Lược Thiên Ký

Chương 1338: Long tộc kiêu ngạo, các ngươi không hiểu

Cánh cửa giữa hai Thanh Đăng ở cửa ải thứ ba này thực sự quá quỷ dị khiến người ta có phần trở tay không kịp.
Chư tu vốn tưởng rằng sẽ phải chết trong cửa thứ ba nhưng lại chợt phát hiện kỳ ngộ tới trước mặt. Cơ hội không tôn công sức có thể xuyên qua khu vực bia đá màu vàng, nhưng Phương Hành là người có hy vọng đi xuyên qua vùng này nhất lại đột nhiên bị Thanh Đăng kéo vào trong cánh cửa kia. Chuyện này làm chư tu phải đối mặt với một lựa chọn rất khó khăn. Rốt cuộc nên nắm bắt cơ hội này một đường đi về phía trước, hay là không tiếc tất cả tiến vào bên trong cánh cửa thanh sắc hoàn toàn không biết có tình huống như thế nào? Xem có cơ hội trợ giúp Phương Hành thoát hiểm cảnh hay không?
Người đầu Tiên quyết định lựa chọn chính là Thái Hư Bảo Bảo.
Từ phản ứng của nó thì cảnh ngộ mà Phương Hành gặp phải đương nhiên là vạn phần hung hiểm. Vì vậy nó không chút do dự chạy trốn, bán đứng sư phụ của hắn. Chỉ có điều sư phụ này hiển nhiên là khó đối phó, lại dùng lực túm nó vào theo...
Người thứ hai quyết định lựa chọn rõ ràng là người cầu đạo. Bọn họ coi Phương Hành như tôn giả, thời điểm mấu chố ý chí không do bản thân mình quyết định.
Còn người thứ ba đưa ra lựa chọn chính là Lộc Tẩu. Lão nhân này vốn cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, có duyên kết tình huynh đệ với Phương Hành, hơn nữa một đường cùng qua đây nhận rất nhiều ân huệ của hắn. Lúc này không cần bao nhiêu thời gian lựa chọn liền đi theo Phương hành tiến vào Thanh Đăng môn. Đại khái là bởi vì ông ấy nhận định một đạo lý chính là theo Phương Hành mới có thể đắc đạo.
Phía sau lại là Văn Tiên sinh cùng Hoan Hỉ Cáp Mô. Văn Tiên sinh dưới tình thế cấp bách mà quyết định theo bản năng. Ông ấy còn nhớ trước đây quyết định sai nên mới hỏng bét, theo Lam Tiên sinh và Long Mẫu, kết quả trên đường suýt nữa bị bẫy chết. Bởi vậy lần này hắn quyết định chọn Phương Hành. Cho dù lựa chọn này nhìn về ngoài phần thắng rất nhỏ cũng làm cho ông ấy có tâm tư đánh cuộc một lần...
Còn như Hoan Hỉ cáp mô, tên nhãi này cũng không có cách nào. Mọi thứ của nó đều là do Thái Hư Bảo Bảo cho. Không có Thái Hư Bảo Bảo cũng sẽ bị đánh lại nguyên hình, vì vậy nó giống như đám người luận đạo này, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp lựa chọn đuổi theo.
Cùng lúc đó, Ngao Liệt lại trở thành một người duy nhất còn chưa biết lựa chọn.
Y đặc biệt muốn xông qua cửa ải thứ ba, kế thừa di trạch của tiền bối thực hiện vinh quang của Long tộc, vì vậy nên cực kỳ kinh ngạc.
Sâu trong lòng y cũng có suy nghĩ muốn đi theo Phương Hành vào trong Thanh Đăng môn, nhưng lý trí lại phản đối suy nghĩ đó.
Nếu như Phương Hành phải tiến vào tuyệt cảnh, nếu mình vào đó chẳng phải sẽ bị liên lụy sao?
Nhưng nếu mình cũng cùng hắn bị táng thân trong đó thì tương lai của Long tộc phải làm sao?
Tỷ tỷ của mình sẽ do ai cứu đây?
Những suy nghĩ liên tiếp trong đầu này làm cả người y như nằm mộng, sau đó theo bản năng quay đầu lại.
Ở phía sau, Cửu Đầu Trùng cùng đám tạp huyết Long tử Long tôn của Thương Lan Hải đang khoan thai tới chậm.
Nét mặt của Cửu Đầu Trùng đã nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lóe sáng nhìn về Thanh Đăng môn ở phía trước, có vài phần hưng phấn. Còn đám tạp huyết Long tử Long tôn ở phía sau lão ta thì mỗi người đều kinh dị mở to hai mắt nhìn. Khi nhìn về phía Cửu Đầu Trùng vừa kính phục, vừa khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ, ở trong cánh cửa thứ ba này mà ông ta còn bày cạm bẫy lớn như vậy được.
- Là ngươi... là ngươi bày cạm bẫy!
Ngao Liệt nóng máu đột nhiên dâng trào sự tức giận từ đáy lòng lên thẳng não.
Đến lúc này cho dù ngu cũng biết tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Cửu Đầu Trùng.
Vị trí Thanh Đăng xuất hiện vốn lệch bên trái, cũng chính là nằm trên con đường mà Phương Hành lựa chọn. Còn Cửu Đầu Trùng ngay từ đầu đã không biến sắc chọn vị trí bên phải, hiển nhiên là chuẩn bị cho chuyện này. Hơn nữa lúc đầu ở khu vực bia đá màu trắng lão không hề chậm hơn một chút nào, nhưng khi gần tới khu vực bia đá màu vàng liền thoáng chậm tốc độ lại.
Tất cả chuyện này đều không hề để lại dấu vết, khiến người ta không nhìn ra chút manh mối nào.
Bởi vì không ai ngờ tới trong cửa ải mà Long tộc bày ra mà ông ta cũng có bản lĩnh để gian lận.
- Ha ha, quả nhiên ta đoán không lầm!
Cửu Đầu Trùng căn bản không để ý tới Ngao Liệt mà bình tĩnh nhìn thoáng qua cây cầu mà bia đá màu vàng tạo thành, đáy mắt lóe lên ánh khốc liệt lành lạnh lẩm bẩm:
- Trước sau ta đã bảy lần tới đây, chung quy bởi vì Tiên hồn kỳ lạ này xuất hiện mà không dám vào bên trong, không vào được khu vực màu tím, muốn lấy cách khác che giấu nhưng lại không thể giấu được dưới Thanh Đăng, phương pháp duy nhất chính là để cho một người có tư chất cao hơn ta tới hấp dẫn sự chú ý của Tiên hồn, hiện tại thử một lần quả nhiên tất cả đều như ta dự liệu...
-Từ đó sẽ có thể không chút trở ngại tiến vào khu bia đá màu tím...
- Từ đó cũng có thể thả tay thả chân liều mạng một lần rồi...
- Từ đó rốt cục đã có cơ hội xông tới bên kia Tiên lộ rồi...
Lão ta nhẹ nhàng nói, ánh mắt càng lúc càng sáng giống như trong cơ thể có bí pháp nào đó đang thiêu đốt, khí tức ngày càng tăng vọt. Cùng lúc đó, ông ta lại có vẻ già đi một chút, dường như khi sức mạnh của ông ta dâng lên thì có quan hệ trực tiếp tỉ lệ thuận với tuổi tác của ông ta.
- Ở trên Tiên lộ của Long tộc ta, ngươi còn dám dùng loại thủ đoạn này, ta muốn lấy mạng ngươi!
Ánh mắt của Ngao Liệt u mịch, lửa giận đằng đằng dâng lên, một thân kim quang tăng vọt muốn xông thẳng lên.
- Ngao Liệt, ngươi dừng tay!
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nữ vang vọng trên không trung, xen lẫn sự tức giận vô tận.
Cả người Ngao Liệt đều ngơ ngẩn, sau đó tập trung nhìn về phía Ngao Trinh phía sau lưng Cửu Đầu Trùng, trưởng công chúa Long tộc, tỷ tỷ của y.
Lúc đầu Long Nữ bị thần niệm của Cửu Đầu Trùng làm sợ hãi không thể nói gì, cũng không thể làm được hành động gì, nhưng sau khi Phương Hành bị Thanh Đăng dãn đi, ông ta cũng đã thả lỏng khống chế Phương Hành, để nàng có sức nói chuyện. Mà lúc này không ngờ nàng lại dồn hết tất cả khí lực trên người Ngao Liệt, cố toàn lực tức giận hét lớn:
- Không cần lo cho ta, đi, đi cứu hắn ra!
Một khi Ngao Liệt tức giận đoán chừng cũng chỉ có hai người có thể quát bảo y ngừng lại.
Một người chính là Phương Hành, dọc theo con đường này y thực sự đã bị Phương Hành đùa cợt không thể tức nổi.
Mà người thứ hai chính là đại tỷ, người duy nhất hiện giờ y muốn sống nương tựa vào nhau.
Tuy là bao năm không gặp nhưng Long Nữ hết sức hiểu rõ tính tình của người đệ đệ này. Khuôn mặt nàng tức giận nhưng lại cực kỳ kiên định, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nét do dự trên mặt Ngao Liệt, lớn tiếng quát:
-      Cho dù Như thế nào, đều phải cứu hắn ra...
- Nhưng mà đệ... tỷ...
Ngao Liệt không nhịn được mở miệng, vẻ mặt cực kỳ xoắn xuýt.
- Cho dù Long tộc bị đứt truyền thừa cũng không thể làm mất đạo nghĩa...
Long Nữ lớn tiếng quát:
- Đệ là Long Quân đời này, thử nghĩ xem vô số tiền bối của Long tộc ta đã có ai thua thiệt về mặt đạo nghĩa chưa?
Ngao Liệt nghe xong lời này thì cả người lại bối rối.
Y hiểu lời nói của Ngao Trinh, đây là tỷ tỷ đang dạy y.
Phương Hành tiến vào Thanh Đăng môn sinh tử chưa rõ, tuy Ngao Liệt có thể chọn tiếp tục đi về phía trước tới điểm cuối của Tiên lộ, cũng có thể chọn ở lại đây đại chiến với Cửu Đầu Trùng một trận, liều lĩnh. Nhưng cho dù là lựa chọn như thế nào hắn đều nợ đạo nghĩa, bởi vì cho dù chọn lựa như thế nào đều giống như bỏ qua việc nghĩ cách cứu viện Phương Hành, chỉ lo cho quyền lợi của Long tộc, không để ý tới sự sống chết của Phương Hành.
Dù sao, tình cảnh của Phương Hành tuy sẽ hung hiểm nhưng không nhất định sẽ chết!
Còn Long tộc ngoại trừ trời sinh dũng mãnh và cường đại ra, người đời biết tới nhiều nhất chính là ơn trạch trải rộng thiên hạ/
Thân làm kẻ địch của Long tộc rất đáng sợ, nhưng nếu là bằng hữu của Long tộc thì sẽ vô cùng vui vẻ!
Bởi vì Long tộc tu hành đại đạo Nhân tộc, ở một mức độ nào đó thậm chí còn để ý tới đạo nghĩa hơn cả Nhân tộc.
Có thể nói như vậy, mỗi thời Long Quân của Long tộc danh tiếng tốt xấu đều có cả, nhưng không có ai dám nói Long tộc không tuân thủ đạo nghĩa!

- Ta biết rồi đại tỷ, chờ một chút ta sẽ cùng tỷ phu cứu tỷ ra!
Ngao Liệt cũng không suy nghĩ quá lâu rồi gật mạnh đầu một cái, sau đó xoay người phóng về phía Thanh Đăng.
Đối mặt với cánh cửa chưa biết rõ tình huống, y lại không có một chút do dự nào.
...
...
Cửu Đầu Trùng, Long Mẫu, tạp huyết Long tử Long tôn của Thương Lan Hải lúc này đều ngẩn ra. Bọn họ nhìn lửa giận bị mạnh mẽ đè nén của Ngao Liệt, quay đầu phóng về phía cánh cửa Thanh Đăng, trên mặt họ thậm chí cực kỳ khó hiểu. Mà loại khó hiểu đó trong thời gian ngắn đã lên men, hóa thành khinh thường cùng chê cười. Ánh mắt nhìn về phía Long Nữ mang theo sự khinh bỉ sâu sắc.
- Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!
Sau một hồi lâu, Cửu Đầu Trùng mới từ từ mở miệng, mắng liền ba chữ ngu xuẩn!
Sau đó lão quay đầu nhìn về phía Long Nữ, trên khuôn mặt già nua lại tựa như toát lên chút lạnh lùng chế giễu:
- Ta vốn tưởng rằng có thể bất cứ lúc nào cũng bắt được con rồng nhỏ đó để đảm bảo chắc chắn hơn, nhưng lại không ngờ ngươi lại có lòng dạ ác độc như thế, muốn bắt đệ đệ ngươi tiến vào chỗ quỷ quái kia để chịu chết? Ngươi lo nó sẽ rơi vào tay ta, hay là thật lo cho sinh tử của phu quân mà không tiếc bắt đệ đệ ngươi đi vào chỗ chết?
- Ở trong đó, không hẳn là một chỗ chết!
Vẻ mặt của Long Nữ lạnh lùng, trầm giọng trả lời, ánh mắt đang nhìn chằm chằm cánh cửa Thanh Đăng:
- Hơn nữa, vào lúc này, ta bảo nó đi cứu không phải phu quân Phương Hành của ta, mà là Phương Hành có đại ân với Long tộc ta. Nếu như Phương Hành thật sự đã chết thì thôi, nhưng nếu sinh tử của hắn chưa rõ, Long tộc ta nhất định sẽ không thể không để ý tới hắn được...
- Ha ha, quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi ngây thơ, kỹ năng của Long tộc chưa học được bao nhiêu nhưng đã học được cả miệng đầy đạo nghĩa rồi...
Nét mặt của Cửu Đầu Trùng lạnh lùng chế giễu, lạnh lùng nói:
-      Cánh cửa kia ta đã gặp bảy lần, mỗi lần đều không tiếc thiêu đốt tuổi thọ của mình để thoát khỏi sự trói buộc của nó, cốt bởi vì ta cảm nhận được oán niệm cùng hận ý sâu sắc bên trong cánh cửa đó, cũng cảm nhận được quy tắc cùng cấm chế rất nghiêm khắc trong đó, căn bản không thể còn sống đi ra được. Hiện tại bọn họ chắc chắn sẽ phải chết!
- Dù sao ngươi cũng chưa từng tiến vào, làm sao biết bọn họ chắc chắn phải chết chứ?
Lúc này Long Nữ có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, ngẩng đầu lên:
- Hơn nữa loại đạo nghĩa này là một bộ phận đáng để kiêu ngạo của Long tộc ta, ngươi không thể hiểu được!
Ngừng lại một chút, nàng cười lạnh nhìn về phía Cửu Đầu Trùng:
- Đại khái bộ tộc Cửu Đầu Trùng các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận