Lược Thiên Ký

Chương 1211: Thủ đoạn nào ta cũng có


Thế nhân đều biết về tiên, nhưng thế nào là tiên?

Từ thái cổ, chữ tiên liền là một người một núi, ý của nó là sức của một người có thể dời được núi. Một người cường đại giống như một ngọn núi, người như vậy chính là tiên. Kỳ thật trong mắt thần dân thời thái sơ, tiên khi đó không cường đại như hiện tại, chỉ cần có lực lượng siêu phàm thoát tục, liền có thể xưng là tiên. Trên trình độ nào đó mà nói, nhóm người có khả năng nhất sẽ được gọi là tiên, lực lượng thì tương đương với cao thủ Kim Đan cảnh trong giới tu hành hiện giờ. Nhưng bất kể là như thế nào, khái niệm tiên này lưu truyền, trở thành đại biểu của cường giả, hơn nữa theo từng đám cường giả được sinh ra, định nghĩa của nó cũng càng lúc càng cao!

Cho đến niên đại thái cổ, sau khi đại năng mà cho dù là đặt ở hiện tại cũng có thể gọi là truyền thuyết được sinh ra, chữ tiên tiên mới được tính là có định nghĩa ổn định cuối cùng, đó chính là người có thể độ cửu kiếp, luyện một thân đạo nguyên thành Tam Muội Chân Hỏa, luận cảnh giới thì có thể bạch nhật phi thăng, luận thực lực có thể tung hoành tinh không, luận thọ nguyên thì đột phá một vạn hai ngàn sáu trăm tuổi, thậm chí chỉ cần không gặp nạn vẫn có thể sống sót thì chính là tiên.

Tiên đại biểu cho lực lượng, đại biểu cho cường đại!

Thậm chí có thể nói, đại biểu là một loại cực hạn...

Mà hiện giờ Phương Hành rõ ràng cảm nhận được một loại lực lượng của tiên nhân!

Không ai ngờ rằng, Dạ tộc thần tử lại có thần thông như vậy, có tạo hóa cỡ đó, hắn không ngờ từng cắn nuốt một vị tàn tiên, hơn nữa luyện tàn tiên đó thành một khối tiên thân, cũng khiến cho hắn có một loại lực lượng đại biểu cho cực hạn của Thiên Nguyên sinh linh.

Phương Hành hiện giờ đã chứng minh lực lượng của mình, quả thật có tư cách đánh với Dạ tộc thần tử một trận!

Đại Đồ thần pháp, hiến tế oan nghiệt, đốt cháy nhân quả, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn đạt được lực lượng ngang với Dạ tộc thần tử.

Mà Bách Chiến Hồn Binh thì biến hóa vô cùng, đại biểu hắn đối với võ pháp đã có một loại lĩnh ngộ cảnh giới hoàn toàn mới.

Mượn hai loại lực lượng này hắn thậm chí trong một đoạn thời gian nào đó đã áp chế được Dạ tộc thần tử, nhìn thấy ánh rạng đông của thắng lợi!

Nhưng sau đó, Dạ tộc thần tử tế ra đó một khối tiên thân, tất cả liền biến thành hư vô.

Đây tất nhiên không phải là tiên chân chính, chỉ là tàn tiên bị Dạ tộc thần tử cắn nuốt, một thân lực lượng không còn lại là mấy, toàn là nhờ lực lượng huyết mạch của Dạ tộc thần tử thôi động, nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn mạnh đến đáng sợ, tiên này lúc sinh tiền rõ ràng chính là kiếm tiên, đi theo con đường của kiếm đạo, trường kiếm từ một đạo dạ khí hóa thành, ở trong tay Dạ tộc thần tử đã sử ra một loại cảnh giới giống như đại đạo vô ngân, ngay cả Bách Chiến Hồn Binh Phương Hành luyện thành gần đây cũng bị một thanh trường kiếm của hắn áp chế, thậm chí là nhiều lần gặp nạn.

Càng đáng sợ hơn là, một dòng tiên khí càng lúc càng mạnh ở trên người Dạ tộc thần tử lại khiến Phương Hành cảm nhận được một loại cảm giác kính sợ phát ra từ tận đáy lòng, giống như là Hải tộc sinh linh gặp chân long, hồng hoang di loại gặp Cốt Điện vương tộc vậy.

Võ pháp đã hoàn toàn bị áp chế, cũng nhờ có thần khí Bách Chiến Hồn Binh mới có thể khổ sở chống đỡ.

Mà trên lực lượng, Cổ Thánh pháp môn đã dần dần mất đi nhân quả để tiêu hao, lực lượng gần hết.

Tất cả mọi người đã không cho rằng Phương Hành còn cơ hội giành chiến thắng!

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới thậm chí còn không có tâm tư xem tiếp, trực tiếp chuẩn bị tọa hóa.

Cho dù Tiêu Tuyết, lúc này miệng rất nghiêm khắc nhưng trong đáy mắt cũng hiện lên hào quang lo lắng.

- Cứ như vậy nhận thua sao?

Trong lòng Phương Hành cũng không nhịn được mà hiện lên suy nghĩ này, chỉ là khổ sở chống đỡ, sự xuất hiện của con bài chưa lật này của Dạ tộc thần tử thật sự khiến hắn rất bất ngờ, làm xáo trộn tất cả kế hoạch của hắn, cũng khiến hắn cảm giác được một loại cảm giác áp bách khó có thể hình dung, nếu là trước kia, gặp phải chiến cuộc như vậy, hắn căn bản là sẽ không thủ vững, phản ứng đầu tiên chính là gọi thêm người tới cùng đánh trả, phản ứng thứ hai chính là tự chạy trốn đã rồi tính. Nhưng hiện giờ hắn dù sao đã từng bước gian khổ bước tới cảnh giới hiện giờ, tâm chí vô cùng cường đại, nhưng cũng sinh ra cảm giác không thể địch lại đối thủ!

- sinh linh Thần tộc có gì đáng sợ? Chỉ là một đám dê béo từng bị người ta giết mà thôi.

- Năm đó chúng tiên khi dễ bọn họ tới bộ dáng gì, căn bản chính là nô lệ.

- Ta là giáo chủ cướp giáo, sao có thể bị một đám dê béo như vậy dọa sợ.

Trong lòng hắn vang lên những câu hỏi, hùng tâm dần nổi lên.

Bất luận trong miệng thế nhân yêu ma hóa sinh linh Thần tộc như thế nào, nhưng đối với Phương Hành mà nói thì vẫn chính là như vậy!

Sau khi nghe nói về quan hệ của chúng tiên và sinh linh Thần tộc, hắn vẫn luôn ghê tởm những chủng tộc này.

Làm một cường đạo, hắn ở trước mặt dê béo có cảm giác ưu việt trời sinh.

Cho dù đàn dê béo này hiện giờ chính là ác mộng của Thiên Nguyên sinh linh!

Mà đối với vị tàn tiên một kiếm áp chế mình kia, trong lòng Phương Hành nghĩ càng đơn giản hơn.

- Mẹ nó nếu ngươi là hoàn chỉnh, ta còn nể mặt ngươi mấy phần, ai ngờ ngươi kỳ thật chỉ là một dòng hồn.

Nghĩ như vậy, đảm lượng cũng trở nên càng lúc càng lớn hơn.

Thế nhân hình dung Phương ma thường sẽ thêm bốn chữ "To gan lớn mật", mà trên thực tế bốn chữ này là nói không sai!

Hiện giờ tuy vẫn bị áp chế, nhưng tâm lý liền bắt đầu khinh thị đối thủ!

Mà trong đầu thì chuyển động nhanh chóng, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc nên hóa giải nguy cơ này như thế nào.

- Dạ tộc thần tử kỳ thật đã sắp toi đời rồi, sự phản phệ của Tiểu Thế Giới khi sụp đổ lại há có thể chịu đựng nổi.

- Hắn hiện giờ ngay cả bổn tướng cũng không hóa ra được, không phải bởi vì hắn không muốn hóa ra, mà là hắn cần dùng nhân thân hiện giờ để điều khiển lực lượng võ pháp của tiên chủng đó để áp chế ta, bởi vì hắn không có lòng tin đối với lực lượng của bổn tướng.

- Vẫn là câu nói đó, sinh linh Thần tộc thật sự không hề đáng sợ.

- Ngươi là có vài phần bản lĩnh lợi hại, nhưng ta thì lại có rất nhiều.

Nghĩ vậy, ánh mắt Phương Hành cũng dần dần sáng lên, hiện giờ, Cổ Thánh pháp môn đã mất đi nguồn suối đốt cháy, hắn cuối cùng cũng có kế ứng đối, mặc dù có chút hung hiểm, nhưng vẫn quyết định, sau đó chỉ dùng thời gian một phần mười hơi thở để quyết định thực thi, bởi vì theo tâm niệm của hắn, Dạ tộc thần tử sớm nắm được cơ hội, một kiếm từ xa đâm về phía Phương Hành, kiếm quang giống như lưu tinh, rất có ý tứ một kiếm phi tiên trong truyền thuyết.

Lúc này Phương Hành vẫn có thể vận chuyển Bách Chiến Hồn Binh, che trước người mình, sau đó tiếp tục chống đỡ.

Nhưng trong lòng hắn hiểu rằng, cứ tiếp tục chống đỡ thì chỉ là lặp lại quá trình vừa rồi.

So với như vậy, chẳng thà liều một phen!

- Vù!

Một kiếm đó đến cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước người.

Mà Bách Chiến Hồn Binh của Phương Hành, thoạt nhìn cuối cùng vẫn chậm hơn một chút, bị một kiếm này đưa thẳng tới trước ngực Phương Hành.

Nhưng cũng chính vào lúc này, năm ngón tay của Phương Hành xòe ra, nắm lấy trường kiếm.

- Nhỏ yếu, chính là nhỏ yếu, cho dù ngươi được truyền thừa Cổ Thánh pháp môn cũng không lật được trời.

Ánh mắt của Dạ tộc thần tử băng lãnh như tiên, hung hăng quát vào đáy lòng Phương Hành.

Mà thanh âm của hắn thì như đang tuyên bố tử hình Phương Hành.

Lúc nói, tay nắm trường kiếm đã vận lực, chuẩn bị xuyên qua ngực Phương Hành.

Đến cảnh giới của bọn họ, đâm xuyên ngực tất nhiên không tổn hại được tới tính mạng, nhưng trường kiếm từ bản mạng dạ khí của Dạ tộc thần tử biến thành há lại là tầm thường, một kiếm thể liền có thể thúc giục hủy đi sinh cơ nhục thân của Phương Hành, trực tiếp xé rách nhục thân của Phương Hành, làm bẩn thần hồn của hắn!

- Ha ha, ai nói. . . Ta chỉ có Cổ Thánh pháp môn?

Phương Hành Mắt thấy sắp mất mạng, lúc này trên mặt không ngờ hoàn toàn không đó vẻ sợ hãi, gian nan nói ra một câu khiến Dạ tộc thần tử cũng phải sững sờ, nhưng nhất thời lại mặc kệ, chuẩn bị trực tiếp hạ sát thủ, đâm xuyên phế phủ Phương Hành, nhưng đột nhiên hắn lại biến sắc, trực giác cảm giác được khí tức nguy hiểm cực độ nào đó, đến từ trên tay Phương Hành!

Ầm.

Khi Phương Hành nói ra câu nói đó, trên tay đang nắm thanh kiếm đó của Dạ tộc thần tử đột nhiên dấy lên tử diễm, hỏa diễm đó cực kỳ đáng sợ, không ngờ hoàn toàn không sợ dạ khí của Dạ tộc thần tử, mà là dọc theo trường kiếm đó mà lên, từng tia xâm nhập vào trong cơ thể của Dạ tộc thần tử, giống như là một loại xúc giác nào đó, với sự hiểu biết của Dạ tộc thần tử đối với Đại Tiên giới, rất nhanh liền đoán được hỏa diễm đó là gì. Không ngờ chính là Tam Muội Chân Hỏa, lực lượng độc hữu chỉ các tiên nhân của Thiên Nguyên mới có, đại biểu cho thu hoạch tiên tư.

Ma đầu ở rõ ràng chỉ có Độ Kiếp tầng ba, không ngờ có thể điều khiển Tam Muội Chân Hỏa?

Cả kinh này thật sự không nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ để khiến hắn triệt để phương phương, một thân dạ khí trong nháy mắt nháy mắt bạo phát.

Hai loại lực lượng va chạm, Tam Muội Chân Hỏa đó không ngờ không đả thương được hắn.

- Ta từng cắn nuốt tàn tiên, ngươi cho rằng ta vốn không từng luyện hóa Tam Muội Chân Hỏa sao?

Trong lòng Dạ tộc thần tử thậm chí còn có chút lửa giận, rít gào kêu to, trường kiếm xuống.

Hắn muốn trực tiếp chặt đứt sinh cơ của Phương Hành, cũng muốn chặt đứt một tia niệm tưởng cuối cùng trong lòng hắn.

Cho dù là vậy thì sao, cũng không làm gì được ta.

Nhưng câu tiếp theo của Phương Hành liền đột nhiên khiến hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!

- Tiên diễm này ta không phải là cho ngươi.

Một câu không đầu không đuôi trong nháy mắt khiến cho Dạ tộc thần tử liên tưởng đến tới rất nhiều thứ, sau đó đột nhiên kinh hãi, cuối cùng mặc kệ Phương Hành, vô cùng lo lắng thối lui mấy trăm trượng, ngay cả trường kiếm từ dạ khí hóa thành cũng tan đi, mà lúc này, trên đỉnh đầu hắn, bên trong vầng nhật nguyệt một tiên linh nho nhỏ đó vốn đã là trạng thái vô thức vô giác, đơn thuần là dùng trạng thái tiên thân để tồn tại, nhưng lúc này tiên linh nho nhỏ này lại dường như đột nhiên có được một chút lực lượng, lại có một tia ý thức của mình!

Là Tam Muội Chân Hỏa!

Tam Muội Chân Hỏa chính là một đại đại khác của tiên nhân, đặc biệt là đạo nguyên của bọn họ!

Tàn tiên lúc trước mình cắn nuốt này, chướng ngại lớn nhất chính là quá trình luyện hóa Tam Muội Chân Hỏa của hắn.

Mà hiện giờ ma đầu này rõ ràng là đưa Tam Muội Chân Hỏa mình trong cơ thể mình.

Không phải là để làm tổn thương tới mình, mà là tăng cường lực lượng của tiên linh nho nhỏ đó.

Dù sao mình hiện giờ là dựa vào lực lượng của Nhật Nguyệt thần đan mới miễn cưỡng khống chế được tiên linh này, hơn nữa nói một cách nghiêm khắc thì mình vẫn chưa luyện hóa được tiên linh này, hiện giờ hắn có được Tam Muội Chân Hỏa Phương Hành truyền sang, quả thực giống như hỏa diễm đã tắt ở bên cạnh đột nhiên có được dầu hỏa, sinh mệnh lực đột nhiên tăng cường gấp mấy lần, lúc này vấn đề lớn nhất của Dạ tộc thần tử đã không phải là giết chết Phương Hành, mà là toàn lực áp chế, chỉ e tiên linh này sẽ tiên linh phản, đến lúc đó đừng nói là giết người, mình cũng chẳng được yên thân.

- Ha ha ha ha, đấu không lại tiên linh của ngươi, ta sẽ khiến ngươi không khống chế được nó nữa.

Mà khi Dạ tộc thần tử đang mất phương tấc, Phương Hành lại cất tiếng cười to, Bách Chiến Hồn Binh hóa thành một cây trường thương hung hăng đâm tới.

- Thánh nhân pháp môn, thủ đoạn của tiên gia ta cũng có, xem ngươi có thể lấy cái gì ra mà đấu với ta.


Bạn cần đăng nhập để bình luận