Lược Thiên Ký

Chương 1063: Lại đánh đằng xà


Phù Dao cung xuôi dòng đi về hướng Tịnh Thổ, Phương Hành lại đang bị rất nhiều Hồng Hoang di chủng trông chừng, một đường đi sâu vào Bình Hoang nguyên. Dọc theo con đường này, sinh linh vương tộc phi hành ở phía trước nhất, tốc độ không nhanh không chậm, chỗ đi qua, trong Bình Hoang nguyên mây đen tản ra, ao đầm di vị, cỏ hoang rạp xuống, ngay cả rừng hoang lưa thưa cũng phân tán ra lúc nó bay qua, lộ ra một mặt đất kiên cố, hiện ra uy nghiêm vương giả kinh người. Mà quay lại cùng với nó lại là Phương Hành bị bay vây ở giữa nhất, quái xà cũng bay ở bên cạnh hắn, vừa may tạo thành một vòng vây. Một đường hộ vệ hắn đi sâu hơn, dường như đang phòng ngừa hắn đào tẩu.

- Đi nhanh một chút đi!

Khi Phương Hành đang trầm mặc theo đám Hồng Hoang di chủng này đi sâu vào trong Bình Hoang nguyên, quái xà hai cánh ở bên cạnh vẫn trừng hai con mắt gian giảo lặng yên không tiếng động đánh giá hắn. Khi thì mắt lộ ra hung quang, tựa như muốn làm thủ đoạn tàn nhẫn nào đó, nhưng khi thì vẻ mặt do dự như đang suy nghĩ tới chuyện cũ không tốt gì đó. Chỉ có điều chung quy vẫn không kềm chế được, sau khi đi sâu vào trong Bình Hoang nguyên, nó thấy người xung quanh trầm mặc không tiếng động liền tiến sát tới Phương Hành, hung hăng quát một tiếng, đuôi vung lên hư không.

- Hửm?

Phương Hành quay đầu lại nhìn nó một cái, vẻ mặt không nhìn ra vui giận, cũng không nói chuyện, chỉ thoáng tăng nhanh tốc độ.

Nhìn hắn phối hợp như vậy, quái xà kia vô cùng đắc ý, lá gan trở nên lớn hơn. Đợi đoàn người này đi tiếp hơn trăm dặm, nó lại tiếp tục xán tới gần, cách không đánh một kích, quát với Phương Hành:

- Chạy đi đầu thai hay gì? Đi chậm một chút đi!

- Ha ha...

Phương Hành thấp giọng nở nụ cười, vẫn không nói chuyện, chỉ theo lời thả chậm tốc độ một chút.

Nhưng xung quanh, đám Hồng Hoang di chủng vẫn vây quanh Phương Hành thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn quái xà, dường như mơ hồ có ý trách cứ.

Chỉ có điều con quái xà này lại không để ý tới ánh mắt của đồng bạn, nhìn thấy mình luân phiên la hai câu, Phương Hành đều biết nghe lời, trong lòng không khỏi mừng như điên, lá gan cũng lớn lên, bắt đầu ngoẹo đầu quan sát Phương Hành, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mắt thấy sắp thâm nhập vào Bình Hoang nguyên, phía trước đã xuất hiện một tòa đại kiều (cầu lớn), làm từ bạch cốt sâm nhiên vắt ngang trên một cái hồ lớn. Mà ở phía trước cốt kiều tụ tập mấy con mãnh thú uy nghiêm trông giữ, trong lòng nó nhất thời có chủ ý, không khỏi tự chủ nở nụ cười thấp.

- Khách nhân tới rồi, mời vương chủ ra đi!

Mà sinh linh vương tộc dẫn đường tới trước cốt kiều này thì thoáng dừng lại, dặn dò một câu với sinh linh gác ở phía dưới, sau đó dừng lại nghiêng người đợi ở một bên cầu, bình tĩnh phân phó một câu. Sinh linh gác ở bên dưới lập tức bay lên lao về phía khác của cầu đá. Phương Hành nhìn cảnh tượng xung quanh một chút rồi cũng hạ xuống mặt đất, hai tay áo phất một cái sau đó vừa ước lượng xung quanh vừa bước lên cốt kiều. Nhìn như tự nhiên gặp cầu qua cầu...

- Ta đã cho ngươi qua cầu chưa? Trở lại cho ta!

Quái xà lưng mọc hai cánh lại lập tức chớp cơ hội điên cuồng cười một tiếng, hai cánh vỗ hờ, cùng lúc đó, một cái đuôi thật dài bỗng nhiên cuốn ra ngoài, tựa như một cái nhuyễn tiên linh hoạt quất về phía bụng của Phương Hành. Cùng lúc đó, nó đã xé ra, dường như định kéo thẳng Phương Hành quay lại sau đó ném vào trong hồ, làm cho hắn ngã nhào xuống. Nghĩ tới dáng vẻ ma đầu ướt sũng chui ra từ trong hồ, con quái xà này liền không nhịn được mà hưng phấn, ngay cả cái lưỡi cũng đã phun ra, không ngừng run rẩy.

- Mấy năm không gặp, ngươi vẫn thích ăn đòn như vậy...

Nhưng chẳng ai ngờ tới, dọc theo đường đi trầm mặc không nói, cũng không có chút ý phản kháng nào, Phương Hành lúc này lại đột nhiên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nó. Mắt thấy cái đuôi thật dài của nó sẽ quất vào hông của hắn, ma đầu kia chợt lui về phía sau một bước, sau đó thân hình khẽ động, trong thời gian ngắn như vượt qua không trung, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu nó, sau đó đạp xuống. Giày vải đạp ra một chưởng lúc này tựa như có sức nặng thiên quân, hiệp nhất sơn uy bay thẳng đến đầu của quái xà.

- Tiểu tử, ngươi dám không thành thật?

Quái xà thấp giọng kêu một tiếng, trong lúc cấp thiết lại co đầu lại, hai cánh vỗ ra, trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện nhiều đám mây xám quỷ dị tràn ngập bốn phía, ngăn cản tầm mắt của mọi người, sau đó một cước ầm ầm đạp xuống, bỗng nhiên đạp cho mặt đất thành một cái hố to, nhưng quái xà kia cũng không thấy tăm hơi nữa, chẳng biết từ lúc nào đã chạy ra, sau đó không đợi Phương Hành phản ứng kịp, trong sương mù dày đặc, một cái đuôi rắn xanh đen lặng yên không một tiếng động cuốn tới, vừa nặng vừa nhanh, ẩn chứa cự lực muốn vây khốn Phương Hành.

Chỉ một cái đuôi rắn cũng có phẩm chất như một cái cối xay, hơn nữa lực phù văn cổ quái trên nó cùng sức mạnh kinh khủng quả thực như một ngọn núi to đập tới. Thân ảnh thon gầy của Phương Hành so ra thậm chí còn kém bền chắc hơn một cây mạch kiết. Hồng Hoang di chủng ở xung quanh thậm chí lười biếng thủ hộ ở bên cạnh Hồng Hoang thiếu chủ, lúc này cũng không nhịn được mà nhìn lại.

Trong ánh mắt của bọn nó thậm chí không khống chế được mà xuất hiện vẻ lo âu, làm như thật sự sợ Phương Hành sẽ bị một cái đuôi này đập chết.

Nhưng cũng ngay khi đuôi rắn xoắn tới, Phương Hành chỉ là nhàn nhạt cười, đột nhiên hít vào một hơi, sau đó thân hình trở nên lớn hơn, dường như trong một nháy mắt hắn đã trở nên cao hơn mười trượng. Trên người nhàn nhạt kim quang tiên phong đạo uẩn, như một cây ngọc trụ thông thiên cắm trên mặt đất, cả người dường như có sơn ý cao lồng lộng cắm rễ vào trong đại địa, tuyên cổ bất biến, vĩnh hằng không rung chuyển.

- Xoạt!

Lúc đầu cái đuôi của con quái xà kia thoạt nhìn không thể ngăn cản, lúc này ở trước mặt Phương Hành lại lại tựa như biến thành dây cỏ, bị Phương Hành nắm trong tay, sau đó cầm thật chặt xé về phía sau, cười lạnh nói:

- Người không đứng đắn, hiện tại sẽ bị đánh!

- Xì xì

Quái xà kia bị Phương Hành kéo lấy đuôi vừa sợ vừa giận, quái khiếu liên thanh, trong giây lát quay đầu cái đầu u mịch to bằng gian nhà bành ra, để lộ cái răng nanh khủng bố cắn thẳng xuống Phương Hành, đồng thời thần niệm rung động, vừa vội vừa giận gào thét:

- Đều đến bây giờ còn muốn bắt nạt ta sao? Ta nói cho ngươi biết ta đã trưởng thành rồi, đến lúc tìm ngươi báo thù rồi...

Chữ rồi kia còn chưa nói hết, Phương Hành dường như không còn kiên nhẫn nữa, đột nhiên dắt cái đuôi của nó quăng thẳng xuống dưới đất, bình bịch hai tiếng, con quái xà kia đã trở nên mơ hồ bất tỉnh rồi, cũng không đoái hoài tới việc cắn Phương Hành nữa, nhưng nếu Phương Hành đã động thủ thì một khắc cũng không dừng lại. Bên trái té một cái bên phải đánh một cái, trên mặt đất liên tiếp vỗ năm, sáu lần, làm con quái xà này bị ngã tới thất linh bát lạc, thân hình như bị rút gân, dường như ngay cả khí lực bò dậy cũng không còn, lúc này mới một cước đạp nó, sau đó một tay bứt cái cánh mỏng như cánh ve trên lưng nó, cười lạnh nói:

- Ở trong tay của ta ngươi mãi mãi cũng chỉ được phần bị người ta bắt nạt, nói, nó...

- Hây da...

Nhìn thấy quái xà đã bỗng nhiên bị đánh một trận, Hồng Hoang di chủng ở chung quanh đều choáng váng, trong chốc lát ngơ ngác, không biết nên tiến lên hỗ trợ hay không. Đợi khi thấy Phương Hành một cước đạp lên quái xà, chuẩn bị bứt cánh của nó thì rốt cục vẫn có người không nhịn được. Con chuồn chuồn to lớn kia không nhịn được muốn xông tới Phương Hành, trước tiên cứu được quái xà rồi lại nói. Nhưng ở bên cạnh lại có một cái cánh màu xám bạc đưa qua ngăn cản nó lại, chính là Hồng Hoang thiếu chủ, gã lười biếng lắc đầu:

- Không cần ngươi xuất thủ cứu người, là nó đáng đời!

Con chuồn chuồn giật mình, không dám vi phạm lời nói của Hồng Hoang thiếu chủ, chỉ là vẻ mặt còn hơi kinh ngạc.

Nhỡ quái xà kia thật sự bị xé cánh xuống thì làm sao bây giờ...

Chỉ có điều cũng may, một màn mà nó lo lắng vẫn không xuất hiện, lúc Phương Hành đang nóng nảy muốn xé cánh của quái xà kia xuống thì chợt nghe thấy một tiếng gào thanh thúy vang lên:

- Cha, người tới thật sao?

Khi nghe được giọng nói này, Phương Hành hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía khác của cầu.

- Ô ô... Tiểu chủ nhân nhanh đến giúp đỡ, cha ngươi hắn điên thật rồi...

Quái xà nghe được tiếng này thì cũng khóc ồ lên, giả bộ đáng thương nhìn về một phía khác của cốt kiều.

Lúc này trên cốt kiều lại đang có mấy con di chủng có khí tức hồn hậu, không kém gì cảnh giới Độ Kiếp đáng sợ chậm rãi đi tới, đều mang vóc người khổng lồ như ngọn núi nhỏ. Ít nhất một con cao ít nhất bốn, năm trượng, mà con cóc màu đỏ ở giữa nhất trên đầu có một tiểu nữ hài nhi phấn điêu ngọc trác đang ngồi. Nhìn dáng vẻ lớn chừng năm, sáu tuổi, mặc một bộ váy trắng, trên đầu thắt mấy viên ngọc vụn, nghịch ngợm nghiêng đầu ở bên cạnh. Nó nhìn thấy Phương Hành thì đã thể hiện sự kinh hỉ.

- Vật nhỏ?

Lúc này Phương Hành cũng hơi hơi ngẩn ngơ, vẻ mặt hơi thả lỏng, đột nhiên giơ tay ném một cái, ném con quái xà kia xa ngoài, tùm một tiếng ngã vào trong hồ lớn. Sau đó thân hình hắn thoắt một cái, cả người đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại cũng đã hóa thành dáng vẻ người bình thường, đứng trên đầu cóc đỏ, nhẹ nhàng cúi người bế nữ hài đang đầy mặt vui mừng kia lên.

- Sao con lại đi cùng những người này ở đây? Chúng nó có bắt nạt con không?

Ôm lấy cô bé, Phương Hành cũng trở nên tàn bạo, lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh.

Cô bé này cũng không phải người ngoài, chính là khuê nữ của Phương Hành...

Từ lúc ở Dao Trì biết được Long Nữ mang theo nó xuất hiện, Phương Hành cũng đã nhận thức nữ nhi này. Chỉ là sau đó lại lần lượttới khiêu chiến với Thiếu Tư Đồ của Phù Dao cung, sinh linh thần tộc giáng xuống, còn chưa thể ở cùng nữ nhi được mấy ngày, bất đắc dĩ thất tán nhau. Lúc đầu Phương Hành còn tưởng rằng nàng sẽ ở cùng với Long Nữ, lại không ngờ lộ diện cùng với Hồng Hoang di chủng lại có cả đằng xà, cũng chính là thần thú năm đó mẫu thân ngẫu nhiên có được từ trong Huyền Vực. Mặc dù nó đã lớn hơn, tuyệt nhiên khác với khi còn bé nhưng Phương Hành lại liếc mắt liền nhận ra được nó. Vốn đang cho rằng vật nhỏ đã rơi vào tay Hồng Hoang di chủng nên liền không đổi sắc mặt theo chúng nó qua đây.

Chỉ có điều lúc này vừa nhìn thì phát hiện nhóc con này không bị người ta kèm hai bên, trên người cũng không có vết thương.

- Ha ha, Phương đạo hữu phụ thân nữ nhi tương phùng, thật đáng mừng, dùng cách này để mời ngươi qua đây cũng là hành động bất đắc dĩ, mong hãy thứ tội cho!

Vật nhỏ còn chưa kịp trả lời, bên kia cốt kiều đã vang lên một giọng nói hùng hồn, trong lòng Phương Hành hơi kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận