Lược Thiên Ký

Chương 1665: Trở về Đại Xích Thiên




Đám người Tử Huyền Tiên Soái có cảm giác khi sức lực còn chưa có tích đủ lại mất đi mục tiêu!

Bất luận là trong lòng hắn hay là Đế Uyển Tiên tử đều đã nắm chắc, thân phận của Đế Lưu kia hơn phân nửa chính là giả, chỉ là thiếu một chút chứng cứ quan trọng mà thôi. Đương nhiên, hai người đều có tâm tư riêng. Tử Huyền Tiên Soái là phát hiện nếu Đế Tử này là giả, vậy mình tất nhiên sẽ bởi vậy gánh vác một trách nhiệm lớn, một tội danh ngồi nhìn Đế Tử bị ám sát là trốn không thoát, bởi vậy hắn đang tìm kiếm chứng cớ, đồng thời cũng chưa chắc không phải đang suy nghĩ trăm phương ngàn kế giải quyết nỗi lo về sau của mình. Mà Đế Uyển thì càng đơn giản hơn, vị Tiên tử này hiển nhiên ý thức được cục diện bây giờ Đại Xích Thiên đã không có Đế Tử, bởi vậy muốn trở thành Đế nữ chân chính sau Đế Thích!

Đương nhiên, cũng chính bởi vì những mưu tính âm thầm này khiến cho hắn cùng nàng đều không có lập tức đối đầu với Phương Hành

Ngược lại, dù trong lòng đã nhận định đây là một vị Đế Tử giả, cũng duy trì ngoài mặt bình thản...

Bọn họ đang mưu tính, cũng đang tìm kiếm thời cơ thích hợp mới lại lộ ra đao kiếm!

Đương nhiên, lúc bọn họ lộ ra đao kiếm, vị Đế Tử giả này tất nhiên cũng đừng hòng sống thêmg được nữa?

Bất luận vị Đế Tử giả này làm thế nào, làm cái gì, bọn họ đều nắm chắc sẽ áp chế ngược, bày ra thiên la địa võng...

... Chỉ là bọn họ đều tính sai, bởi vì vị Đế Tử giả này lại lựa chọn một con đường mà bọn họ cho rằng khó nhất!

Hắn lại muốn quay Đại Xích Thiên!

- Trở về là muốn chết sao?

Lộc tẩunghe được Phương Hành phái người đưa thư cho Tử Huyền Tiên Soái lại là yêu cầu này thi lập tức bị dọa tới dựng lông!

- Có vấn đề gì chứ? Không phải ngươi cũng đã suy đoán ra bọn họ khẳng định đang nghĩ cách tìm ra sơ hở của ta sao?

Phương Hành với bộ dạng tự tin, rất là thong dong, chậm rãi nói:

- Mà suy nghĩ của hai người chúng ta giống nhau, đó chính là trong lòng bọn họ đã nghi ngờ, nhất định có thể nắm chặt manh mối, dù sao ta cũng không nghĩ tới mình có thể giả mạo kín kẽ được...

- Ít đi hung hăng càn quấy, cho dù trong lòng bọn họ có nghi ngờ, ngươi cũng không cần phải đi chịu chết chứ?

Lộc tẩuđơn giản khóc không ra nước mắt:

- Bây giờ ở nơi này còn có một chút hi vọng sống, nếu thật sự muốn chạy trốn, không chắc đã không trốn thoát được, nhưng nếu về tới Đại Xích Thiên, cao thủ nhiều như mây, tàng long ngọa hổ, đừng nói vị Tiên Đế đã đứng ở đỉnh cao của tiên nhân, xem như ba vị Tiên Tôn kia, cũng không phải dễ trêu chọc đâu. Đến lúc đó đừng nói lộ ra manh mối gì, ta hoài nghi thần thông đoạt xác này của ngươi căn bản không thể gạt được người ta, vừa nhìn ra khí tức thần hồn của ngươi không đúng, ngươi sẽ trở về thế nào, còn không phải tự mình đến trước mặt người ta đi tìm chết à?

- Cũng chính bởi vì đây là muốn chết, cho nên Tử Huyền Tiên Soái kia mới không dám cản ta!

Phương Hành híp mắt và cười hì hì nói:

- Bất luận là hắn hay đại tỷ ngốc Đế Uyển vẫn mỗi ngày giả si khoe mẽ lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta dùng chuyện đã qua tới thăm dò ta, hiện tại cũng chỉ là có nghi ngờ với ta thôi, cũng không có ai có chứng cứ chứng minh ta thật sự là giả mạo, mà với tính tình này của bọn họ, chỉ cần không lấy được chứng cứ gì thiết thực, vậy suy đoán cũng chỉ có thể là suy đoán, mà không cách nào kết luận được điều gì. Lại thêm ta đã ở ngay trước mặt các tiên hoài nghi Tử Huyền Tiên Soái ngấp nghé Hỗn Độn Tiên Viên trong tay của ta, lão hồ ly này lại không dám nhận lấy tiếng tạo phản để chặn đường ta, ta đã nói muốn về Đại Xích Thiên, hắn nhất định sẽ đáp ứng, dù sao, nếu như ta có thể đến Đại Xích Thiên, bắt ba vị Tiên Tôn cũng lừa gạt một người, hắn liền có lý do giải thích cho mình...

- Ta không tranh cãi với ngươi về điều này...

Lộc tẩuđầy bất lực, bất đắc dĩ xoa trán nói:

- Ta chỉ hỏi ngươi, sau khi trở về ngươi sẽ làm thế nào?

- Không sớm thì muộn, cuộc chất vấn này sẽ tới với ta, không thông qua một kiểm tra cuối cùng thì không làm được Đế Tử chân chính...

Phương Hành nở nụ cười lạnh:

- Vậy lại đưa tất cả chất vấn nay tới cùng một chỗ, một lần giải quyết hết đi!

- Một lần giải quyết hết à?

Lộc tẩuphẫn nộ, đột nhiên vỗ bàn ngọc và nghiêm nghị nói:

- Lần này ngươi đừng có lại nói với ta cái gì mà từ từ suy nghĩ biện pháp nữa. Nếu như ngươi có chủ ý thì tranh thủ thời gian nói với ta, bằng không ta xem như lập tức bóp chết mình, cũng không đi theo ngươi tới Đại Xích Thiên...

Nhìn bộ dáng lão già này phẫn nộ, Phương Hành liền biết hắn khẳng định bị thủ đoạn của mình ở đại điện Huyền Thiết dọa sợ rồi.

Trong lòng hắn cũng thật sự bất đắc dĩ, đành phải gọi qua lão đến, lặng lẽ ghé sát lỗ tai nói vài câu.

Lộc tẩunhất thời nghe xong liền trợn tròn mắt:

- Cái này... Cái này cũng được à?

Phương Hành cười tới híp cả mắt, vỗ vào vai của Lộc tẩunói:

- Lão Hươu à, ta đã nói với ngươi là có biện pháp rồi mà!

...

...

- Đế Tử vội vã chạy về Đại Xích Thiên, bản soái hiểu tâm tình của ngươi đã lập được đại công nên muốn sớm trở về báo cáo ba vị Tiên Tôn, mặt khác sau khi Đế Tử chạy ra khỏi mộ Thái Hư Tiên Vương còn chưa về Đại Xích Thiên, liền lo lắng cho thế cục ở chiến trường ngoại vực này, trực tiếp tới tham chiến, lòng nhiệt tình quả thật đáng kính, bây giờ đại cục của chiến trường đã được quyết định, Đế Tử cũng nên sớm trở về, miễn cho Tiên Đế lo lắng...

Chỉ cần không đến mười hai canh giờ, Tử Huyền Tiên Soái đã đáp ứng chuyện Phương Hành về Đại Xích Thiên.

Mà ở trước đại trận truyền tống kia lại theo thường lệ muốn nói vài lời đường hoàng. Tử Huyền Tiên Soái này cũng là người thận trọng, không hề đề cập tới lòng nghi ngờ vân... vân, giống như đã xác định Phương Hành thành Đế Lưu điện hạ. Chỉ có điều sau khi nói xong những lời kia lại im lặng một lát mới nói tiếp:

- Chỉ có điều, chắc hẳn Đế Tử cũng hiểu rõ, đại trận truyền tống này xây dựng không dễ, vận chuyển một lần còn cần tốn lượng lớn tài nguyên nên bình thường đều là dùng để truyền đi một vài tin tức quân tình khẩn cấp. Đế Tử muốn trở về gấp thì bản soái tất nhiên không tiếc trả giá lớn cũng phải đưa Đế Tử trở về, chỉ tiếc là bên người Đế Tử có ba trăm thuộc hạ lại không thể nào cùng truyền về...

Lời nói này làm cho Lộc tẩubên người Phương Hành có chút nhíu mày, trong lòng như có bóng tối che phủ.

Ngược lại thần sắc Phương Hành không thay đổi, thản nhiên nói:

- Vậy có thể truyền tống được bao nhiêu người?

Tử Huyền Tiên Soái hơi do dự, nói:

- Đại trận nhiều nhất chỉ có thể truyền tống về đi về được năm người, đây là phải tiêu hao bảy phần tài nguyên tích trữ trong quân bây giờ. Nói cách khác, trước khi khải hoàn về triều cũng chỉ có thể mở ra đại trận truyền tống lần này, mà lần này lại có hai người khác cũng muốn đi theo Đế Tử về Đại Xích Thiên, như vậy Đế Tử tối đa cũng chỉ có thể dẫn theo hai người đi cùng...

- Hai người?

Nói đến đây, ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được phải nhíu mày.

Ở sau lưng của hắn, Hươu Tẩu, Văn tiên sinh cùng các loại đạo chúng của Tiệt đạo cùng bàn tán ầm ĩ, còn tưởng rằng có thể cùng trở về một lúc!

Chỉ có điều nghĩ lại cũng đúng, mở ra loại đại trận truyền tống này một lần thật sự là tiêu hao quá nhiều tài nguyên, nhất là ở dưới khoảng cách xa như Đa Bảo Tiên Hà cùng Đại Xích Thiên, mỗi một lần mở ra sẽ tiêu hao số lượng tiên tinh rất lớn, càng là người có tu vi cao thâm truyền tống thì càng tiêu hao nhiều tiên tinh, đây là luật định trong thiên địa căn bản là không có cách nào thay đổi, cũng chính là tình hình đặc biệt của Phương Hành bây giờ. Ngoài mặt hắn là Đế Tử, trên người lại mang trọng bảo, Tử Huyền Tiên Soái âm thầm sợ hắn chạy mất nên chỉ cầu thỏa đáng, bằng không hắn căn bản cũng không khả năng như mượn được đại trận truyền tống về Đại Xích Thiên, cho dù là Đế Tử cũng phải thành thật đi đường!

Mà ở dưới điều kiện này thật sự rất ít khi nghe nói có người sẽ mượn đại trận truyền tống vượt qua đoạn đường xa xôi như vậy!

Mà thấy sắc mặt Phương Hành nghiêm lại, Tử Huyền Tiên Soái cũng cười khẽ một tiếng, nói:

- Đế Tử không cần phải lo lắng, nếu là vượt qua tinh vực chạy tới Đại Xích Thiên thì tất nhiên phải phái trọng binh bảo vệ Đế Tử. Chỉ có điều đã mượn đại trận truyền tống có thể trực tiếp trở lại Đại Xích Thiên, ngược lại không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, về phần thuộc hạ của Đế Tử thì cứ để bọn họ theo tiên quân Đại Xích Thiên ta cùng vượt qua Tinh Hải là đủ rồi...

Đã nói tới mức như vậy, Phương Hành tất nhiên cũng không tiện lại nói gì nữa, chỉ cười và gật đầu một cái, quay người nhìn sang đám thuộc hạ sau lưng mình, trong lòng nghiêm trọng nhưng vẫn cười nói:

- Đã như vậy thì không cần dẫn theo ai cả, một mình ta trở về thôi!

- Sao?

Các tu sĩ nghe vậy đều khẽ giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn Phương Hành, dường như chấn động cũng như không hiểu.

Phương Hành nhướn mày, nói:

- Không được à?

Tử Huyền Tiên Soái cười khổ nói:

- Đế Tử thật sự không dẫn theo một tùy tùng nào sao?

Phương Hành trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Không phải là đồ của nhà ngươi nên ngươi đương nhiên không đau lòng, đối với bản Đế Tử những thứ này đều là của Đại Xích Thiên chúng ta, mỗi lần truyền tống một người thì tài nguyên tiêu hao đã lợi hại như vậy thì tiết kiệm chút nào hay chút đó...

Một câu nói kia lại làm cho Tử Huyền Tiên Soái cũng nghẹn không nói được câu nào, chỉ có thể khẽ cười một tiếng và gật đầu.

Trong lòng hắn cũng không để ý tới chuyện này, Phương Hành nói bớt hai người, hắn cũng sẽ không thật sự giảm được mấy phần tài nguyên...

Thật ra trong lòng Phương Hành cũng rất bất đắc dĩ, đại trận truyền tống này đúng là không tầm thường, sợ là không tiện lừa dối qua cửa, nói có thể chịu được ba người, vậy cũng chỉ có thể chịu được ba người, cho dù trốn ở bên trong tiểu thế giới cũng không thể buông tha. Mà bây giờ, ở bên trong tiểu thế giới Khô Lâu Đầu Cốt của hắn còn giam giữ hai người, cũng đã chiếm hai chỗ rồ. Nếu thêm mấy người nữa, không chừng truyền tống thất bại, mọi người cùng nhau chết ở trong hư vô. Còn một điểm nữa chính là Lộc tẩucùng Văn tiên sinh ở lại đây, cũng có thể thay hắn trông coi ba trăm đạo đồ, miễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Về phần ở bên trong thức giới, theo suy tính của Phương Hành hẳn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đối với tiểu thế giới, thức giới ban đầu chính là một thế giới đơn độc, cho nên trên lý thuyết mà nói, coi như Phương Hành hoàn toàn thu ba trăm đạo đồ vào thức giới, cũng có thể một lần mang đi. Chỉ có điều làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt...

- Như vậy hai người đi cùng ta trở về đâu?

Phương Hành quay đầu, cười khanh khách liếc nhìn quanh một vòng.

- Đế Lưu ca ca, có lẽ ta đã lâu không có trở lại Đại Xích Thiên, vừa vặn cùng ca ca về thăm các trưởng bối!

Đế Uyển cười khanh khách đi ra với vẻ kiều diễm vô song, dù nhìn thế nào cũng có một cảm giác khiến cho người ta không yên lòng.

- Bản tướng cũng hộ tống Đế Tử trở lại!

Mà sau lưng Tử Huyền Tiên Soái lại có một người tiên tướng mặc ô giáp, không nhìn thấy rõ gương mặt đã đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ.

Phương Hành nhìn hai người bọn họ một chút, cười nói:

- Cũng tốt, vậy thì đi thôi!

Nói xong, hắn là người đầu tiên bước ra tinh không, đi tới một bia trận khổng lồ lơ lửng giữa hư không.

Hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Tử Huyền Tiên Soái cũng chỉ hờ hững nhìn hắn, ánh mắt tiếp xúc thì khẽ cười một tiếng, đầy thâm ý!

- Đế Tử về trời, lên đường bình an!

Phương Hành nghe vậy thì nhịn không được thầm mắng:

- Phi! Con mẹ nó đây là lời tiễn biệt gì chứ, thật xúi quẩy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận