Lược Thiên Ký

Chương 1324: Vậy mà lại là ngươi!

- Sơ ý một chút nên liền xông nhầm!
Phương Hành cười ha ha một tiếng rồi liền che đậy, sau đó quan sát toàn thể lão đầu tử này một lát, phát hiện một thân hắc bào cũ nát của ông ta cũng không có bao nhiêu pháp lực gia trì, cả dáng vẻ đều mang tới cho người ta cảm giác già nua. Còn tuổi tác của ông ta thoạt nhìn lại không lớn, chỉ có thể xác định một điểm là vô cùng già nua. Ở một mức độ nào đó thậm chí còn già hơn so với Căn bá mà Phương Hành đã gặp ở Phù Tang sơn Yêu địa. Nếp nhăn trên mặt chằng chịt, duy chỉ có đôi mắt là rất trong sáng, tu vi cũng thâm tàng bất lộ. Phương Hành nhìn một cái, chỉ cảm thấy lão ta cũng không bình thường, nhưng lại vẫn ở nguyên trạng cũng không cho người ta có cảm giác bộc lộ tài năng, chỉ có vẻ thâm thúy như vậy!
- Không biết lão trượng xưng hô như thế nào?
Lộc Tẩu khách khí ôm quyền, thỉnh giáo lão đầu tử kia.
- Ha ha, đạo hữu không cần khách khí!
Lão đầu tử kia khoát tay áo, nhìn thoáng qua y, nhíu mày:
- Ngươi bị thương?
- Hửm?
Phương Hành và Lộc Tẩu đều hơi ngẩn ra, Phương Hành bởi vì sự lợi hại của ánh mắt lão đầu tử này. Được lão nhắc nhở thì mình nghiêm túc quan sát vài lần mới phát hiện ra khí cơ sâu trong Lộc Tẩu quả thật có vài phần đình trệ giữa không trung, vận chuyển khí huyết cũng có phần không thông thuận, rõ ràng là dáng vẻ bị chút nội thương. Mình mới ra từ trong một trận đại chiến, trong chốc lát chưa kịp lưu ý tới.
Còn Lộc Tẩu thì kinh ngạc với ánh mắt sắc bén của lão đầu tử này, đến cảnh giới như bọn họ rồi, cho dù tu vi của mình hay là thương thế ở bên trong, bị người ta khám phá ra cũng không phải một chuyện tốt. Chỉ có thể nói rõ cảnh giới của đối phương thực sự cao hơn mình mới có thể đối mặt mình nhìn một cái đã nhìn thấu bản thân mình không xót thứ gì. Chỉ có điều nếu bị người ta khám phá ra cũng chỉ đành cười gượng một tiếng, nói:
- Mới rồi bị những tấm bia kia vây quanh bất đắc dĩ liều mạng lại gặp phải một tấm bia đá bạch sắc, đỡ trực tiếp nên bị chấn động phế phủ, bị chút tổn thương!
Lão đầu tử kia gật đầu, cười nói:
- Những bia đá ở đây cùng năm loại: Xanh, đỏ, trắng, vàng, tím, sức mạnh ẩn chứa bên trong cũng có sự khác biệt riêng. Trong vùng này nhiều nhất là bia đá màu xanh và màu đỏ, sức mạnh cũng xấp xỉ Độ Kiếp cấp cao, bia đá màu trắng kia là nhảy ra từ bên trong, sức lực rất mạnh, có thể so với Chân Tiên, chỉ thiếu vài phần biến hóa mà thôi, nhưng ngươi cũng tương đối với nó, nếu đụng phải nó chẳng qua là nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ còn có vô số bia đá bạch sắc, thậm chí là kim sắc và tử sắc!
Nói đến chỗ này, lão khe khẽ thở dài, nói:
- Sợ là ngay cả Chân Tiên cấp cao chân chính tới cũng phải bó tay chịu chết!
- Lợi hại như vậy sao?
Phương Hành cũng hơi ngẩn ngơ hồi tưởng lại, mới rồi đụng phải bia đá quả thực đa phần là xanh – đỏ, hơn nữa màu đỏ rõ ràng lớn hơn màu xanh một chút. Lúc đó mình lấy năm phần mười lực đạo mới đập nát được bia đá, cũng là một tấm bia đá bạch sắc giữa đám bia đá màu xanh. Xem ra mức độ lợi hại của bia đá này quả thực có liên quan tới màu sắc, trong lòng càng thêm hoài nghi, vội hỏi:
- Vậy đây rối cuộc là chỗ nào thế?
- Phải nói thì có phần dài dòng, bởi vì có liên quan tới tổ Tiên Long tộc!
Lão nhân khẽ thở dài một tiếng, cười nói:
- Hay là trước chữa thương cho ngươi đã đi!
Nói rồi không biết từ đâu lấy ra một cái hộp ngọc nhìn qua cực kỳ cũ nát. Mở ra, Phương Hành và Lộc Tẩu đều lập tức mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy có một mùi thơm lạ lùng chui thẳng vào lỗ mũi làm đầu óc mình cũng vì thế mà tỉnh táo hơn một chút. Chăm chú nhìn vào đã thấy ở trong hộp ngọc rõ ràng là một hàng chín viên đan dược lớn chừng hạt long nhãn. Ánh sáng màu ngọc chất, thoạt nhìn giống như ngọc lưu lý, bên trên nó lại hiển hóa một vài văn lạc rời rạc. Sau khi mở hộp ngọc ra liền có ánh sáng dày bay lên trời hóa thành Tiên chi, vũ hạc, thần long... đủ loại huyễn ảnh, có thể nói là cực kỳ thần dị. Sợ rằng cho dù người mù thấy được cũng sẽ lập tức biết, viên đan dược này tuyệt đối là bảo bối...
- Vết thương như ngươi, dùng một viên thì sẽ dễ dàng khôi phục không sao nữa.
Lão đầu tử kia lấy ra một viên đan dược đưa cho Lộc Tẩu, ý bảo y dùng.
Mặt mày của Lộc Tẩu run rẩy một hồi, vừa sợ vừa nghi ngờ. Hoảng sợ là vì đan dược bậc này liếc mắt là biết nó cực kỳ bất phàm. Lão đầu này lại tùy tiện tặng cho mình chữa thương sao? Nghi ngờ chính là mọi người đều là bèo nước gặp nhau, đan dược này mình nên ăn hay không đây? Nếu ăn cũng chỉ sợ ở trong có bẫy, nhưng nếu không ăn, thương thế không thể nhanh chóng khôi phục, bỏ lỡ viên đan dược này cũng là một tổn thất lớn. Mấu chốt hơn là người ta có lòng tốt với người bị thương, đối với cục diện này thì là một chuyện vô cùng lúng túng rồi...
- Ha ha, cầm nó trước đi, nào chỉ có ngươi, cho dù là Chân Tiên mà uống viên đan dược này cũng có thể lập tức làm chậm thương thế lại đó.
Nhìn thấy Lộc Tẩu do dự, Phương hành cũng bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, ý bảo y nhận viên đan dược này.
Chỉ có điều ở trong lòng hắn còn khiếp sợ hơn so với Lộc Tẩu. Tuy Lộc Tẩu cảm thấy đan dược này thần dị nhưng tất cũng không biết tận cùng của viên đan dược này. Hắn lại biết. Lấy Âm Dương Thần Ma Giám nhìn qua đã biết rõ viên đan dược này chính là Cửu Linh Đại Hoàn đan, một loại Tiên đan nổi tiếng nhất ở Tiên giới trong việc chữa thương. Dùng chín loại tinh huyết của linh cầm dị thú luyện thành, thích hợp bổ khí chữa thương. Dựa theo ký ức của Âm Dương Thần Ma Giám thì viên đan dược này ở Đại Tiên Giới không phải Tiên nhân bình thường có thể có mà dùng, sợ rằng ở trong đạo đường của Tiên Nhân Vương mới có thể có được...
Không cần lo trong đan dược này sẽ có gì mờ ám, bởi vì loại đan dược này chỉ có dùng chín loại máu của dị thú cân bằng luyện thành được, nếu có thêm bất kỳ tạp chất nào đều sẽ dẫn tới đan phẩm đại biến, hoàn toàn không sáng bóng được. Thứ này không thể dùng để hạ độc người khác được.
Mà chỗ hắn khiếp sợ cũng chính là chỗ này, dứt khoát lấy Cửu Tử Đại Hoàn đan cho Lộc Tẩu chữa thương, lão đầu tử này cực kỳ rộng lượng đây, thực sự khiến người ta cảm kích từ tận đáy lòng. Dĩ nhiên, trong lòng cũng xuất hiện vẻ tham lam, cưỡng chế kích động muốn lên cướp, Phương Hành nhíu mày thở dài nói:
- Aiz, kỳ thực ta cũng bị thương nặng lắm...
Lão giả kia hơn ngẩn ra, cười ha hả nói:
- Vậy ngươi cũng lấy một viên mà chữa thương đi!
Nói rồi đưua hộp ngọc về phía Phương Hành, dường như không hề hoài nghi gì.
Ánh mắt của Phương Hành cũng gian xảo chuyển động, cau mày nói:
- Một viên không đủ, còn có hai người nữa cơ!
Lão giả cười nói:
- Đan dược này có quý hơn nữa cũng chỉ là vật ngoài thân, không quý bằng mạng người được, ngươi cứ lấy đi!
- Được!
Phương Hành mừng rỡ đồng ý, lấy một viên đan dược trong hộp ngọc ra.
- Ồ? Không phải muốn lấy mấy viên sao?
Lộc Tẩu có phần ngoài ý muốn với sự khách khí của Phương Hành, ánh mắt nhìn hắn có phần cổ quái.
Lấy sự hiểu biết của y đối với Phương Hành thì không nhịn được mà nổi lòng nghi ngờ. Tiểu từ này từ lúc nào lại căng thẳng như vậy rồi?
Nhưng một suy nghĩ trong đầu còn chưa nghĩ xong liền nhìn thấy Phương Hành bỏ viên đan dược đó vào trong tay lão đầu tử, sau đó liền khách khí nhận lấy hộp ngọc, cười nói:
- Có mấy viên này là đủ rồi, lão tiền bối ngươi cũng cầm lấy một viên phòng thân đi...
Lộc Tẩu ngây người.
Sau một hồi lâu trong lòng mới tức giận mắng: Vô sỉ, vô sỉ, thật là vô sỉ!
- Ngươi... tiểu nhi ngươi, thực sự là tham lam...
Ngay cả lão đầu tử sau khi sững sờ một chút thì cũng tức giận lắc đầu liên tục, nở nụ cười khổ.
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ của ông ấy lại không hề tức giận, trong lòng Phương Hành lại dâng lên vài phần hảo cảm với ông ấy, cuối cùng cũng tin ông ấy không có ác ý với mình, yên lòng. Chỉ có điều yên tâm là yên tâm, mấy viên Cửu Tử Đại Hoàn đan này cũng chuẩn bị không còn nữa rồi!
Lúc này Lộc Tẩu cũng sắp ăn đan dược rồi ngưng thần luyện hóa. Một lúc sau, khí độ huyết hương dày đặc tản ra, tràn ngập trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh. Mà sau khi y cố gắng áp chế, ước chừng dùng thời gian một nén hương, y mới thu liễm tất cả khí huyết. Lúc mở hai mắt ra, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, huyết khí còn tràn trề thêm mấy phần so với lúc chưa bị thương.
- Thật sự là đan dược tốt, đa tạ ý tốt của tiền bối, Lộc Tẩu vô cùng cảm kích...
Lộc Tẩu cúi rạp người, thành tâm bái tạ, lão đầu tử lại chỉ cười, phất phất tay, ý bảo y không cần để ý, nhưng Lộc Tẩu lại hơi ngẩn ra, nói:
- Nói ra thật xấu hổ, đã nhận đại ân của tiền bối lại vẫn chưa thỉnh giáo tôn hào của tiền bối...
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Chuyện này cũng dễ nói thôi, động phủ của ta ở phía trước, các ngươi đi qua theo ta nhìn là sẽ biết...
Mới vừa nói đến chỗ này, chợt gian hơi biến sắc mặt, nhìn về phía nơi sâu trong bia hải, kinh ngạc nói:
- Lại có người tới?
Lúc này, Phương Hành cũng cảm thấy, quay đầu nhìn sang, trầm giọng nói:
- Là bọn hắn đến rồi!
Lúc nói liền đứng lên muốn xông vào bia hải cứu người nhưng lại cảm thấy bia hải xung quanh nặng nề biến hóa, biết bên trong tất có người đang ác chiến. Lúc này nghĩ một chút thì trong tinh không mịt mùng, có thể đến nơi này ngoại trừ đám Ngao Liệt cùng Thái Hư Bảo Bảo thì còn có ai? Trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, lúc này đương nhiên không thể không vội vàng qua đón nhóm bọn họ.
Nhưng mà đang muốn xông ra, đã thấy lão giả kia đứng lên nói:
- Bia hải ở đây biến ảo ẩn chứa pháp tắc đại trận, không rành pháp tắc trong đó thì không có cách nào dẫn người ra được, mà còn tự đưa thân mình vào đó nữa, ngươi đừng có mạo muội đi vào, lại phải chờ lão phu vào dẫn ra...
Khi đang nói liền phất hắc bào, vọt vào bia hải. Phương Hành thấy thế thì hơi do sự một chút, sau đó cũng đi vào theo. Theo phía sau lão đầu tử kia tả xung hữu đột, lượn quanh hơn nửa bia đá, cũng sắp huy chưởng đẩy ra một vài cái không vòng qua được. Lúc này đã biết được quy luật của bia hải nên liền không đánh vỡ bia đá, chỉ học lão đầu tử nặng nề đẩy chúng về một bên.
Một lúc sau liền nhìn thấy phía trước có một đám người đang ác chiến với bia đá, đùng đùng đùng đùng, thật là kịch liệt.
- Đánh đánh đánh, đánh chết chúng đi...
- Mẹ kiếp, dám trêu bảo bảo, biết ta đang đi cùng ai không hả?
Vọt tới nơi liền nghe thấy tiếng kêu to của Thái Hư Bảo Bảo, trong lòng Phương Hành nhất thời trầm xuống.
Đẩy bia đá đang chặn trước người ra, đã thấy được cảnh tượng phía trước, trong lòng nhất thời thất kinh. Bỗng nhiên nhìn thấy Ngao Liệt đã biến ra long thân, đang đánh nhau với mấy người, một người trong số đó tuy đã biến hóa ra nguyên hình nhưng nhìn khí cơ thì không phải Long Mẫu thì là ai? Mà ở bên người nàng ta là vị Lam Tiên sinh giá ngự một viên vẫn thạch, phía sau còn có mấy người quen mặt vây xem. Phương Hành liếc mắt một cái liền nhận ra, vài người trong đó đều là người mình từng thấy rồi, mấy tên vương tử của Thương Lan Hải...
- Vậy mà lại là các ngươi!
Dưới sự kinh hãi, Phương Hành gấp gáp vọt tới, lên tiếng hét lớn.
Nhưng không ngờ, những người đó nghe được động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt mỗi người đều đại biến, còn khiếp sợ hơn.
- Vậy mà lại là ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận