Lược Thiên Ký

Chương 1190: Trời sinh chiến tu Lữ Phụng Tiên.




Mặc dù bởi vì Cổ Hạc biểu hiện ở sau khi Phương Hành luyện thành Bách Chiến Hồn Binh, rất để Thần Tử Dạ tộc bất mãn, nhưng thực lực của hắn lại cực kỳ kinh khủng.

Thần Tử Dạ tộc bất mãn với hắn, chỉ là vì phát hiện tâm chí của hắn không kiên, đến cùng vẫn không cách nào so sánh với quái thai Viên gia. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thế gian lại có mấy người có thể so sánh với quái thai Viên gia?

Tối thiểu nhất vào lúc này, Cổ Hạc nhảy ra vực sâu, Hỗn Độn Cổ Giản một kích xé trời, trực tiếp quấy ra một loại biến cố kinh thiên động địa, người người biến sắc.

- Xí!

Bên Nam Chiêm Bộ Châu nhất mạch, Lệ Anh nhổ nước miếng, muốn xông lên.

Hàn Anh càng không nói một lời, tay cầm đoản thương, có chút rục rịch.

Nhưng Lệ Hồng Y lại kịp thời trừng hai người bọn họ, quát khẽ nói:

- Không muốn sống nữa hả?

Hai người đều nhìn nàng, Lệ Hồng Y nói:

- Hai người các ngươi thần công chưa đại thành, cần thời gian để tích lũy uẩn nhưỡng, lần này đại chiến, là dùng thủ trận làm chủ, cổ tộc đệ nhất nhân kia... Tự nhiên sẽ có người tới đối phó!

- Ân? Dám đi đánh sư huynh của ta?

Vào lúc này, Thần Tú vốn đang chờ Cổ Hạc xông mình giết tới, kết quả lại bị Phương Hành nói một câu dẫn qua, nhìn sau gáy của đối phương, cũng có chút tim đập thình thịch, nhịn không được đưa tay vào trong tay áo, có loại cảm giác kích động, nhưng đột nhiên, một ánh mắt đáng sợ nhìn về phía hắn, trong ánh mắt ẩn tàng hung hiểm và sát ý, thậm chí để Thần Tú cũng phải giật mình, sau đó thu hồi ý trêu tức, thần sắc trang nghiêm nhìn trở về...

Oanh! Oanh! Oanh!

Ánh mắt của hắn và Thần Tử Dạ tộc ở trên không trung va chạm.

Thật lâu, hai người ai cũng không động, người ngoài cũng không phát giác bọn họ giao phong.

- Ha ha, quả nhiên không hổ là Phật tử, truyền nhân của Tây Thiên giới, tiềm lực không thể đánh giá...

Cuối cùng Thần Tử Dạ tộc cười nhạt, khen một câu, sau đó dời ánh mắt đi.

- Người này thật lợi hại.

Thần Tú cũng nhíu mày, Thần Tử Dạ tộc kinh khủng, vậy mà vượt xa dự liệu của mình.

Bất quá bởi vì Thần Tử Dạ tộc kiềm chế, hắn cũng mất đi cơ hội xuất thủ với Cổ Hạc, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại xuống, lòng mang theo tâm sự nồng đậm, quay đầu nhìn về phía Cổ Hạc, bất quá vừa xem xét lại yên tâm, bởi vì hắn thấy Cổ Hạc bị người ngăn lại.

- Ai dám ngăn cản ta, giết không tha!

Ầm ầm...

Cổ Hạc cưỡi tiên hạc vắt ngang hư không, kỳ thế vô song, ngay cả hư không xung quanh cũng bị thân hình hắn xé rách thành từng mảnh từng mảnh, kinh khủng khó nói lên lời, trong các tu sĩ khống chế Bế Môn Trận, cao thủ cũng không ít, nhưng người có tư cách chống cự hắn lại không nhiều, đã tự nghĩ không phải là đối thủ của hắn, thì quyết không đi gây thêm phiền, ánh mắt có chút lo lắng nhìn nhìn, không biết là ai đến ngăn cản hắn...

- Ta đến cản ngươi, giết ta thử một chút?

Ở dưới hung phong của Cổ Hạc, chung quanh không ít tu sĩ, nhưng xác thực không người dám gánh anh phong, bất quá thời điểm hắn xông tới cách Phương Hành trăm trượng, bỗng nhiên trong bóng tối cách đó không xa, một thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó chính là một tiếng “ầm ầm” kinh thiên động địa, một con ngựa cao to, toàn thân huyết hồng, chỉ có khung xương, lại không một chút huyết nhục, trong khung xương đang phun ra ngọn lửa màu đen hừng hực, u sát đáng sợ, khó mà diễn tả bằng ngôn từ, xu thế vọt tới cực mạnh!

Bành, cốt mã trực tiếp đụng về phía tiên hạc.

Cổ Hạc vốn một lòng khóa chặt Phương Hành, nơi nào nghĩ đến sẽ có cảnh này, buồn bực rống một tiếng, tiên hạc bị đụng đến lông vũ bay loạn, đạo đạo Hỗn Độn Khí tán dật ra, cả người bị đâm đến bay ngược ra ngoài, sau trăm trượng thân hình mới đứng vững, tiên hạc sinh động như thật, tản ra từng tiếng gào thét bi phẫn, biểu lộ trên mặt hắn càng tức giận khó tả!

- Người đến là ai?

Hắn phẫn nộ rống to, hai mắt như đuốc, xuyên qua hư không trực tiếp nhìn về phía trước.

- Thiên Nguyên Nhân tộc, Lữ Phụng Tiên!

Người đến đụng bay Cổ Hạc, ghìm thế xông của cốt mã, ngừng ở giữa không trung, mặt không thay đổi mở miệng.

- Tiểu Vũ Thần...

- Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên cũng tới...

Nghe người đến tự giới thiệu, đừng nói các Thần Đình Tiểu Thánh, ngay cả đệ tử Phụng Thiên Minh cũng chấn kinh, ánh mắt ngưng trọng nhìn lại, chỉ thấy người đến thân hình cao lớn, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đầu đội tử kim quan, người khoác liên hoàn khải, phía sau cắm tám cốt kỳ, không phải Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên thì là ai?

Nói đến người này, trong lòng các tu sĩ đều rất cổ quái!

Kẻ này lúc ở Thần Châu thanh danh không hiển hách, bị người che đậy vầng sáng, chỉ coi hắn là một Thần Tử thế gia bình thường ở Nam Vực, về sau ngay cả Lữ gia cũng ở dưới Thần Tử Viên gia áp bách, đuổi hắn ra khỏi gia môn, xem như một chuyện cười lớn, về sau hắn ở Dao Trì Tiên Hội xuất thủ, liên tiếp đánh bại rất nhiều người, xem như có chút thanh danh, nhưng vẫn không vào pháp nhãn của cao nhân.

Thẳng đến trận chiến ở Hội Kê Sơn, hắn và Phương Hành, Thiếu Tư Đồ liên thủ, trấn sát Thiểm Điện Tử, mới bắt đầu được người chú ý, dù sao đối với Thiên Nguyên Đại Lục lúc đó mà nói, người có tư cách liên thủ với Phương Hành và Thiếu Tư Đồ cũng không nhiều, hơn nữa hai người này trái không chọc phải không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn Lữ Phụng Tiên liên thủ, từ trình độ nào đó đã là công nhận lớn nhất với hắn, muốn không bị người chú ý cũng khó.

Càng khiến người ta khiếp sợ còn ở phía sau, đầu tiên là sau khi Thần tộc phủ xuống, trắng trợn sát lục, người người chạy trốn, duy chỉ có người này, vượt khó tiến lên, xuất quỷ nhập thần, săn giết sinh linh Thần tộc ma luyện võ đạo, lấy được tên tuổi Thiên Nguyên Thất Hung thứ hai, ngay cả bài danh của Phù Diêu Cung Nhiếp Thiên Hồng cũng ở sau hắn, vào lúc này, các tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục muốn không chú ý đến hắn cũng khó, không biết bao nhiêu đạo thống, thậm chí là cấm địa, đều sai người đi tìm hắn, hi vọng lôi kéo hắn tới, bồi dưỡng bảo hộ.

Nhưng người này lại rất cao ngạo, chỉ nói thiên hạ từng vứt bỏ mình, bây giờ không muốn lại quy thiên hạ, tình nguyện một người liên chiến đến chết, vậy mà cự tuyệt tất cả đạo thống mời, làm những người có thiện ý kia tức không nhẹ, đương nhiên, còn không đợi bọn họ làm ra cử động gì, Lữ Phụng Tiên đã đưa tới một vị Thần Vương chú ý, truy sát hắn mười vạn dặm, trời mới biết hắn ở trong đoạn thời gian đó đã trải qua cái gì, vậy mà ở dưới Thần Vương truy sát sống sót, thành công trốn vào Tịnh Thổ...

Vốn cho là rằng đến Tịnh Thổ, sẽ tìm một đạo thống an thân?

Nhưng hắn lại không vậy, mà lẻ loi một mình vào Thần Ma chiến trường, ở bên trong ma luyện võ đạo của mình...

Về sau lần thứ nhất hắn công nhiên lộ diện, là thời điểm Phương Hành khiêu chiến Tịnh Thổ!

Bất quá kết quả trận chiến kia không để người ta hài lòng, lần thứ nhất lộ diện, bình thủ, lần thứ hai lại biến mất...

Cao ngạo! Cường đại! Không làm người khác ưa thích...

Đây chính là ấn tượng của tất cả sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục đối với Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên!

Phụng Thiên Minh cũng không thành công lôi kéo Tiểu Vũ Thần, hắn luôn độc lai độc vãng, không cùng người giao tiếp, bởi vậy ở thời điểm then chốt này, hắn lại hiện thân, quả thực để cho người ta kinh hãi, nhất là nhìn thấy hắn một lời không hợp, liền trực tiếp ra tay với Cổ Hạc, thì càng làm cho người ta chấn kinh, thì chấn kinh cho hắn sẽ vào lúc này chủ động hiện thân giúp đỡ, khiếp sợ sự can đảm của hắn, Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên là cao thủ thanh danh to lớn, nhưng thật là đối thủ của Cổ Hạc sao?

Dù sao Tiểu Vũ Thần mạnh hơn, cũng chỉ là Nguyên Anh tiểu bối, còn Cổ Hạc lại là Độ Kiếp cảnh!

- Chẳng lẽ Tiểu Vũ Thần lại bắt đầu thói quen tìm chết của mình?

Không biết bao nhiêu người, trong lòng đều sinh ra một suy nghĩ cực kỳ cổ quái, không biết nên khóc hay nên cười.

- Chỉ là Nguyên Anh, cũng dám vô lễ ở trước mặt ta?

Lúc này Cổ Hạc càng phẫn uất không chịu nổi, nghĩ thầm Phật Chủ Thần Tú đánh mình còn đỡ, dù sao đó là nhân vật thần bí nhất Thiên Nguyên Đại Lục, truyền nhân của Tây Thiên giới, tân lãnh tụ của Phật môn.

Ma đầu Phương Hành có thể ở dưới tay mình kiên trì lâu như vậy cũng được, dù sao hắn luyện thành Ma Binh, vừa lúc khắc chế Hỗn Độn Cổ Giản, hơn nữa hắn dù sao cũng là Tiên Anh Độ Kiếp tầng ba.

Thế nhưng Tiểu Vũ Thần rõ ràng chỉ là Nguyên Anh cảnh, từ đâu tới lá gan khiêu chiến mình?

- Tiểu nhi, nhận lấy cái chết!

Cổ Hạc phẫn nộ khó tả, vừa định thần, trực tiếp đập xuống một giản.

Một tiếng ầm vang, Hỗn Độn Khí tràn ngập hư không, giống như thiên uy hung hăng đập về phía Lữ Phụng Tiên.

- Hắn... Hắn có thể làm được sao?

Hồ Tiên Cơ run giọng kêu lên, có chút lo lắng nhìn sang.

Giống như những tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục khác, nàng không cho rằng Nguyên Anh cảnh Lữ Phụng Tiên là đối thủ của Cổ Hạc!

Dù sao giữa hai người này, kém một đại cảnh giới!

Thiên kiêu Nguyên Anh cảnh, ở trong mắt tu sĩ Độ Kiếp chỉ là sâu kiến, đây là một sự thật không thể bàn cãi!

- Yên tâm đi, hắn nhất định có thể đi!

Phương Hành nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rất bình tĩnh trả lời một câu.

Thần sắc của Hồ Tiên Cơ kinh ngạc nhìn về phía Phương Hành, có chút không hiểu lòng tin của hắn từ đâu mà đến, Phương Hành nở nụ cười trả lời:

- Giống như lúc trước ngươi vô luận như thế nào cũng chướng mắt ta, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần đều ăn thiệt thòi ở trong tay ta, tên này cũng thế, vô luận là lúc nào nhìn hắn cũng không bằng đối thủ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều có thể thắng...

Nói đến chỗ này, hắn trầm mặc một chút, cũng không biết nhớ tới cái gì, bộ dáng hớn hở dương dương tự đắc, cười hì hì quay người nhìn Hồ Tiên Cơ:

- Người lợi hại như vậy cũng phục ta, ngươi nói ta có lợi hại hay không?

- Hắn chỉ phục ngươi sao?

Hồ Tiên Cơ giống như nghe được một bí mật khó lường, đáy mắt lóe lên tinh quang, có chút ý động.

Phương Hành hơi do dự, có chút không xác định nói:

- Trước khi hắn đợi được cơ hội giết chết ta... hẳn là phục a?





Bạn cần đăng nhập để bình luận