Lược Thiên Ký

Chương 1559: Phải chăng muốn cúi đầu.




- Tài nguyên, xét đến cùng, vẫn là tài nguyên...

Phương Hành nghe rõ tiền căn hậu quả, cũng không nhịn được vuốt vuốt lông mày, trong lòng thở dài một tiếng.

Trong giới tu hành, tài nguyên chính là mệnh mạch, thời điểm ở Thiên Nguyên Đại Lục cũng như thế, không nghĩ tới hôm nay đến Tiên Giới, phương diện này chẳng những không có giảm xuống, trái lại càng thêm rõ ràng, cho tới hôm nay hắn mới hiểu được, dù những đại thế gia kia bởi vì huyết mạch ảnh hưởng lẫn nhau, không có khả năng có được quá nhiều kỳ tài, nhưng y nguyên có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng, nguyên nhân ngay ở chỗ bọn hắn nắm giữ những tư nguyên kia, chẳng khác nào nắm giữ mệnh mạch của Chân Tiên tấn thăng Thái Ất Thượng Tiên, nắm giữ vận mệnh của vô số người...

Chân Tiên muốn tấn thăng Thái Ất Thượng Tiên, không có những tư nguyên này, trong một vạn tiên chưa chắc có một người thành công, nhưng có những tư nguyên này, vậy tấn thăng Thái Ất, từ trình độ nào đó có thể nói chỉ là vấn đề thời gian, nhanh thì ngàn năm, chậm thì ba ngàn năm, tổng sẽ thành công!

Mình đi con đường của Thái Thượng Đạo, có thể nói nhu cầu đối với tài nguyên thấp rất nhiều, nhưng không phải hoàn toàn không cần, bây giờ trong thức giới của hắn, đã nước sữa hòa nhau, thức tỉnh vô số pháp tắc, nhưng tất cả pháp tắc giống như mầm non, cần phải trưởng thành, mà những tài nguyên kia, kỳ thật chính là phân bón có thể trợ giúp những mầm non này trưởng thành, mình không những cần, cần vẫn rất nhiều, càng nhiều càng tốt, chỉ là đáng tiếc, nơi này dù sao cũng là Tiên Giới, không giống như trước, một lời không hợp liền đoạt...

Mà đối với đám người Lộc Tẩu mà nói, loại tài nguyên này càng trọng yếu hơn!

Bọn hắn đã phong chính, nhưng sau khi phong chính thì sao, ai không muốn tiến thêm một bước, trở thành Thái Ất Thượng Tiên?

Lại nói Cáp Mô quân, trước đây bọn hắn vì Tiên Mệnh, người người anh dũng tác chiến, nhưng sau khi có được Tiên Mệnh thì sao?

Bước kế tiếp của Phương Hành, làm sao dẫn dụ bọn hắn bán mạng hiệu lực?

Có lẽ Tiên Mệnh đã là đại ân, đủ để bọn hắn hiệu lực cho Phương Hành nhiều năm, hơn nữa bọn hắn lưu lại tên trên Tiệt Đạo Ngọc Thư, cũng không phản bội được, nhưng bức bọn hắn nghe lệnh chém giết, cùng để bọn hắn cam tâm tình nguyện nghe lệnh chém giết, là hai sự tình hoàn toàn khác nhau!

Mà cái này, cũng chính là lực lượng để Mộng gia lão thái bà kia lớn lối như thế!

Ngũ đại thế lực bọn hắn, thật đúng là không phải có thể tuỳ tiện đắc tội...

Đắc tội ngũ đại thế gia, Phương Hành sẽ không có khả năng chiêu mộ được Thái Ất Thượng Tiên hiệu lực!

Bởi vì ngũ đại thế lực, cơ hồ nắm giữ tất cả tài nguyên tấn thăng của Đại Xích Thiên nhất mạch, cái này cũng dẫn đến, phàm là Thái Ất Thượng Tiên của Đại Xích Thiên nhất mạch, ở trong quá trình tấn thăng Thượng Tiên, hoặc nhiều hoặc ít, đều từng quen biết ngũ đại thế gia, thời điểm ngũ đại thế gia không lên tiếng, trong bọn họ có thể sẽ có người đặt cửa ở trên người Phương Hành, vì mình liều một cái tốt tiền đồ, nhưng sau khi ngũ đại thế gia đồng thời biểu thị bất mãn với Phương Hành, những Thái Ất Thượng Tiên bị bọn hắn ảnh hưởng kia, đều sẽ không làm như vậy nữa...

Mà nói xa, đắc tội ngũ đại thế lực này, Phương Hành ngay cả tiền đồ của đệ tử Tiệt Đạo cũng không cho được...

- Bất luận là cục diện hiện tại, hay sau này phát triển, đắc tội ngũ đại thế gia, đều là hành vi không khôn ngoan!

Lộc Tẩu cuối cùng nói với Phương Hành kết luận của mình, sau đó bình tĩnh nhìn hắn.

- Vậy chẳng lẽ ta đường đường Đế Tử, còn phải cúi đầu với bọn hắn sao?

Phương Hành nhíu mày, lạnh giọng mở miệng.

Thần sắc Lộc Tẩu ngưng trọng, xoa lông mày thầm nghĩ:

- Nếu nói ở Đại Xích Thiên nhất mạch, Xích Đế là Đế Vương, vậy các thế lực lớn là chư hầu, đều ở trong ngàn năm này chinh chiến lập xuống đại công, cho dù là bản thân Xích Đế, cũng lấy trấn an làm chủ, không có đoạt tài nguyên trọng yếu của mấy thế lực lớn nắm giữ, như vậy thân là Đế Tử, kỳ thật cùng các chư hầu giữ gìn mối quan hệ, kia cũng không có gì, dù sao từ tư liệu chúng ta sưu tập được đến xem, các thế lực lớn này, trước kia ngay cả Đế Thích cũng không để ý tới...

- Ở Đại Xích Thiên, những đại thế gia, đại đạo thống kia, chỉ dùng Xích Đế vi tôn, nghe điều không nghe tuyên, giá đỡ rất lớn, không giống Thanh Huyền Vực Chủ hay Tử Huyền Tiên Soái, trước kia bọn hắn chính là thế lực lớn, chỉ là ở trong ngàn năm đại loạn này quy thuận Xích Đế, trợ giúp Xích Đế thành tựu đế vị, có thể tưởng tượng, trong âm thầm Xích Đế nhất định hứa hẹn với bọn hắn rất nhiều, theo lão phu biết, tới bây giờ bọn hắn mới vừa vặn biểu đạt chút thân cận với Đế Thích mà thôi, sau sự tình ở Loạn Lưu Hải, Đế Thích bề ngoài không có hỏi nhiều, nhưng ngày thứ hai lại lập tức viết thư giải thích với các lão tổ, bởi vì hắn cũng thực lực đại tổn, mặc dù những lão tổ kia bất mãn, nhưng chỉ có thể trút phẫn nộ lên đầu chúng ta...

Nói đến chỗ này, thần sắc ngưng lại:

- Mấy hồng nhân của đại thế gia kia, bây giờ còn không có giết chết a?

- Không chết, nhưng cùng chết cũng kém không nhiều!

Phương Hành trả lời Lộc Tẩu, cũng không có giải thích nhiều.

Lộc Tẩu thở dài nói:

- Lão phu được ngươi tín nhiệm, phong làm Nhị tổng quản, thay ngươi quản lý sự vụ Tiệt Đạo, có thể nói tận tâm tận lực, nhưng những đại sự này, còn phải do ngươi đến định, ta không có quyền can thiệp, sau khi quyết định lại nói cho ta biết!

Hắn nhìn ra trong lòng Phương Hành không thoải mái, cũng không nhiều lời, thở dài rời đi.

Một tháng qua hắn lao tâm lao lực, rốt cục đợi đến Phương Hành đi ra, cũng cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút!

- Quả nhiên là một đám bùn loãng...

Phương Hành cảm thấy đau đầu, cuối cùng minh bạch nguyên nhân đám người Lộc Tẩu nhức đầu.

Không chỉ là bị người nhiều lần tới cửa gây chuyện, còn thay hắn suy tính lâu dài, sao có thể không đau đầu chứ!

- Muốn ta cúi đầu, không có đơn giản như vậy!

Vũng nước đục này, Phương Hành lười suy nghĩ nhiều, càng không phải tùy tùy tiện tiện có thể giải quyết, chỉ là âm thầm suy nghĩ, trong lòng liền nở nụ cười lạnh, oán hận nói:

- Mấy thế lực lớn này thực giỏi tính toán, nhưng thì tính sao, ta cũng vừa được một bảo bối, ngược lại phải nghiên cứu một chút, nói không chừng dùng tốt, một bút liền hủy nội tình của các ngươi!

Sau đó liền không nghĩ nhiều nữa, hết thảy ném qua sau đầu, trở lại Khô Lâu Thần Cung tu hành.

Dù sao hắn không am hiểu thủ đoạn ám đấu, đám người Lộc Tẩu không giải quyết được phiền phức, hắn càng không giải quyết được!

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất, là không muốn đi giải quyết như thế!

Phương đại gia đời này, thời điểm cúi đầu trước người khác cũng không ít, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, là quyết không chịu cúi đầu!

Hắn hôm nay, ở phương diện tu hành, còn có nhiều vấn đề cần phải giải quyết, nhất là Độ Tiên Bút vừa mới có được, cần rất nhiều thời gian đi tìm hiểu, đi dò xét, đối với người bên ngoài, cảm giác không thể khống chế bút này, nhưng Phương Hành không giống, không dùng bút này, luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy...

Bất quá cách làm của hắn, lại hù Văn tiên sinh không nhẹ, nhất là Phương Hành cười híp mắt mời Văn tiên sinh vào Khô Lâu Thần Cung, trà ngon rượu ngon hầu hạ, sau đó lấy ra văn phòng tứ bảo hướng Văn tiên sinh thỉnh giáo nên làm sao tăng lên thư pháp… dọa đến Văn tiên sinh rùng mình, hỏi liên tiếp Phương Hành mấy vấn đề mới xác thực đây quả thật là hắn, mà không phải bị người đoạt xá!

- Cái này... Đạo Chủ ngươi muốn tăng lên thư pháp, lão phu ngược lại rất ủng hộ, bất quá... từ đâu lấy tay a?

Nhìn Văn tiên sinh đổ mồ hôi, Phương Hành cực kỳ xem thường:

- Ngươi am hiểu nhất phù văn, lại không biết từ nơi nào tăng lên?

Trên mặt Văn tiên sinh đổ mồ hôi càng nhiều:

- Đây là phải phân người, người khác nhau có phương pháp khác nhau...

Phương Hành nói:

- Vậy từ ta ra tay đi!

Văn tiên sinh nhẹ gật đầu nói:

- Đạo Chủ trước viết mấy chữ để ta xem một chút!

Phương Hành liếm liếm ngòi bút, suy nghĩ một hồi, nghiêm túc viết xuống tên của mình:

- Phương Hành!

Văn tiên sinh nhìn xem, con mắt chậm rãi mở to.

Phương Hành cười híp mắt bu lại:

- Ngươi cảm thấy ta ở phương diện nào cần tăng lên nhất?

Văn tiên sinh:

- ...

Phương Hành tràn đầy chờ mong:

- Nói đi!

Văn tiên sinh:

- ... Tất cả phương diện!

Phương Hành ngẩn ngơ, trợn mắt nhìn Văn tiên sinh.

Trong lòng Văn tiên sinh vốn sợ hắn, thổ phỉ vốn là khắc tinh của thư sinh a, nhất thời sợ đến chảy mồ hôi lạnh, khuyên nhủ:

- Hảo hảo học, luôn có thể tăng lên!

Phương Hành nghĩ nghĩ, cũng là đạo lý này, nhân tiện nói:

- Vậy ngươi tranh thủ thời gian dạy đi!

- Vâng, vâng!

Văn tiên sinh suy nghĩ một phen, cầm bút viết xuống một chữ “Vĩnh”, sau đó nhìn Phương Hành nói:

- Nếu muốn luyện chữ, thì từ phương pháp đơn giản nhất bắt đầu, Đạo Chủ không cần phiền lòng, trước tạm nhẫn nại tính tình, luyện một chữ này nhiều lần, tự nhiên sẽ có chỗ tinh tiến!

- Chỉ viết một chữ này hữu dụng không?

Phương Hành hồ nghi nhìn hắn, lo lắng hắn có phải lừa gạt mình hay không.

Văn tiên sinh bất đắc dĩ cười khổ:

- Đây là Vĩnh Tự Bát Pháp, tất nhiên là hữu dụng!

Dứt lời lại kỹ càng giảng giải một phen, dốc hết toàn lực, không dám có chút giấu diếm.

Phương Hành cũng biết quan hệ trọng đại, kiềm chế tính tình ghi xuống, Văn tiên sinh thấy hắn lý giải thông thấu, lúc này mới cáo từ, chỉ nói Phương Hành trước viết ba ngàn lần, sau đó lại gọi hắn tới, nếu như ở bình thường, Phương Hành chưa chắc có kiên nhẫn như vậy, nhưng hôm nay lại rất chăm chỉ, lấy ra một cái bàn nhỏ, hai vò rượu, xếp bằng ở trước án, sau đó từng chữ từng chữ viết!

Ngày thường hắn chỉ thích đồ vật mình cảm thấy hứng thú, cũng không miễn cưỡng mình, bây giờ chính là lần thứ nhất nhẫn nại học hành, suốt đêm qua đi, ngày thứ hai Văn tiên sinh đến, trên giấy thình lình đã lít nha lít nhít, mực làm bẩn cả mặt mũi!

- Mau đến xem nhìn, viết như thế nào?

Thấy Văn tiên sinh, Phương Hành hào hứng nộp bài.

Văn tiên sinh nhìn thật lâu không nói một lời, sau một hồi lâu, mới bỗng nhiên hành lễ:

- Lão phu có câu nói muốn nói...

Phương Hành khẽ giật mình:

- Ngươi nói đi!

Văn tiên sinh hít một hơi thật sâu nói:

- Đạo Chủ trước cam đoan đừng nóng giận!

Phương Hành gật đầu đáp ứng:

- Không tức giận!

Văn tiên sinh chậm rãi thở một hơi, nắm một chồng giấy để lên bàn, trên mặt đại nghĩa lẫm nhiên, cực kỳ ngưng trọng nhìn Phương Hành, lắc đầu nói:

- Đạo Chủ, có thời gian thì dùng ở những chuyện có ý nghĩa đi...





Bạn cần đăng nhập để bình luận