Lược Thiên Ký

Chương 1135: Phù Đồ trận đến.




1Thật ra Thần Tử Dạ tộc cũng không dám mặc kệ Phương Hành chết sống, vì dù Phương Hành sai đến đâu, cũng là Thần Đình Tiểu Thánh Quân, hơn nữa ở trong đội sứ giả, hắn là người cầm đầu, có chức trách bảo hộ những người khác.

Xác thực như Phương Hành nói, nếu Phương Hành bị giết, Thần Chủ trách tội xuống, hắn làm thủ lĩnh nhất định khó thoát trọng phạt.

Chỉ bất quá hắn lại không muốn để quỷ kế của Phương Hành toại nguyện, càng không muốn bỏ ra cái giá quá lớn đi liều mạng với Bạch Cốt Thánh Quân, mà để Phương Hành ngư ông đắc lợi, cho nên hắn lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất, chính là trước để cho Phương Hành tự mình chống đỡ, sau đó âm thầm gọi Hồng Hoang lão Long Vương đến giải quyết phiền toái này...

Đây là một cách thức đi thông, lại không mất ổn trọng, chỉ tiếc hắn đụng phải Phương Hành.

Một lời không hợp liền chạy!

- Con mẹ nó Dạ Miêu Hổ Tử, con mẹ nó Bạch Cốt Thánh Quân, sớm muộn gì cũng chơi chết các ngươi...

Một bên lớn tiếng mắng, một bên phóng về phía Bách Đoạn Sơn, lúc này không chỉ Bạch Cốt Thánh Quân, ngay cả Thần Tử Dạ tộc cũng mắng.

- Ha ha, tiểu nhi, bản tọa ngược lại muốn xem xem ai còn có thể cứu ngươi!

Bạch Cốt Thánh Quân điều khiển ma vân, trùng trùng điệp điệp đuổi theo Phương Hành.

Hai người một đuổi một chạy đi xa, các Tiểu Thánh khác hai mặt nhìn nhau, thần sắc cực kỳ cổ quái, rất nhanh Thần Tử Dạ tộc phát hiện phương hướng bọn họ đi là Bách Đoạn Sơn, trong lòng run lên, vội vàng đuổi theo.

Đám người Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, Hung Đạo… cũng gấp theo sau, ngay cả Hoa Mật Nhi và Phụ Sơn Tử vừa rồi bị hung uy của Bạch Cốt Thánh Quân hù sợ, xa xa đi vòng trở về, thấy cảnh này không khỏi ngẩn ra một chút, sau đó vội vã chạy tới.

Bọn họ vốn đang lo lắng các Tiểu Thánh trúng kế, quần đấu với Bạch Cốt Thánh Quân, bây giờ nhìn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đến cùng là Thần Tử Dạ tộc, không chỉ thực lực cao thâm, tâm tư còn kín đáo, không có trúng kế của ma đầu kia, quả thật vạn hạnh!

- Bạch Cốt Thánh Quân, ngươi chính là vương bát đản, Phương đại gia ta ngủ qua vợ của ngươi sao, sao ngươi cứ truy ta như vậy?

Phương Hành ở phía trước oán hận mắng, hình như có chút hối hận, lại càng khiến cho Bạch Cốt Thánh Quân kết luận hắn đã cùng đường mạt lộ, càng hung ác điên cuồng đuổi theo, cốt mâu không ngừng đâm tới...

Phương Hành bị người một đường truy sát, ở trên khí thế càng thấp, trong mồm mắng càng lợi hại, thao thao bất tuyệt, gia tốc trốn tới phía tây Ma Uyên, mà đến lúc này, chỗ đặc dị của Tiểu Thế Giới cũng hiện ra, trong Ma Uyên pháp tắc không trọn vẹn, chỗ càng sâu càng khó ngự mây, nhưng ở trong Tiểu Thế Giới, lại có thể tự do xuyên qua Ma Uyên, không bị bất luận cái gì trói buộc, tốc độ của Phương Hành cơ hồ không bị ảnh hưởng, Bạch Cốt Thánh Quân tu vi thâm hậu, đồng dạng nhận ảnh hưởng không lớn.

Nhưng đám người Thần Tử Dạ tộc, lại dần dần bị quấy rầy, có chút không đuổi kịp.

Thần Tử Dạ tộc phát hiện không đúng, mày nhíu chặt, sau đó dứt khoát lắc mình biến hoá, bóng đêm chung quanh đều lao về phía hắn, thình lình hiện ra bản tướng, chính là một loại thú màu đen to lớn, răng nhọn móng sắc, sau lưng mọc lên đôi cánh thịt, da có lông cứng lưa thưa, bộ dáng tương tự con dơi, ở trên không trung mãnh liệt vỗ cánh, tốc độ không ngừng tăng lên, khó khăn lắm mới theo kịp, những người khác thì hoàn toàn bị bỏ lại đằng sau.

Nhanh như điện chớp truy đến hơn nửa đêm, phía trước ẩn ẩn hiện ra từng mảnh sơn phong, ở trong bóng đêm giống như răng nanh.

Bách Đoạn Sơn rốt cục gần ngay trước mắt!

- Nơi này là lãnh địa Viêm Ma Tộc, người đến là ai, nhanh chóng ngừng bước!

Lúc vọt vào Bách Đoạn Sơn ba trăm dặm, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng hét lớn, sau đó ánh lửa loá mắt, mặt đất băng liệt, nham tương chảy ngược, xuất hiện gần trăm sinh linh hình người, toàn thân do nham tương tạo thành, cùng nhau nhảy tới giữa không trung, phản chiếu xung quanh sáng rực, sinh linh Thần tộc cầm đầu cao chừng ba mươi trượng, tay cầm đại chùy, trên người thiêu đốt liệt hỏa để người kinh hãi, mắt thấy một cốt lâu lao đến, không khỏi há to miệng, phun ra một mảnh dung nham...

- Bạch Cốt Thánh Quân, tổ tông ngươi... con mẹ nó!

Phương Hành đang mắng hưng phấn, hình như không nghĩ tới một màn bất thình lình, bị hù đến kinh hô, tốc độ chậm lại.

- Ha ha, nhìn ngươi chạy đi đâu?

Bạch Cốt Thánh Quân cũng hung ác mắng lên, thân hình đột nhiên lao đến, bàn tay giống như nửa bầu trời, hung hăng nhấn về phía cốt lâu, liên tục truy hơn nửa đêm, hắn cũng có chút phiền, quyết định thừa cơ hội này trực tiếp nắm cốt lâu, như vậy coi như nhất thời không tổn thương được Phương Hành, cũng có thể khống chế hành vi của hắn, sau đó từ từ sửa trị.

Ở dưới trong ngoài giáp công, Phương Hành hiển nhiên có chút cùng đường mạt lộ.

Bất quá lúc này, hắn đột nhiên cắn răng, sau đó rống lớn:

- Phù Đồ trận đến!

Oanh...

Một tiếng hô to, phảng phất như dẫn động khí cơ thiên địa biến hóa, chỉ thấy trên ngọn núi liên miên, đạo đạo ánh sáng màu trắng lúc ẩn lúc hiện, ở thời khắc này giống như vô số lưu huỳnh, có linh tính của mình, đầu tiên là một tia bạch quang bắn về phía Phương Hành, sau đó là hai tia, cuối cùng là một mảnh, dùng tốc độ cực nhanh, liên tiếp không ngừng bay về phía cốt lâu, cơ hồ là nháy mắt, một đại trận đã hiển hóa ở trên không cốt lâu...

Đại trận kia, từ điểm điểm bạch quang tạo thành, từ xa nhìn lại, giống như vô số con đom đóm hội tụ.

Đại Phật mặt không biểu tình, đón một chưởng của Bạch Cốt Thánh Quân đánh tới, chậm rãi đưa tay...

Bành!

Ma chưởng của Bạch Cốt Thánh Quân và phật thủ của Đại Phật va chạm, trong chốc lát gió chuyển mây vần, cả phiến hư không rung động, ở dưới phật khí và ma khí ảnh hưởng, vậy mà hóa thành một Thái Cực Đồ to lớn, sau khi quay chín vòng, đột nhiên nổ tung, những Viêm Ma tộc canh giữ ở trước Bách Đoạn Sơn đều bị lực lượng khổng lồ của Thái Cực Đồ quét đến thất linh bát lạc, ngã bay ra ngoài, nhìn một màn trước mắt mà lòng kinh hãi.

Người đến tột cùng là ai, lại có thể tự nhiên khống chế Phù Đồ đại trsận?

Phải biết đại trận này đã bị Viêm Ma nhất tộc bọn họ nghiên cứu rất lâu, cũng không làm gì được, thẳng đến ngày hôm trước, mới có con trai của Vĩnh Ám Thần Vương truyền tin, nói sẽ mang theo chìa khoá mở ra đại trận này tới, chuẩn bị hủy cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn...

Rống... Rống...

Trong nháy mắt, theo Phù Đồ đại trận bị Phương Hành kéo đi, trong Bách Đoạn Sơn, đột nhiên truyền ra tiếng quái hống, sau đó vô số bóng đen mạnh mẽ từ trong Bách Đoạn Sơn chạy ra, thình lình đều là quái thi, trên người mang theo sát khí nồng đậm, bọn hắn giống như bị nhốt đã lâu, lúc này rốt cục mất đi đại trận áp chế, vừa được tự do, lập tức liền lao ra, vọt về phía tất cả sinh linh mà mình có thể nhìn thấy, xé nát hết thảy, liều hết tất cả, không có một chút khiếp sợ.

Quái thi!

Trong Bách Đoạn Sơn, mọi người đều biết quái thi vô số, nhưng bị Phù Đồ đại trận trói buộc, bây giờ rốt cục đã thoát khốn.

Mà đứng mũi chịu sào, tự nhiên là những Viêm Ma trông coi Bách Đoạn Sơn.

Bộ tộc này vâng lệnh của Vĩnh Ám Thần Vương, trú đóng ở Bách Đoạn Sơn, thực lực có thể nói không yếu, nhất là tộc trưởng, đã đạt đến Tán Tiên hậu kỳ, tộc nhân bình thường cũng không thua Nguyên Anh, mạnh chút cũng đã tiếp cận Độ Kiếp, chỉ bất quá đám bọn hắn dưới tình huống không có chút phòng bị nào liền bị lực lượng của Bạch Cốt Thánh Quân và Phù Đồ đại trận trùng kích thất linh bát lạc, sau đó lại bị quái thi trong Bách Đoạn Sơn cuốn lấy, không biết có bao nhiêu tộc nhân còn chưa kịp phản ứng, đã bị quái thi xé nát, sát khí xâm nhập, bại như núi đổ.

Mà sinh linh Viêm Ma nhất tộc phản ứng lại, rất nhanh liền phản kích trở về, xé nát không ít quái thi...

- Không cần loạn, tử thủ Bách Đoạn Sơn!

Ngay lúc này, Thần Tử Dạ tộc Song Sinh rốt cục chạy tới, vừa nhìn thấy một màn này, lập tức gấp đến đỏ ngầu cả mắt.

Lúc đầu hắn tính toán đủ kiểu, là muốn dẫn Phương Hành tới đây, sau đó lợi dụng át chủ bài của Tiểu Tiên Giới, buộc Phương Hành mở ra Phù Đồ đại trận, hủy đi tài nguyên bên trong, chỉ lưu ba thành cho Tiểu Tiên Giới luyện tiên binh, thật không nghĩ đến sự tình phát triển hoàn toàn vượt xa hắn khống chế, ma đầu kia bị Bạch Cốt Thánh Quân truy sát, vậy mà hoảng hốt chạy bừa trốn tới nơi này, sau đó kéo ra Phù Đồ đại trận đến bảo vệ mình, lại thêm quái thi lao đến, bây giờ Bách Đoạn Sơn đã thành địa phương không thể thủ...

Hoàn toàn không có theo kế hoạch của mình phát triển, còn làm nó trăm sông đổ về một biển!

Thần Tử Dạ tộc rất nhanh liền ý thức được điểm này:

- Ma đầu kia thật chỉ là trong lúc vô tình làm như vậy sao?

- Hay là nói... Hắn đã sớm chuẩn bị!

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vội vã lao đến, lực lượng tuôn ra, xé rách tất cả quái thi tiếp cận mình, cả người như một con dơi to lớn, xa xa vọt về phía Bách Đoạn Sơn, muốn lấy lực lượng một người trông coi Bách Đoạn Sơn!

- Ôi, Song Sinh đại nhân, cẩn thận...

Lúc này, trong huyễn ảnh Đại Phật, tiếng cười to của Phương Hành vang lên, sau đó Phù Đồ đại trận hóa thành Đại Phật, thình lình huy chưởng vỗ về phía Thần Tử Dạ tộc, kéo lấy chân sau của hắn, áo cà sa phần phật tung bay, nhấn Thần Tử Dạ tộc xuống đất, cơ hồ cùng lúc đó, chưởng thứ hai của Bạch Cốt Thánh Quân đã đánh xuống, đánh vào sau lưng Đại Phật, nhất thời cả Phù Đồ đại trận không ngừng lắc lư, bất quá một giây sau, Đại Phật giương lên một cánh tay khác, một mực cầm lấy tay của Bạch Cốt Thánh Quân!

Một màn này nhìn giống như Phương Hành rất hảo tâm, lợi dụng Phù Đồ đại trận đón đỡ một kích của Bạch Cốt Thánh Quân, bảo vệ Song Sinh, nhưng tình huống trên thực tế, lại là hết thảy kế hoạch của Song Sinh đều bị hắn đảo loạn, hắn không có hứng thú gia nhập trận đại chiến này, chỉ muốn giữ vững cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, để tránh xảy ra hỗn loạn gì, Bạch Cốt Thánh Quân đối với mình cũng không có hứng thú, một chưởng kia nhìn như nguy hiểm, nhưng không có chút quan hệ gì với mình, nhưng Phương Hành lại mượn lực lượng của Phù Đồ đại trận, ngạnh sanh giật hắn trở về, nhất thời trói buộc lại.

- Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?

Thần Tử Dạ tộc không lo lắng mình sẽ bị thương gì, dù sao một thân thực lực mạnh mẽ ở chỗ này, dù Phù Đồ đại trận cũng khốn không được hắn, chỉ cần một chút thời gian, liền có thể phá trận đi ra, nhưng trong lòng của hắn lại bay lên vô số điểm đáng ngờ, làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao Nhân tộc bại hoại này lại làm như thế, hắn lưu mình lại, hắn cũng không được tự do, Viêm Ma nhất tộc thủ hộ Bách Đoạn Sơn lại bị quái thi cuốn lấy, tạo thành một cục diện bế tắc ngắn ngủi, ai cũng không thoát thân được...

Mà đối mặt với Thần Tử Dạ tộc Song Sinh rống to, Phương Hành lại nhếch miệng cười nói:

- Ngươi đoán xem?



Bạn cần đăng nhập để bình luận