Lược Thiên Ký

Chương 721: Ta dùng đài sen thủ pháp lực, kiếm trảm Hoàng Phủ như cắt cỏ



Mà ở phía trước, tu sĩ Hoàng Phủ gia kịp phản ứng đã chạy đến, thành quần kết đội, lít nha lít nhít, tu sĩ Hoàng Phủ gia ở tổ địa cực kỳ nhiều, bất kỳ ai cũng có tu vi kinh người, nhìn thấy thú triều điên cuồng vọt vào, bọn họ ngốc một lát, sau đó lập tức gào thét vọt lên...

- Từ đâu tới nhiều yêu thú kinh khủng như vậy?

- Nhanh ngăn bọn chúng... vườn linh thảo của ta...

- Không tốt, đây là Hung Thú, các tộc nhân đồng loạt ra tay, trấn áp chúng nó...

Trong Hoàng Phủ tổ địa đã triệt để lộn xộn, vô số tu sĩ vọt ra, thấy Hung Thú tàn sát bừa bãi, từng cái vừa giận vừa gấp, hốc mắt đỏ bừng, liều tính mạng xông lên phía trước ngăn cản, chỉ tiếc ở dưới đại quân Hung Thú, tu vi không tới Kim Đan trung kỳ, thì ngay cả sức tự vệ cũng không có, đi vào chính là kết cục bị xé nát.

Chém giết lập tức triển khai, sóng máu cuồn cuộn.

Nhìn linh điền tiên khí mờ mịt trở nên hỗn độn, nhìn Tiên thú tư thái duyên dáng bị Hung Thú hung hãn nện thành thịt vụn, nhìn tu sĩ Hoàng Phủ gia bồng bềnh như tiên bị Hung Thú xé thành mảnh nhỏ, máu nhuộm tổ địa, nhìn địa vực đẹp như bức tranh biến thành U Minh địa ngục, trong lòng Phương Hành cảm giác thoải mái, nhịn không được cười phá lên:

- Giết giết giết, giết sạch cho ta, ha ha!

Trong tiếng cười lớn, hắn thì cưỡi con lừa, thừa dịp hỗn loạn mang theo đoàn hộ vệ của mình thẳng đến một phương hướng.

Mục đích của hắn rất rõ ràng.

Lúc trước chém Hoàng Phủ Đạo Tử, xách đầu của hắn câu cá mập, từ trong miệng đối phương moi ra không ít thứ, trong đó bao quát cơ mật của Hoàng Phủ tổ địa, lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ xem như dự phòng, không chừng ngày nào sẽ dùng đến.

Mà bây giờ thực dùng tới rồi.

- Tiểu ma đầu ở nơi đó, nhanh chém hắn!

Sau khi vọt vào tổ địa, Hung Thú đã tán ra, Phương Hành cũng không có năng lực điều khiển nhiều Hung Thú như vậy, trước đó là lợi dụng thân phận của mình và đặc điểm Hung Thú, cho bọn chúng một phương hướng đại thể mà thôi, bây giờ đã thành công đưa chúng nó vào Hoàng Phủ tổ địa, thì không thể khống chế hành vi của bọn nó, chỉ có thể mặc đại quân Hung Thú thoát ly, tàn phá các nơi, bất quá như vậy, sẽ làm hắn mất đi rất nhiều yểm hộ, rất nhanh liền có người phát hiện hắn, lập tức kêu to lao đến, có người truy, có nhân ngăn, trước người sau người, đạo đạo linh quang pháp lực xen lẫn.

- Oanh!

Một đạo liệt diễm bị Thanh Ưng ngăn cản, sau đó cự ưng cùng tu sĩ Hoàng Phủ gia thi triển hỏa pháp kia đại chiến với nhau.

- Rống!

Cự viên huy quyền như sấm, nện hai tu sĩ Hoàng Phủ gia cản ở trước người thành bánh thịt, sau đó nó bị hai tu sĩ Hoàng Phủ gia khác cuốn lấy, đạo đạo thần lôi như dây thừng một mực cuốn lấy nó, đánh cực kỳ ác liệt.

Công kích tổ địa người ta, không khác nào thân hãm hiểm cảnh, tầng tầng lớp lớp nguy hiểm không ngừng đánh qua.

Mà đối với những con ruồi này, Phương Hành ngay cả nhìn cũng không nhìn, tập trung tinh thần xông vào bên trong, thực có người tới gần, tự nhiên sẽ có Hung Thú ngăn lại, bên người thỉnh thoảng có ác chiến triển khai, hắn làm như không thấy, những Hung Thú bị hắn dùng Bách Hung Đồ gọi ra kia, đối với hắn là trung thành tuyệt đối không ngừng bị dây dưa, nhưng vẫn che chở hắn một đường phóng vào Hoàng Phủ tổ địa.

Con lừa biết chuyện nghiêm trọng, liều mạng chạy về phía trước.

Chỉ một nén hương thời gian, Phương Hành đã xông vào gần trăm dặm, nhưng Hung Thú bên người cơ hồ đã bị kéo hết sạch, chỉ còn lại hắn và con lừa.

- Tiểu ma đầu, ngươi có dũng khí khống chế Hung Thú hủy tổ địa của Hoàng Phủ gia ta, ta muốn trấn áp ngươi ở dưới Hắc Thủy Hồ, vĩnh viễn không được siêu sinh...

Lúc này Phương Hành đã xông phá bảy tám phòng tuyến của Hoàng Phủ tổ địa, trước mắt cơ hồ không không đãng đãng, nhưng lúc này, dùng Hoàng Phủ Kình Thiên cầm đầu, ba Kim Đan viên mãn vừa rồi ở bên ngoài nghênh đón hắn rốt cục chạy tới, bộ dáng của ba người bọn họ cực kỳ thê thảm, thậm chí còn có người trọng thương, cánh tay bị Hung Thú không biết tên xé mất, còn có người ngực bụng bị táp ra lỗ hổng đáng sợ, nhưng vẫn giận dữ đuổi theo.

- Trấn áp em gái ngươi, có bản lĩnh ngươi theo đuổi ta?

Phương Hành quay đầu nhìn thoáng qua bộ dáng của bọn hắn, lập tức cười ha ha, vỗ mông con lừa, ý bảo nó chạy nhanh hơn.

- Tiểu ma đầu, ngươi có bản lĩnh thì trở lại chiến một trận...

- Dù ngươi trốn lại có thể trốn đi đâu? Vào tổ địa tộc ta, ngươi chỉ còn một con đường chết...

Hoàng Phủ Kình Thiên và mấy trưởng lão điên cuồng đuổi theo, sát khí ngập trời, nhưng cùng lúc cũng hơi kinh ngạc, không biết tiểu ma đầu kia chạy đi đâu, dù sao càng tiến vào trong, cũng chỉ càng xâm nhập tổ địa của Hoàng Phủ gia mà thôi, căn bản không có khả năng chạy thoát, nhưng ý nghĩ này hiện tại không rảnh suy nghĩ, bọn họ một lòng muốn giết người chỉ có thể cắn chặt răng, hô quát vọt tới, tay giương Đan quang vung chém.

Sự tình có nặng có nhẹ, hiện tại bọn họ chỉ muốn tranh thủ thời gian chém giết Phương Hành, lại đi xử lý sự tình Hung Thú tàn sát bừa bãi.

Rầm rầm rầm!

Con lừa kia liều mạng nhỏ, vung ra bốn vó chạy nhanh, bọn họ đường đường Kim Đan viên mãn cũng nhất thời đuổi không kịp, chỉ có thể đánh tới các loại thuật pháp và pháp bảo, cuồng oanh loạn tạc, linh lực hỗn loạn cơ hồ muốn xé nát bọn hắn ngay tại chỗ, hư không bị oanh vặn vẹo...

- Hai hai ah...

Con lừa kinh hoàng kêu to, bị hù kẹp chặt cái đuôi, ngao ngao tả xung hữu đột, một bên chạy gấp về phía trước, một bên tránh né các loại pháp bảo và thuật pháp oanh tới, nếu có thể nói chuyện, nó nhất định đã mở miệng chửi thề, cảm giác tiên duyên kiếm không dễ, vừa có sư phó đã bị kéo đi tìm cái chết, con mẹ nó có sư phụ hỗn đản như vậy sao...

Xùy!

Một đạo đao quang bắn đến, lỗ tai con lừa bị gọt xuống nửa mảnh, đau đến nó khẽ run rẩy...

Oanh!

Một thần thạch xa xa oanh đến, con lừa không kịp né tránh, móng sau bị nện đứt một cái, đau đến nó kêu một tiếng, sau đó ba cái chân nhảy cộc cộc về phía trước...

Ngay cả Phương Hành ở trên lưng lừa, lúc này cũng bị tác động đến vết thương, dù con lừa đã phát huy vượt qua bình thường, nhưng còn không thể nào tránh qua tất cả oanh kích, một số tác động nhỏ xíu vọt tới, Phương Hành cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận, lúc trước hắn và Diệp Cô Âm hoang đường nửa năm, hấp thu một chút đạo nguyên vào người, khóa lại một số linh khí trong cơ thể, nhưng những linh khí này vốn không nhiều, đoạn đường này vọt tới, tế linh phù, triệu bách thú, tế Hư Không Môn… đã giọt nước không còn.

Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào con lừa tả xung hữu đột tránh né, đồng thời trong lòng cầu nguyện không nên chết ở trên nửa đường.

- Tiểu ma đầu, nhận lấy cái chết...

Dù sao con lừa thụ thương khá nặng, tốc độ đã chậm lại, tu sĩ Hoàng Phủ gia ở sau lưng đã càng đuổi càng gần.

Bọn họ càng thêm tàn nhẫn, vì thấy đã sắp bắt tiểu ma đầu kia ở trong tay.

Nhưng lúc này, trước mắt rốt cục xuất hiện một mảnh hồ lớn.

Cái hồ lớn kia, ở dưới một ngọn núi nguy nga, trùng trùng điệp điệp, phương viên chừng ngàn dặm, nước hồ đen tuyền, bên trong chìm chìm nổi nổi, cũng không biết có bao nhiêu yêu linh giãy dụa lăn lộn, mấy ngàn năm nay đều là như thế, trên mặt hồ, thậm chí có sương mù màu đen lăn lộn, nhìn cực kỳ kinh khủng, cùng địa phương khác của Hoàng Phủ tổ địa tiên khí bồng bềnh, thì giống như hai thái cực.

Nơi đây chính là nội tình nổi danh nhất Hoàng Phủ gia, Hắc Thủy Hồ.

Một cái hồ lớn phong ấn hơn vạn yêu linh.

Mà mục đích của Phương Hành cũng ở trong này, thấy được hồ lớn, hắn liền nở nụ cười, cũng không để ý tu sĩ Hoàng Phủ gia ở sau lưng điên cuồng đuổi theo, đưa tay vỗ tiểu tháp một cái, bên trong thình lình bay ra một đài sen, tản ra linh quang mờ mịt, tung bay ở trên không Hắc Thủy Hồ, mà hắn thì mượn lực lượng của con lừa, thuận thế xông lên đài sen.

Ở trên đài sen, ngồi ngay ngắn bất động, hắn thở dài, tảng đá trong lòng buông xuống.

Mà ở bên cạnh hắn, con lừa suýt nữa mệt mỏi tê liệt, bốn chân gãy mất một chân, hai lỗ tai thiếu đi nửa miếng, toàn thân là thương, da thịt rách nát, máu me đầm đìa, đầu lưỡi như chó duỗi ở ngoài miệng thở hổn hển, mồ hôi và huyết thủy lăn lộn với nhau.

- Đồ nhi ngoan, ngươi có thể đi, rảnh rỗi thì tới Quy Khư báo cáo...

Phương Hành cười hì hì, một bộ không còn tâm nguyện, nhìn con lừa phất tay, đồng thời ném cho nó một quyển Ngọc Thư:

- Cầm Thái Thượng Ngọc Thư đi Quy Khư, ngươi chính là truyền nhân y bát của ta, lão Tà biết làm sao thu được Thái Thượng Đạo Kinh, Kim Lục Tử người mang Thái Thượng Bất Tử Kinh, mà Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, ta đã để lại cho một người khác, nếu như ngươi có bản lĩnh, thì đi tìm, nếu làm không được, thì hảo hảo ở Quy Khư làm một đệ tử chân truyền, mặt khác... nói cho bọn họ một tiếng...

Sau lưng hắn, các Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia khó khăn lắm chạy tới, đã giận dữ vây quanh.

Không chỉ có ba vị Kim Đan dùng Hoàng Phủ Kình Thiên cầm đầu, bốn phương tám hướng, còn có vài chục người điên cuồng chạy tới.

Dưới cơn thịnh nộ, bọn họ giận dữ tản ra, đủ loại Đan quang, thuật pháp, pháp bảo liên miên bắn về phía Phương Hành, che khuất bầu trời.

Mà đối mặt lửa giận của những Kim Đan cảnh này, Phương Hành cười ha ha, hai tay bấm quyết, đài sen đột nhiên tỏa sáng, linh khí mênh mông cuồn cuộn giống như triều cường tràn vào trong cơ thể hắn, tràn đầy mỗi một tấc kinh mạch và nhục thân, khiến cho tu vi của hắn vốn đã khô kiệt, vào lúc này lại từ từ tăng trưởng, gần như tràn đầy, khí tức liên tiếp tăng vọt.

Linh Động, Trúc Cơ, Kim Đan... viên mãn!

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, không trung mây đen ngưng tụ, sau đó vô số tia Lôi Điện đáng sợ từ trên trời giáng xuống, bao phủ phạm vi ngàn trượng, một lôi phá vạn pháp, dù hôm nay đã mất đi lôi chủng, nhưng sau khi ngưng tụ pháp lực, dùng Lôi thuật của Long tộc khống chế thần lôi, thình lình có uy lực càng kinh người hơn, thần lôi giăng khắp nơi, tất cả Đan quang, thuật pháp, pháp bảo đều bị thần lôi quét xuống.

Thậm chí tất cả tu sĩ Hoàng Phủ gia vọt vào Hắc Thủy Hồ, đều bị thần lôi kinh khủng bao phủ.

Tiếng sấm vang rền lọt vào tai, thanh âm của Phương Hành càng vang dội:

- Trận chiến cuối cùng tiểu gia thật uy phong!

...

...

- Không phải hắn đã tàn phế sao?

Người Hoàng Phủ gia khó khăn lắm xông đến, đánh ra ngàn vạn linh quang, lúc đầu vốn nghĩ tiểu ma đầu kia sẽ thành mảnh vỡ, lại đột nhiên thấy hắn khống chế ngàn vạn Lôi Điện hạ xuống từ trên trời, uy lực đáng sợ, dù bọn hắn đều là Kim Đan hậu kỳ trở lên, lúc này cũng bị hù trong lòng run sợ, vội vàng bay ra sau, dự định trước rút ra chiến trường, quan sát thế cục lại nói.

Không có cách, thanh danh của tiểu ma đầu thật quá đáng sợ, mỗi một biến cố ở trên người hắn, đều không thể không thận trọng đối đãi!

- Ha ha, muốn chạy trốn?

Lúc này Phương Hành ngồi xếp bằng trên đài sen cười ha ha, sau đó hai tay hợp lại.

Trong lòng bàn tay, lập tức có một đoàn lực lượng hiển hóa.

Đây là lực lượng Hỗn Độn, cực kỳ huyền ảo, hai tay Phương Hành sát nhập, đè ép lấy lực lượng Hỗn Độn, hư không chung quanh đồng thời phát sinh biến hóa, tất cả sự vật đều bị một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo, bay về phía Phương Hành, dùng tu vi Kim Đan đỉnh phong của bọn họ, thình lình cũng không thể ngăn cản...

- Tiểu ma đầu, ngươi... ngươi...

Đại trưởng lão Hoàng Phủ Tử Nhạc xông lên trước nhất, lúc này bị hai tay Phương Hành hợp lại kéo qua, cùng Phương Hành mặt đối mặt, gần trong gang tấc.

- Tiểu gia ta ngưu bức không?

Phương Hành nhìn hắn một cái, cười phá lên.

Trong tiếng cười, chưởng phong chính diện đánh tới đầu Hoàng Phủ Tử Nhạc.

Một quyền đơn giản, nhưng pháp lực vô thượng quán chú, lại như quyền ấn phách sơn, kích đãng hư không, thậm chí trong quá trình đấm ra một quyền này, đã xé rách hư không, dẫn xuất tia chớp màu đen, oanh thẳng lên đầu Hoàng Phủ Tử Nhạc.

- Phốc...

Đường đường Kim Đan viên mãn, lại bị một quyền đánh đầu vỡ nát.

Thần hồn giấu trong đầu, cũng bị một quyền này đánh nát, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Hung uy của ma đầu lại hiện thế!

- Rất lâu chưa từng giết người, thủ đoạn không chỉ không lạnh nhạt, ngược lại thành thục hơn!

Phương Hành cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó cười càng vui vẻ.

Hắn hôm nay, tu vi đã phế, nhưng lại mượn đài sen mà năm đó Kim Ô từ Thần Châu Bắc Vực trộm qua, về sau lại chuyển đưa cho hắn, bổ sung pháp lực của mình. Nhục thân của hắn giống như một cái thùng lủng đáy, chảy hết tu vi, nhưng đài sen lại không ngừng rót pháp lực vào, để hắn tạm thời khôi phục đỉnh phong năm đó, cùng địch nhân chiến một trận.

Vốn cho rằng mười năm chưa từng đấu pháp, lúc này thuật pháp của mình sẽ lạnh nhạt, nhưng thật động thủ, mới sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị, chính là tất cả thuật pháp, tất cả thủ đoạn giết người, cũng không trở nên lạnh nhạt, ngược lại có thể ngộ mới, bây giờ tùy ý huy sái ra, vậy mà cực kỳ thuận buồm xuôi gió, thuật pháp dần dần tới cảnh giới viên mãn.

- Tử Nhạc trưởng lão...

- Tiểu ma đầu, dám giết thúc phụ của ta, ta liều mạng với ngươi!

Một màn huyết tinh kia khiến cho tu sĩ Hoàng Phủ gia vây xung quanh Phương Hành đỏ mắt.

Trong lúc nhất thời, các Kim Đan dòng chính, Kim Đan chi thứ, Kim Đan cung phụng cùng Kim Đan cảnh xuất thân bát bộ yêu chúng của Hoàng Phủ gia, không dưới mấy chục người, đồng thời từ bốn phương tám hướng lao qua, tế pháp khí thần quang, gầm thét vọt về phía Phương Hành.

Mỗi một Kim Đan cảnh thực lực đều không phải bình thường, uy áp và khí thế trên người tầng tầng lớp lớp, như sóng dữ bao phủ Phương Hành ở trung ương.

Mà ở dưới sóng dữ tập quyển, Phương Hành không chỉ không sợ, mà tinh thần chấn động, cất tiếng cười to.

- Trận chiến cuối cùng của tiểu gia, liền dùng các ngươi đến hiến tế đi...

- Kiếm Ma đại thuật!

Phương Hành dựng lên ngón trỏ tay phải, ở trên không trung nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, trong vòng tròn có một điểm đen hiển hoá ra, xoay tròn, sau đó điểm đen biến lớn, phía ngoài tách ra từng tia từng tia kiếm quang quỷ dị, tràn ngập bốn phương tám hướng, cắt đứt hư không như cắt đậu hũ, thuật này lại có chút tương tự kiếm thuật của Tiêu Tuyết, nhưng kiếm ti của Phương Hành màu đen, hơn nữa vận chuyển càng thêm như ý, ti kiếm huy sái, càng thêm huyền ảo khó lường.

Xùy...

Không trung tia máu bắn tứ tung, đạo đạo huyết hoa nở rộ, sau đó rơi xuống, như một trận huyết vũ, xen lẫn tàn chi của tu sĩ Hoàng Phủ gia rơi vào Hắc Thủy Hồ, yêu linh trong Hắc Thủy Hồ bị vây ba ngàn năm, vào lúc này tất cả đều gào thét vọt tới, nhảy lên thật cao, như cá được cho ăn tranh đoạt huyết nhục của tu sĩ Hoàng Phủ gia.

Đây quả thực là một trận đồ sát, ở dưới Kiếm Ma đại thuật, tu sĩ Hoàng Phủ gia căn bản không có chút sức chống cự nào.

Song phương vô luận là thuật pháp tinh diệu, hay uy lực mạnh yếu, thậm chí phạm vi, căn bản không ở trên một cảnh giới, ngoại trừ những tu sĩ tu vi đã đạt đến Kim Đan viên mãn, hay tay cầm pháp bảo lợi hại, những người khác tới gần Hắc Thủy Hồ, đều chạy không khỏi kết cục bị Kiếm Ma đại thuật bao phủ, sau đó cắt chém nhục thân, xé nát thần hồn.

- Tiểu ma đầu, ngươi coi tu sĩ Hoàng Phủ gia ta là cái gì, lại có dũng khí chém giết như thế...

Trong tình hình chiến đấu thê thảm, tu sĩ Kim Đan bình thường chỉ còn muốn đào tẩu, nhưng bị kiếm quang của Kiếm Ma đại thuật bao phủ, muốn chạy trốn cũng không có dễ dàng như vậy, bất quá trong hỗn loạn, cũng có vài tu sĩ Kim Đan đỏ mắt, dùng Hoàng Phủ gia chủ Hoàng Phủ Kình Thiên cầm đầu, đồng thời nghiêm nghị rống to, từ bốn phương tám hướng nhảy vào giữa không trung, hai tay chậm rãi huy động, trong miệng niệm tụng cổ chú không lưu loát.

Hết thảy có năm người, tu vi cao thấp không đều, kẻ cao nhất chính là Hoàng Phủ Kình Thiên, Kim Đan viên mãn, thấp nhất chỉ là nửa bước Kim Đan, nhưng vào lúc này, năm người này lại đồng thời vọt ra, cho thấy khí thế áp đảo trên Kim Đan bình thường, hơn nữa sau khi vây Phương Hành vào giữa, bọn họ thi triển thuật pháp, thậm chí trong miệng niệm tụng cổ chú, thình lình hoàn toàn tương tự.

- Ừm?

Tâm tư Phương Hành run lên, quay lại, toàn bộ tinh thần phòng ngự.

Năm người kia, tụng chú nửa ngày, trước người xuất hiện đạo đạo hơi khói màu xám, như ẩn như hiện, cực kỳ cổ quái, sau đó năm người đồng thời mở ra hai mắt, rống to một tiếng, bàn tay trái đè về phía trước, hơi khói màu xám trên người gào thét đến.

- Thần Cơ Phá Diệt Quyết!

Một tiếng quát vang vọng đất trời vang lên, chấn động không gian, như sấm rền cuồn cuộn.




Bạn cần đăng nhập để bình luận