Lược Thiên Ký

Chương 1289: Giảng hay lắm


Đạo chủ tu luyện tại Vô Lượng sơn, nằm ở Đông vực Tiên cảnh, cách nơi đám người Phương Hành đặt chân không xa, lần nữa thừa tọa ngọc liễn, tiên loan làm giá, trống nhạc tề minh, hạo hạo đãng đãng ngang qua chân trời, thẳng hướng Vô Lượng sơn mà đi. Trên đường qua không biết bao nhiêu núi cao sông rộng, thành trì phồn thịnh, ước chừng nửa ngày mới đi tới một mảnh rừng cây um tùm, bay qua khu rừng, tầm nhìn trước mắt đột nhiên rộng mở, đập vào mắt là một mảnh tiên sơn kỳ phong, nơi nơi sương mù mờ mịt, tiên khí bốc lên, kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, chân núi dựng một tấm bài phường cực lớn, trên viết ba chữ “Vô Lượng sơn”, chung quanh có mấy vị Nguyên Anh tiên tướng trấn giữ!

- Khách quý đến, nhanh mở tiên môn...

Đạo người Ngọc Ki Tử rất là hưng phấn, đến trước bài phường liền vội hét to một tiếng, quát lệnh mở cửa tiên môn.

Tăng nhân Bất Trần và yêu nữ Đào Nhi thì rõ ràng có vẻ thờ ơ, ngoảnh mặt không thèm nhìn...

- Đạo chủ chính đang diễn giảng ở hậu sơn, mời khách quý hạ liễn mà đi!

Mấy vị tiên tướng tuy chỉ là người trấn giữ đại môn, nhưng ai nấy tu vị đều là Nguyên Anh đỉnh phong, cực không tục, lúc này thấy đám người Phương Hành đi tới, người nào người ấy đều mặt không biểu tình, chỉ thấp giọng hét lớn một câu liền tách ra hai bên!

Ba người Phương Hành xuống ngọc liễn, dưới chỉ dẫn của Ngọc Ki Tử cùng bước vào trong bài phường, nhưng lúc này, trong đám tiên tướng thủ sơn lại chợt có một người tiến tới, trong tay nâng lên một chiếc bàn gỗ màu tím, mặt không biểu tình nói:

- Khách quý muốn vào Vô Lượng sơn cần phải tuân thủ quy củ Vô Lượng sơn, không cho dẫn tiểu thế giới vào nơi đây, xin lưu lại, do tiểu nhân bảo quản, lúc đi ra sẽ trả cho quý khách!

- Muốn giữ lại tiểu thế giới của ta?

Phương Hành vội cả kinh dừng bước.

Lộc Tẩu và Ngao Liệt cũng ngừng lại, lông mày nhíu chặt.

Tiểu thế giới là bảo bối cỡ nào, cơ hồ có thể xưng là pháp bảo đứng đầu thế gian, dù là Chân Tiên cũng không phải người người đều có, đặc biệt là tiểu thế giới của Phương Hành, sớm đã được Lộc Tẩu cải tạo qua không biết bao nhiêu lần, bên trong nhiều lần được mở rộng, sớm đã nay không như xưa, tuy còn chưa so được với đại kim ô, nhưng cũng đã tính là tiểu thế giới nhất lưu, có thể nói là pháp bảo quý báu nhất trên người hắn. Mà giờ tiến vào Vô Lượng sơn, tiên tướng này lại muốn giữ lại, việc này quả thực làm khó hắn!

- Ách, trách ta trách ta, là ta sơ ý, quên mất chuyện này...

Ngọc Ki Tử hoảng nhiên đại ngộ, vội vàng bồi lễ, cười khổ nói:

- Vô Lượng sơn xác thực có quy củ này, chỉ là tiểu thế giới chính là trân phẩm, không mấy người có, bởi thế ta quên mất. Xin đạo hữu yên tâm, ngươi chỉ cần lưu tiểu thế giới ở chỗ này, bái hội xong Đạo chủ rồi, tự nhiên sẽ hai tay dâng lên, không có gì thiếu sót cả, nếu thực sự không được... Bần đạo đứng lại đây giữ giúp ngươi?

Bất Trần hòa thượng và yêu nữ Đào nhi lúc này đều lộ ý cười, như đang hạnh tai lạc họa (cười trên nỗi đau người khác).

Phương Hành nhìn Ngọc Ki Tử sắc mặt nôn nóng, lại nhìn tiên tướng bất động như sơn, rõ ràng không chịu thông cảm, liền cũng khẽ cười, lắc đầu nói:

- Thôi thôi, chẳng qua một phương tiểu thế giới, đáng được cái gì, thả tạm ở đây là được!

Nói xong, nhè nhẹ cởi xuống xương đầu Khô Lâu giữa eo, ném lên trên bàn gỗ.

Đám tiên tướng kia ngược lại hơi ngớ, tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ sảng khoái như vậy, bèn hơi khẽ khom người, nhường đường ra.

- Đa tạ đạo hữu thông cảm...

Ngọc Ki Tử ôm đầy cảm kích, thở dài một tiếng, mời đám người Phương Hành đi vào.

Rõ ràng chỉ là một tấm bài phường nhìn qua không có gì kinh kỳ, nhưng đám người Phương Hành vừa đạp bước tiến vào, lập tức không khỏi kinh nghi, hai người một long gần như đồng thời ngẩng đầu lên, nhè nhẹ “Ồ” một tiếng, thì ra, vừa bước qua bài phường liền lập tức cảm giác tiên khí quanh người nồng nặc gấp mười, cơ hồ không cần thổ tức, tự nhiên mà vậy liền có từng đạo tiên phong lưu chuyển khắp toàn thân, tẩy rửa thân tâm, một thân pháp lực bắt đầu nhè nhẹ chấn đãng, chậm rãi tăng trưởng, quả thực như là đang nằm mộng, phảng phất trực tiếp ngâm tẩm trong tiên dịch...

- Nếu được tu hành ở chỗ này, vậy... Đúng thật như đang trong mơ...

Lộc Tẩu nhịn không được thấp giọng cảm thán, trên mặt hiện ra mấy phần say mê.

Ngay cả Phương Hành cũng nhịn không được kinh hoàng mấy phần, nếu nói phương tiên cảnh này vốn có tiên khí nồng nặc viễn siêu động thiên phúc địa đỉnh cấp tại Thiên Nguyên, vậy thì tiên khí tại Vô Lượng sơn càng nồng nặc gấp trăm những chỗ khác trong tiên cảnh. Đối với người tu hành mà nói, đây quả thực là động thiên phúc địa chỉ có trong mơ. Có thể đoán được, với độ nồng nặc của tiên khí nơi đây, chỉ cần tu hành ở chỗ này, tự nhiên liền sự bội công bán (làm ít hưởng nhiều), ở chỗ khác cần phải chịu khổ ngàn vạn năm, ở chỗ này khả năng chỉ cần mấy năm...

Đặc biệt là đến cảnh giới như bọn họ, tu hành càng lúc càng gian nan, đến được tiên cảnh như này, thực sự là như cá gặp nước!

- Ha ha, ba vị đạo hữu, Đạo chủ chính đang diễn giảng ở hậu sơn, mời đi theo ta!

Ngọc Ki Tử cũng thổ nạp mấy hơi thật sâu, sau đó đầy mặt tươi cười, đi trước dẫn đường.

Bọn họ không cưỡi mây mà đi, chỉ men theo bậc đá trong núi bước lên, càng đi vào sâu trong núi liền càng cảm thấy tiên khí nồng nặc, thư thích khó diễn tả bằng lời, thậm chí nhịn không được nghĩ, con đường này đi càng lâu càng tốt, chỉ hận không thể vĩnh viễn đừng đến điểm cuối, ở nơi tiên khí nồng nặc như vậy, dù có đi một đời cũng đáng được...

Những gì mắt thấy tai nghe trên đường lại càng khiến bọn họ kinh ngạc không thôi, ở nơi tiên khí nồng nặc, linh thú tiên thảo tự nhiên cũng sinh trưởng nhiều hơn xa nơi khác, tiên loan ngọc thố, linh chi tuyết liên mọc đầy như cỏ dại hoa rừng tầm thường, đâu đâu cũng thấy. Khiến tâm tư cường đạo trong lòng Phương Hành được dịp ngo ngoe muốn động, năm ngón không ngừng xiết chặt rồi lại buông ra, Ngọc Ki Tử ở bên cạnh dẫn đường còn tưởng hắn quá căng thẳng, lại không biết hắn là đang cường hành áp chế tâm tư cướp bóc...

Đạp bậc đá, qua thang mây, vượt tiên hồ, đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng khó khăn tới được hậu sơn Vô Lượng sơn. Nhìn đến dị tượng trong một mảnh sơn cốc trước mặt, nghe được kinh văn kỳ ảo phiêu đãng trong núi, ai nấy không khỏi ngây dại.

Trước mắt quả thực là cảnh tiên gia diễn giảng giống hệt như trong cổ tịch ghi chép, giữa sơn cốc, mấy chục người ngồi đó, ngưng thần nghe kinh, nam có nữ có, trẻ có già có, nhìn tu vị, không một ai cảnh giới dưới Độ Kiếp cả, rõ ràng đều là đại năng đủ để hùng bá một vực, nhưng lúc này, ai ai cũng đều thần tình ngưng trọng mà cung cẩn, giống như trẻ con chăm chú lắng nghe, tại trường trừ tiếng diễn giải, không nghe nửa điểm tạp âm, ngay cả linh thú đi qua bên người bọn họ cũng có vẻ linh tính đủ mười.

Đối diện mảnh sơn cốc là một vách núi bằng phẳng như được kiếm chém gọt, trung gian lồi ra một khối đá rộng, đang có một vị đạo giả áo trắng bàn tọa trên đó, trong tay nâng một quyển kinh văn, mặt mỉm cười, chậm rãi tụng kinh, sau lưng hắn là hai đạo đồng tay cầm phất trần, lẳng lặng đứng bên người, bên chân bày đặt một chiếc lò đan, chính phiêu ra khói tím nhàn nhạt...

- Đạo tu hành chính là đang cảm ngộ Thiên Đạo, Chư Thiên vạn giới, to lớn vô biên, thực ra chí lý tương thông...

Lúc đám người Phương Hành đi đến nơi này, vừa lúc nghe được đạo giả đang giảng giải một thiên kinh văn, vốn trong lòng ba người đều mang theo chút cảnh giác và hồ nghi. Nhưng sau khi vô thức nghe hắn giảng giải mấy câu kinh văn, tâm lý lại đều thăng lên cảm giác dị thường, cảm thấy lời lão đạo kia nói đều là đạo lý cao thâm không lường được, thậm chí một thân tu vị của mình đều khe khẽ tùng động, có cảm giác như được siêu thoát, tâm lý nhận định, nếu hoàn toàn lĩnh ngộ đạo lý kia, tất sẽ một bước thành tiên...

- Lão… lão đạo này, rõ ràng là Chân Tiên?

Lộc Tẩu hô hấp dần gấp, nhịn không được thấp giọng cảm thán:

- Có thể nói ra đạo lý bậc đó, sợ rằng là... Tiên nhân Vương?

- Ta cũng cảm thấy...

Ngao Liệt cũng nhịn không được mở miệng nói:

- Hắn giảng tuy là Đạo gia chi lý, nhưng lại... ám hợp với tu hành của Long Tộc chúng ta...

Nhìn thần tình hai người bọn họ, rõ ràng đã say mê đến ngây người.

Chắc có lẽ đã bị đạo lý mà lão đạo áo trắng kia giảng thuật hấp dẫn, tâm lý chất đầy chấn kinh và khâm phục.

- Không đúng... Không đúng a...

Phương Hành vốn cũng cảm thấy đạo lý kinh văn lão đạo giảng thuật cực kỳ thâm ảo, nghe kinh văn của hắn, tựa hồ cả Thái Thượng bát kinh mình mà mình một mực đến nay không cách nào tham ngộ đều có chỗ tùng động, như sắp lĩnh ngộ ra, cũng dần dần có chút nhập thần. Chỉ là trong lòng hắn vốn không có nửa điểm kính sợ, mê mẩn cũng chậm hơn người khác, lúc Lộc Tẩu và Ngao Liệt đang dần dần si mê, hắn lại chỉ mới vừa vặn bắt đầu, sau đó liền mơ mơ hồ hồ nghe được hai bọn họ lẩm bẩm, cả người liền chợt cả kinh, lập tức thanh tỉnh lại...

Dù là Tiên nhân Vương chân chính đến đây, e là cũng không có thể khiến hai bọn họ nhanh chóng đốn ngộ như vậy được?

Phương Hành càng nghĩ càng kinh, ý niệm hồ nghi càng nặng thêm mấy phần.

Đạo tu hành của Nhân tộc và Long Tộc tuy có tương thông, nhưng thật ra lại hoàn toàn trái ngược, kinh văn lão Đạo chủ kia giảng thuật dù có đạo lý, có khả năng khiến Lộc Tẩu cảm xúc rất sâu, cũng có khả năng khiến Ngao Liệt cảm ngộ đạo lý, nhưng nếu nói là khiến hai người bọn họ đồng thời sa vào si mê khó mà tự kềm chế, vậy thì quá sức quái dị, tựa như trên trời không khả năng thật có bánh nhân nện lên đầu bọn họ vậy!

- Tỉnh lại!

Phương Hành vội vàng gửi tới một đạo thần niệm, tưởng muốn đánh thức hai người.

- Đừng náo, để ta nghe xong đoạn kinh văn này...

Lộc Tẩu bị thần thức Phương Hành can nhiễu, lại không tỉnh, ngược lại một lòng muốn tiếp tục nghe kinh văn.

- Người này nói rất có đạo lý, ngươi cũng tới nghe xem!

Ngao Liệt cũng truyền âm trở về, khuyên Phương Hành cùng hắn lắng nghe.

Từ bọn họ còn biết truyền âm thì thấy chưa bị can nhiễu tâm thần, chỉ là một lòng tưởng muốn nghe giảng.

Nhưng thấy vậy, Phương Hành lại càng nôn nóng, mắt thấy chung quanh người người hiện ra cổ quái, mình tuy vẫn duy trì thanh tỉnh, lại cũng vô kế khả thi, tưởng muốn lôi hai người lại đánh một trận, lại sợ làm quá rõ ràng, cực có khả năng lộng khéo thành vụng, tâm lý cấp tốc vận chuyển, không lâu sau liền sinh ra một ý niệm lớn mật. Hắn giả bộ chăm chú lắng nghe một trận, bỗng đột nhiên cười lớn, hai cánh tay phách ba ba vang dậy, một bên cười một bên la lớn:

- Hay, giảng hay lắm, quá hay luôn...

Ba ba ba ba ba...

Trong sơn cốc tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng không hợp thời nghi như vậy, lập tức kinh văn ngừng nghỉ, đạo tiêu khí tán...

Khắp sơn cốc, không biết có bao nhiêu đạo ánh mắt quét về phía Phương Hành, cổ quái chí cực.

Ngược lại Phương Hành lại như không việc gì, trừng ngược trở lại những ánh mắt kia:

- Làm sao, giảng hay còn không cho người ta vỗ tay khen?

Bạn cần đăng nhập để bình luận