhất thời thất thủ thôi!

Phương Hành cười cười, đón lấy ánh mắt Văn tiên sinh, sắc mặt trầm xuống:

- Nhưng rốt cuộc vẫn là hắn cứu ta!

Lời nói giản đơn, lại lập tức khiến đám người Lam tiên sinh rơi vào thế lưỡng nan. Bọn họ nghe ra được sự kiên định trong lời Phương Hành, nhất thời trong lòng khá là phiền não. Theo lý mà nói, lúc này bọn họ căn bản không cần làm ra tuyển chọn khác. Xem xem Cửu Đầu Trùng người ta đi, thuộc hạ cùng theo hắn vào tinh không có ai không phải hạng người trung tâm cảnh cảnh, tình nguyện lấy thân chết thay? Nhưng chẳng phải nói luyện đan liền cầm ra luyện đan, nay bọn họ rõ ràng đang có một lựa chọn thích hợp đặt trước mặt, không ngờ ma đầu kia lại phủ định!

- Bà bà mụ mụ thế làm gì? Thật không biết mấy chục năm tu hành của ngươi làm sao mà tới!

Lão ẩu tóc rối thần tình trầm xuống, lạnh giọng cười nhẹ nói:

- Vốn tưởng là đám tiểu bối các ngươi cơ duyên tạo hóa hơn xa chúng ta năm đó, hẳn phải càng trưởng thành mới đúng? Giờ xem ra, ngược lại khiến người thất vọng. Chắc là các ngươi cơ duyên tạo hóa quá nhiều, đường tu hành quá đơn giản, thành ra do dự không quyết, không có nửa điểm bộ dạng Chân Tiên. Nay Lộc lão đầu kia đã chỉ còn một con đường chết, ngươi lại không chịu thả con rồng kia thay trận vị của hắn, cũng không chịu để chúng ta cầm Lộc lão đầu tới luyện đan, rốt cục ngươi muốn như nào?

Nàng cất tiếng, ngữ khí âm sâm, thâm trầm bức tới một bước, ánh mắt bất thiện nhìn Phương Hành.

Đồng thời với đó, Lam tiên sinh tắc và Quỷ tiên sinh nhìn nhau một cái, chậm rãi đi ra ngoài miếu.

Văn tiên sinh hơi khẽ do dự, cũng cùng theo hai người đi ra...

Mục tiêu của ba người bọn họ hiển nhiên là Lộc Tẩu!

Hiện nay cục diện rất rõ ràng, dùng Lộc Tẩu luyện đan, cách này cao minh hơn xa đại trận bọn hắn thi triển, như vậy trong lòng bọn họ tự nhiên cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn. Tuy Phương Hành cố chấp không chịu, nhưng trong mắt bọn họ, đây chỉ là nhất thời luồn sừng trâu mà thôi, căn bản không cần để ý. Bởi thế vừa trao đổi ánh mắt một cái, lập tức sáng tỏ tâm tư đây đó. Lão ẩu tóc rối bức đến là vì giám sát chặt Phương Hành, còn đám người Lam tiên sinh và Quỷ tiên sinh, Văn tiên sinh rõ ràng là muốn trực tiếp đi qua liên thủ nắm xuống Lộc Tẩu, dùng để luyện đan...

- Bá...

Phương Hành sắc mặt đại biến, ánh mắt hận không được phun ra lửa.

Dụng ý mấy người kia, tâm lý hắn tự nhiên hiểu được, bởi thế càng đau hận thái độ độc đoán chuyên hành của bọn họ!

Nhưng những người này rõ ràng không để ý ý kiến mình...

Đặc biệt là lão ẩu tóc rồi, chính đang âm trầm bức tới, đáy mắt đầy vẻ hài hước, thần thức nhàn nhạt truyền tới, lạnh giọng chế giễu:

- Ngươi nhìn lão thân như thế làm gì? Hắc hắc, thằng nhãi, còn tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm chắc? Trên đường này, lão thân đã khó chịu thái độ ngươi lâu lắm rồi. Tu hành mấy ngàn năm, tuyệt không một tiểu bối nào dám hô to gọi nhỏ lão thân. Giờ ta muốn nhìn xem, lão thân ngăn cản ngươi, ngươi có bản lĩnh gì phản đối?

Nàng cười rất đắc ý, tóc rối bay múa, ngăn ở trước mặt Phương Hành, bộ dạng muốn đi thì phải bước qua xác ta.

Ở đầu bên kia, Lam tiên sinh, Quỷ tiên sinh, Văn tiên sinh đã đi đến trước mặt Lộc Tẩu chính đang nhắm mắt bàn tọa, thần tình bất thiện, hiển nhiên là muốn cường hành nắm hắn xuống luyện đan. Cũng không biết lúc này Lộc Tẩu đã phát giác được chưa, trên khuôn mặt già nua hiện đầy vẻ thương tiếc, hắn tựa hồ không có ý phản kháng, đại khái trong lòng cũng hiểu, đừng nói lúc này hắn lây dính sinh linh hắc ám, dù là ở thời kỳ toàn thịnh, hắn cũng căn bản không khả năng đào mạng dưới sự liên thủ của ba người Lam tiên sinh, Quỷ tiên sinh, Văn tiên sinh.

- Thật phải muốn cầm một người tới luyện đan?

Dưới cục diện như thế, Phương Hành dường như cũng hết cách.

Hắn ánh mắt lành lạnh nhìn lão ẩu tóc rối, qua nửa buổi, mới thần niệm âm lãnh hỏi một câu.

- Đó là tất nhiên, nếu không người dùng đến luyện đan, chúng ta làm sao vượt qua đoạn Tinh Hải còn lại?

Lão ẩu tóc rối thần sắc chế nhạo nói:

- Cánh tay vặn chẳng qua bắp đùi, ngươi còn có thể có ý kiến gì?

Dưới cục diện hiện tại, nàng dám chắc Phương Hành phải lui nhường, cánh tay vặn chẳng qua bắp đùi, dù sao Tinh Hải là nhất định phải vượt qua. Mà Phương Hành rõ ràng lại không dám thả con rồng kia thay thế, như vậy dùng Lộc Tẩu đã nhất định phải chết đi luyện đan chính là lựa chọn duy nhất còn lại. Chỉ cần không phải kẻ ngu đều hiểu đạo lý trong đó. Theo lão ẩu thấy, Phương Hành cùng lắm chỉ là ồn ào trên miệng mấy câu, thậm chí tính thử phản kháng một cái, nhưng sớm muộn vẫn phải đồng ý. Hơn nữa nàng cũng không sợ Phương Hành phản kháng, thậm chí còn mong không được hắn nhanh nhanh động thủ...

Giờ xem ra, Phương Hành ngược lại thông minh hơn trong tưởng tượng của mình, chỉ dong dài mấy câu liền sinh thoái ý.

- Một khi đã không tác dụng, lập tức liền xé phá da mặt... Các ngươi quả nhiên đều là hạng người Đạo tâm kiên định, vạn vật bất xâm a...

Phương Hành thở dài một tiếng, lại nhìn Lộc Tẩu một cái, xoay người về phía Long Cốt miếu.

Ý cười trên mặt lão ẩu tóc rối càng nồng nặc.

Có thể cường bức Phương Hành cúi đầu, nhìn được khuôn mặt đầy đành chịu kia, khiến nàng rất là vui vẻ.

Nhưng nàng không ngờ rằng, Phương Hành vừa chuyển nửa người, nhìn như là không đành lòng tận mắt thấy Lộc Tẩu bị hại, cho nên mới muốn tránh ra, nhưng đúng lúc hắn vừa quay người, đột nhiên thân hình bạo lên, một quyền ầm ầm nện tới!

Một quyền đó tới quá nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt lão ẩu tóc rối, hung ác vô cùng!

- ... Ai nói cánh tay vặn chẳng qua bắp đùi?

Một quyền này không chỉ cực kỳ đột ngột, càng là kẹp lấy sát cơ hung liệt khó mà diễn tả, oanh thẳng tới lão ẩu tóc rối.

Giờ đây, trong mắt Phương Hành nào có nửa phần đành chịu, rõ ràng toàn là vẻ ngoan tuyệt!

- Thằng nhãi còn không chết tâm, làm điều vô dụng, buồn cười!

Một quyền đánh lén của Phương Hành nháy mắt oanh đến trước mặt lão ẩu tóc rối, vô cùng đột ngột!

Nhưng lão ẩu tóc rối cũng là nhân vật già đầu thành tinh, tự nhiên không khả năng cứ vậy dễ dàng khiến hắn đắc sính. Thấy quyền Phương Hành oanh tới, nàng ngược lại cười lên, tóc rối trên đầu khẽ động, trước người Phương Hành đột nhiên hiện ra một bộ yêu tướng khôi lỗi, một thân pháp lực Nguyên Anh thúc giục đến mạnh nhất, mở ra hai tay, hung hăng ôm lấy Phương Hành...

- Ngươi cho rằng bằng chút bản lĩnh kia liền có thể thay đổi đại cục?

Thân hình lão ẩu cấp tốc lùi ra sau, đồng thời một đầu tóc rối như rắn, từ bốn phương tám hướng bao bọc lấy Phương Hành!

Đối với nàng mà nói, hành động đánh lén vừa rồi của Phương Hành tuy có chút ngoài ý, nhưng chỉ là hành vi vô dụng, thậm chí buồn cười. Hắn tự nhiên không khả năng thương đến mình, mà mình thậm chí mong không được hắn nhanh nhanh động thủ, như vậy mới có thể có cơ hội giáo huấn hắn...

Phốc...

Bộ yêu thi khôi lỗi bị Phương Hành một quyền đánh bạo, nhưng lão ẩu đã rút thân lùi ra sau, tóc rối đầy trời từ bốn phía ập đến.

Tu vị sai lệch không phải dễ dàng bù đắp, gần như nháy mắt Phương Hành liền bị lão ẩu phản chế.

Nhưng hiển nhiên trước lúc ra tay Phương Hành đã chuẩn bị sẵn kế hoạch. Lúc bị yêu thi khôi lỗi ngăn trở, hắn liền rút ra xương đầu Khô Lâu giữa eo, ngay khi lão ẩu thi triển tóc rối, từ bốn phương tám hướng bao bọc hắn lại, bỗng đột nhiên chợt nghe một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa, kim quang sáng ngời nơi eo Phương Hành, một con rồng nhỏ dài chừng cánh tay bay ra, đón gió biến lớn, cơ hồ nháy mắt liền biến dài mười mấy trượng, một thân kim mang chặt đứt toàn bộ tóc rối như linh xà!

- Ha ha, cuối cùng ngươi cũng thả ta ra...

Kim Long kia vừa được từ do, trên mặt đầy vẻ cuồng hỉ, liền sau đó lại tức giận nhìn hướng Phương Hành.

Nhìn ánh mắt kia, hiển nhiên là đang suy xét có nên phách hắn một cái, báo thù đoạn thời gian bị cầm tù vừa qua.

- Trước làm chính sự!

Phương Hành cũng không nhìn Kim Long, bỗng dưng bạo rống một tiếng.

- Ách...

Kim Long vừa định thò ra móng vuốt hướng tới Phương Hành, lại chợt ngưng trệ giữa đường, tựa hồ bị tiếng hống của Phương Hành làm cho sửng sốt.

- À!

Rất nhanh hắn liền có phản ứng, móng vuốt thuận thế đổi hướng, phách tới lão ẩu lúc này chính đang trợn mắt há mồm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận