Lược Thiên Ký

Chương 1250: Tiên lộ ai đi mà không phải là đi?


- Ngươi...Con mắt nào của ngươi nhìn ra chúng ta là một bọn.

Dù là trong chiến cuộc hung hiểm như vậy, Lam tiên sinh đó cũng không khỏi ngây ra một thoáng, đối với Phương Hành, bọn họ chưa hề buông lỏng cảnh giác, trên thực tế, những cầu tiên giả lánh đời bọn họ lúc ban đầu chính là nhìn chằm chằm vào Phương Hành, đều cho rằng trên người Phương Hành có tiên duyên, chính là hy vọng thành tiên duy nhất của bọn họ, từ lúc ở Thiên Nguyên, sự chú ý đã đặt ở trên người hắn, chỉ là khác vẫn những người lỗ mãng tới tìm Phương Hành rồi chết dưới tay hắn, bọn họ chính là hạng đa mưu túc trí, tu vi thâm hậu chân chính, lờ mờ cảm thấy rằng ở trên Thiên Nguyên, hai nhân vật lợi hại nhất đều đang chú ý tới tiểu quỷ này, bởi vậy khi ở Thiên Nguyên không dám xuống tay với hắn.

Mà sau khi Phương Hành rời khỏi Thiên Nguyên, không nghi ngờ gì nữa chính là cơ hội, vội vàng bám đuôi mà đến.

Cho tới lúc thấy Long Môn đại trận, bọn họ mới hiểu, đường cầu tiên của Phương Hành không phải ở đạo gia, mà ở Long tộc, dù sao đã tới nơi này rồi, bọn họ cũng không định tay không mà về, dù sao trong truyền thuyết tiên giới của Long tộc cũng ở rất gần Tam Thập Tam Thiên của đạo gia, hơn nữa còn tương thông, đi con đường nào cũng vậy, chỉ cần có thể có được tiên cơ là được như ước nguyện!

Chính là mang suy nghĩ này, bọn họ mới xuất thủ muốn bắt giữ Ngao Liệt, xâm nhập tiên lộ.

Mà tuy Phương Hành hiện giờ ở trong mắt bọn họ chỉ là thứ yếu, nhưng cũng không hề buông lỏng cảnh giác đối với hắn, lúc nào cũng đề phòng.

Bởi vì chuyện liên quan tới đại sự tiên lộ, hơn nữa Ngao Liệt lại hung ác điên cuồng như vậy, bởi vậy bọn họ thậm chí không sử dụng biện pháp đàm phán thông dụng, thậm chí ngay cả nói cũng chẳng nói nhiều đã xuất thủ, lại không ngờ Phương Hành chủ động tìm đến bọn họ để đàm phán!

- Ngươi muốn giở trò gì thế?

Lam tiên sinh không buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng trở nên hoài nghi, mắt nhìn chằm chằm Phương Hành.

- Mọi người đều không phải là người tốt, ai có thể coi ai là kẻ ngốc chứ.

Phương Hành nhìn lão tu với vẻ khinh thường, cười lạnh nói:

- Ta quả thật vậy có quen biết với con rồng ngốc này, nhưng các ngươi vừa rồi chắc hẳn cũng thấy rồi, căn bản căn bản không muốn cho ta cùng bước vào tiên lộ này, bức ta về sau phải giở bài tình cảm, nhưng với tính tình của nó, tám chín phần mười sẽ không dẫn ta vào, như vậy mục tiêu của ta không phải cũng giống như các ngươi sao?

- Ha ha!

Lão tu cười lạnh một tiếng, không hề tin Phương Hành.

- Ha ha, con mẹ nhà ngươi, đang nói chính sự với ngươi mà.

Phương Hành trợn mắt, trực tiếp chửi ầm lên.

- Càn rỡ!

Lam tiên sinh lập tức nổi giận, sống lâu như vậy, đều là nhân vật trong truyền kỳ, đã bao giờ bị người khác mắng chửi như vậy đâu, hơn nữa vốn đã không tin Phương Hành, sớm âm thầm tích tụ pháp lực, hiện giờ bị Phương Hành mắng chửi, liền thuận tay vỗ vỗ một chưởng, pháp lực hùng hồn đáng sợ, nghiền ép tất cả, chính là muốn dùng lực lượng của một chưởng lấy Độ Kiếp tầng ba Phương Hành này.

Nhưng Phương Hành cũng đã sớm có chuẩn bị, sau khi mắng ra câu đó, liền tế ra đầu lâu khô lâu, thân hình chạy trốn vào trong, một chưởng của lão tu đó đánh vào trên đầu lâu khô lâu, khiến hắn giống như lưu tinh bay vút ra ngoài, đụng vỡ hai viên đại tinh, nhưng bản thân hắn thì lại không bị thương tổn gì cả, vòng một trong không trung liền quay lại, trốn trong đầu lâu khô lâu phá lên cười:

- Lão vương bát đản, muốn thử trình độ của ta à? Ngươi có thể đả thương được ta sao?

- Hiện tại bọn tiểu bối đúng là khá thật, ngay cả Tiểu Thế Giới cũng có, trước kia đây là pháp bảo tối cao mà chân tiên mới có thể có.

Lão tu đó ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn vẫn thạch xanh da trời bồng bềnh bên cạnh mình, thấp giọng thở dài.

- Biết sao được, ta có quan hệ tốt và Thần Chủ mà.

Phương Hành cười dài một tiếng:

- Nếu ngươi muốn phá Tiểu Thế Giới của ta, chỉ có dùng độc công độc, lấy Tiểu Thế Giới của ngươi ra đập vào Tiểu Thế Giới của ta, có điều Tiểu Thế Giới này của ta tuy không lớn, nhưng là được Thần Chủ ban cho, không giống người thường, đầu lâu khô lâu này tới từ Hồng Hoang Cốt Điện, trình độ cứng rắn ngay cả tên của Tù Tâm Nhai Chủ năm đó cũng không phá được, nếu ngươi cứ muốn đập vỡ nó, chỉ sợ Tiểu Thế Giới của ngươi cũng không giữ được, mà trên tiên lộ dài đằng đẵng này, không có Tiểu Thế Giới, ngươi nắm chắc mấy thành có thể vượt qua được.

Lam tiên sinh nghe thấy vậy, tinh quang trong mắt cũng từ từ thu liễm lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói đi, rốt cuộc là muốn như thế nào?

- Cuối cùng cũng chịu nghiêm túc nghe ta nói mấy câu rồi à!

Phương Hành thở dài một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại:

- Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu thực sự lấy cứng chọi cứng, kết quả sẽ như thế nào?

Lam tiên sinh hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì, lạnh lùng liếc Ngao Liệt một cái, nói:

- Hai người các ngươi không phải đối thủ!

- Đúng, ta cũng đã phát hiện ra điểm này!

Phương Hành trực tiếp đồng ý, thản nhiên nói:

- năm người các ngươi đều là lão hồ li, tâm ngoan thủ lạt, vừa rồi rõ ràng chính là muốn dùng lão nhân cưỡi hươu kia làm mồi, mượn cơ hội đả thương tiểu cữu tử đó của ta. Cho nên ta mới không giúp hắn, bộ dạng vì thành tiên mà không tiếc hy sinh bộ dạng này cũng đúng là phong cách hành sự của những người các ngươi, chỉ có điều, chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt, nếu ta thực sự liên thủ với tiểu cữu tử đánh nhau với các ngươi, ha ha, năm người các ngươi tuy có thể thắng được, nhưng chỉ sợ là sẽ phải chết hai ba người.

Lam tiên sinh nghe vậy, ánh mắt hừng hực, nhưng qua hồi lâu, lại trở nên ảm đạm, cười ha ha, thần thức nặng nề truyền tới:

- Không sai, hai người các ngươi quả thật là người nổi bật trong thế hệ tiểu bối, muốn giết các ngươi không khó, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ!

- Đúng vậy.

Phương Hành cười nói:

- Tiểu cữu tử của ta chính là chân long nửa bước thành tiên, ai dám khinh thường nó? Hơn nữa, mục tiêu của mọi người đều là muốn tiến vào Long tộc tiên lộ, việc gì cứ phải đánh nhau tới ngươi chết ta sống ở ngoài cửa, cho dù muốn đánh nhau thì cũng để sau khi bước vào tiên lộ đó đã, có đúng không?

- Hả? Ngươi chịu để chúng ta tiến vào tiên lộ đó?

Lam tiên sinh chẳng buồn để ý tới hồ ngôn loạn ngữ của Phương Hành, ánh mắt nghiêm lại, bắt giữ được trọng điểm.

- Vì sao không chịu?

Phương Hành cười tủm tỉm, bộ dạng thản nhiên, truyền âm nói:

- Nếu là pháp bảo linh đan, lại chỉ có một viên thì đương nhiên sẽ phải đánh nhau tới ngươi chết ta sống mà giành, nhưng đây chỉ là một con đường mà thôi. Ngươi đi hay ta đi, chẳng phải đều là đi à? Cũng đâu phải sau khi ngươi đi rồi thì ta không thể đi nữa, mọi người cùng nhau kết bạn mà đi, chẳng phải là còn có thể thể giúp đỡ lẫn nhau à.

- Cái này...

Lam tiên sinh hiển nhiên không ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Hành.

Mà Phương Hành cũng lộ ra bộ dạng cực kỳ nghiêm túc nhìn lại.

- Ha ha tuy lão phu xuất quan không lâu, nhưng cũng từng nghe nói về thanh danh của ngươi, vài năm gần đây Thiên Nguyên chính là bị ngươi khiến cho mưa gió không ngừng, ngay cả một đạo thống ta lưu lại cũng phải ăn quả đắng trong tay ngươi, vốn tưởng rằng ngươi chính là dựa vào mấy đại nhân vật để làm mưa làm gió, hiện tại thì lại tin ngươi quả thật có vài phần bản sự, có thể đi đến ngày hôm nay cũng không phải là chỉ dựa vào vận khí.

Lam tiên sinh một lúc sau liền bật cười, sau đó nhìn về phía Ngao Liệt đang ác chiến.

- Chỉ có điều, ta rất đồng ý với cách nói này của ngươi, nhưng con rồng con này thì lại không nghĩ như vậy.

- Hắn chính là đầu bò, cho nên ta mới đến tìm ngươi thương lượng!

Phương Hành bật cười, nhẹ nhàng lúc lắc đầu, lộ ra sắc mặt trưởng bối bất lực với vãn bối bướng bỉnh.

- Nói thử chủ ý của ngươi đi!

Lam tiên sinh cũng không muốn dài dòng với hắn, trực tiếp lạnh giọng nói.

- Rất đơn giản, giúp ta bắt nó!

Phương Hành trả lời cực nhanh, hiển nhiên đã sớm có kế hoạch:

- Trước tiên khống chế tiểu cữu tử của ta, sau đó mọi người mượn long huyết của nó, cùng nhau tiến vào Long Môn đại trận, liên thủ phá ám thủ Cửu Đầu Trùng bày ra, đồng thời bước lên thông tiên cổ lộ của Long tộc, về phần trên đường đi, có hung hiểm gì, vậy thì cùng nhau giải quyết, tiên lộ của Long tộc cho dù hung hiểm, nhưng bằng vào sức của sáu người chúng ta, cũng chưa chắc đã không thể giải quyết được!

- Không ngờ là muốn liên thủ với chúng ta à?

Lam tiên sinh đó lập tức ngây ra một thoáng, nhìn Phương Hành với vẻ hoài nghi.

- Sau khi khống chế nó, con rồng con này phải nằm trong tay chúng ta!

Rất nhanh, hắn liền hạ quyết định, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành.

Mà Phương Hành nghe thấy vậy, cũng không trả lời, chỉ cười khẽ một tiếng, lẳng lặng nhìn hắn.

Thái độ rất rõ ràng: Ta không phải kẻ ngốc, ông già ạ.

- Ta làm thể nào để đảm bảo là ngươi không giở trò.

Lam tiên sinh cũng không đưa ra điều kiện lung tung nữa, trầm giọng hỏi ra vấn đề thứ hai.

Mà Phương Hành thì trả lời rất đúng lý hợp tình:

- Thứ nhất, trước khi xác định năm người các ngươi vô dụng, ta nghĩ biện pháp giết chết các ngươi, đối với ta không có chỗ tốt nào cả; Thứ hai, sau khi khống chế tiểu cữu tử, bằng vào sức của một mình ta sợ là không thể giở trò gì được ở trong tay các ngươi, nhiều nhất chỉ là trốn vào trong Tiểu Thế Giới để giữa mạng mà thôi; thứ ba, cho dù sau khi vào tiên lộ mà ta có giở trò, dù sao đến lúc đó các ngươi cũng đã bước được lên tiên lộ rồi, cũng chẳng thiệt thòi gì? Hơn nữa ngươi đường đường là lão yêu quái mà lại đi sợ ta à.

Những lời hùng hồn đầy lý lẽ này lập tức khiến Lam tiên sinh lại trầm tư.

Sau mấy giây, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười một tiếng nói:

- Ngươi nói có lý!

Ầm!

Khi cười, hắn đột nhiên lại xuất thủ!

Một chưởng đánh lên đầu lâu khô lâu của Phương Hành, lập tức đánh cho Phương Hành giống như lưu tinh bay về phía chiến trường, hắn thầm chửi mười tám đời tổ tông của Lam tiên sinh, có điều hướng bay tới không ngờ chính là chỗ Ngao Liệt đang chiến đấu kịch liệt với bốn lão giả còn lại, Ngao Liệt trong lòng cũng đầy hoài nghi, vừa rồi nó đã lưu ý thấy Phương Hành đang đàm luận với Lam tiên sinh đó, trong lòng sinh nghi, có điều lại không hoài nghi Phương Hành sẽ lừa mình, theo bản năng vươn tay ra đỡ!

Gừ.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, Phương Hành thoạt nhìn là bị một chưởng của Lam tiên sinh đánh tới, nhưng ngay khi tới gần, đột nhiên thôi động đầu lâu khô lâu, không ngờ trong nháy mắt đã giống như đại sơn, miệng há ra, trực tiếp sinh ra một đạo lực lượng cường đại đến cực điểm, một ngụm nuốt Ngao Liệt đang không hề phòng bị vào trong.

Ngao Liệt kinh hãi, nhưng vừa không cẩn thận một chút đã rơi vào trong Tiểu Thế Giới của Phương Hành!





Bạn cần đăng nhập để bình luận