Lược Thiên Ký

Chương 1403: Thức hải phong ấn


Bây giờ mặc dù đang ở tiên giới lớn, nhưng ở trong bộ lạc thị tộc bình thường nhất này cũng không khác với Thiên Nguyên, cũng không phải người nào cũng có tu vi. Bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Mà đối với cảnh giới của Phương Hành bây giờ, người bình thường bị mù mắt thực sự không tính là vấn đề lớn gì, chỉ cần có thể tìm được nguyên nhân, đan dược cũng tốt, phù triện cũng được, trực tiếp dùng pháp lực cưỡng ép uốn nắn cũng được, hắn có quá nhiều phương pháp có thể giải quyết. Bởi vậy hiện tại hắn cũng chỉ muốn giúp tiểu nha đầu này chữa khỏi mắt mà thôi. Dựa theo lẽ thường, dùng thần thức đánh vào trong cơ thể của tiểu nha đầu, điều tra rõ ràng nguyên nhân căn bệnh hẳn là một vấn đề rất đơn giản, chỉ có cảm giác nhói đau một chút mà thôi...
- Hả? Kỳ kinh bát mạch nhìn đều bình thường, huyết mạch ở hai mắt cũng không có vấn đề gì...
Sau khi thần thức đánh vào trong mắt của cô gái nhỏ bị mù, Phương Hành lại bối rối, có chút không hiểu nhìn nàng.Hắn vốn cho rằng có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mắt của cô gái nhỏ bị mù đều bình thường, nhìn không ra bất kỳ nguyên nhân căn bệnh nào, cái này lại làm cho hắn hơi kinh ngạc, thần thức lại lần nữa chia nhỏ, tiến vào sâu trong huyết mạch của nàng, liền cảm thấy có chút không đúng. Sau khi thần thức của hắn chìm vào thức hải của cô gái nhỏ bị mù này, lập tức phát hiện ra một điểm không đúng...Thức hải của nàng tối tăm có sương mù dày đặc đang sợ như U Minh.Phương Hành nhíu chặt lông mày, lại không thả lỏng, thần thức tiếp tục tìm kiếm vào bên trong. Vào lúc này, hắn đã cảm thấy bệnh của cô gái nhỏ bị mù mắt này không đơn giản như vậy, nhưng nếu có thể tìm ra vấn đề, muốn chữa khỏi nàng cũng không phải là vấn đề lớn...

- Đó là cái gì?
Rất nhanh, hắn liền ở sâu bên trong thức hải của manh nữ đã nhận ra có điểm không đúng.
Sâu trong sương mù, hắn thấy được một đạo phong ấn u ám đáng sợ, ẩn sâu trong bóng tối...
- Trong thức hải của người bình thường làm sao lại có giấu phong ấn được?
Phương Hành cũng là thoảng qua giật mình, sau đó liền bình tĩnh lại, thần thức trước cướp, muốn nhìn một chút cái kia phong ấn rốt cuộc.
Thế nhưng ngay khi thần thức của hắn tới gần phong ấn kia, bỗng nhiên trong phong ấn thần bí lại có thần quang lóe lên, ẩn chứa lực lượng kinh người, vô cùng đáng sợ, chém thẳng về phía thần thức của Phương Hành, mênh mông cuồn cuộn, nhanh chóng bất ngờ và vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả Phương Hành hôm nay, trong lúc không tập trung cũng bị loại lực lượng này làm cho toàn bộ thần thức bắn ra ngoài.- Phù!
Hắn mở hai mắt ra, ánh mắt như kiếm nhìn thẳng vào cô gái nhỏ bị mù, sắc mặt tái xanh.
Mà lúc này cô gái nhỏ bị mù cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng và té ngã, giống như mới tỉnh mộng, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được được.
- Thế nào?
Thái Hư Bảo Bảo phát giác có điểm không đúng, vội vàng qua hỏi.- Mắt của nha đầu này có gì đó quái lạ, trong thức hải dường như bị người khác động tay chân!
Phương Hành trầm giọng trả lời, sau đó kéo cô gái nhỏ bị mù lên, nói:

- Ngươi từng tiếp xúc người tu hành sao?Lúc này cô gái nhỏ bị mù giống như mới từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa hết, nghe vậy thì lắc đầu liên tục và không ngừng run rẩy.
- Mắt ngươi làm sao lại mù?
Phương Hành cau mày, lại hỏi một câu.- Ta... Ta không nhớ rõ...
Cô gái nhỏ bị mù khẽ trả lời, giọng như tiếng muỗi kêu.Phương Hành lại hỏi vài câu mới phát hiện ra tình hình của cô gái nhỏ bị mù này rất cổ quái, nàng dường như căn bản không có trí nhớ về chuyện trước kia, trí nhớ sớm nhất chính là mình đi loạn trong rừng, không cẩn thận xông vào bộ lạc này, tộc trưởng thấy nàng đáng thương, liền cho phép nàng ở lại trong bộ lạc, ở trong ngôi miếng đổ nát này đã lâu, mỗi tháng bọn họ sẽ cho nàng chút lương thực. Cũng bởi vì cô gái nhỏ bị mù này biết đàn, mỗi khi bộ lạc có các loại nghi lễ như tế tự hoặc là gả cưới, mai táng, có thể bảo nàng tới đàn một bải để cho nghi thức thêm long trọng...
Mà cô gái nhỏ bị mù này cũng không nhớ rõ chuyện trước kia, thậm chí không nhớ rõ tên của mình.- Người này thật sự là cổ quái...
Phương Hành nhíu mày, cũng có chút không rõ ràng.Hắn có thể phán đoán cô gái nhỏ bị mù này tất nhiên có chút lai lịch, lại cân nhắc không ra nàng rốt cuộc có lai lịch ra sao.- Ai, khách nhân, rượu thịt tới rồi...
Hắn đang suy nghĩ lại bị người cắt ngang. Lão tộc trưởng dẫn người đưa rượu thịt tới, lại là nguyên một cái chân heo được hầm đến nát bét, cộng thêm một vò rượu bắp đục ngầu, đầy nhiệt tình đưa tới, mời Phương Hành ngồi xuống ăn uống. Phương Hành đương nhiên cũng không khách sáo, đỡ cô gái nhỏ bị mù ngồi xuống. Lão tộc trưởng liền tự mình ở một bên tiếp khách, bưng bát rượu thô không ngừng mời rượu Phương Hành.- Quý khách tới bộ lạc Cự Thạch ta, thật sự khiến cho người trong tộc chúng ta được nở mặt nở mày...
- Ha ha ha ha, tộc trưởng khách sáo rồi, nào nào nào, cạn một cái đã...
Phương Hành cười to, ngươi một bát ta một bát cùng lão tộc trưởng uống rất vui vẻ.
- Không biết trước đây khách nhân làm ăn ở nơi nào vậy...
Hắn nhìn ra được, lão tộc trưởng thật ra cũng có chút ý dò xét, chỉ có điều đối với Phương Hành, chút mánh khóe nhỏ đó thực sự không tính là gì cả, dăm ba câu liền có thể che lấp được. Nói đến có chút chỗ không đúng lắm, cũng chỉ là nhìn lão tộc trưởng và dùng thần hồn áp chế, tất nhiên có thể khiến lão không nghi ngờ. Mấy bát rượu qua đi, lòng nghi ngờ của lão đối với Phương Hành đã biến mất, trong lòng nhận định đây chính là thần tài có lai lịch trong sạch nên càng kính trọng Phương Hành hơn. Mà đến lúc này, Phương Hành mới bắt đầu nghe ngóng về chuyện của cô gái nhỏ bị mù!
- Ngươi nói nha đầu này à, đó là lão hán ta có lòng tốt mới giữ nàng lại, lúc ấy cũng không biết thế nào, nàng liền đi tới trong bộ lạc, suýt nữa bị chó của bà nương cắn chết. Lão hán ta thực sự không nhịn được mới giữ nàng lại để dưỡng thương. Lúc đầu ta nghĩ đến, lão hán ta không con trai không con gái, muốn nuôi nàng ở bên người, không ngờ mắt nàng lại mù, nuôi nàng tương lai là nàng chăm sóc ta hay là ta chăm sóc cho nàng chứ?Lão tộc trưởng uống quá nhiều rượu, ngược lại biết gì nói nấy:

- Không có cách nào, ta đành phải để nàng ở trong miếu đổ nát này, về sau ngược lại phát hiện ra tiểu nha đầu biết đàn, khi tế tự hay trong tộc có người gả cưới cũng cần tới nên mỗi tháng vẫn cung cấp lương thực cho nàng...
Phương Hành nghe cẩn thận, thấy lão tộc trưởng nói ngược lại cùng không khác lời cô gái nhỏ bị mù nói. Hắn suy đoán cô gái nhỏ bị mù hẳn là con của một vị nhạc công nào đó. Loại nhạc công này thật ra không thiếu trên đời, thậm chí có một vài người đặc biệt làm như vậy, thân mang đàn cổ vào Nam ra Bắc, chuyên đánh đàn trong các nghi lễ tế tự, cưới tang cùng một vài nghi lễ lớn khác. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ biết mà thôi, những bộ lạc nghèo khó giống bọn họ khẳng định là mời không nổi nhạc công, cũng chỉ có những thế gia lớn ở trong Thanh Ngô châu mới có thể mời được những người này...
- Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt!Phương Hành âm thầm ghi nhớ trong lòng, lại từ chối nói ra ý kiến với lão tộc trưởng.
Từ trong lời nói của lão tộc trưởng, hắn cũng nghe ra được phần lớn những nhạc sĩ kia là người bình thường, nhiều nhất là hiểu chút thuật luyện khí, xem như nửa chân bước vào trong giới tu hành, thế nhưng trong cơ thể của cô gái nhỏ bị mù này có phong ấn, hiển nhiên không phải loại trình độ gà mờ như vậy làm được...Chỉ có điều uống rượu nói chuyện với lão tộc trưởng say khướt này hồi lâu, ngược lại cũng hiểu được không ít chuyện không hỏi được từ trong miệng của cô gái nhỏ bị mù này, cuối cùng ngoài bộ lạc này có tên gọi là Cự Thạch, hắn còn hỏi thăm ra một vài những chuyện khác, tỉ như khu vực núi này đều là thuộc về lãnh địa của Thanh Ngô châu, thuộc sự quản lý của Thanh Ngô châu, người đứng đầu họ Thanh, có thể nuôi được tiên binh cưỡi mây đạp gió gì đó...
Sau khi trò chuyện thoải mái một lúc, hắn ngược lại nghe lão tộc trưởng nói trong bộ lạc của bọn họ còn có một bản ghi chép do một học lão ẩn cư trong bộ lạc từ mấy trăm năm trước, trên đó ghi chép rất nhiều chuyện có liên quan với thế giới này. Lão hứa ăn cơm xong sẽ về lấy cho Phương Hành xem...
Ngược lại hắn phát hiện ra, người trong bộ lạc này mặc dù là dân chúng thấp cổ bé họng nhưng đều không xa lạ gì đối với yêu quái cùng Tiên gia, hoặc nhiều hoặc ít đều gặp qua. Xét từ trên phương diện ánh mắt thì ngược lại người trong hồng trần ở đây còn mạnh hơn Thiên Nguyên. Chỉ có điều ánh mắt của bọn họ có cao hơn, cũng nhìn không ra nội tình của Phương Hành, đạo lý này cũng rất đơn giản. Trong cánh rừng hoang này yêu quái thật sự lợi hại đều bị tiên binh của Thanh Ngô châu đi vào sâu trong núi, làm cho người bị thương đều là thú hoang bình thường. Phương Hành bị thú hoang bình thường cắn bị thương nên tất nhiên cũng chính là người bình thường...
Phương Hành cũng lười giải thích, hiện tại thế cục không rõ, mọi việc chưa hiểu, hắn tất nhiên sẽ không tùy tiện để lộ tu vi.Uống qua một bữa rượu, lão tộc trưởng liền hoàn toàn coi Phương Hành thành người của mình, còn đầy nhiệt tình muốn mời Phương Hành đến phòng tốt hơn trong bộ lạc. Chỉ có điều Phương Hành liền cự tuyệt, nói ở trong miếu đổ nát này cùng cô gái nhỏ bị mù làm bạn cũng được, lại cầm hai viên Kim Châu, để lão tộc trưởng đưa thêm chút đồ ăn uống tới.

Lão tộc trưởng tự nhiên cao hứng liền nhận lời. các loại rượu thịt đều hào phóng đưa tới. Dù sao một viên Kim Châu đủ cho cả bộ lạc bọn họ ăn hết nửa năm, nói gì tới bây giờ đã cầm ba viên?Mà bây giờ có ăn có uống, Phương Hành cũng được yên tĩnh liền an tâm ở lại chỗ này dưỡng thương, chuẩn bị quan sát một lát lại nói sau. Thật ra đây cũng là vì trong lòng hắn còn sợ hãi, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc vừa tiến vào thiên địa này, đã bị ý chí của thiên địa bài xích, hiện tại hắn có chút bận tâm không biết có phải ý chí thiên địa đang theo dõi mình không. Hắn ẩn thân ở trong bộ lạc này, chính là muốn quan sát một thời gian.Hắn ở lại mấy ngày như vậy, tất cả người trong bộ lạc đều biết có một người là Phương Hành, đối với người không rõ lai lịch, có khả năng mang đến tai hoạ lại muốn chia sẻ lượng lương thực không nhiều của mình, tất cả bộ lạc tất nhiên hận không thể lập tức đuổi hắn ra ngoài, nhưng một thần tài đã được lão tộc trưởng vỗ ngực bảo đảm không có vấn đề, mà lại đưa tới không ít Kim châu thì đây chính là một tồn tại rất được người ta hoan nghênh, trong bộ lạc thậm chí còn mở bữa tiệc lớn, sau đó rất nhanh liền yên tĩnh trở lại!
Trong bộ lạc gần như sinh hoạt nguyên thủy, thật ra yên tĩnh mà nhàm chán, ít có dao động gì. Phương Hành ở chỗ này ngược lại cảm giác có chút giống khi còn bé sinh hoạt trong Quỷ Yên Cốc, khi đó lúc mọi người không đi ra ngoài cướp bóc cũng chính là tình trạng này, bởi vậy không mấy buồn bực, an tâm ở lại, mỗi ngày cầm bút ký do lão tộc trưởng đưa tới để nghiên cứu, tìm hiểu rõ về thế giới này...
- Ban đầu ở đây có tên gọi Thanh Huyền Thiên, do Thanh Huyền Vực Chủ thống lĩnh vực này...- Thanh La tiên tử kia hẳn là người của Thanh Huyền Vực Chủ...Chương 1404: Đùa giỡn

Quyển sách cổ kia dường như chỉ kể lại phong thổ của Thanh Huyền thiên giới, không phải vật gì đáng quý, chỉ giống là một người lang bạt bốn phía ghi chép lại những kiến thức bên đường, chỉ có điều đối với Phương Hành bây giờ ngược lại vô cùng trân quý, vừa lúc nhờ vào đó để tìm hiểu rõ thế giới bây giờ mình đang ở. Nói là sách cổ cũng chỉ là đối với mấy người đời đời sinh sống ở trong thị bộ bình thường thôi. Thật ra sách chỉ có khoảng ba trăm tới năm trăm năm, theo trong giới tu hành, ánh mắt ghi chép xem như rất - tác dụng trong thời gian giới hạn. Dựa theo trên sách cổ này ghi chép, Thanh Huyền Thiên Giới chính là thế giới bọn họ đời đời sinh tồn, từ vô số thế gia thống trị các phương, trấn áp bốn vực!
Một thế giới này cũng không có vương triều thế gian giống như với Thiên Nguyên, người tu hành ở sau lưng điều khiển, mà trực tiếp do thế gia nắm giữ thuật tu hành đến thống trị. Đương nhiên, thế gia cũng chia ra đủ loại khác nhau, phân ra thành mấy loại thế gia hạ phẩm, thế gia trung phẩm cùng thế gia cổ đỉnh cấp, cấp bậc nghiêm khắc, không thể vượt qua. Ngoài thế gia lại có các loại đạo thống, tán tu tu do, khó mà nói hết.Thanh Huyền thiên chia ra chín phủ, lần lượt do chín thế gia lớn trung phẩm thống trị, mà mỗi một phủ lại phân ra thành chín châu, đều do một thế gia hạ phẩm thống trị. Chỗ bộ lạc Cự Thạch Phương Hành đang ở bây giờ, chính là thuộc về sự quản lý của Thanh Ngô châu. Dựa theo trên sách cổ ghi chép, thế gia cổ đỉnh cấp thống lĩnh cả Thanh Huyền thiên tên là Chu thị, gia chủ được gọi là Thanh Huyền Vực Chủ, chính là tồn tại tối cao ở Thanh Huyền thiên, không biết tên cụ thể của hắn là gì, chỉ biết trong con cháu huyết mạch của Chu thị, trong tên đều sẽ mang theo một chữ Thanh, lấy đó làm vinh quang của huyết mạch!Thú vị là ở trong sách cổ này lại trịnh trọng ghi chép kiến thức của thư sinh già, đó chính là trong thời đại của hắn, Thanh Huyền thiên có hai người nổi danh nhất, một người trong đó chính là gia chủ Chu thị thống trị Thanh Huyền thiên, cũng chính là Thanh Huyền Vực Chủ của thế hệ này. Theo lời đồn đại, người này không biết đã sống bao nhiêu năm, chính là người trung thành nhất bên cạnh Đại Xích Tiên Đế, cũng là một trong bảy người có thân phận tôn quý nhất. Một người khác lại là tiểu quận chúa Chu thị của Thanh Huyền thiên, tên gọi Thanh La...Dựa theo cách nói trên, Thanh La tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng xuất chúng, huyết mạch cao quý, tài năng cũng rất cao, được gọi là đệ nhất mỹ nhân của Thanh Huyền thiên, còn có lời đồn nói không chỉ ở Thanh Huyền thiên, cho dù phóng tầm mắt ra khắp Tam Thập Tam Thiên lớn như vậy, cũng có thể tiến vào một trong mười đại mỹ nhân!
Mà ở trong sách cổ có nói đến, Đế Thích – con trai của Đại Xích Tiên Đế vẫn luôn theo đuổi Thanh La tiên tử, hai người tình đầu ý hợp, nói không chừng Thanh Huyền thiên rất nhanh sẽ có thể xuất hiện một vị Đế tử phi, đến lúc đó bất luận là Thanh Huyền thiên, vẫn là Chu thị thống trị Thanh Huyền thiên, không thể nghi ngờ là danh vọng cùng địa vị đều sẽ được nâng cao một bước. Đương nhiên, khi viết sách, chuyện tốt của Đế Thích cùng Thanh La tiên tử còn chưa được xác định, nhưng theo kiến thức của Phương Hành ở Long Giới, đã có người nói Thanh La tiên tử chính là vị hôn thê của Đế Thích, xem ra bên trong mấy trăm năm nay, quan hệ giữa bọn họ đã có tiến triển!
- Đầu tiên là quan hệ thân mật cùng Đế Lưu, sau khi Đế Lưu mất tích, lại trở thành vị hôn thê của Đế Thích...
Phương Hành xem được những lời kể này cũng không khỏi bật cười, nghĩ thầm Thanh La tiên tử này đúng là có bản lĩnh không nhỏ!- Phương tiên sinh, sức khỏe đã đỡ hơn chưa...
- Ha ha, tạm ổn rồi, đi ra phơi nắng một chút thôi...
- Nói đúng lắm, hoạt động nhiều có lợi cho sức khỏe. Hôm qua ta bắt được hai con rùa, ta sẽ đưa tới cho Phương tiên sinh!- Rất tốt, nó có lớn không?
- Lớn đấy, bằng con bê con...
Trong thị bộ lục tục có người qua lại, gặp được Phương Hành ở trên đường đều cười chào hỏi. Mà Phương Hành cũng cười tủm tỉm với người ta, không hề cao giá. Bây giờ hắn ở trong thị tộc này đã hơn nửa tháng, người trong thị bộ này đã không còn nghi ngờ hắn nữa tiếp nhận tồn tại thần tài này, giống như hắn vẫn luôn ở chỗ này, mà tộc nhân vô cùng nhiệt tình với Phương Hành chủ yếu là do Phương Hành quá hào phóng, lại là có tiếng “háu ăn”, mỗi khi người trong bộ lạc lấy những vật hiếm như mật ong rừng, nấm trên núi, cá béo, Hầu Nhi Tửu, hắn cũng sẽ muốn đến nếm thử, sau đó đưa một nắm lớn kim châu cho người đó...Kể từ đó, tộc nhân ngược lại vừa có đồ tốt liền lập tức nghĩ đến Phương Hành.
Đương nhiên, cũng có thể nói là nghĩ đến kim châu trong tay Phương Hành!
Mà bây giờ, cô gái nhỏ bị mù lúc đầu ở trong bộ lạc cha không thân, nương không yêu, không người thấu hiểu, ngược lại trở thành đối tượng được người trong bộ lạc hâm mộ, tất cả đều biết trong lúc vô tình nàng đã cứu về một thần tài, có ơn tất báo, cũng không chịu chuyển vào trong phòng lớn do tộc trưởng chuẩn bị, mỗi ngày chỉ ở lại miếu hoang, cùng ăn với cô gái nhỏ bị mù kia. Lúc đầu cô gái nhỏ bị mù mỗi ngày ngay cả cháo và rau dại cũng ăn không đủ no, bây giờ lại thật sự có phúc, mỗi ngày có thể ngửi được mùi thịt từ trong miếu đổ nát kia thổi tới, trêu chọc đến chó trong bộ lạc cũng ngày ngày nhìn về phía miếu mà chảy nước miếng!
...- Nhóc mù lòa, cơm nấu xong chưa?
Đi dạo đủ rồi, Phương Hành cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền trở về miếu hoang. Cô gái nhỏ bị mù mặc dù nhìn không thấy đường, nhưng lại rất chịu khó, lại thêm đã quen với công việc, nhóm lửa nấu cơm cũng không thành vấn đề, hắn tự nhiên lười động thủ, quen ăn cùng. Mặc dù hắn cũng không cần ăn những thức ăn thông thường này, chỉ có điều thật sự thèm ăn, ăn những món thịt rừng này vẫn cảm giác rất tươi.- Trong nhà không còn muối ăn, ta đi tới nhà tộc trưởng lấy chút muối ăn về...
Cô gái nhỏ bị mù mang theo một cái giỏ rau dại từ bờ sông sờ lần đi về, đặt ở góc tường và nhỏ giọng nói với Phương Hành.- Đi đi, nhớ cẩn thận một chút, đừng để rơi vào trong khe rãnh đấy!Phương Hành khoát tay áo, để nàng tự đi. Cô gái nhỏ bị mù cũng không biết hắn đang nhạo báng mình, khẽ “ừ” một tiếng, liền ôm lấy đàn cổ của mình lại sờ lần đi ra cửa. Bất luận là lúc nào, nàng đều sẽ ôm chiếc đàn vào trong ngực. Phương Hành đã từng thừa lúc nàng không chú ý, dùng thần thức dò xét qua chiếc đàn cổ kia nhưng không phát hiện ra có gì khác lạ, cũng không phải là pháp bảo, chỉ là thói quen của nàng mà thôi. Từ lúc nàng đi vào bộ lạc này đã không nhớ rõ bất kỳ vật gì, chỉ quen thuộc có cây đàn cổ này, nó đã trở thành tồn tại để nàng sống nương tựa vào đó.
- Đã lâu như vậy, sao vẫn chưa trở lại?
Mặc dù cô gái nhỏ bị mù nhìn không thấy, nhưng bộ lạc chỉ nhỏ có vậy, một nén hương dù thế nào cũng nên trở về mới phải. Nhưng không ngờ hắn đợi nửa ngày trước sau vẫn không thấy bóng dáng của nàng. Phương Hành lại cảm thấy đói bụng, càng không kiên nhẫn, tâm niệm vừa động, liền có một tia thần thức phân tán ra, bao phủ cả bộ lạc, rất nhanh liền khẽ giật mình, sau đó nhíu chặt lông mày và đứng dậy đi ra ngoài.
......- Đồ mù lòa thối tha, đưa cái gỗ nát này cho ta!
Đầu phía bắc của bộ lạc, dưới cây liễu lớn, lúc này đang có một đám trẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh, trên người bẩn thỉu đang vây quanh cô gái nhỏ bị mù, một đứa dẫn đầu còn chảy nước mũi tới bên miệng, hai bên giống như hai con rồng vàng, hít mũi một cái thì rồng vàng thu vào trong mũi, sau đó mất tập trung, nó lại lặng lẽ chui ra. Trong mồm có hai cái răng, trên đầu bị cạo mất phần lớn tóc, chỉ để lại có một chỏm chếch lên trời, vóc dáng chắc nịch, tuổi không lớn lắm nhưng trên mặt lại rất hung ác, một tay đang nắm lấy cái đàn của cô gái nhỏ bị mù.Mà cô gái nhỏ bị mù thì ôm thật chặt cây đàn, một tay cầm gói lá sen bọc muối ăn, dáng vẻ có chút sợ hãi, dựa sát vào cây liễu.- Đưa cây đàn cho ta, không thì ta sẽ đánh chết ngươi!
Tiểu tử kia hung hãn, dùng sức đoạt lấy cây đàn và hung hăng nói những lời uy hiếp.
- Đừng... Đừng cướp cây đàn của ta...
Cô gái nhỏ bị mù sức lực yếu, đành phải gập cả lưng, dùng cả trọng lượng của cơ thể để ôm lấy cây đàn.
- Còn không buông tay?
Thằng nhóc sức lực không nhỏ nhưng bị cô gái nhỏ bị mù dùng cơ thể ôm lấy lại kéo không ra được nên trượt tay, ngã ngược lại.- Đừng... Đừng cướp đàn của ta...
Trong mồm cô gái nhỏ bị mù chỉ nói có câu này, vô cùng đáng thương cầu xin tha thứ.
- Úc... Úc... Hổ Oa Tử đúng là khoác lác, sức lực còn không bằng một nhóc mù lòa...
Đám tiểu tử bên cạnh kêu ầm lên. Mặt Hổ Oa Tử cũng đỏ bừng, từ dưới đất bò dậy, trong đáy mắt hiện lên vẻ hung ác.- Không cho ta đúng không? Không cho ta liền đánh chết ngươi!Nó nói thế liền xông vọt lên, dùng sức siết chặt nắm đấm, đập vào cái vào cái lưng đang cong lại của cô gái nhỏ bị mù. Cô gái nhỏ bị mù cũng không dám phản kháng, chỉ ôm thật chặt cái đàn, cong người lại không dám có cử động gì, trong tay vẫn nắm thật chặt muối ăn...
- A, đám nhãi Tiểu Hồn Cầu lại đang đánh nhau!
Cách đó không xa, ngoài căn nhà tranh có mấy nữ tử đang ngồi vây quanh một con lợn rừng, ở cửa ra vào nấu nước sôi lột da, thoáng thấy động tĩnh bên này đều cười hì hì và mắng, có người mắng chửi đám nhóc đi nhanh về chuẩn bị ăn cơm, đừng gây ầm ĩ nữa. Nhưng trong những người này, nữ tử có dáng dáng mập mạp nhìn thoáng qua lại nói:

- Một đám nhóc con, quản chúng làm cái gì. Chỉ cần chúng không ra sau núi chọc vào tổ ong vò vẽ là được, thích chơi cứ để cho chúng chơi đi. Tiểu hài tử đùa giỡn thôi, còn có thể thật sự đánh chết con nhóc mù lòa kia hay sao?
- Ấy, Hổ thẩm, Hổ tiểu tử nhà ngươi thật sự rất khỏe, đám tiểu tử này đấu vật còn không có một đứa nào qua được hắn đâu!Thấy nữ tử béo mập kia không ngăn cản, những người khác liền không để ý nữa, còn có nhìn Hổ Oa Tử và khen ngợi.- Còn không phải sao? Hổ Oa Tử nhà ta một bữa cơm ăn bảy cái bánh ngô, hai con cá ướp muối đấy. Mười cữu cữu cũng khen nó!Nữ tử béo mập kia có chút đắc ý nhìn thoáng qua Hổ Oa Tử, tự khen.- Hừ, mẹ ta kể, nhóc mù lòa này là kẻ ti tiện, cầm vàng của người ta, ngủ với người ta, còn âm thầm giở trò xấu, không cho người kia cầm vàng mua cá ướp muối nhà ta. Loại người này nên đuổi ra ngoài cho chết đói. Hôm nay ta không giáo huấn nàng cũng không thể...
Hổ Oa Tử kia cũng nghe được đám nữ tử bàn luận cách đó không xa, gương mặt hưng phấn tới mức đỏ rần, bộ dáng có chút đắc ý, cảm giác có người làm chỗ dựa nên càng hung ác hơn, lại dùng sức đánh mấy quyền lên trên lưng của cô gái nhỏ bị mù, thấy nàng còn không buông tay liền hô hai tiểu tử bên cạnh qua, để bọn họ mỗi người giã cô gái nhỏ bị mù lại.

Hai tiểu tử kia cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, không nặng không nhẹ đè cánh tay của cô gái nhỏ bị mù xuống. Hổ Oa Tử thì dùng hết sức cướp về, bộ dáng này nhìn giống như đang kéo co...- Đừng... Đừng cướp đàn của ta...Cô gái nhỏ bị mù bị bọn chúng nắm chặt khuỷu tay, đau đến mức gương mặt nhỏ cũng trắng bệch, lại che chặt cây đàn, giọng nói cũng run rẩy.- Mau mau, Hổ Oa Tử dùng sức...
- Giữ lấy cánh tay nàng, có cần kéo ngón tay của nàng ra không...- Nhanh, nhanh đi, nàng sắp buông ra rồi...


Bạn cần đăng nhập để bình luận