Lược Thiên Ký

Chương 1271: Thân phận quỷ tiên sinh


- Cút ra!

Sau khi ném lão ẩu vào Tinh Hải, Ngao Liệt không chút dây dưa, pháp lực dẫn dắt, liền lần nữa vét lão ẩu đi ra, sau đó tay vung như đao, chặt đứt vật chất màu đen như tơ trên người nàng, như thế trong cơ thể nàng vẫn lưu lại hàm lượng không ít vật chất màu đen, rất khó lấy đi. Mà cũng vừa đúng lúc này, Quỷ tiên sinh bất ngờ chạy lên, tựa hồ muốn nhắc nhở cái gì, đối với người này Ngao Liệt cũng không khách khí, tuy nhìn có vẻ Quỷ tiên sinh không có địch ý, nhưng hắn vẫn chán ghét hạng người lắm chuyện kiểu này. Quát lạnh một tiếng, đuôi rồng cự đại thuận thế quăng hướng Quỷ tiên sinh, nhìn thế đi như muốn lấy mạng vậy.

- Cẩn thận...

Ngay lúc hắn không chút khách khí quăng đuôi đi qua, bỗng đột nhiên nơi không xa Phương Hành đang mắt lạnh bàng quan, đầy mặt nghi hoặc tựa hồ phát giác được cái gì, sắc mặt đại biến, hai mắt nhìn chằm chằm tiền phương, sau đó thần thức như triều, cuồn cuộn ùa ra bốn phía, kích đãng truyền khắp tinh vực, đồng thời với đó, hai tay hắn cũng duỗi dài, vội vàng bổ nhào tới...

- Ta lại không khả năng thật thương hắn, ngươi có cần căng thẳng vậy không?

Ngao Liệt hơi ngớ, khá có chút bất mãn hoành Phương Hành một cái, không hiểu nổi hắn căng thẳng như vậy làm cái gì.

Chuyện quá đột nhiên, hắn còn tưởng Phương Hành muốn mình dừng tay, miễn phải thương Quỷ tiên sinh.

Nhưng khiến người không tưởng tượng được chính là, cũng tại thời khắc hắn quăng đuôi ra kia, Quỷ tiên sinh không hề biết điều lùi ra sau mà thân hình đột nhiên biến ảo như khói, xoay tròn khẽ quấn trong tinh không, hiểm lại càng hiểm tránh qua một đuôi quét ngang, sau đó bay vút tới trước, khi cận thân, giống như một vệt khói đen tới gần đầu rồng cự đại của Ngao Liệt. Đến lúc này, có thể nhìn ra, chú ý lực của Quỷ tiên sinh căn bản không ở trên người lão ẩu bị hắn quăng đi ra mà rõ ràng là hướng tới Ngao Liệt!

- Thì ra là ngươi!

Cũng đúng thời điểm Quỷ tiên sinh thừa dịp bức tới gần Ngao Liệt, Phương Hành cũng bỗng nhiên triển động thân mình, hung hăng xông qua.

Tu vị hắn tuy không bằng một số người khác, nhưng thời gian tu luyện Thái Thượng Tiêu Dao kinh đã lâu, thân pháp như tiên, tốc độ như điện, lúc này thân hình mê mông biến ảo, trong nháy mắt liền khó khăn xông tới trước người Ngao Liệt, ầm ầm một quyền đánh hướng Quỷ tiên sinh!

- Ha ha, tiểu hữu cần gì kích động như thế?

Lúc đang đánh tới, một tiếng cười lạnh vang lên, lại là Lam tiên sinh trước giờ vẫn luôn mặt không biểu tình, mắt lạnh xem hí, thân hình hắn chợt bạo lên, lao thẳng tới Phương Hành, tay hơi nâng, vạch ra một đạo pháp ấn kỳ quái, nện ra hư không trước mặt, tức thì từng đạo vân sóng đáng sợ khuếch tán ra, Phương Hành chính đón lấy vân sóng này, nhất thời đứng thẳng bất ổn, bị hắn liên tục bức lùi ra sau, chớp mắt đã lùi đi hơn trăm trượng, xem ra lại cách Ngao Liệt càng xa, gấp đến đầu đầy mồ hôi...

- Ngươi muốn làm cái gì?

Ngao Liệt phản ứng cũng không chậm, lúc Quỷ tiên sinh bức gần, hắn liền đã sinh tâm cảnh giác, rốt cuộc ở trong lòng hắn, đại khái trừ Phương Hành ra, căn bản không tin tưởng bất cứ người nào, tuy không phát giác được có gì không đúng, song vẫn vô thức quay đầu nhìn hướng Quỷ tiên sinh, đồng thời một thân pháp lực ngất trời ngưng tụ lại. Cũng chính bởi thế, sát na Quỷ tiên sinh vươn ra đôi móng vuốt bén nhọn, lặng không tiếng thở đâm hướng ót hắn, đầu rồng Ngao Liệt đột nhiên quay lại, hồi trảo phản kích!

Oanh!

Lực lượng một trảo đó cơ hồ xé phá tinh không, vô số lôi quang hội tụ, như muốn chẻ đôi thiên địa.

Tu vị Ngao Liệt vốn đã cường hoành, nửa bước Chân Tiên, lại thêm hắn mang huyết mạch Chân Long, trời sinh liền có đại thần thông ngủ say trong huyết mạch, tùy theo tu vi hắn thăng tiến, loại đại thần thông này cũng chính đang thức tỉnh. Bởi thế đối với hắn mà nói, gần như trời sinh liền đã vô địch trong đồng giai, đương sơ lúc ở ngoài Long Môn, hắn phát ngoan lên có thể lấy một địch năm, đồng thời ác chiến ngũ lão liên thủ, uy thế có thể thấy được phần nào. Hiện nay, tuy Quỷ tiên sinh ra tay có chút xuất kỳ bất ý, nhưng một trảo kia vẫn cứ kham xứng đáng sợ vô cùng, khó mà ngạnh kháng.

Tu vị Quỷ tiên sinh tính ra không bằng hắn, nhưng quỷ dị chính là, người này lại có vẻ cực kỳ hiểu rõ bản năng chiến đấu của Long Tộc. Một trảo kia của Ngao Liệt kham xứng linh dương quay đầu, nhanh không gì bằng, không riêng gì lực lượng cường đại, trời sinh còn mang theo võ đạo chi lý cao minh, vốn đã rất khó tránh né, lại cũng khó mà ngạnh tiếp. Nhưng Quỷ tiên sinh vẫn cứ như đề tiền cảm ứng được, trước lúc một trảo này quơ đến trước mặt liền đã nghiêng thân né tránh, thân hình như khói đen gấp chuyển giữa không trung, lần nữa chiết phản trở về, nhào hướng Ngao Liệt.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Ngao Liệt đầu rồng rụt gấp, thân hình cuộn lật, tưởng muốn kéo ra cự ly, quay đầu nộ trảm Quỷ tiên sinh.

Với hắn mà nói, thân mình biến lớn, lúc chiến đấu tự nhiên phải kéo cự ly cùng đối phương càng xa càng tốt, như vậy mới có thể thi triển được thủ đoạn chân chính.

Nhưng Quỷ tiên sinh khó khăn lắm mới cận thân được hắn, lại cũng gắt gao nhận chuẩn điểm này, thân hình như giòi bám xương, đuổi theo đầu rồng không tha, đả định chủ ý muốn cận thân triền đấu với hắn. Điều này vừa khéo nắm chuẩn điểm yếu Ngao Liệt. Đương sơ ở ngoài Long Môn, hắn một mình một người liền đủ sức nghênh chiến Cầu Tiên ngũ lão. Hiện nay, cự ly kéo không ra, hắn nhất thời liền không làm gì được Quỷ tiên sinh!

Đầu bên kia, Phương Hành cũng đang chiến đấu kịch liệt cùng Lam tiên sinh, lúc này không biết phát hiện cái gì, hắn đầy mặt giận dữ, hô quát một tiếng, tất cả thủ đoạn đều được thi triển ra, điên cuồng xông tới, ngay cả xương đầu Khô Lâu đều đã tế lên, không tiếc hết thảy đại giá đánh tới. Đối diện, Lam tiên sinh rõ ràng cũng hạ quyết tâm, tay vung pháp ấn, từng đạo thần thông tuôn ra, vẫn thạch và Thần Cung tiểu thế giới Phương Hành đụng nhau, liên tiếp mấy lần, tinh không run run, thế lao tới của Phương Hành bị ngăn lại, bức cho hoàn toàn không cách nào kề cận Ngao Liệt.

- Đây... Đây rốt cục là chuyện gì?

Dưới loại cục diện này, Văn tiên sinh không khỏi ngơ ngác, nhìn đại chiến bùng lên, nhất thời có chút không biết xoay sở.

Lúc này hắn thật sự không hiểu chuyện gì. Theo hắn thấy, Phương Hành lấy thủ đoạn lôi đình đánh thương lão ẩu, dùng nàng tới thay thế tính mạng Lộc Tẩu, chuyện này làm tự nhiên có chút quá mức, nhưng dù quá mức, cũng không đáng để bọn họ trở mặt với nhau. Hơn nữa rốt cuộc lão ẩu đã lây dính vật chất màu đen, tựa hồ cầm nàng tới luyện đan cũng không phải chuyện xấu. Từ khía cạnh nào đó mà nói, trận pháp đại gia Lộc Tẩu so với lão ẩu, rõ ràng về mặt tinh đồ tác dụng càng lớn hơn một chút...

- Chư vị, có lời vì sao không thể từ từ mà nói, ở chỗ này đấu lên, đường tiếp theo phải đi thế nào?

Văn tiên sinh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ngơ ngác nhìn hai trường đại chiến, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.

Chỉ là, vô luận Quỷ tiên sinh và Ngao Liệt hay Phương Hành và Lam tiên sinh đều không rảnh để ý hắn.

- Đến cùng là vì cái gì, phải muốn phân sinh tử thật ư?

Văn tiên sinh cũng nhịn không được tưởng muốn ra tay, nhưng nhất thời trong lòng do dự, lại không biết nên hướng ai ra tay.

Hắn được Lam tiên sinh mời hẹn mà đến, nhưng quan hệ song phương cũng chỉ nhàn nhạt, tâm lý hắn lại khuynh hướng ở liên thủ cùng Phương Hành và Ngao Liệt. Bởi thế nhìn thấy trận đại chiến vô vị này, tâm lý nghi hoặc hơn là chấn kinh. Trước khi hiểu rõ chân tướng, lại vẫn duy trì khắc chế, không có mạo muội ra tay giúp bên nào, chỉ là một lòng tưởng muốn làm rõ rốt cuộc vì cái gì mà Lam tiên sinh và Quỷ tiên sinh hành động như vậy!

- Thì ra chính ngươi là người tưởng muốn hại ta trong Tinh Hải...

Phương Hành rống giận một tiếng, tuy đang đối trận cùng Lam tiên sinh, nhưng thần niệm lại hướng Quỷ tiên sinh kêu hét.

- Đương thời ngươi đưa dây thừng không phải muốn cứu ta, mà là muốn cuốn đi tiểu thế giới giữa eo ta...

Tiếng rống giận của Phương Hành cuối cùng khiến Văn tiên sinh hiểu được chuyện gì, ánh mắt chấn kinh nhìn về phía Quỷ tiên sinh.

Vừa nãy Phương Hành một mực nói, có người muốn hại hắn, còn muốn tra đến cùng, chỉ là cuối cùng không tra xét ra, rốt cuộc chính hắn cũng là người hiềm nghi, thậm chí là một trong những người hiềm nghi nặng nhất. Nhưng đến lúc này, vừa nghe Phương Hành nói, hắn mới hiểu được, đương thời người muốn hại Phương Hành không ngờ là Quỷ tiên sinh, mà lại nhìn tình cảnh này, Lam tiên sinh rõ ràng cũng biết...

- Hai người kia đến cùng đang giở trò gì?

Trong lòng Văn tiên sinh không khỏi dâng lên một cỗ nộ khí.

Hắn không ngại Quỷ tiên sinh và Lam tiên sinh xuống tay với Phương Hành và Ngao Liệt, nhưng rất giới ý chuyện mình bị che mắt!

- Ha ha, tiểu Phương Hành, ngươi rất không sai...

Quỷ tiên sinh chẳng những không phản bác mà còn thống khoái thừa nhận, lúc này hắn thân hình như khói đen, gắt gao tiến công vòng quanh Ngao Liệt, rõ ràng tu vị hắn yếu thua Ngao Liệt rất nhiều, lại không biết hắn dùng phương pháp gì, sau khi cận thân liền triệt để nắm giữ được nhược điểm Ngao Liệt, tựa hồ rất là quen thuộc Ngao Liệt. Mỗi chiêu thần thông, mỗi thức vũ pháp của Ngao Liệt đều bị hắn vững vàng nắm ở trong tay, từng bước từng bước bức Ngao Liệt vào góc chết, nơi nơi bị khốn, cơ hồ khó mà thoát khỏi hắn...

- Quỷ tiên sinh làm sao có thực lực cường đại như vậy?

Lúc này ngay cả Văn tiên sinh cũng bội cảm kinh hãi.

Hắn trước nay luôn cho rằng thực lực Quỷ tiên sinh là yếu nhất trong ngũ lão, chỉ có thần hồn là cường đại thôi!

Hiện nay mới biết, chỉ dựa vào tu vị, Quỷ tiên sinh có lẽ yếu nhất, nhưng một khi động thủ, hắn không ngờ có thể nơi nơi khắc chế Ngao Liệt...

Đặc biệt là sau khi cận thân, Ngao Liệt gần như không có sức đánh trả!

- Trên đường, ta một mực tìm cách tiếp cận Liệt nhi, lại cứ bị ngươi giấu đi, không nửa phần cơ hội...

Quỷ tiên sinh một bên nhẹ giọng nói, một bên ánh mắt lạnh lùng nhìn hướng Ngao Liệt, tựa hồ đang dùng thuật công tâm.

- Chẳng qua, ngươi dù thông minh, nhưng còn là quá non chút...

Quỷ tiên sinh một bên nhàn nhạt nói, một bên thân pháp như quỷ mị, một mực đuổi sát không bỏ Ngao Liệt:

- Ta dùng nhiều loại thủ đoạn, đều không cách nào bức ngươi phóng ra Ngao Liệt, lại không nghĩ rằng vì Lộc Tẩu, ngược lại khiến ta như nguyện...

Trong giọng hắn hơi có mấy phần cảm khái, nhưng càng nhiều là thái độ không đáng và thương tiếc dành cho Phương Hành đối phương hành đích không đáng cùng thương tiếc.

- Ài... Đạo tâm không kiên định, do dự bất quyết như thế, ngươi bước lên tiên lộ, đúng là một chuyện sai lầm...

Quỷ tiên sinh một bên nói, một bên vươn ra hai cánh tay, thân hình hướng thẳng tới Ngao Liệt.

- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?

Trong đối thoại giữa Quỷ tiên sinh và Phương Hành, Ngao Liệt đột nhiên cảm giác được điều gì, đặc biệt một tiếng “Liệt nhi” kia, càng là khiến hắn cả người chấn động, Phương Hành một mực không nói phá thân phận Quỷ tiên sinh, rõ ràng là lo lắng sau khi hắn nghe được sẽ phân tâm, bị Quỷ tiên sinh bắt được thời cơ, nhưng hiện nay trong lời Quỷ tiên sinh lại để lộ ra cảm giác quen thuộc khiến hắn bắt giữ được manh mối...

- Con ta... Ngươi thật đã quên mẫu hậu rồi ư?

Quỷ tiên sinh đột nhiên cười nhẹ một tiếng, thần niệm trở nên vô cùng nhu mị, tầng tầng khói đen trên người tán đi, lộ ra một khuôn mặt.

Một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, kiều mỵ vô song, nhưng ở trong mắt Ngao Liệt lại như ác mộng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận