Lược Thiên Ký

Chương 1040: Đại lễ của Bạch Đế thành (canh bốn)


Phù Diêu cung có địa vị phi thường, cái tên Đại Tư Đồ cũng quả thật là tồn tại như đế vương của rất nhiều người trong giới tu hành, mà bội kiếm của hắn tự nhiên cũng chứa nhiều ý nghĩa tượng trưng, không nhất thiết kiếm này có thần uy mạnh đến cỡ nào, mấu chốt chính là nó có ý nghĩa phi phàm đại biểu cho địa vị chính thống, mà ở trong mắt những người khác, loại ý nghĩa tượng trưng này thật đúng là lợi dụng truyền thuyết với quy cách này, vô cùng hữu ích, hiện giờ thần tộc đang vào lúc trấn áp Thiên Nguyên bạo loạn, thật đúng là cần một món đồ hàm xúc ý tứ tượng trưng như vậy, ở trên mức độ nào đó, có món đồ này, bọn họ thậm chí có thể lại giúp đỡ lên một Phù Diêu cung, thay bọn họ chưởng ngự Thiên Nguyên chư đạo.

- Nếu kiếm này là thật, vậy Lạc thần tộc đúng là sẽ có vài phần kính trọng bọn họ!

Trong lòngHồ Quân trưởng lão đã vô cùng ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành đã mang theo một chút kính sợ.

Khó trách liên minh hiến bảo này lại tự tin như vậy, bọn họ đúng là nhất định một bước lên trời...

Mà đám người Mạc Tâm tiên cô ở phía dưới lại có vẻ mặt ngưng trọng, lúc trước các nàng thương lượng với Phương Hành về bảo vật hiến ra cũng không bao gồm thanh kiếm này ở trong đó, dù sao kiếm này có ý nghĩa trọng đại đối với Phù Diêu cung, các nàng cũng không thể đáp ứng dâng ra...

Mà lúc này, Phương Hành lại chậm rãi thu hồi bội kiếm, đắc ý dương dương, không ai bì nổi.

- Ha ha, vị Hình đạo hữu này quả nhiên chuẩn bị đầy đủ, nào nào, lão phu mời ngươi một ly, chúc ngươi làm việc thuận lợi...

Hồ Quân trưởng lão nâng một ly rượu lên, đầy mặt tươi cười, ra hiệu từ xa.

- Ha ha, khách khí, đến lúc đó tất cả mọi người làm việc vì thần tộc, còn phải xin Thiên Nhất cung quan tâm nhiều hơn nữa mới được!

Phương Hành cười ha ha, cũng bưng ly rượu lên, giống như khiêu khích nhìn về bên chỗ Bạch Đế thành.

Hai món bảo bối, nhất là kiếm của Đại Tư Đồ vừa ra, Thiên Nhất cung đã bị khuất phục, trong lời nói thái độ đều nhận thấy tiền cảnh với địa vị của liên minh hiến bảo, hắn cũng muốn nhìn xem, vị thành chủ Bạch Đế thành thoạt nhìn dã tâm bừng bừng này sẽ có phản ứng gì.

- Chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, cùng với vài món đồ rách nát, liền muốn mượn nó may mắn lọt vào mắt của thần tộc đại nhân?

- Ha ha, trước kia là tồn tại giống như bùn nhão, bây giờ thiên hạ đại loạn cũng mơ tưởng một bước lên trời!

Ngoài dự đoán của mọi người, một đám đệ tử Bạch Đế thành lại không lộ ra bao nhiêu vẻ kinh ngạc, ngược lại hi hi ha ha, châm chọc khiêu khích, ý tứ coi thường lộ ra không thể nghi ngờ, liền ngay cả thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên cũng có vẻ mặt nhàn nhạt, giống như mấy món dị bảo mà Phương Hành lấy ra vốn không đáng nhắc tới, chỉ nâng ly rượu của mình chậm rãi nhấp, cũng lười liếc mắt nhìn xem.

- Ha ha, khẩu khí người Bạch Đế thành cũng không nhỏ, không biết lần này chuẩn bị dị bảo gì để dâng lên cho đại nhân thần tộc đây?

Hỏa Đầu Đà cũng không nhịn được, cười lạnh một tiếng, đáp lại một câu.

- Không sai, đến lúc đó chẳng phải Bạch Đế thành cũng đi Bạch Ngọc Kinh bái kiến Lạc thần tộc sao, cũng dâng lên đại lễ hả?

Vào thời điểm này, thiếu cung chủ Thiên Nhất cung, đại mập mạp Đạo Vô Phương cũng cười cười, thịt béo trên mặt cười đến mức núng nính, chỉ có ánh mắt lạnh như băng, thoạt nhìn cười đặc biệt vô ý, nhưng mà hắn che giấu cực kỳ tốt, người bình thường rất khó phát hiện ra thôi:

- Nếu các ngươi chướng mắt đại lễ của liên minh hiến bảo, vậy đại lễ các ngươi chuẩn bị không ngại lấy ra để mọi người thưởng thức một chút, cũng tiện trợ tửu hứng?

Người Bạch Đế thành sẽ mặc kệ lời Hỏa Đầu Đà nói, nhưng đại mập mạp Đạo Vô Phương tự mình mở miệng, bọn họ lại không thể giả bộ làm như tai điếc, Diệp Hồn Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang, mỉm cười nói:

- Thiếu cung chủ muốn xem, Diệp mỗ tự nhiên không thể ngăn cản, nhưng mà nói lời cảnh báo trước, Diệp mỗ lo lắng sau khi thiếu cung chủ nhìn rồi chẳng những không trợ tửu hứng được, ngược lại không uống nổi nữa!

- Hả?

Ánh mắt của Đạo Vô Phương liền ngưng lại, mỉm cười nói:

- Nói như vậy ta ngược lại càng cảm thấy hứng thú!

Liền ngay cả Phương Hành cũng nheo mắt lại, lẳng lặng chờ thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên lấy đại lễ của hắn ra.

- Ha ha, chủ nhân có lệnh, không thể thoái thác, Trĩ Tử, liền lấy đại lễ chúng ta chuẩn bị ra nhìn xem đi!

Diệp Hồn Thiên nhàn nhạt cười cười, phân phó xuống.

Một vị đệ tử hắc y ở bên người hắn lập tức đáp lời, đầu tiên ánh mắt hèn mọn mà khinh thường liếc nhìn về phía Phương Hành, sau đó mới chậm rãi lấy ra một túi trữ vật màu đen, đứng ở trong quảng trường, lại sai người lấy ra một chiếc bàn ngọc thật dài, đặt ở trước mặt, có vậy mới cất cao giọng nói:

- Trên tay ta là một món hậu lễ mà sư tôn chuẩn bị hiến cho những đại nhân của Lạc thần tộc, mời chư vị xem...

Lúc nói chuyện, thò tay vào trong túi trữ vật, lúc rút ra đã nhiều thêm một món đồ phồng phồng tròn tròn, mùi máu tươi tràn ngập, khiến đám đông giật nảy mình, kia đương nhiên là một cái đầu lâu, trên mặt còn dính vết máu loang lổ, nhìn ra được là một lão giả già nua, mắt như chuông đồng, miệng há to, vẻ giận dữ đầy mặt đọng lại trên mặt, thoạt nhìn trước khi chết còn đang tức giận thét lên...

- Người này tên là Mạnh Thương Long, tứ trưởng lão Mạnh gia Trung Vực, sau khi thần tộc hạ xuống, Mạnh gia bọn họ không giáng xuống, ngược lại mang theo một đám người trốn vào bên trong thâm sơn, cũng nhiều lần khai chiến với đạo thống hiệu trung thần tộc, giét không ít người, sau khi sư tôn của ta nghe nói xong, liền dẫn chúng ta lẻn vào trong thâm sơn, tìm ba ngày ba đêm mới tìm được bọn họ, chém giết sạch sẽ toàn bộ tộc nhân Mạnh gia, lấy thủ cấp của lão nhân này...

Đệ tử Bạch Đế thành tên Trĩ Tử kia nhàn nhạt giải thích, đặt đầu lâu này trên bàn ngọc, rồi sau đó lại thò tay vào trong túi trữ vật, lấy thêm một cái đầu lâu ra, là một vị nữ tử thoạt nhìn hơi xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, nhưng môi hồng như máu, vẻ tuyệt vọng ngưng trọng trên mặt, ánh mắt khô khốc đang ngơ ngác nhìn bầu trời, có vẻ tuyệt vọng với thê mỹ khó có thể nói.

- Nàng này tên Thường Nguyệt tiên cô, tu hành ở Tủy Nguyệt Động Thiên Đông Vực Thần Châu, sau khi thần tộc hạ xuống, công nhiên thề với thần tộc không chết không ngừng, cũng chém giết vài vị đạo hữu tiến đến khuyên bảo nàng nguyện trung thành với thần tộc, đúng lúc sư tôn của ta biết được, một thân một mình xông vào Thủy Nguyệt Động Thiên, ác chiến một phen sau đó chém giết toàn bộ một nhà đệ tử hai mươi mốt người, lại lấy thủ cấp của nàng ta, cảnh cáo các đạo thống Đông Vực...

Nói xong, hắn đặt đầu của Thường Nguyệt tiên tử lên trên bàn, lại thò tay vào trong lấy ra thủ cấp của một nam tử trung niên.

- Người này tên là Liễu Yếm Khung, chính là Đại Hồng vương triều...

Mỗi một lần thò tay đều sẽ lấy ra một cái đầu xếp lên, xếp thành một hàng đặt trên bàn ngọc, không bao lâu thế mà lại đặt thành một hàng thật dài, chừng hơn mười cái, những người này hoặc là suất lĩnh tộc nhân trốn vào trong núi sâu, trốn tránh thần tộc tróc nã, hoặc chỉ huy binh mã, thề cùng thần tộc không chết không ngừng, thậm chí có rất nhiều người đều thuộc vào trong danh sách phải giết của thần tộc, thân phận không giống nhau, tu vi khác nhau, danh khí cũng khác biệt, nhưng có một điểm giống nhau, đó là không chịu làm nô bộc của thần tộc, lúc này những đầu còn thừa lại đều xếp ở đây.

Đệ tử tên gọi “Trĩ tử” kia còn đang không nhanh không chậm nói ra lai lịch của từng cái đầu, thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên đã không nhanh không chậm nhấp rượu trong ly, nhưng các tu ở đây đã không ai lên tiếng, hoàn toàn tĩnh mịch, càng không ai dám đi chạm vào ly rượu với đồ ăn trước mắt, bọn họ không phải chưa từng thấy người chết, thậm chí mạng người trên tay mỗi một người đều không dừng lại ở đó, nhưng sau khi thấy được một loạt thủ cấp, vẫn là cả đám đều không nhịn được trong lòng cực kỳ buồn bực, có một cảm giác lành lạnh lông tóc dựng cả lên...

- Rầm rầm...

Đột nhiên thiếu cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương ngồi trên ghế chủ tiệc rượu nhấc thùng rượu lên, ừng ực rót vào mồm.

Hắn không ra miệng ngăn cản, nhưng âm thanh uống rượu quá lớn, lại khiến cho đệ tử Bạch Đế thành không nói được nữa.

Dĩ nhiên, mục đích bước đầu đã đạt được, đệ tử kia hơi khiêu khích mà liếc mắt nhìn đám người Phương Hành.

- Ha ha, chẳng qua chỉ giết vài người mà thôi, bổn tọa từ Đông Hải mà đến, cũng đã giết rất nhiều tu sĩ không chịu quy hàng thần tộc, chẳng qua, rất đáng tiếc, lại không nghĩ tới cắt đầu tới tranh công, không bằng người nào đó đầu cơ trục lợi như vậy...

Phương Hành cũng cười lạnh một tiếng, chậm rãi bưng ly rượu đặt lên bên môi, giọng nói rất không tốt.

- Ngươi...

Đám đệ tử Bạch Đế thành nghe được như vậy, đầy mặt tức giận, tập thể phẫn nộ nhìn Phương Hành.

Phương Hành lại tỏ vẻ điềm nhiên không có việc gì, cười nói với Đạo Vô Phương:

- Xem ra thành ý của Diệp thành chủ không lớn, còn che đậy, chỉ lấy mấy đầu người ra cho đủ số, trên đường tới ta đã nhìn thấy bọn họ còn áp giải một chiếc xe ngựa kích thước to lớn, vô cùng thần bí ngăn cách thần niệm người khác tra xét, nói vậy đây mới thật sự là hậu lễ chuẩn bị cho các đại nhân Lạc thần tộc đi, đã không nỡ để chúng ta nhìn xem!

- Ha ha, ha ha...

Đạo Vô Phương uống xong rượu, đôi mắt ti hí lọt trong đống thịt béo hơi đỏ, đầu tiên cười như không cười liếc nhìn Phương Hành, sau đó lại lạnh như băng nhìn sang phía thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên, cười lạnh nói:

- Diệp thành chủ... thật sự keo kiệt như vậy

Các đệ tử Bạch Đế thành khác nghe vậy đều nhìn sang phía Diệp Hồn Thiên, hàm ý dò hỏi rất rõ ràng.

Lúc này cũng không biết Diệp Hồn Thiên đang nghĩ cái gì, trầm mặc sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng cười, nói:

- Nếu thiếu cung chủ và Hình đạo hữu đều có hứng thú, vậy liền mang tới xem một chút đi, ha ha, phần đại lễ thứ hai ta đây chuẩn bị, còn tốt hơn phần thứ nhất nhiều...

- Tuân mệnh!

Mấy vị đệ tử Bạch Đế thành nghe vậy đều đầy mặt hưng phấn, liền ôm quyền đi ra phía ngoài, không bao lâu, mấy người chia ra khiêng một bên xe ngựa tới, bay lên quảng trường, đặt xe ngựa ở giữa tiệc rượu vẫn là đệ tử tên “Trĩ Tử” của Bạch Đế thành kia mở miệng, cười lạnh một tiếng với mọi người chung quanh, nói khẽ:

- Mời chư vị xem, đây là phần đại lễ thứ hai mà sư tôn ta chuẩn bị cho Lạc thần tộc!

Dứt lời, ở trong ánh mắt hiếu kỳ của các tu, hắn mở màn đen che phủ trên xe ngựa ra...

Một giây sau, mọi người đột nhiên trợn trắng mắt, có người đang uống rượu, ly rượu rơi xuống đất cũng không biết.

Bên trong xe ngựa, dưới miếng vải đen, nhốt chính là nữ tử!

Bảy tám vị nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp vô song, lại vẻ mặt héo hon, trên người không mảnh vải...

- Hắn... hắn đáng chết...

Không biết bao nhiêu nữ đệ tử Phù Diêu cung vào một khắc này đều hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi đồng thời lại rơi lệ đầy mặt.

Mà ánh mắt của Phương Hành cũng vào lúc này phai nhạt vô tận đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận