Lược Thiên Ký

Chương 168: Tửu Nhục Tăng trả nợ


Theo câu than nhẹ kia, ở ngoài Thanh Vân Tông sơn môn, một hòa thượng thân hình cao lớn từ từ đi đến, hắn thoạt nhìn đi vô cùng chậm, nhưng tốc độ vô cùng mau, nhẹ nhàng một bước, chính là trăm trượng cự ly, trong chớp mắt, đã qua sơn môn, phóng qua Vân Ẩn hai ngọn núi, thẳng hướng Phi Thạch Phong đi tới, thanh âm mới vừa vang lên, tựa như còn ở ngoài sơn môn, nói hết lời rồi, người cũng đã đến.

Mà trong quá trình này, Phù Diêu Cung Tiền bà bà bàn tay chụp tới cũng dừng ở giữa không trung, theo câu nói kia vang lên, một đạo nguy cơ lành lạnh chấn nhiếp nàng, hình như là một đạo pháp chú, khiến cho một chưởng này không dám đánh xuống, thậm chí không dám có chút lực lượng phóng thích ra, bởi vì nàng hiểu được, lực lượng vừa phóng thích, chính mình sẽ lập tức thân tử đạo tiêu.

Những người khác trước động phủ cũng sợ hãi hướng hòa thượng kia nhìn sang, lại thấy người này thân cao hơn trượng, hình thể cao lớn, nhưng gầy kinh người, chỉ còn một bộ túi da đắp trên xương cốt, mi dài mắt cụp, khí tức lạnh lùng.

Ở trên người hắn, cũng không có khí thế quá mức kinh người, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không người nào có dám can đảm nói chuyện.

- Tửu... Tửu... Tửu Nhục thần tăng?

Qua thời gian rất lâu, một người kinh ngạc kêu lên, sau đó bưng kín miệng của mình.

Người hô lên cái tên này, lại là Tiếu Kiếm Minh, hắn đã từng thấy hòa thượng này một lần.

Trên đường về núi, một vị hảo hữu chí giao của hắn là Hầu Quỷ Môn, từng lôi kéo hắn cùng đi Phong Nguyệt am nghe kinh, lúc ấy nghe, chính là vị Tửu Nhục đại sư này giảng kinh, vì đạt được tư cách tiến vào Phong Nguyệt am, hắn lúc ấy thậm chí còn dùng một trăm khối trung phẩm linh thạch.

Chẳng qua là, một vị cao tăng thần bí khó lường như vậy, tại sao lại xuất hiện tại nơi này?

Tiếu Kiếm Minh lòng tràn đầy nghi ngờ, chỉ là không dám đi hỏi.

Bình thời hắn mặc dù thỉnh thoảng sẽ nói khoác một đôi lời, nói mình nghe Tửu Nhục Tăng giảng kinh, nhưng người ta không nhận ra hắn là ai.

- Tửu Nhục đại sư, vì sao ngươi lại xuất hiện tại nơi này?

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, lại là Huyên Tứ Nương, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, lạnh nhạt hỏi.

Đang trong quá trình hỏi chuyện, nàng từ từ bước ra một bước về phía trước, ngăn ở giữa Tửu Nhục Tăng cùng Tiền bà bà, lập tức Tiền bà bà đứng tại nguyên chỗ không dám cử động cũng thở phào nhẹ nhõm, thân hình suýt nữa ngã ngồi.

Tiếp sau đó, Phương Hành cũng từ trong huyễn tượng trời sập thoát ra, quay đầu nhìn lại, hơi ngẩn ra.

- Lừa trọc này làm sao lại tới rồi? Là hắn đã cứu ta?

Phát hiện không khí chung quanh khác thường, Phương Hành cũng nháy mắt, không nói gì, lẳng lặng quan sát.

- Tứ cô nương vì sao lại tới Nam Chiêm, bần tăng cũng vì thế mà đến!

Tửu Nhục Tăng cũng không nhìn người khác, nghe lời của Huyên Tứ Nương, mới nhẹ nhàng mở miệng, hai tay chập lại.

Huyên Tứ Nương ánh mắt khẽ chuyển thành lạnh lùng, lạnh nhạt nói:

- Nhìn có vẻ Linh Sơn Tự các ngươi cũng đã nhận ra sự kiện kia rồi!

Tửu Nhục Tăng lạnh nhạt nói:

- Huyền quan vừa động, thiên hạ tất loạn!

Huyên Tứ Nương lạnh giọng nói:

- Quả thế! Ta tới Thanh Vân Tông, ngươi cũng trùng hợp như thế xuất hiện tại nơi này, là muốn ngăn cản Phù Diêu Cung ta luyện chế Nam Chiêm Phương Thốn đồ sao? Linh Sơn Tự, xác định muốn khai chiến với Phù Diêu Cung ư?

Tửu Nhục Tăng cười khổ một tiếng, nói:

- Tứ cô nương hiểu lầm rồi, Phù Diêu Cung muốn luyện Nam Chiêm Phương Thốn đồ, cứ tự nhiên mà luyện, Linh Sơn Tự muốn luyện Phương Thốn đồ, tự nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng, chẳng qua là, ngươi thông qua tông môn thế lực các nơi để sưu tập núi sông địa đồ, bần tăng thông qua đôi chân đi khắp núi sông đại xuyên, mục đích mặc dù giống nhau, phương pháp bất đồng, cũng coi như nước giếng không phạm nước sông!

Huyên Tứ Nương thấy hắn nói thành khẩn, nhất thời hơi ngẩn ra:

- Vậy ngươi làm vậy là vì sao?

Tửu Nhục Tăng thở dài, bỗng nhiên chỉ, nói:

- Vì hắn!

Ánh mắt tập trung vào, chính là Phương Hành đứng ở trước cửa đá của Bạch Thiên Trượng đang móc mũi, nhìn thấy Tửu Nhục Tăng chỉ mình, vội vàng đứng ngay ngắn lại.

Huyên Tứ Nương men theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, nhất thời lấy làm kinh hãi:

- Ngươi vì tiểu quỷ này mà tới ư?
Thanh Vân Tông trên dưới thấy vậy, cũng là riêng của mình giật mình, Tửu Nhục Tăng nổi tiếng thiên hạ, chính là cao thủ các bộ châu đều biết, như Tông chủ Trần Huyền Hoa, sợ cũng không có tư cách cùng hắn tương giao, nhân vật như thế, làm sao lại nhận biết tiểu quỷ Linh Động kỳ này?

Tửu Nhục Tăng nhìn Phương Hành một cái, thở dài nói:

- Không sai, bần tăng chính là vì hắn mà tới!

Huyên Tứ Nương càng thêm có chút nghi ngờ, nói:

- Ngươi thân phận như vậy, tìm tiểu hài tử này, chính là muốn làm gì?

Tửu Nhục Tăng cười khổ nói:

- Trả nợ!

- Đại sư thân phận cỡ nào, làm sao lại thiếu nợ đứa bé như vậy?

Huyên Tứ Nương cười lạnh, mặt mày trở nên lãnh đạm, chính là nổi lên lòng đề phòng.

Tửu Nhục Tăng thở dài, nói:

- Ta đúng là thiếu nợ hắn, ba ngày trước bần tăng đi ngang qua Thái Hành sơn, bụng đang đói, may được tiểu hữu này mời ta ăn thịt uống rượu, hắn lúc ấy nói, mời bần tăng rượu thịt, bần tăng nên đáp lễ lại, bần tăng cảm thấy lời ấy có lý, chỉ tiếc lúc ấy người không có một đồng, lại không thể giảng kinh gán nợ, đành phải chạy trốn...

Hắn đàng hoàng đem chuyện lúc đó nói ra, Huyên Tứ Nương đám người nghe được cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không ít người cũng nhìn hướng Phương Hành như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nơi này thậm chí còn có ánh mắt của Tiếu Kiếm Minh, hắn biết, nghe Tửu Nhục Tăng giảng kinh là hiếm thấy cỡ nào, ban đầu chính mình hao tốn một trăm khối trung phẩm linh thạch, mới từ trong am cầu được một cái danh ngạch, có thể nghe Tửu Nhục Tăng nói một đoạn ngắn, mà tiểu quỷ này, có cơ hội tốt như thế, thế nhưng không chịu nghe...

Phương Hành đã nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình, hung hăng trợn mắt nhìn lại.

Bất quá hắn cũng không mở miệng, trong lòng đang suy nghĩ, có thể mượn lực lượng của hòa thượng này để giải vây hay không.

Đúng vào lúc này, Huyên Tứ Nương hé miệng cười một tiếng, hỏi:

- Vậy đại sư đến đây là chuẩn bị xong tiền trả nợ rồi ư?

Tửu Nhục Tăng thở dài, nói:

- Tiền cũng chưa có, bất quá ta đi ngang qua Thanh Vân Tông, thấy tiểu hữu này gặp nguy nan, có ý trả nợ, giúp hắn giải quyết khó khăn, nói vậy một lần nhân tình này, cũng có thể trả xong!

Huyên Tứ Nương lúc này mới nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Tửu Nhục Tăng, sắc mặt lạnh lẽo, quát lên:

- Vòng tới vòng lui, thì ra vẫn là tâm hoài quỷ thai, hòa thượng, ngươi nói lời này, chính là muốn cản ta phá quan sao?

Tửu Nhục Tăng không đáp, ánh mắt nhìn hướng Phương Hành.

Trong lòng Phương Hành mừng rỡ, kêu lên:

- Đại hòa thượng, ngươi giúp ta lần này, chúng ta xóa nợ!

Tửu Nhục Tăng khẽ mỉm cười, hướng Huyên Tứ Nương nói:

- Tứ cô nương, ngươi nghe được sao?

Huyên Tứ Nương hận tới nghiến răng, trong ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi nói ư? Tửu Nhục hòa thượng, đừng cho là Huyên Tứ Nương ta dễ lừa gạt, ta biết Linh Sơn Tự các ngươi cho tới bây giờ đều là lãnh đạm đứng ngoài cuộc, nơi đó có ích lợi thì sẽ xông vào, ta chỉ hỏi ngươi, cùng người bế quan này rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vì sao muốn ngăn cản ta phá quan?

Tửu Nhục Tăng lắc đầu, nói:

- Bần tăng cùng người bế quan không có quan hệ, lúc trước đã nói rồi, chính là vì trả nợ mà đến!

Huyên Tứ Nương cũng không tin lời này, trong lòng hận ý đột nhiên tăng mạnh, lạnh giọng nói:

- Ta hôm nay nhất định phải phá quan, ngươi có thể ngăn được ta ư?

Tửu Nhục Tăng hơi ngẩn ra, cười khổ nói:

- Tứ cô nương mạnh mẽ phá quan, bần tăng cản thế nào đây?

Huyên Tứ Nương sắc mặt hơi hòa hoãn, lại không nghĩ rằng, lời kế tiếp của Tửu Nhục Tăng nhất thời để cho sắc mặt nàng đại biến:

- ... Nhưng bần tăng hôm nay nhất định phải trả khoản nợ này, vạn bất đắc dĩ, đành phải đem toàn bộ bọn ngươi giết chết!

Hắn vẻ mặt bình thản thành khẩn, sau khi nói xong, còn giải thích một câu:

- Dù sao người chết không cách nào phá quan, có lẽ biện pháp này có thể được!

Lời vừa dứt, không chỉ có người trong Phù Diêu Cung, ngay cả trên dưới Thanh Vân Tông cũng sắc mặt đại biến.

Phương Hành đang dương dương đắc ý nhìn kịch vui cũng sợ hết hồn, thầm nghĩ:

- Hòa thượng này thật là tà ác a!

- Hòa thượng, ngươi đừng nói bậy, ngươi nói có thể giết chết ta, có thể giết chết ta sao?

Huyên Tứ Nương sau khi khiếp sợ, chính là nộ khí trùng thiên, giọng căm hận nói, sát cơ đột khởi.

Tửu Nhục Tăng khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nhìn nàng, nói:

- Có thể!

Không có sát khí, cũng không có uy hiếp, lại càng không có hiển lộ thần thông thủ đoạn để kinh sợ đối thủ.

Tửu Nhục Tăng chỉ nói một từ: có thể!

Nhưng chỉ một từ, ẩn chứa tự tin cùng chắc chắn rất cường đại.

Huyên Tứ Nương bàn tay khẽ run lên, tựa như có lẽ đã nhịn không nổi nữa, đang muốn xuất thủ, song đúng lúc này, bỗng nhiên một cái tay duỗi tới, cầm cổ tay của nàng, là Tiền bà bà, lão ẩu này lúc này đã ở trong trạng thái bị Tửu Nhục Tăng kinh sợ hồi phục, sắc mặt âm trầm như nước, khẽ lắc đầu, ám hiệu Huyên Tứ Nương, không thể thật sự động thủ.

Chuyện của mình thì mình tự biết, Tiền bà bà hiểu được, Huyên Tứ Nương thực lực cũng không yếu, nhưng gặp phải hòa thượng này, vẫn còn quá non.

- Ha ha, đại hòa thượng, ngươi rất giỏi!

Qua hồi lâu, Huyên Tứ Nương mới lạnh giọng mở miệng, nói:

- Xem ngươi tự tin như thế, chẳng ;ẽ ngươi đã tu thành kim cương pháp tướng?

Tửu Nhục Tăng không nói lời nào, hai tay chắp lại, không nói một lời.

Nhưng đó cũng là một loại thái độ, thái độ lặng yên nhận thức.

Huyên Tứ Nương sắc mặt trở nên càng khó nhìn, trầm tư hồi lâu, nói:

- Cũng được, dù sao người này cũng cũng không phải là Phù Diêu Cung ta muốn tìm, ngươi bảo vệ người này, sẽ phải thừa nhận lửa giận của gia tộc kia, hi vọng người từ Đông Thổ Khương gia đến, ngươi còn có thể bảo hộ được, Phù Diêu Cung ta vì bọn họ thăm dò được tung tích người này, cũng coi như nhân nghĩa đã hết, chuyện này không cần xen vào nữa!

Dứt lời, phất ống tay áo, xoay người rời đi.

Thanh Vân Tông trên dưới, đều vẻ mặt ảm nhiên.

Ở Tửu Nhục Tăng uy hiếp, Phù Diêu Cung cao cao tại thượng, rõ ràng biểu hiện ra thối lui.

- Tông chủ!

Huyên Tứ Nương bỗng dừng lại, nhìn về Trần Huyền Hoa, thanh âm lạnh nhạt nói:

- Ta ở chỗ của các ngươi đã mệt mỏi, hiện tại muốn hồi cung đi, sông núi hà đồ phương viên mười vạn dặm, ngươi chuẩn bị xong sao, ba tháng sau, Phù Diêu Cung tự sẽ phái người tới lấy!

Nàng dừng một chút, thanh âm lạnh lẽo:

- Tốt nhất chuẩn bị tỉ mỉ xác thực một chút, nếu có một chút lầm lỗi, Thanh Vân Tông khó bảo toàn không bị tiêu diệt!

Tông chủ Trần Huyền Hoa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng quỳ trên mặt đất, cung kính nói:

- Tiểu nhân sẽ cẩn thận!

Huyên Tứ Nương không nói nữa, cất bước hướng ngọc cơ điện lao đi, chúng lão ẩu thấy thế, tất cả đều cùng nàng bay đi.

Thanh Điểu trưởng lão cùng Tiếu Sơn Hà nhìn thoáng qua những người khác, do dự một chút, cũng đáp mây bay lên, bay về phía ngọc cơ điện.

Tông chủ Trần Huyền Hoa do dự một chút, lại cười khổ một tiếng, đi tới trước người Tửu Nhục Tăng, vái chào.

- Đại sư cứu mạng...

Nghe được hắn nói một câu như vậy nói, Phương Hành hơi ngẩn ra, không biết Tông chủ có ý gì.

Tửu Nhục Tăng cũng nói:

- Ta đã cản trở hành động phá quan của Phù Diêu Cung, Tông chủ vì sao còn muốn nói như vậy?

Trần Huyền Hoa trưởng thở dài một tiếng, thân thể khom thấp hơn, thanh âm chua xót.

- Lúc trước đại sư cứu mạng của Bạch Trưởng lão, hiện tại... Tiểu nhân cầu đại sư cứu mấy ngàn tánh mạng Thanh Vân Tông đệ tử...

Tửu Nhục Tăng gật đầu, nói:

- Ngươi lo lắng Phù Diêu Cung đem tin tức tiết lộ ra ngoài, Đông Thổ Khương gia sẽ đến sao?

Chương 169: Hòa thượng gánh núi mà đi

Những người khác nghe thấy, trong bụng nhất tề cả kinh, đã hiểu ý tứ cầu cứu của Tông chủ. Hôm nay Phù Diêu Cung mặc dù không thể phá quan, nhưng trên căn bản đã khẳng định người bế quan là người bọn hắn muốn tìm, đợi đến khi Khương gia biết được chuyện này, tất nhiên sẽ lần nữa phái người tới phá quan, sợ rằng đến lúc đó, không đơn thuần là phá quan đơn giản như vậy, nếu là Khương gia giận lây sang Thanh Vân Tông, chỉ sợ Thanh Vân Tông trên dưới, gần ngàn tánh mạng, sẽ không một ai có thể còn sống sót...

Dù sao, đối phương là Khương gia, một trong các cổ thế gia nơi khởi nguồn của đạo pháp ở Đông Thổ, Khương gia! Thiên Nguyên đại lục, đã dài dòng vạn năm, đạo pháp diễn sinh bên trong lịch sử trường hà, không biết có bao nhiêu thiên kiêu đại thánh quật khởi rồi lại tiêu vong, không biết có bao nhiêu cái tên trong khoảng thời gian ngắn được người nhớ kỹ, lại trong năm tháng dài dòng bị người quên lãng. Người cường đại thế nào, cũng khó trốn khỏi vận mệnh bị người quên lãng, ngàn vạn năm đứng vững không ngã, chỉ có các đại cổ thế gia cùng thánh địa đại biểu truyền thừa ngọn nguồn mới tồn tại được. Những thế lực cường đại này đứng ở đỉnh thế giới, Nam Chiêm, Tây Ngưu, Bắc Bình, Đông Thắng tứ châu đều tồn tại, truyền thừa vạn năm, nội tình thâm hậu đến một cái trình độ khó có thể tưởng tượng, chấp chưởng tu giới, quân lâm thiên hạ.

Mà tại trong bốn châu, vẫn là lấy Đông Thắng Thần Châu cổ thế gia nội tình kinh người nhất. Đông Thắng Thần Châu chính là khởi nguồn của đạo pháp, tục truyền hôm nay đạo pháp cả tòa Thiên Nguyên đại lục, chính là từ Đông Thắng Thần Châu, cũng chính vì vậy, Đông Thắng Thần Châu cổ thế gia thân phận càng thêm tôn quý, trong đó mỗi lần xuất hiện một người, đều là tồn tại danh dương tứ châu, mà Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương nhắc tới Đông Thắng Thần Châu Khương gia, lại càng là một trong mấy họ xưa nhất cũng tôn quý nhất Đông Thổ.

Nếu nói là Đông Thổ Khương gia là người khổng lồ, như vậy Thanh Vân Tông chính là một con kiến nhỏ nhỏ. Con kiến chọc tới cự nhân, vô luận nguyên nhân là gì, cũng rất có thể bị một cước đạp chết...

Tửu Nhục Tăng trầm mặc không nói, chưa từng mở miệng. Trần Huyền Hoa trong lòng lo lắng, hướng Phương Hành nhìn thoáng qua, ám hiệu đã rõ ràng. Mặc dù cũng không ai biết Tửu Nhục Tăng có phải thật sự bởi vì hướng Phương Hành "Trả nợ" mới bức lui Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương không, nhưng bên trong Thanh Vân Tông người duy nhất có thể cùng Tửu Nhục Tăng nói chuyện chỉ có Phương Hành rồi, Trần Huyền Hoa đang ám chỉ hắn cầu xin.

Phương Hành thấy đường đường một vị Tông chủ hướng chính mình đưa tới ánh mắt khẩn cầu, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, tới lui đi tới bên cạnh Tửu Nhục Tăng, nói:

- Đại hòa thượng, Tông chủ cũng nói với ngươi như vậy, ngươi phải nể tình a...

Tửu Nhục Tăng nhìn hắn một cái, nói:

- Ta đã trả đủ nợ cho ngươi!

Phương Hành nói:

- Không phải còn tiền lãi hay sao? Ngươi đã nói có thể tính mà!

Tửu Nhục Tăng im lặng, thở dài, nói:

- Cũng được, Khương gia nếu có người tới, hết thảy cũng quy đến trên người bần tăng sao!

Trần Huyền Hoa đám người nghe vậy đều vui mừng, không nghĩ tới Phương Hành nói chuyện thật sự có tác dụng. Trần Huyền Hoa lạy dài thi lễ, nói:

- Đa tạ đại sư cứu giúp, chẳng qua là không biết đại sư định làm như thế nào...

Tửu Nhục Tăng nhàn nhạt cười cười, nói:

- Người bế quan không ở chỗ này rồi, phiền não tự nhiên cũng không còn nữa!

Vừa nói, hai tay chậm rãi chắp lại, theo một động tác, sơn gian có gió lớn nổi lên, cuốn núi rừng loạn thạch, kinh khủng vô cùng, Trần Huyền Hoa đám người đều kinh hãi, vội vàng cưỡi mây mà lên, sau đó đem các đệ tử đạo đồng, cũng dẫn tới không trung, ánh mắt hoảng sợ nhìn dưới chân núi Tửu Nhục hòa thượng, không biết hắn đột nhiên thi triển đại thần thông, là muốn làm cái gì.

Dưới chân núi, cuồng phong cuồn cuộn, bỗng nhiên có Phạn xướng thần thánh cao quý truyền ra, hư vô phiêu miểu, không linh thành tâm thành ý, rồi sau đó trên núi bỗng nhiên kim quang mãnh liệt, lại thấy Tửu Nhục Tăng thân hình từ từ trở nên to lớn, từ cao hơn trượng, thế nhưng dần dần dài đến trăm trượng, ngàn trượng, hóa thành một cái cự nhân gần như muốn đỉnh thiên lập địa, trên người kim quang chói mắt, tựa như chân chính thần phật.
Đại hòa thượng này, xoay người lại, hướng Phù Diêu Cung ở Thanh Vân Tông chủ phong thi lễ, lấy ra một cái thiền trượng, sau đó thiền trượng cũng theo gió trở nên to lớn, to như ngọn núi, dài hơn ngàn trượng, Tửu Nhục Tăng đem một đầu thiền trượng cắm vào Phi Thạch Phong mà Bạch Thiên Trượng bế tử quan, vừa hơi cảm ứng, ngạc nhiên nói:

- A, còn có một người!

Liền đem một đầu khác cắm vào Vân Ẩn Phong, mỗi đầu một ngọn núi, Tửu Nhục Tăng trực tiếp đem hai ngọn núi gánh lên, sải bước, hướng trong núi rừng đi tới.

Ùng ùng, khói bụi tràn ngập, đất rung núi chuyển, phong vân biến sắc, Thanh Vân có bảy ngọn núi, rõ ràng chỉ còn năm ngọn...

- Chuyện này..."Tông chủ Trần Huyền Hoa vừa im lặng, vừa hoảng sợ. Không ai ngờ đến, phương pháp cứu giúp đệ tử trên dưới Thanh Vân Tông của hòa thượng này, dĩ nhiên là trực tiếp đem hai ngọn núi gánh đi. Hơn nữa chẳng những là Phi Thạch Phong mà Bạch Thiên Trượng bế tử quan gánh đi rồi, ngay cả Vân Ẩn Phong mà Thái Thượng Trưởng lão bế tử quan cũng mang đi. Cách làm này vốn có chút tức cười, nhưng ở dưới uy lực của đại thần thông, nhưng không người dám cười, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.

- Cách làm này... Cũng quả thật có thể...

Thư Văn cốc truyền pháp trưởng lão Trần Bảo Nghiên trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài. Trần Huyền Hoa cũng không biết nói cái gì cho phải, bất quá cũng cũng cảm thấy có đạo lý, ngay cả ngọn núi bế quan cũng bị mang đi rồi, Đông Thổ Khương gia nếu tới, tự nhiên trước muốn đi tìm Tửu Nhục Tăng, mới có thể xác định người trong ngọn núi có phải người bọn họ muốn tìm hay không, kể từ đó, ở trước lúc người Khương gia xác định vấn đề này, Thanh Vân Tông sẽ an toàn không ít, ít nhất không lo lắng bị tiêu diệt.

Tửu Nhục Tăng gánh núi mà đi, thân hình khổng lồ, nhưng tốc độ cực nhanh, bên người có mây bay quanh quẩn, mấy bước bước ra, đã đến chân trời, thoáng một cái, đã tan biến tại cuối chân trời, mọi người ở đây không thiếu Trúc Cơ cao thủ, nhưng cho dù là bọn họ, thi triển pháp nhãn thuật cũng tìm không được bóng dáng Tửu Nhục Tăng, trên mặt đất, lại càng một cái dấu chân cũng không để lại. Trừ hai ngọn núi bị mang đi, còn có ở ngoài, không một tia dấu vết lưu lại.

Sau khi thân ảnh Tửu Nhục Tăng hoàn toàn biến mất, ngọc cơ điện trên không, vạn trượng linh quang hiện lên, một tòa ngọc liễn bay ra, trước có hoàng cân lực sĩ mở đường, sau có mấy lão ẩu tu vi sâu không lường được đi theo, dĩ nhiên là Phù Diêu Cung cũng muốn đi, Trần Huyền Hoa đám người tự nhiên cũng không dám đắc tội, vội vàng tới giữa không trung, xa xa dập đầu, hướng phương hướng ly khai hành lễ.

- Ai, Thanh Vân Tông từ đó nhiều chuyện...

Đợi đến ngọc liễn đi xa, không thấy bóng dáng, Trần Huyền Hoa đứng lên, vẻ mặt chán nản.

Thiết Như Cuồng thở dài nói:

- Không sai, Tiếu Sơn Hà không tiếc ân tương cừu báo, bán đứng Bạch Trưởng lão, đổi lấy Phù Diêu Cung huyền quyết truyền thừa, từ nay về sau tất nhiên không cam lòng bình thường nữa, Thanh Điểu trưởng lão cũng dùng học trò cưng của nàng đổi lấy một quyển huyền quyết truyền thừa, chẳng qua là truyền thừa này cũng không được phép truyền cho người khác, cũng không biết nàng tương lai có trị được Tiếu Sơn Hà không...

- Cho dù trị được, chỉ sợ Thanh Điểu cũng sẽ không làm... Ai, tùy đi đi!

Trần Huyền Hoa vẻ mặt tịch liêu, nói nửa câu, lúc đó dừng lại, giống như không muốn nói chuyện nhiều. Chẳng qua là vào lúc này, lời của Thiết Như Cuồng bỗng nhiên đưa tới một người khác chú ý.

- Thanh Điểu dùng ái đồ đổi một quyển huyền quyết? Ái đồ nào?

Phương Hành hơi ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi.

Thiết Như Cuồng nói:

- Tê Hà cốc còn có người nào có thể được Phù Diêu Cung nhìn trúng chứ, tự nhiên là cô bé gọi Tiểu Man kia rồi!

- Tiểu Man tiến vào Phù Diêu Cung?

Phương Hành ngẩn ngơ, đột nhiên ha ha phá lên cười, thật là vui vẻ.

Thiết Như Cuồng im lặng, nói:

- Ngươi vui vẻ như vậy làm cái gì?

Phương Hành dương dương đắc ý nói:

- Ngươi biết Tiểu Man là ai chăng? Đó là nha hoàn của ta, bất luận lúc nào cũng theo ta một lòng, nàng ở Phù Diêu Cung học được bản lĩnh, bổn thiếu gia tương lai khẳng định cũng được dựa hơi a... Ha ha...

- Ái đồ của Thanh Điểu làm sao lại thành nha hoàn của ngươi?

Thiết Như Cuồng có chút im lặng nói thầm một câu, bất quá vừa thở dài nói:

- Tiến vào Phù Diêu Cung, chẳng khác gì là một bước lên trời, tiền đồ của nha đầu này tự nhiên bất khả hạn lượng, chỉ bất quá, mở miệng nói nha hoàn, ngươi sau này cũng không nên nói nữa, sau trăm tuổi, nha đầu này tối thiểu cũng sẽ là thân phận thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ, quý không thể nói, đừng quên họa là từ miệng mà ra!

- Thị thiếp? Thị thiếp gì?

Phương Hành vốn đang đầy mặt nụ cười ngây dại, rù rì lập lại một lần.

Thiết Như Cuồng cũng có chút bất ngờ vì phản ứng của Phương Hành, nói:

- Thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ... bên trong Phù Diêu Cung, chỉ có hai nam tử, một cái chính là Đại Tư Đồ đương đại, một cái chính là Đại Tư Đồ tương lai, trong cung trừ Đại Tư Đồ huyết mạch ra, nữ đệ tử còn lại, trừ hạ nhiệm thần nữ ra, đều là thị thiếp của Đại Tư Đồ kế nhiệm, đây là chuyện thiên hạ đều biết a...

- Ta... Ta chửi con mẹ hắn chứ!

Phương Hành bỗng nhiên quát to lên, trực tiếp nhảy xuống. Lúc này hắn còn trên tường vân Thiết Như Cuồng ngưng tụ, nhảy đi xuống, lập tức đến giữa không trung, chẳng khác nào tự sát, trong miệng hét lớn:

- Lão Kim mau tới đây...

Nơi xa, một đạo kim vân lướt đến, đem hắn tiếp được rồi, chính là Kim Ô quanh quẩn ở phụ cận, Phương Hành đứng trên lưng Kim Ô, gấp đến độ kêu to:

- Mau mau... Mau mau... Mau mang ta đi nơi đó...

Kim Ô mặc dù cảm thấy có chút kinh ngạc, vẫn là trực tiếp chở hắn hướng Thanh Vân chủ phong bay tới, đi tới ngọc cơ điện, lại thấy Thanh Điểu trưởng lão cùng Tiếu Sơn Hà, đều là đầy mặt nụ cười, đang thấp giọng nói chuyện, mà bên cạnh Thanh Điểu trưởng lão, đi theo mấy Tê Hà cốc nữ đệ tử, ngay tại lúc này, Tiểu Man bình thường cũng sẽ đi theo ở bên cạnh nàng, lúc này hoàn toàn không có bóng dáng...

- Tiểu Man đâu? Tiểu Man đi nơi nào?

Phương Hành trên gáy toát ra một tầng mồ hôi, hướng về phía Thanh Điểu trưởng lão kêu to.

Thanh Điểu trưởng lão hơi ngẩn ra, trên mặt không vui nói:

- Ngươi tiểu quỷ này không lớn không nhỏ, không gọi một tiếng trưởng lão sao? Tiểu Man có đại cơ duyên, ta đem nàng đưa đến Phù Diêu Cung Huyên nương nương làm thị giả rồi, đã đi theo Huyên nương nương rời đi!

Phương Hành như gặp phải tình thiên phích lịch, mắng to:

- Lão tặc bà khốn kiếp, cầm Tiểu Man đổi lấy lợi ích, tiểu gia sớm muộn gì cũng chặt ngươi...

Một bên mắng to, một bên vội vàng vỗ Kim Ô chuyển hướng, hướng Phù Diêu Cung ngọc liễn ly khai đuổi theo.

Thanh Điểu bị Phương Hành mắng ngây ra, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, vẻ mặt sương lạnh tức đỏ bừng, quát lên:

- Tiểu quỷ ghê tởm, lại dám làm nhục ta như thế, làm như ta không dám giết ngươi sao?

Vừa nói đáp mây bay mà đuổi theo, song đúng lúc này, Tông chủ Trần Huyền Hoa đám người cũng đã lướt tới, thấy bộ dáng của nàng, Trần Huyền Hoa vội vàng kéo nàng, để cho nàng chớ đuổi theo.

Chương 170: Trăm năm Dao Trì yến

Lại nói người của Phù Diêu Cung lúc này còn chưa đi xa, thân là chủ tử Huyên Tứ Nương trong lòng có chuyện, ngọc liễn bay cũng không nhanh, chỉ lấy tốc độ đều đặn đi về phía trước, phía ngoài thoạt nhìn ngọc liễn không lớn, nhưng bên trong giống như là cung điện, đủ loại linh bảo trân thiết, kỳ dị pháp khí bố trí ở bên trong ngọc liễn, quý không thể nói. Huyên Tứ Nương tay phải nâng trán, ngồi ở trên giường, khẽ nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.

Mà trước người nàng, Tiểu Man đã đổi lại một bộ váy trắng, bộ dạng phục tùng cúi đầu, yên lặng rơi lệ.

- Linh Sơn Tự... Linh Sơn Tự... Sau khi diệt phật, các ngươi gần vạn năm không hỏi tới thế sự, hôm nay lại muốn làm gì?

Huyên Tứ Nương suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu được mục đích của Tửu Nhục Tăng.

Nàng không tin lời Tửu Nhục Tăng nói là vì trả Phương Hành một cái nhân tình mới nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa Tửu Nhục Tăng ra tay mạnh mẽ, cố ý ép mình rời khỏi Nam Chiêm, cho nên nàng kết luận phía sau Tửu Nhục Tăng, tất sẽ có pháp chỉ của Linh Sơn Tự.

Chẳng qua là, đám hòa thượng này rốt cuộc muốn làm gì, nàng nghĩ mãi mà vẫn không rõ.

Từ từ thở dài một tiếng, Huyên Tứ Nương quyết định không nghĩ vấn đề này nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Man, thấy nàng vẫn cúi đầu rơi lệ, liền mỉm cười nói:

- Nha đầu, vào Phù Diêu Cung chúng ta, trở thành người bên cạnh ta, là đại cơ duyên không biết bao nhiêu tu sĩ trong thiên hạ nằm mơ cũng không đổi được, ta cũng thấy sư tôn ngươi quá mức khắc bạc, không đành lòng để một người đáng yêu như ngươi tiếp tục sống ở bên người nàng, mới dùng một quyển huyền quyết đem ngươi đổi lại, làm sao ngươi lại không biết hảo tâm của ta, ngược lại vẫn khóc sướt mướt như thế?

Tiểu Man khẽ bái xuống, ngập ngừng nói:

- Nương... Nương, Tiểu Man... Không muốn đi Phù Diêu Cung...

Huyên Tứ Nương nở nụ cười, nói:

- Ngươi chính là không biết Phù Diêu Cung là nơi vui sướng thế nào, có thật nhiều tỷ muội giống ngươi, còn có vô số động tiên, dị thú linh cầm, tốt hơn nhiều so với Thanh Vân Tông như ăn mày của các ngươi...

Tiểu Man cắn môi, dùng sức lắc đầu, nói:

- Ta... Ta chỉ muốn đi cùng thiếu gia...

Huyên Tứ Nương hơi ngẩn ra, nói:

- Thiếu gia ư?...

Nàng đang muốn hỏi ai là thiếu gia của Tiểu Man, đột nhiên thần thức vừa động, nghe thấy một tia thanh âm, chân mày nhất thời nhíu lại.

Cách ba mươi dặm, Kim Ô hóa thành một đạo kim quang, thi triển toàn lực phi hành đuổi theo, Phương Hành đầy mặt lo lắng, trong đôi mắt cơ hồ phun ra lửa, trong tay nắm thật chặt đại đao của mình, vừa bay về phía trước, vừa kêu to tên "Tiểu Man", hắn trong lòng chẳng qua là lo lắng, người của Phù Diêu Cung đi quá nhanh, chính mình không đuổi kịp các nàng, lại không hề chú ý tự thân an nguy.

Thật ra lúc trước mặc dù hắn hứa muốn dẫn Tiểu Man rời đi, nhưng trên thực tế cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, hắn còn không định sau khi chém Tiếu Kiếm Minh rời đi mang theo Tiểu Man cùng đi, dù sao đối với hắn mà nói, thích tự do tự tại đến khắp nơi giương oai hơn, lại không muốn mang theo gánh nặng bên người. Cũng vì chuyện này, nghe nói Tiểu Man bái nhập Phù Diêu Cung, còn thật vui vẻ.

Chẳng qua hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Phù Diêu Cung rõ ràng lại có quy củ như vậy!

Gọi là nữ đệ tử, dĩ nhiên là thị thiếp cho Đại Tư Đồ khốn kiếp nào đó...

Thằng cha nó chứ Đại Tư Đồ gì, nha hoàn của hắn làm sao có thể đi làm thị thiếp cho người khác?

Cũng chính vì vậy, trong lòng nổi lên lo lắng, buộc Kim Ô triển khai cấp tốc đuổi theo!

- Đuổi kịp rồi!

Kim Ô trong đầu buồn bực phi hành đột nhiên ánh mắt sáng lên, thấy được phía trước tầng mây, một giá ngọc liễn bảo quang tỏa ra bốn phía, bên cạnh mấy lão ẩu sắc mặt bất thiện lạnh lùng hướng bọn họ nhìn tới, chính là đoàn người Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương.

Nhìn bộ dáng giống như đã ngừng lại, ở chỗ này chờ bọn họ.

- Ta nói, ngươi phải nói nhẹ nhàng, ngàn vạn đừng động võ, nếu không Kim gia quay đầu bỏ chạy, sẽ mặc kệ ngươi...

Kim Ô mang theo Phương Hành đuổi theo, cảm giác đã hết nghĩa vụ, vội vàng phân phó Phương Hành, không thể gây chuyện.

Nhưng mà một câu này của nó còn chưa nói hết, Phương Hành đã tức giận quát to lên:

- Đem Tiểu Man trả lại cho ta...

Trong ngọc liễn, truyền ra thanh âm lãnh đạm của Huyên Tứ Nương:

- Tiểu quỷ, cách vài chục dặm, đã nghe được ngươi hô to gọi nhỏ, om sòm làm cho người khác phiền lòng! Ngươi lá gan cũng không nhỏ, mới vừa rồi ngươi ngăn ta phá quan, cũng đã là tử tội, nể mặt của Tửu Nhục Tăng, ta mới không so đo cùng ngươi, hiện tại ngươi không biết sống chết, lại vẫn dám đuổi theo, thật sự cho là ta không dám giết ngươi sao?

Trong thanh âm có sát khí lành lạnh trộn lẫn uy áp vô hình, bao phủ ở đỉnh đầu Phương Hành, tựa như một phương mây đen.

Trong lòng Phương Hành cũng khẽ rùng mình, xoa nhẹ mặt, cố nén tức giận trong thanh âm, nói:

- Tiểu Man là nha hoàn của ta, ngươi làm sao có thể nói mang đi lập tức mang đi? Đem nàng trả lại cho ta, ta sẽ đi ngay...

- Hừ, tiểu quỷ, dám hướng Phù Diêu Cung chúng ta đòi người ư, ngươi chán sống sao?

Huyên Tứ Nương bên trong ngọc liễn còn chưa trả lời, cạnh liễn Tiền bà bà đã mở miệng, trong mắt sát cơ chợt lóe.

- Ta không nói chuyện với ngươi!

Phương Hành tức giận trả lời một câu, ánh mắt chẳng qua là quan sát ngọc liễn.

Tiền bà bà trong bụng tức giận càng sâu, lại ngại Huyên Tứ Nương chưa lên tiếng, không tiện xuất thủ, nếu không thật muốn vung tay bóp chết tiểu quỷ này.

- Nha đầu này là ta dùng một quyển huyền quyết từ trong tay Thanh Điểu đổi lấy, nàng trước kia là đồ nhi của Thanh Điểu, hôm nay là thị giả của ta, ngươi vừa có tư cách gì mà đòi người?

Huyên Tứ Nương qua một thời gian ngắn, mới lạnh lùng mở miệng.

Phương Hành vội la lên:

- Lão tiện nhân Thanh Điểu có tư cách gì đem Tiểu Man cho ngươi chứ? Tiểu Man là của ta, không phải là của nàng!

Huyên Tứ Nương bên trong ngọc liễn nghe lời này, lông mày nhảy lên, như cảm giác uy nghiêm của mình gặp phải khiêu khích.

Nàng nhàn nhạt nhìn Tiểu Man một cái, nha đầu này đầy mặt cầu khẩn nhìn mình, hi vọng chính mình sẽ thả nàng rời đi.

Huyên Tứ Nương trong lòng dâng lên một loại cảm giác thật quái dị:

- Phù Diêu Cung sao vậy? Người người đều dám khiêu chiến uy vọng của Phù Diêu Cung sao? Sau lưng Tửu Nhục Tăng có Linh Sơn Tự, cũng không nhắc tới, tại sao con kiến chỉ có Linh Động kỳ này cũng dám đuổi theo mình đòi người? Tại sao tiểu nha đầu yêu man này, cũng thà cùng tiểu quỷ này đi, không đem vinh hoa phú quý của Phù Diêu Cung để vào trong mắt?

Nghĩ như vậy, một cỗ tức giận dâng lên, thanh âm rét lạnh!

- Nga? Thật sao, ta đây hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, nha đầu này là của ai, ngươi nói không tính, Thanh Điểu nói cũng không được, nha đầu này cũng không được. Chỉ có ta nói mới được, bắt đầu từ hôm nay, nàng không còn là đồ nhi của Thanh Điểu, lại càng không phải nha hoàn của ngươi, nàng là thị giả của ta, là thị thiếp Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ tương lai, có lẽ vận khí tốt hơn, còn có thể trở thành Thần Nữ!

Huyên Tứ Nương thanh âm bình thản, Phương Hành lại nghe trong lòng bốc lửa, liều mạng kêu to:

- Tại sao có thể như vậy?

- Chỉ dựa vào ta là Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương!

Một câu nói, cấp ra tất cả đáp án, ngọc liễn chuyển hướng, ngự phong bay đi.

Trong ngọc liễn, bỗng nhiên có tiếng khóc vang lên.

Tiểu Man đã lệ rơi đầy mặt, nhưng nàng che miệng, không muốn làm cho bất kỳ thanh âm gì truyền tới, miễn để cho Phương Hành nghe được.

Phương Hành khẩn trương, kêu lên:

- Ngươi đừng đi...!

Kêu to xong muốn đuổi theo, nhưng mà Tiền bà bà cùng một lão ẩu khác bỗng nhiên ngăn trước người hắn, điềm nhiên nói:

- Tiểu quỷ, ta coi như đã bỏ qua cho ngươi một mạng, nếu ngươi dám đuổi theo nữa, cẩn thận mất mạng...

- Tránh ra!

Phương Hành tức giận, đại đao vung lên, chém ra ngoài.
Chẳng qua là một đao ẩn chứa tất cả lực lượng của hắn, ở trong mắt Tiền bà bà tựa như một trò cười, bàn tay khô gầy nhẹ nhàng nhấn một cái về phía trước, một đạo lực lượng cường đại vô cùng bao phủ Phương Hành, ngay cả đầu ngón út cũng không nhúc nhích được.

- Thật là một tiểu quỷ không biết tự lượng sức mình...

Tiền bà bà nở nụ cười lạnh:

- Chủ thượng vừa mới có lệnh, muốn giữ cho ngươi một mạng, bất quá... Phế bỏ ngươi tựa như cũng không tính là trái lệnh...

Vừa nói, trên tay tăng sức mạnh, linh khí rót vào, muốn đánh tan đan điền kinh mạch của Phương Hành.

Phương Hành vận hết toàn lực, cũng không cách nào đem đại đao trong tay phách xuống, chỉ cảm thấy quanh người bốn phương tám hướng, đều bị lực lượng cường đại bao vây. Mà lực lượng này tựa như còn muốn rót vào kinh mạch của hắn, đem cả người hắn căng nứt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đến mức đỏ bừng, xương cốt lại càng phát ra thanh âm rung động "Ba ba " rợn người, cảm giác thân thể tựa như lập tức sẽ nổ tung...

- Hạ thủ lưu tình...

Ngay lúc này, một tiếng quát to truyền đến, một lão giả áo đen nhanh chóng đáp mây bay đến, chính là Thiết Như Cuồng.

Hắn vô cùng lo lắng lao đến, trực tiếp ở trên mây quỳ xuống, hướng Tiền bà bà dập đầu, kêu lên:

- Tiền bối khoan hồng đại lượng, cầu ngài tha tiểu quỷ này một mạng sao, vãn bối nhất định sẽ dạy dỗ hắn...

- Hừ!

Tiền bà bà cũng không đem Thiết Như Cuồng để vào trong mắt, trong tay còn muốn tăng sức mạnh.

Song đúng lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Huyên Tứ Nương từ không trung truyền lại:

- Mau mau lên đường, tha hắn một lần sao...

Tiền bà bà nghe vậy, hai đầu lông mày hiện lên hận ý, buông Phương Hành xuống.

- Lão... rùa già...

Phương Hành kịch liệt ho khan, nhưng nỗ lực cầm đao của mình muốn phách xuống, Thiết Như Cuồng bên cạnh vội vàng một tay kéo hắn về, dùng linh lực trói buộc hắn, thậm chí phong trụ kỳ kinh bát mạch, chỉ sợ hắn phát ra bất kỳ một thanh âm nào nữa, sau đó hướng Tiền bà bà đã bái xuống, kêu lên:

- Tạ ân tiền bối tha mạng, sau khi Như Cuồng mang hắn trở về, nhất định nghiêm khắc quản giáo...

Tiền bà bà cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, cùng một vị lão ẩu khác xoay người, phiêu nhiên mà đi.

- Ô ô... Ô ô...

Phương Hành hai mắt hận như muốn bắn ra, mặt đến mức đỏ bừng.

Thiết Như Cuồng cũng không để ý hắn, một tay ôm hắn vào trong ngực, một hơi đáp mây bay hướng ngược lại với Huyên Tứ Nương đám người vài trăm dặm, sau đó mới ngừng lại, trước bày ra mấy đạo bình chướng, lúc này mới đem trói buộc trên người Phương Hành cởi ra, giọng căm hận giáo huấn:

- Ngươi thật sự có ý định muốn chết sao? Phù Diêu Cung vốn hận ngươi tới tận xương, ngươi thật cho là bọn họ không dám giết ngươi ư?

- Làm sao lại thế? Tại sao nàng phải mang Tiểu Man đi? Tiểu Man là của ta...

Phương Hành điên cuồng kêu to, muốn xông ra, lại bị lực lượng của Thiết Như Cuồng trói buộc.

- Tại sao lại thế ư? Chỉ bằng ở trước mặt người ta, ta và ngươi tựa như con kiến, còn chưa đủ sao?

- Có thực lực chính là đại gia sao? Có thực lực có thể cướp Tiểu Man sao?

Phương Hành phát điên, liều mạng giãy dụa.

Thiết Như Cuồng cười khổ, nói:

- Dĩ nhiên có thể, trên thực tế ngươi có thể giữ được một mạng, đã là may mắn rồi, ngươi cũng thông minh, có mấy lời ta không cần phải nói quá rõ ràng, tu hành giới, vốn chính là cường giả vi tôn, điều này luôn đúng, nếu ngươi không đủ mạnh, chỉ có thể nghe theo mệnh trời, nhẫn nhục chịu đựng, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không hiểu ư?

- Ở trước mặt đệ tử bình thường, những đệ tử thiên kiêu như các ngươi, chính là thiên địa, có thể cướp đoạt hết thảy của bọn họ, chúng ta cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt, cũng không phải không biết, nhưng ở trước mặt đám lão già Trúc Cơ thành công chúng ta, các ngươi chỉ có thể phục tòng, mà chúng ta ở trước mặt Phù Diêu Cung, cũng không so với một con kiến mạnh bao nhiêu, giống nhau chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không dám phản kháng!

Hắn thở dài, đi tới trước người Phương Hành, bàn tay to nhẹ nhàng ở trên bả vai Phương Hành vỗ vỗ, nói:

- Tu hành chi đạo chính là như thế, nếu như ngươi không làm được chuyện mạnh hơn người khác, ít nhất nên học làm sao mới có thể sống sót mới được!

Một câu nói này, nhất thời để cho Phương Hành đang điên cuồng ngẩn ra, trầm mặc lại.

Trong đầu, hắn nhớ lại cảnh tượng đám thổ phỉ Quỷ Yên cốc ra tay đánh cướp, đám thương nhân kia đau khổ cầu khẩn.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới cảnh tượng Tiếu Kiếm Minh một ưng một kiếm, tiến vào Quỷ Yên cốc...

Đúng vậy, đều rất giống nhau, mạnh đoạt yếu, chẳng những có thể cướp lấy hết thảy tài vật, thậm chí ngay cả mạng cũng có thể lấy đi!

Chính mình bước vào tu hành, chẳng qua là đổi một chỗ khác mà thôi, tuy nhiên đạo lý cũng vẫn giống nhau.

Thậm chí nói, tu hành giới, đạo lý càng thêm lõa lồ!

Quỷ Yên cốc đạo phỉ cướp bóc, còn vâng chịu đạo lý lấy tiền không lấy mạng, bởi vì bọn họ cũng là phàm nhân, biết mạng của mọi người đều giống nhau, nhưng trong tu hành giới, kẻ mạnh giết chết người yếu đơn giản giống như bóp chết một con kiến, bởi vì tu hành giới nắm giữ lực lượng cường đại, người cường đại chỉ coi mạng của mình là mạng, căn bản là sẽ không đem mạng của người yếu coi là mạng...

Đạo lý này mặc dù vẫn hiểu được, nhưng thời điểm thực sự cảm nhận được, vẫn vô cùng khó có thể tiếp nhận.

Hoặc là nói, hắn tiếp nhận không phải là đạo lý này, mà là vốn dĩ cho rằng mình đã học được bản lĩnh, nhưng chợt phát hiện chính mình thật ra còn nhỏ yếu như thế...

Thiết Như Cuồng nhìn bộ dáng ảm nhiên của hắn, trong bụng cũng có chút không đành lòng, thở dài nói:

- Ngươi cũng không cần quá thương tâm. Thật ra chuyện cũng không tồi tệ đến như vậy, nếu ngươi thật sự thích nha đầu này, tương lai lại đi đoạt lại là được, cho dù nha đầu này sẽ trở thành làm thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ kế nhiệm, đó cũng là chuyện một trăm năm sau, ở trong một trăm năm này, nàng sẽ được Phù Diêu Cung bồi dưỡng như người được đề cử làm Thần Nữ, băng thanh ngọc khiết, không để cho bất kỳ nam tử nhích tới gần, cho nên ngươi còn có cơ hội rất lớn...

- Một trăm năm?

Phương Hành giật mình, hơi nghiêng đầu, hướng Thiết Như Cuồng đặt câu hỏi.

Thiết Như Cuồng gật đầu, nói:

- Không sai, ngàn năm một cuộc Dao Trì yến, Dao Trì yến, cũng chính là thời khắc Phù Diêu Cung Thần Nữ hiện thân, cũng chỉ có trong ngày này, Phù Diêu Cung đệ tử không thể trở thành Thần Nữ mới có thể trở thành thị thiếp cho Đại Tư Đồ, mà hôm nay, cự ly lần Dao Trì yến tiếp theo, còn có một trăm năm thời gian, đây cũng chính là cơ hội để ngươi phát triển...

Vừa nói đến đây, Thiết Như Cuồng cũng không nói nữa.

Hắn nói lời này, tự nhiên chẳng qua là an ủi.

Phù Diêu Cung là bực nào tồn tại?

Dao Trì hội là bực nào quy cách?

Ngàn năm một cuộc Dao Trì yến, có tư cách tham dự đều là Nguyên Anh tu vi, mà trong một trăm năm, tiểu quỷ này dù kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, có thể tu thành Kim Đan cũng đã rất nghịch thiên, làm sao có khả năng trở thành Nguyên Anh?

Huống chi, chính mình hôm nay xúi giục, chính để cho hắn đi Dao Trì yến đoạt lại nha hoàn!

Chẳng qua là, tiểu quỷ bình thời cười hì hì tức giận mắng cũng không biến sắc đột nhiên trở nên tức giận như thế, điều này làm cho trong lòng hắn mơ hồ có chút lo lắng, sợ Phương Hành nhất thời nổi điên, rước lấy họa sát thân, vì vậy dùng lời nói này để trấn an hắn, bất luận như thế nào, tiểu quỷ này nếu đã lập chí trong một trăm năm tham dự Dao Trì yến, ít nhất trước mắt sẽ không nổi điên nữa rồi, có lẽ có thể tiếp tục mà sống.

- Một trăm năm!

Phương Hành nghe, trầm mặc thật lâu, lặp lại một lần mấy chữ này.

Hắn cúi đầu, âm thầm cắn răng, một lát sau, mới nhẹ giọng nói:

- Ngươi buông ta ra!

Thiết Như Cuồng thấy hắn yên tĩnh lại, gật đầu, giải trừ toàn bộ trói buộc.

- Lão đầu, ngươi nói rất đúng, cuộc đời này chính là như vậy, có dao găm giết người, không có dao găm sẽ bị làm thịt, thật ra ta từ nhỏ đã hiểu được!

Phương Hành cũng không xông ra, mà rất bình tĩnh nói.

- Chẳng qua là, ta vĩnh viễn cũng không học được nhẫn nhục chịu đựng, vậy đành phải trở nên mạnh nhất!

Ánh mắt của hắn hiện lên một tia hung ác, từ trên lưng Kim Ô đứng lên, nhìn phương hướng Phù Diêu Cung rời đi, hung hăng nói:

- Chỉ có thể ta đoạt người khác, tuyệt không để cho người khác đoạt ta, nếu Phù Diêu Cung đoạt đi nha hoàn của ta, ta thề tương lai chắc chắn đánh tới tận cửa, hủy đi cái cung rách nát này, tất cả thứ tốt toàn bộ cướp đi, đoạt không được thì đập nát toàn bộ, đập không xong thì tất cả đều thiêu hủy...

Phát xong lời thề, mới nhớ ra chính mình đã quên Tiểu Man, bổ sung:

- Thuận tiện đem Tiểu Man đón về!

Thiết Như Cuồng có chút im lặng, trong lòng nghĩ:

- Không ngờ tiểu vương bát đản này vẫn nghĩ tới giật đồ a...

Bất quá nghe lời thề này, liền biết mình vừa rồi lo lắng cũng là dư thừa, tiểu quỷ này vốn chính là người cực kỳ lanh lợi, mặc dù nhất thời có lẽ sẽ bị lửa giận công tâm mà liều mạng, nhưng bình tĩnh lại, đạo lý nghĩ đến so với mình cũng hiểu được, cười khổ một tiếng, hỏi:

- Tiếu thị được thế, ngày sau sợ rằng ngươi không thể tiếp tục lưu lại Thanh Vân Tông, có tính toán gì không?

Thiết Như Cuồng tuy là ngay thẳng, nhìn chuyện lại rất thông thấu, hôm nay Tiếu thị được thế, Thanh Vân Tông sợ là không ở được nữa, ngay cả hắn cũng có tính toán rời Thanh Vân Tông, mà đồ đệ của chính hắn thì lại càng phải rời đi. Chính mình còn có thể về Thanh Vân Tông ở một thời gian ngắn, thu thập vài thứ, mà nếu tiểu quỷ này trở về, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ bị Tiếu thị nhằm vào.

- Ta? Đi về trước đã! Còn có một tràng luyện tập võ nghệ không tỷ thí!

Phương Hành nói rất chân thành.

Thiết Như Cuồng nhíu mày, nói:

- Ngươi đến lúc này rồi, còn nghĩ một tràng luyện tập võ nghệ này ư?

Phương Hành gật đầu, nói:

- Nếu muốn mạnh nhất, dĩ nhiên muốn từ viên Trúc Cơ Đan này mà bắt đầu!

...

...

- Tông chủ, viên Trúc Cơ Đan này có thể ban cho Kiếm Minh đi?

Trên chủ phong Thanh Vân Tông, Tiếu Sơn Hà mặt mỉm cười, hướng Tông chủ Trần Huyền Hoa nói.

Nụ cười rất cung kính, nhưng trong đôi mắt cũng đã có một chút biến hóa xuất hiện.

Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương nói lời giữ lời, chỉ sợ cuối cùng không thành công phá quan, nhưng cũng bởi vì hắn mật báo có công, đem huyền quyết đáp ứng hắn cho hắn, hắn có huyền quyết nơi tay, tự giác có tư bản cùng Tông chủ chống lại.

Trần Huyền Hoa chân mày khẽ nhíu lại, nhất thời không nói gì.

Cũng ngay lúc này, Thanh Điểu trưởng lão bên cạnh mỉm cười mở miệng:

- Tiếu sư huynh, Thanh Điểu có một chuyện muốn nhờ, Trúc Cơ Đan này có thể trước hết để cho ta nghiên cứu mấy ngày hay không? Xong xuôi nhất định sẽ trả lại cho Kiếm Minh, còn có tạ lễ khác đưa lên!

Tiếu Sơn Hà hơi ngẩn ra, có chút do dự.

Đan sư dùng đan dược để nghiên cứu, thường thường cũng sẽ bóp thành phấn, cơ hồ là một tia một tia phân biệt, phân tích cấu tạo trong nội đan, thậm chí là thông qua đủ loại luyện pháp, đem đan dược phản phục tế luyện, tới suy tính viên thuốc này luyện chế hỏa hầu cùng thủ pháp, cũng vì vậy, một viên đan bị đan sư cầm đi nghiên cứu một chút, trên căn bản tương đương bánh bao thịt ném chó, cũng không về được nữa.

Trong lòng hắn tự nhiên không nghĩ cho mượn, chẳng qua là Thanh Điểu dù sao cũng nhận được Phù Diêu Cung huyền quyết, mặc dù không cách nào truyền cho người khác, nhưng làm cho Thanh Điểu trở thành một cái Kim Đan cao thủ vẫn là không thành vấn đề, nói cách khác, Thanh Điểu trên căn bản chính là nhân vật ngày sau Thanh Vân Tông duy nhất có thể cùng mình chống lại, đối với người như vậy, hắn còn có ý muốn mượn hơi một chút, vì vậy không trực tiếp cự tuyệt.

Thanh Điểu tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của hắn, mỉm cười nói:

- Tiếu sư huynh yên tâm, ta bảo đảm sẽ không đem viên thuốc này hủy diệt, chẳng qua nghiên cứu mấy ngày, nhiều nhất cạo một tầng đan phấn mà thôi, bảo đảm bảy ngày sau, trả lại ngươi một viên Trúc Cơ Đan đầy đủ... Mặt khác, vì để cho Kiếm Minh Trúc Cơ thuận lợi, ta còn có mười hai viên cửu chuyển sinh linh đan trân quý đã lâu, thưởng hắn sao!

Tiếu Sơn Hà nghe vậy, ánh mắt sáng lên, hắn biết Thanh Điểu trưởng lão có mười hai viên cửu chuyển sinh linh đan, chính là nàng nhiều năm tích lũy, bảo tồn xuống vô số kỳ đan linh dược, giá trị rất cao, chỉ dưới bình thường Trúc Cơ Đan, quả thực chính là đan dược tốt nhất Linh Động cảnh tu sĩ có thể phục dụng, không nghĩ tới nàng thế lại lấy ra, đây cũng là vui mừng ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đây, liền nở nụ cười, nói:

- Thanh Điểu sư muội đã nhờ, vi huynh tự nhiên sẽ không cự tuyệt!

Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện, Tông chủ Trần Huyền Hoa sắc mặt cũng đã trở nên vô cùng khó coi, hắn lúc này còn chưa đáp ứng đem Trúc Cơ Đan ban cho Tiếu Kiếm Minh, hai người này đã thương thảo có cho mượn hay không, lại đem hắn đưa ở chỗ nào?

Chẳng qua là, hắn hôm nay cũng thực không có ý định cùng Tiếu Sơn Hà cứng đối cứng, thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, nhưng chợt thấy nơi xa phía chân trời, một đóa tường vân mau lướt đến, trên mây chính là Thiết Như Cuồng thầy trò cộng thêm con đại Kim Ô, tường vân còn không có tới gần, Phương Hành thanh âm xa xa truyền đến:

- Tiếu Kiếm Minh, Thanh Vân Tông khôi thủ còn chưa quyết ra, ngươi có dám cùng tiểu gia đánh một trận hay không?

Trước ngọc cơ điện, Tiếu thị chú cháu và Thanh Điểu trưởng lão, thậm chí là Tông chủ Trần Huyền Hoa, sắc mặt đều biến đổi.

Phù Diêu Cung khách quý cũng đã đi rồi, Tiếu thị chú cháu được thế, quật khởi sắp tới, tiểu quỷ này lại vẫn muốn mở miệng khiêu chiến?

Tiểu quỷ này thật không sợ đắc tội Tiếu thị thúc cháu quá ác sao?

Hay là, hắn tự nghĩ sớm muộn gì cũng không may mắn, muốn cố ý đến trên lôi đài muốn chết?

- Hừ, ta còn lo lắng tiểu quỷ này chạy trốn, lại không nghĩ rằng hắn chủ động đưa lên cửa...

Tiếu Sơn Hà mặt mày lạnh lẽo, lạnh giọng cười nói, trong ngôn ngữ đã không hề che giấu sát cơ.

Lúc trước hắn còn có chút cố kỵ Trần Huyền Hoa, không dám để lộ tâm tư của mình, hôm nay lại là không kiêng sợ.

Cũng vào lúc này, bên cạnh chợt một người xông về phía trước, cầu khẩn nói:

- Thúc thúc, cầu ngươi cho ta cơ hội này, để cho ta đích thân chém hắn!

Người nói chuyện lại là Tiếu Kiếm Minh, đầy mặt cầu khẩn.

Tiếu Sơn Hà hơi ngẩn ra, phát hiện cháu mình đối với chuyện đích thân chém tên tiểu quỷ này đã thành khúc mắc, hơn nữa chính mình nếu muốn đích thân xuất thủ đối phó tiểu quỷ này mà nói, Tông chủ Trần Huyền Hoa không nhất định sẽ không xuất thủ ngăn trở, têb thiết đầu kia khẳng định cũng sẽ không đáp ứng, mà chính mình hôm nay mặc dù được thế, dù sao còn không phải Kim Đan chân chánh, không phải là thời điểm tốt để vạch mặt.

Nghĩ đến nơi này, bất đắc dĩ gật đầu, nói:

- Vậy ngươi đi đi, đúng rồi, tận lực lưu hắn một mạng!

Tiếu Kiếm Minh biết thúc thúc còn muốn ép hỏi bí mật trên người Phương Hành, liền gật đầu nói:

- Chất nhi sẽ cẩn thận!

Cũng vào lúc này, Phương Hành đã đến phụ cận tiểu thiên nham, từ trên lưng Kim Ô đáp xuống, thấp giọng hướng Kim Ô nói thứ gì, liền thấy Kim Ô ánh mắt tỏa sáng bay đi, mà Phương Hành không chờ nó, trực tiếp tự mình đi vào tiểu thiên nham, ôm hai cánh tay trước ngực, khí phách hiên ngang đứng ở giữa sân, hét lớn:

- Tiếu Kiếm Minh, mau tới nhận cái chết, tiểu gia không chờ được nữa!

Tiếu Kiếm Minh khống chế thiết ưng bay đến trên tiểu thiên đài, mắt nhìn xuống Phương Hành, cười lạnh nói:

- Ngươi thật vội chịu chết như vậy ư?

Phương Hành cười nói:

- Đúng vậy, da ta còn ngứa, xuống gãi cho tiểu gia sao?

- Ha ha...

Tiếu Kiếm Minh nở nụ cười, lạnh giọng nói:

- Ta nhất định sẽ làm cho ngươi hưởng thụ!

Vừa nói ngự ưng phi vào tiểu thiên đài, hắn lúc này, có thể nói là lòng tin tràn đầy, thậm chí thật cho là Phương Hành tới chịu chết, bởi vì hắn phát hiện Phương Hành ngay cả Kim Ô cũng không mang, có thể thấy được hắn cũng tự biết hẳn phải chết, liền để Kim Ô rời đi, tự mình một người đi chết, mặc dù Phương Hành không có tọa kỵ, Tiếu Kiếm Minh vẫn tính toán mang theo thiết ưng.

Dù sao hắn còn nhớ rõ thúc phụ đã nói, hết thảy cẩn thận là hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận