Lược Thiên Ký

Chương 1408: Đánh ngã người một thôn


- Nói lại, thật ra ta rất hiểu tình cảnh của các ngươi, đổi lại là ta chắc cũng thế này, tiền mà, ai không thích chứ, dùng phương pháp gì kiếm tiền đều nghe được, đừng nói ta đánh các ngươi, xem như không có đánh các ngươi, chỉ cần các ngươi có bản lãnh thì có thể cướp tiền từ trong tay của ta cũng không có gì là không thể, thế nhưng muốn tiền không có gì, nhưng có thích tiền mấy cũng không thể không cần mặt mũi...

Lúc này Phương Hành rõ ràng đã thật sự nổi giận, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng, vượt qua tất cả mọi người. Trong sân một mực yên tĩnh không có tiếng động, ngay cả các nữ tử và hài tử đang khóc kinh người dường như cũng cảm ứng được cơn giận của hắn, không hiểu sao trong lòng cảm giác sợ hãi, không dám khóc nữa...- Ngươi... Ngươi...Hồ Nhị chốc đầu cách Phương Hành gần nhất cũng sợ ngây người, há to miệng, một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.Hắn trực diện nhận lấy lửa giận của Phương Hành, cả người cũng đã bị dọa tới trong lòng ớn lạnh.- Ngươi muốn cướp nữ nhân từ trong tay của ta sao?Phương Hành liếc nhìn hắn, giọng nói giống như rít lên qua kẽ răng, mang theo sự đùa cợt cùng sát khí.- Ông trời ơi, giết người rồi...Hồ Nhị chốc đầu bị ánh mắt của hắn nhìn thì đột nhiên ngây người, chỉ bị dọa đã hét thảm một tiếng liền muốn tránh.Nhưng Phương Hành ra tay nhanh tới mức nào, kèm theo chính là một bàn tay đánh tới, nhìn tốc độ hắn ra tay cũng không phải đặc biệt nhanh, nhưng Hồ Nhị chốc đầu hết lần này tới lần khác liền trốn không thoát, trực tiếp bị hắn tát vào trên gò má trái, cả người cũng như túi vải rách bay ra ngoài, đụng phải một gian tranh, lại xuyên từ bên này sang một bên khác, làm một gian nhà tranh đang lành lặn bị sập xuống. Hồ Nhị chốc đầu ngã xuống đất lăn hai vòng, sau đó thân thể co giật vài cái rồi không nhúc nhích nữa, giữa háng có chất lỏng màu vàng nâu chảy ra...- Hắn... Hắn vậy mà đánh lão tộc trưởng...- Hồ Nhị chốc đầu... bị hắn đánh chết rồi sao?Các nam tử xung quanh vừa mới yên tĩnh không lâu cũng sợ ngây người một lúc, sau đó lại chợt ồn ào, vung cuốc vung liêm đao, giơ dao phay liền muốn xông lại, còn có người trong đám người hô to:

- Vừa rồi định tha cho hắn, hắn lại muốn đánh người, lần này đánh cả lão tộc trưởng, xem ai dám che chở hắn nữa. Tất cả mọi người cùng lên đánh chết tên khốn kiếp này...- Đúng đúng, đánh chết hắn, cướp hết tiền trên người hắn...Cũng không biết là ai gân cổ lên hô, đám nam tử ban đầu còn có chút do dự, trong nháy mắt đều điên rồi.Không riêng gì bọn họ, đầu thôn cuối thôn, không biết bao nhiêu người vừa rồi còn đang đứng xem náo nhiệt, không tiến tới góp mặt cũng xông tới, tranh cướp nhau muốn xông vào, lớn tiếng hô hào muốn báo thù cho lão tộc trưởng, đám người như phát điên, thật sự rất đáng sợ, trong lúc vô tình bị người nói ra một câu lại giống như con thú hoang vừa thoát khỏi lồng giam, phóng thích ra sự tham lam đáng sợ nhất trong lòng bọn họ, mọi người đều nghĩ đến một vấn đề. Đúng, hắn có tiền như vậy, so với chờ hắn đưa tới, sao không...Dù sao hiện tại đã có sẵn lý do, ngươi dám đánh lão tộc trưởng, vậy chính là không để ý tới tất cả người trong bộ tộc chúng ta...Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lúc này, ở trong mắt Phương Hành, mắt của tất cả mọi người dân trong bộ tộc đều đỏ ngầu...- Không được, muốn tiện nghi cho đám nquỷ nghèo này sao...Mà vào lúc này, Hổ bà nương dường như cũng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng trong lúc đó, trên mặt đầy mỡ rung rung, phủi mông nắm lấy nam nhân của nhà mình ném đi, lầu bầu nói:

- Lần này phải bồi thường lớn, lúc đầu tên đáng chém ngàn đao kia đánh hài tử nhà ta, tiền trên người hắn cũng là của nhà ta, kết quả bị bọn khốn kiếp này đoạt mấy thì còn có thể cầm về được sao? Bình thường bọn họ sợ ta, nói tới tiền thì mỗi người đều hung ác to gan. Không được, chuyện tốt như vậy sao có thể nào tiện nghi cho bọn họ được, ta phải đi gọi mười người ca ca của ta tới, làm chủ cho Đại Tráng nhà ta, xem đám khốn kiếp này còn dám đoạt tiền nhà ta không...Vừa nghĩ như vậy, nàng ta căn dặn nam tử nhà mình để ý tới người kia, và đi tới dắt một con lừa gầy ra khỏi bộ lạc.- Đánh đi, đánh chết hắn...- Nhanh, giao hết tiền trên người ngươi ra...Người trong bộ lạc huyên náo, cả đám người xúc động phẫn nộ, lớn tiếng quát và bao vây quanh Phương Hành. Vào lúc này cô gái nhỏ bị mù đã bị dọa cho không dám ngẩn đầu lên, rúc cả vào trong lồng ngực của Phương Hành, ngược lại Phương Hành vẫn hờ hững nhìn đám người, cũng chính là thái độ bình thản này khiến cho đám người xông tứi lại không dám ra tay trước, chỉ là trong miệng hô hào, muốn cho người khác ta tay!- Cuộc đời ta đoạt tiền vô số, nhưng bị người vây quanh uy hiếp bắt giao tiền thì vẫn là lần đầu tiên!Trong lòng của hắn cũng có cảm giác mới mẻ, nhìn những gương mặt phẫn nộ xung quanh mà có cảm giác dở khóc dở cười.- Tên khốn kiếp này sợ rồi. Chúng ta phải dạy cho hắn một giáo huấn, không trả tiền liền đánh chết...Trong đám người không biết là ai hô lên một câu, sau đó chỉ thấy một người cầm liêm đao lảo đảo một cái, bị người đẩy ra.Ngoài ra còn có người đang kêu:

- Nhanh, phái mấy người nhanh tới trong miếu đổ nát đi, bắt nhi tử của hắn, trói lại trước!- A nha, cái này chính xác là biến thành cướp đường, hay được hiểu là bắt cóc tống tiền đây?Phương Hành nhìn đám thôn dân này muốn bắt Thái Hư Bảo Bảo đến uy hiếp chính mình, cũng cảm thấy mới mẻ, trong lòng chợt muốn xem bọn họ làm thế nào, người trong bộ lạc lớn này luôn thành thật, bỗng nhiên biến thành giặc cướp quen thuộc...Vẫn nói điều này căn bản là bản năng trời sinh của một con người?- Móa nó, lão tử chem hắn đao thứ nhất, đến lúc đó phải được chia nhiều tiền hơn...Người nói chính là nam tử cầm liêm đao vừa bị đẩy ra. Hắn quay đầu giận dữ mắng một câu, chỉ có điều cũng không có ý định lui về, vừa nghĩ tới số kim châu vàng óng ánh kia liền nhịn không được mà đầu óc choáng váng nóng mắt, máu nóng lên não hạ quyết tâm, hung hăng chém về phía trên bụng của Phương Hành. Lúc này trong mắt hắn đã không còn coi Phương Hành là người nữa, mà là trở thành con mồi trong rừng rồi...- Lên! Lên! Nhanh lên...Xung quanh không ngừng có tiếng hô to, bầu không khí đã tăng cao đến đỉnh. Điểm.Bọn họ chờ chính là người đầu tiên chân chính hạ đao, sau đó liền xông lên.Bảo bọn họ làm người đầu tiên chém người vẫn có chút áp lực tâm lý, nhưng người thứ hai, thứ ba thì lại không sợ nữa...Trơ mắt nhìn xem liêm đao kia giống như sắp rơi vào trên bụng của Phương Hành, tất cả mọi người đều đột nhiên cảm giác máu nóng xông lên đầu, la to và lao vọt lên. Từ xa nhìn lại, liền có thể nhìn thấy chí ít có mấy chục nam tử vạm vỡ tranh nhau chen lấn về phía trước...- Các ngươi căn bản không biết mình trêu đến ai đâu...Trong lòng Phương Hành cũng than thở, mãi đến khi liêm đao kia khó khăn lắm rơi vào trên người, hắn mới ngẩng đầu lên, khí thế hung ác tăng cao.Sau đó, nhìn qua nam tử với đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng cầm liêm đao xông lên, hắn lại giơ một tay và tát.- Bốt!Âm thanh vô cùng vang dội, giống như một tiếng pháo nổ.Nam tử kia giống như đưa mặt tới trên tay hắn, bị tát mạnh vào trên má trái, xương trên mặt cũng bị một tát này làm cho biến dạng, ngũ quan trực tiếp trở nên vặn vẹo, cả người giống như tê dại bay lộn ra ngoài, cũng không biết liêm đao trong tay thế nào nào cắt ngược vào bụng mình, sau đó cả người trực tiếp treo ở trên cây liễu, máu tươi xối xuống, nhưng phía dưới đau đớn kịch liệt lại không phát ra được tiếng kêu nào, chỉ có thể khẽ rên hừ hừ, bởi vì răng trong mồm đều gần như rơi sạch, đầu lưỡi cũng bị cắn thương.Cho dù có chăm sóc tốt thì đoán chừng cũng có thể phải cả đời uống rau cháo!Nhưng không có nhiều người chú ý tới cảnh tượng kinh người như thế...Đám người đã điên cuồng lên, chỉ nghĩ Phương Hành bị liêm đao cắt trúng, đang liều mạng phản kháng, mà bọn họ lại nhiều người.Lại thêm bọn họ điên cuồng xông lên giống như hồng thủy, sao có thể đột nhiên dừng ngay lại được?Bọn họ vẫn điên cuồng xông tới, cầm dao phay cầm cuốc, cầm chổi, cầm gậy gỗ, vây quanh Phương Hành đánh loạn.Mà Phương Hành đối mặt với những trận công kích như hạt mưa, ánh mắt vẫn lạnh như băng, cắn chặt răng và lấy sức, sau đó...Từng cái tát đánh tới!- Ai bao ngươi đòi đánh!- Ai bảo ngươi đòi giết!- Ai bảo ngươi đòi giao tiền...Đánh nhau cùng phàm nhân, hắn không dùng bất kể thần thông cùng thần lực của cơ thể, chỉ bạt tai đánh lên mặt và hô lên!- Bốp! bốp! Vù! Vù!Động tác của hắn nhìn có vẻ đặc biệt chậm, không khác với một người bình thường, mỗi một thôn nhân đều cảm giác mình tùy thời có thể đánh tới hắn, tùy thời có thể trốn được một cái tát kia của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tránh thoát, thậm chí đứng ngoài quan sát thấy động tác của hắn không ngờ còn đẹp mắt, bộ dạng nhàn nhã qua lại trong đám người, sau đó động tác nhẹ nhàng giơ tay lên, nhắm ngay vào mặt một kẻ hung ác, con mắt đỏ bừng, đánh xuống nhanh như chớp, động tác nhanh, chuẩn, hung ác, đạt tiêu chuẩn của sách giáo khoa!Mỗi một cái tát đánh xuống liền có một người ngã xuống đất, nhưng cũng chỉ ngã xuống đất, cũng không có bộ dạng máu thịt be bét, thê thảm đáng sợ gì, cũng không có sức trấn áp, bởi vậy không thể gây ra đủ lực uy hiếp đối với người bên ngoài, khiến bọn họ vẫn tiếp tục điên cuồng xông tới đánh...- Lên đi, đánh chết hắn, cướp tiền về...- Dám bắt nạt bộ lạc Cự Thạch chúng ta, cho hắn biết thế nào là lễ độ đi...Từng đám người vọt lên, xúc động phẫn nộ, khí thế điên cuồng, phẫn nộ hung ác.Mà Phương Hành thì không ngừng bước, trên tay càng không ngừng đánh, trên dưới vung vẩy, động tác tuyệt đẹp lại hào phóng, tiết tấu không nóng không vội...- Bốp! Bốp! Vù! Vù!Bất luận già trẻ gặp được liền một bàn tay tát cho lăn trên mặt đất, một người cũng không buông tha!Thời gian dần trôi qua, đám người vây quanh kêu đánh kêu giết đều đã bị Phương Hành đánh ngã trên mặt đất, sau đó Phương Hành còn đánh chưa đã nghiền, lại đi dọc từ đầu thôn tây theo con đường xuôi về đầu thôn đông và tát tiếp, chính xác là gặp thần đánh thần, gặp quỷ đánh quỷ...Ông gia bà già từ trong gian nhà tranh cầm côn cầm đuốc vọt ra, còn chưa hiểu tình huống, há cái miệng không răng hô to một chữ Trời chưa xong đã bị hắn tát cho bay ngược lại, tiểu tức phụ trốn ở sau cửa sổ len lén nhìn ra phía ngoài, cũng bị hắn thò tay qua cửa sổ tát bay đến bên hố, người thọt quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng bị tát cho bay ngược lại...Một đường hắn tát đến đầu thôn đông, trước mắt đã không thấy bóng người, chỉ có một con trâu trong miệng nhai cỏ, có vẻ vô tội nhìn xem Phương Hành.Một người một trâu nhìn nhau hồi lâu, Phương Hành cũng dứt khoát giơ một bàn tay lên đánh...Ọ một tiếng, con trâu cũng đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận