Lược Thiên Ký

Chương 1432: Đế Tử trở về




- Thanh Huyền lão cẩu?

Chợt nghe xưng hô này, phần lớn người không hiểu là có ý gì, qua nửa ngày, mới bỗng nhiên nghĩ đến, Thanh Huyền lão cẩu... Há không phải là chỉ Thanh Huyền Vực Chủ sao?

Phát hiện này tựa như quả bom nổ tung ở trong lòng bọn họ, có loại cảm giác choáng váng khó hình dung... lúc này đang ở Thanh Huyền Thiên Giới, vị kia là Đại La Kim Tiên, lão tướng dưới trướng Xích Đế đại nhân, thống ngự cả Thanh Huyền Thiên Giới, tồn tại chí cao trong suy nghĩ của các sinh linh ở Thanh Huyền Thiên Giới, mà hôm nay, ở trong Thượng Huyền Thành, có người ở trước mặt chúng tiên, gọi hắn là “lão cẩu?

- Ngươi... Ngươi... lớn mật, dám bất kính với Vực Chủ, tội đáng chết vạn lần!

Có người nghe xong xưng hô này, quả thực tức đến tay chân run rẩy, cắn răng vọt ra, như hận không thể lập tức nện chết Phương Hành, bộ dạng trung tâm quả thực làm cho người lã chã rơi lệ, chỉ có điều chạy một nửa, lại phát hiện chung quanh phần lớn người đều giữ trầm mặc, chỉ có mấy người bọn hắn lao ra, trông rất xấu hổ, hơn nữa cảm thấy được không khí chung quanh quỷ dị, nên đều vội vàng ngừng lại, nhìn trái nhìn phải, không dám xông lên, còn lặng lẽ lui trở về...

Lúc này lão giả đầu đội tử quan, bàn tay dừng ở giữ không trung, chậm chạp không dám rơi xuống, sắc mặt như gặp quỷ...

Mà hai vị Thượng Tiên không có ra tay kia, thì cũng trợn mắt há hốc mồm, như nghĩ tới sự tình gì làm cho người hoảng sợ...

Ngay cả bọn hắn cũng không có ý kiến, những người khác có tư cách gì xen mồm?

Lúc này trong đám người, có một ít là người thông minh, rõ ràng cảm thấy khí cơ trên người Phương Hành biến hóa, hơn nữa ba vị Thượng Tiên kia biểu lộ cổ quái, để cho bọn hắn đoán được cái gì, cực kỳ thông minh ngậm miệng, không nói một lời, chỉ yên lặng quan sát biến hóa, càng có một ít lão tu sĩ kiến thức rộng rãi, lúc này đang nghiêng đầu đánh giá Phương Hành, phát giác được thanh niên kia ở sau khi rút đao, khí chất cả người rõ ràng thay đổi, thậm chí bộ dáng cũng thay đổi...

Ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, nhưng mấy cơ bắp biến hóa, liền khiến cho hắn xem ra giống như một người khác rồi!

Một người hoàn toàn bất đồng trước đó...

Khí tức vẫn hung hãn, nhưng ngoài hung hãn, lại nhiều thêm vài phần cuồng ngạo, không ai bì nổi!

Nếu muốn hình dung, kia chính là từ một cường đạo, biến thành hoàn khố?

Loại biến hóa quỷ dị lại tươi sáng rõ nét này, khiến cho phần lớn người chung quanh có một loại cảm giác giống như nằm mơ!

Người hơi chút thông minh, đều theo khí chất của hắn biến hóa đoán được cái gì, chăm chú ngậm miệng lại...

- Thanh Huyền lão cẩu ở nơi nào, còn không mau cút ra cho ta...

- Hay là ta đến, hắn không dám hiện thân gặp mặt?

Lúc này, tán tu khí cơ đại biến kia, vẫn cầm đao chỉ bốn phía, hung hãn hét lớn.

Mở miệng một tiếng “Thanh Huyền lão cẩu”, quả thực làm cho lòng người không ngừng run rẩy, nhưng hết lần này tới lần khác không người nào dám quát hắn...

Ba vị Thượng Tiên biểu hiện, ngay cả người ngu cũng ý thức được có vấn đề!

- Vực Chủ... Vực Chủ hắn...

Không biết qua bao lâu, lão giả đầu đội tử kim quan mở miệng, chỉ là thanh âm có chút run rẩy, lộ ra cực kỳ mất tự nhiên:

- Vực Chủ ở ba ngày trước tiến về Đại Xích Thiên...

- A?

Phương Hành quay người lại, liếc mắt nhìn hắn:

- Lão cẩu kia không ở trong Thượng Huyền Thành?

Lão giả đầu đội tử kim quan ở thời điểm hắn nhìn qua, khí thế không hiểu giảm thêm vài phần, cúi đầu nói:

- Không ở trong thành...

- Ha ha ha ha...

Phương Hành cười rộ lên, phảng phất như roi quật lấy trái tim của chúng tiên.

Trong nội tâm hắn là thật đang cười, tin tức này để cho hắn nhẹ nhàng thở ra: Lo lắng vô ích, nguyên lai chính chủ không ở nhà!

Vốn không muốn đối mặt cao nhân như Thanh Huyền Vực Chủ, lo lắng bị nhìn thấu, bây giờ nghe nói hắn không ở nhà, trong nội tâm buông lỏng, trên mặt thong dong, biểu lộ cũng càng tự nhiên, đáy mắt bắt đầu lấp lóe hàn ý, từ từ thu đao, một tay dắt nữ hài mù lòa, chậm rãi đi về lên giữa không trung, thân hình hắn khẽ động, như có khí thế vô hình tản ra, khiến cho chúng tiên vốn chăm chú vây quanh hắn cảm thấy rung động, nhao nhao nhượng ra một con đường!

- Lão cẩu kia đã không ở nhà...

Phương Hành chậm rãi bay lên giữa không trung, cách lão giả đầu đội tử kim quan càng lúc càng gần, sau đó lấy Thiên Man Bá Đao ra, hoành ở trước ngực, như muốn để cho lão giả đầu đội tử kim quan kia nhìn rõ ràng:

- ... Vậy ngươi nhận thức chuôi đao này không?

- Ta... Ta... Tiểu Tiên... nhận biết!

Vẻ mặt lão giả đầu đội tử kim quan vốn lạnh lùng, lúc này trên mặt không khống chế được xuất hiện vẻ sợ hãi, thời điểm Phương Hành lộ ra thanh đao, trái tim hắn liền vô ý thức run rẩy, trán có mồ hôi chảy ra, sau đó thật sự đánh giá chuôi đao, càng xem càng kinh hãi, trong thanh âm có vài phần run rẩy, không dám lại tự xưng “ta” !

Mà nghe hắn thừa nhận, khí thế của Phương Hành càng lạnh thấu xương.

Gắt gao nhìn lão giả đầu đội tử kim quan, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt tựa hồ muốn toát ra lửa!

- Đã nhận biết đao này, vậy ngươi biết ta không?

Nghe hắn hỏi, lão giả đầu đội tử kim quan càng sợ hãi, ống tay áo không ngừng rung động.

- Tiểu Tiên...

Hắn há hốc mồm, nhưng lại nói không lưu loát, thần sắc do dự bất định, chuôi này đao hắn đương nhiên nhận biết, bởi vì lúc rèn chuôi đao này, hắn đã từng được điều qua trợ thủ, mà nhận ra chuôi đao này, sao có thể nhận không ra chủ nhân?

Lúc này hắn càng nhìn người trước mắt, càng cảm thấy đối phương giống Ma Vương ngàn năm trước, chỉ là trong nội tâm nghĩ không thông, ma đầu kia, ngàn năm trước không phải đã chết rồi sao? Không phải ngàn năm trước hắn được chôn ở trong Long giới sao? Thế nhưng hôm nay, lại nghênh ngang trở về, cầm đao tới hỏi mình có biết hắn hay không?

Trong nội tâm có vô số nghi vấn, nhưng lúc này hắn lại do dự, không dám hỏi ra!

- Trả lời ta!

Thời điểm lão giả đầu đội tử kim quan run rẩy do dự, Phương Hành như đã hoàn toàn không kiên nhẫn, đột nhiên trừng mắt, hung hăng lấn thân tới, đối mặt tốc độ của hắn, lão giả đầu đội tử kim quan có 100 loại phương pháp tránh đi, nhưng một cử động cũng không dám, trơ mắt nhìn hắn tới gần thân thể mình, giơ tay lên tát một cái!

Ba.

Lão giả đầu đội tử kim quan đường đường là Thái Ất Thượng Tiên, lại bị đánh bay ra ngoài!

Nếu như hắn không muốn bị Phương Hành tát, thì hoàn toàn có thể tránh khỏi, nếu hắn không muốn ngã bay ra ngoài, vậy Phương Hành dùng hết toàn lực cũng không thể để cho hắn di động mảy may, nhưng lúc này, hắn lại như khúc gỗ bị tát bay ra ngoài rồi...

Mà người ở chung quanh, cũng bị một màn này dọa sợ ngây người, trái tim hung hăng co rút!

Chúng tiên vốn muốn ở trước mặt ba vị Thượng Tiên đoạt công, sau khi thấy được một màn đại bất kính kia, mỗi người đều cảm giác hình tượng của Phương Hành cao lớn lên, phảng phất như từ một con mèo nhỏ lang thang, đột nhiên biến thành mãnh hổ trong núi...

Mà cũng theo một tát này tát ra, hai vị Thái Ất Thượng Tiên khác rốt cục không dám hoài nghi, cơ hồ đồng thời từ trên mây nhảy xuống, cung kính hành lễ:

- Thanh Huyền tọa hạ Thái Ất trưởng lão bái kiến Đế Lưu đại nhân...

...

...

Oanh! Oanh! Oanh!

Chúng tiên ở thời khắc này yên tĩnh im ắng, nhưng lại như có thiên lôi ầm ầm nổ tung...

Nhìn một màn kia nửa ngày, tất cả vẫn sợ ngây người, quả thực không biết nên dùng biểu lộ gì đến đối mặt!

- Đế Lưu... Đế Lưu là ai?

Có chút phản ứng chậm, kém kiến thức rõ ràng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng...

Càng nhiều người thì như bị nước đá giội từ đầu đến chân!

- Cái này... tán tu này lại là ma đầu kia?

- Hắn... Hắn làm sao trở lại?

- Không phải ngàn năm trước hắn đã vẫn lạc sao?

Có loại cảm giác giống như mơ ác mộng dâng lên!

Càng không biết có bao nhiêu người, đáy mắt tuôn ra vẻ tuyệt vọng...

Đương nhiên, cũng có một ít Tiên Nhân sinh lòng nghi hoặc:

- Tán Tiên này lại là Đế Lưu đại nhân? Không nói ma đầu kia đã vẫn lạc ngàn năm, chỉ là tu vi cũng không giống a, trong truyền thuyết Đế Lưu đã đặt chân Thái Ất cảnh...

Đương nhiên, mặc dù có nghi hoặc, nhưng không người dám hỏi ra...

Thái Ất Tam lão của Thượng Huyền Thành không có khả năng nhìn lầm, vô luận tu vi như thế nào, kia cũng là Đế Lưu!

- Ha ha ha ha, mặc dù không phải bổn ý của ta, nhưng giống như cũng rất thoải mái a...

Mà vào lúc này, vẻ mặt Phương Hành lãnh khốc, không mang theo vẻ tươi cười, trong nội tâm lại tạc mở nồi, nhìn hai Thái Ất Chân Tiên quỳ ở trước người, một chút hình tượng cao nhân cũng không có, lại nhìn lão giả đầu đội tử kim quan bị mình tát bay ra ngoài, nhưng ngay cả mặt cũng không dám che, đứng lên chuyện thứ nhất là quỳ xuống không ngừng dập đầu, nhìn chúng tiên xa xa thỉnh thoảng có người kịp phản ứng, sau đó từng mảnh từng mảnh quỳ rạp xuống đất, ngay cả mặt của mình cũng không dám liếc mắt nhìn...

Cuối cùng có một loại cảm giác hả giận bay lên!

Sau đó hắn còn không chịu bỏ qua, ánh mắt lạnh lùng quét ra ngoài, rất nhanh từ trong đám người quỳ xuống, tìm ra mấy thân ảnh mình quen thuộc, sau đó trên mặt cười lạnh, nắm tay nữ hài mù lòa đi tới, vừa đi vừa nói...

- Có người nói đây là huyết mạch Tiên Vương, ta không bảo hộ được nàng?

- Có người nói ta đánh đầu lão cẩu này, là dĩ hạ phạm thượng?

- Có người muốn thẩm vấn ta, hỏi ra lai lịch của ta?

Hỏi xong mấy câu đó, hắn ngừng lại, cứ như vậy đứng ở giữa không trung, dáng tươi cười tàn nhẫn khốc liệt.

- Đến đến, hiện tại ta ở chỗ này, ai đến hỏi đi?





Bạn cần đăng nhập để bình luận