Lược Thiên Ký

Chương 1495: Chấn Thiên nhất tộc.





Tiên chỉ đã hàng lâm, vật tư cũng đã vận chuyển đến, dù ở trong mắt đám người Lộc Tẩu, đây tuyệt đối là một hành trình chịu chết, Phương Hành cũng không thể không chuẩn bị lên đường, chỉ là những vật tư này, lại không cách nào phân phối đến trên tay tất cả thủ hạ, dù Phương Hành đã hạ quyết định, binh quý tinh bất quý đa, lúc này xuất chinh chỉ mang theo 300 Tiên phỉ từ trong Phù Đồ Thiên Giới mang ra, mà sau khi đánh vào Man Hoang thu phục một đám Tán Tiên thì không mang theo, cũng không đủ phân phối đến trên tay tất cả mọi người, dù sao Tiên Binh Tiên Tướng ở Tiên Giới đã sớm có quy định, phải phối trí như thế nào đều có định số, áo giáp, tọa kỵ, binh khí, cung tiễn là phối trí cơ bản!

Ở Man Hoang, dẫn theo 300 Tiên phỉ đùa giỡn thì thôi, nhưng nếu xuất chinh Ngoại Vực, không có phối trí cơ bản thì không thể nào nói nổi, chỉ tiếc đám người Thanh Huyền Vực Chủ cầm Tiên luật ra nói, Phương Hành cũng hết cách, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp!

- Giáp cốt dễ nói, trước mặc Hắc Thiết bảo giáp trung phẩm, tuy phẩm chất bình thường, nhưng uy phong còn tạm được!

Phương Hành chỉ có thể trước suy nghĩ:

- Binh khí, đám hỗn đản kia cái nào trên tay không có pháp bảo mình thường dùng, cũng không cần quản, để cho bọn hắn dùng cái của mình, Bảo Đan Tiên hoàn tạm thời đủ, có thể ứng phó vài ngày là được, đã đến Ngoại Vực lại nghĩ biện pháp, cung tiễn trước dùng 100 bộ kia, trang bị một trăm người là tốt rồi, nhưng không có tọa kỵ, thì có chút mất mặt...

Lộc Tẩu nhếch miệng, ngẫm lại cũng phải, dù sao kéo 300 Tiên phỉ này đi ra ngoài, trên danh nghĩa là tinh binh của Đế Tử, đến Ngoại Vực chiến trường là phải tranh mặt mũi, kết quả ngay cả tọa kỵ cũng không có, dựa vào hai cái đùi chạy loạn khắp nơi, thật là có chút mất mặt!

Nhưng mấu chốt là tọa kỵ thực không dễ làm, nếu chỉ bọn họ ngược lại không sao, tùy tiện đi nơi nào bắt một con đến là được, nhưng dùng để phân phối Tiên Binh lại phiền toái, đầu tiên phải thống nhất, không thể ngươi cưỡi Long ta cưỡi Hổ, vậy thì rối loạn, tiếp theo tọa kỵ bản lĩnh quá thấp cũng vô dụng, lên chiến trường bị Tiên uy chấn một cái liền tiểu trong quần, loạn thành một bầy, cũng không có tác dụng gì!

- Giáo chủ... Lộc tổng quản...

Đang đau đầu, lại nghe bên ngoài Khô Lâu Thần Cung có người hô to, hai người ra ngoài nhìn, chỉ thấy Hoan Hỉ Cáp Mô vẻ mặt vui vẻ, mặc một bộ tăng bào, lộ ra cái bụng béo phì, không khỏi đắc ý nói:

- Các ngươi là đau đầu sự tình tọa kỵ đúng không, ha ha, lần này thuộc hạ lập được đại công rồi, ta tiến vào Man Hoang hai ngày, rốt cục thuyết phục được một đại yêu quật, bọn hắn cũng biết thiên địa đại biến, không thể tiếp tục trốn ở đó nữa, tự nguyện sẵn sàng góp sức cho giáo chủ, tranh đoạt Tiên Mệnh!

- Một đại yêu quật?

Phương Hành và Lộc Tẩu nghe xong, hai người đều có chút kinh dị, liếc nhau một cái, hơi động tâm.

Nói đến Hoan Hỉ Cáp Mô này cũng là dị loại, ban đầu ở Tiên cảnh bị Thái Hư Bảo Bảo mê hoặc, hai Đạo Chủ khác một chết một thương, về sau đều chạy thoát, chỉ có hắn lại khăng khăng một mực đi theo Thái Hư Bảo Bảo, coi như là theo Phương Hành pha trộn, chỉ tiếc tu vi không cao, thực lực bình thường, càng không được tín nhiệm, dù về sau Phương Hành được một nhóm lớn Tiên Mệnh, có một phần của nó, nhưng một mực nắm giữ ở trong tay Lộc Tẩu, trước khi lập công không cho phép dùng, nó cũng rõ ràng, trong nội tâm một mực suy nghĩ làm sao lập đại công, đạt được Tiên Mệnh...

Trong mấy ngày này, Phương Hành và Lộc Tẩu đông đánh tây công, bề bộn đến bề bộn đi, nhưng hắn lại chạy khắp nơi, không biết làm gì, người khác càng không có tâm tư quản hắn, ngược lại không nghĩ tới, hôm nay đang đau đầu, hắn lại xuất hiện nói tìm được tọa kỵ...

- Đúng vậy, đã thuần phục giáo chủ, ai dám lười biếng, mấy ngày nay bổn tọa chạy bốn phía, là lao tâm lao lực...

Hoan Hỉ Cáp Mô đắc ý, thở dài một tiếng, bắt đầu tố khổ.

- Bớt sàm ngôn đi, tọa kỵ ở nơi nào?

Phương Hành hét lớn một tiếng, cắt đứt lời của nó, kích động hỏi.

- Đến rồi!

Hoan Hỉ Cáp Mô thức thời, cười to vỗ tay.

- Cô oa...

Chỉ nghe phía chân trời xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu rung trời, chỉ thấy tầng mây phá vỡ, từng điểm đen từ trong hư không rơi xuống, uy thế cực kỳ đáng sợ, càng như từng tòa núi nhỏ, ầm ầm rơi xuống bình nguyên trước Khô Lâu Thần Cung, uy thế kia ngay cả Tiên Binh dưới trướng Phương Hành cũng hoảng sợ, cả đám tay cầm binh khí nhảy dựng lên, càng có người trực tiếp nhảy tới không trung, sát khí lẫm lẫm, muốn giết qua...

Oanh oanh oanh oanh oanh.

Trong sương mù, đất rung núi chuyển, đại địa rạn nứt, từng tòa núi nhỏ rốt cục rơi xuống đất.

Đằng sau khói bụi mờ mịt, lộ ra từng ánh mắt lành lạnh sáng như tuyết, làm cho lòng người băng hàn!

- Cái này...

Nhìn trận thế kia, tất cả Tiên phỉ đều sững sờ, cả đám không mò ra được ý nghĩ.

- Cái này... Cái này là tọa kỵ ngươi tìm đến?

Lộc Tẩu có chút dở khóc dở cười, im lặng nhìn về phía Hoan Hỉ Cáp Mô.

- Ha ha, không sai, đến đến, Lộc tổng quản, bổn tọa giới thiệu cho ngươi, vị này là Yêu Vương Chấn Thiên Tán Nhân, nhiều thế hệ ẩn cư ở trong Man Hoang, lão nhân gia đã sống mấy vạn năm rồi, tu vi thâm hậu, lúc trước Thái Hư Tiên Vương từng ra Tiên chỉ mời hắn nhập tiên thành, nhưng hắn không đáp ứng, về sau thiên địa đại biến, lão nhân gia mang theo tộc nhân quy ẩn Man Hoang, không hỏi thế sự, nghe nói Thanh Huyền Vực Chủ một mực không dám đánh vào Man Hoang, là cho ngài mặt mũi, ta cũng là rất vất vả mới...

Hoan Hỉ Cáp Mô cao hứng bừng bừng giới thiệu, vẻ mặt ngưng trọng.

- Cái gì Yêu Vương đại nhân, cái này căn bản là thân thích của ngươi a?

Phương Hành trực tiếp cắt đứt hắn, ngơ ngác nhìn Chấn Thiên Tán Nhân nói.

Cũng khó trách hắn đoán như vậy, một đám tọa kỵ bị Hoan Hỉ Cáp Mô tìm đến, xác thực rất giống thân thích của hắn...

Bởi vì cái kia căn bản là một đám cóc!

Tổng số lượng chỉ sợ mấy trăm con, tu vi không cạn, cơ hồ đều không thua Đạp Nguyệt Yêu Mã, thậm chí trên khí thế còn hơn, cả đám ngồi xổm ở đó, ăn nói có ý tứ, ánh mắt u lãnh, làm cho người nhìn xem liền bốc lên hàn khí...

Thế nhưng cái kia dù sao cũng là cóc a!

- Cái này... Quả thật có thể xem như họ hàng xa...

Hoan Hỉ Cáp Mô cũng có chút im lặng nói, vừa nói vừa ngượng ngùng bật cười.

- Ngươi muốn để cho Tiên Binh dưới trướng chúng ta, một người cưỡi một con cóc?

Trong nội tâm Lộc Tẩu đã bốc hỏa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoan Hỉ Cáp Mô, để Hoan Hỉ Cáp Mô chột dạ.

- Ha ha, thuộc hạ của lão phu, cả đám có huyết mạch Yêu Vương, căn cơ thâm hậu, dám đánh dám giết, bàn về đảm lượng, quyết không thua ai, bàn về bản lĩnh, cũng không sợ bất luận kẻ nào, nếu bàn về tốc độ, một nhảy vạn dặm, ai có thể so, lúc trước Thái Hư muốn thu hài nhi của ta làm Tiên Binh Tiên Tướng, lão phu cũng không đáp ứng, hôm nay chỉ để cho bọn họ tới làm tọa kỵ, các ngươi lại còn ghét bỏ sao? Ha ha, Tiểu Hỉ Tử nói Tam điện hạ hùng tâm tráng chí, ánh mắt cao minh, là như thế này sao!

Hoan Hỉ Cáp Mô còn chưa mở miệng, lão Thiềm Thừ lĩnh thủ lại không đáp ứng, cười lạnh nói.

Lộc Tẩu thấy vậy liền không lên tiếng, chỉ nhìn Phương Hành.

Lão Thiềm Thừ kia thực lực cũng không yếu, lại là Thái Ất cảnh, xem như một phương đại yêu rồi.

- Ai nói ta không đồng ý?

Phương Hành nghe vậy lại nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Chấn Thiên Tán Nhân, cười nói:

- Đây đúng là một đám hảo thủ, làm tọa kỵ có chút nhân tài không được trọng dụng rồi, lão Thiềm Thừ ngươi làm sao lại chịu tặng không chỗ tốt cho ta? Có điều kiện gì cứ nói đi...

- Ha ha, tốt...

Lão Thiềm Thừ nghe xong, cũng không tức giận, chân trước vỗ vỗ kêu một tiếng tốt, sau đó thanh âm bỗng nhiên giảm thấp xuống, một đạo thần niệm trực tiếp truyền vào thức hải của Phương Hành:

- Những hài nhi này quy thuận dưới trướng của Đế Tử, cũng không tính bôi nhọ, bất quá... lão phu từ trong thức hải của tiểu Hỉ Tử, lại biết được một bí mật, nghe nói trên tay Đế Tử có không ít Tiên Mệnh, trắng trợn phong thưởng, không biết việc này là thật hay giả?

- Nguyên lai là vì Tiên Mệnh...

Trong lòng Phương Hành sáng tỏ, bình tĩnh nhìn lão Thiềm Thừ, cũng truyền âm nói:

- Ha ha, ta xác thực có Tiên Mệnh, còn không ít, nhưng gia hỏa kia quyết không dám nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi ngược lại trước nói cho ta một chút, ngươi là làm sao moi ra được?

- Ha ha, lão phu có một bí pháp, cùng huyết mạch tầm đó, có thể móc ra không ít bí mật...

Lão Thiềm Thừ cười lớn nói:

- Đế Tử yên tâm, việc này lão phu đã từng nói qua liền quên, tuyệt đối sẽ không nhớ kỹ!

- Tốt nhất như thế, dù sao tánh mạng toàn tộc của ngươi đều ở một ý niệm của ta...

- Đế Tử đã có Tiên Mệnh, vậy những hài nhi này của lão phu...

- Ha ha, nếu bọn hắn chịu hiệu lực, phong thưởng mấy cái lại có gì khó?

- Không cần không cần, lấy ra một cái có bản lĩnh phong thưởng Tiên Mệnh, tiếp truyền thừa của lão phu là được, ai, nhiều sẽ thành xấu, những hài nhi này đều là nhân tài kiệt xuất của Chấn Thiên nhất tộc, bất quá bởi vì huyết mạch, trừ khi được Tiên Mệnh, nếu không khó mở linh trí, lão phu giao chúng cho Đế Tử, cũng là một quy túc tốt, không cầu nhiều, nếu như Đế Tử thoả mãn, chọn mấy cái hợp mắt phong thưởng là được...

Hai người nói chuyện vài câu, liền đạt thành nhận thức chung, Chấn Thiên Tán Nhân vỗ hai tay nói:

- Các con, lập tức nhận chủ, từ nay về sau, người này là Tiên Chủ của các ngươi!

- Cô nhi oa...

Một đám cóc cùng kêu lên hét lớn, thanh thế cực kỳ to lớn.

- Ha ha, khách khí khách khí, các ngươi hảo hảo hiệu lực cho bản Đế Tử, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi...

Phương Hành cười cười, lại để cho Lộc Tẩu ghi chép, Chấn Thiên nhất mạch xem như quy Tiệt Đạo đạo thống rồi!

- Đây chính là tọa kỵ của chúng ta?

Ngược lại là đám tiên phỉ, sau khi nghe Phương Hành an bài, cả đám mắt choáng váng.

Vừa nghĩ tới Tiên Binh nhà khác đều cưỡi rồng cưỡi hổ, mình lại cưỡi một đám cóc công kích, trong nội tâm liền không được tự nhiên!

- Lúc trước đi theo vị Đế Tử này, còn tưởng có thể uy phong thoáng một phát, thuận tiện kiếm tiền đồ tốt...

- Nhưng bây giờ nhìn xem, lúc trước mình là lựa chọn sai lầm?

- Tối thiểu nhất, về sau rất khó uy phong nổi!





Bạn cần đăng nhập để bình luận