Lược Thiên Ký

Chương 1322: Đâm đầu vào Vô Lượng

Lộc Tẩu gặp được Văn Tiên sinh thì cũng hơi có chút cảm xúc. Dù sao so với người khác thì Văn Tiên sinh đương nhiên là có tư cách phát biểu ý kiến về pháp môn Cổ Thánh nhất. Trước đây kẻ địch lớn nhất của ông ta chính là Đại Tư Đồ của Phù Dao Cung. Mà nhóm đảm nhiệm Tư Đồ của Phù Dao cung tu chính là pháp môn Cổ Thánh, tuy các thế hệ đều đoản mệnh nhưng thực lực lại tuyệt không thể khinh thường, rõ ràng vừa đảm nhiệm Đại Tư Đồ, thiên tư không bằng mình, cảnh giới cũng không bằng mình, pháp bảo lại càng không bằng mình, thậm chí ngay cả tu vi cũng không bằng mình, nhưng cố tình năm đó mình nhiều lần ác chiến với y, mỗi lần đều tràn đầy lòng tin, nhưng mỗi trận đều thảm bại trong tay y...
Cũng chính bởi vì thua tới nóng nảy, y mới muốn nhất định phải thành Tiên!
Nếu đánh không lại ngươi, vậy thì phải sống lâu hơn ngươi...
- Truyền thừa Cổ Thánh uy lực mạnh mẽ, nhưng đa phần người tu pháp môn truyền thừa của Cổ Thánh đều không có thọ nguyên lớn, bây giờ thọ nguyên của Cửu Đầu Trùng đã mấy ngàn tuổi rồi! So với người cùng cảnh giới thì đương nhiên thọ nguyên không lớn, nhưng trong đám tu sĩ tu hành pháp môn Cổ Thánh, hắn cũng đã coi như một người vô cùng lớn tuổi, ta đoán, bây giờ hắn vội vã thành Tiên cũng có liên quan tới chuyện này... hẳn là không còn sống lâu được !
Lộc Tẩu cũng nói chuyện mà mình suy nghĩ ra, nói hết cho Phương Hành, hy vọng có trợ giúp gì đó cho hắn.
Nhưng Phương Hành lại không chút để ý, sau khi nghiêm túc nghe lão nói thì từ chối cho ý kiến, chỉ cười nói:
- Gặp là sẽ biết thôi!
Thời gian xuyên qua Vô Lượng môn nhanh chóng tới, ngay bên dưới thế giới bị tàn phá này, trong Tiên ma khí độ vô tận che lấp lại có một cái ao lớn. Cái ao lớn này khá giống với thế giới bị tàn phá, nội bộ yếu ớt, nếu lấy mắt thường quan sát thì hầu như cảm giác ngay cả tầm mất của mình cũng bị hấp dẫn. Khá đáng sợ, giống như một con cự thú có thể cắn nuốt vạn vật trong tinh không vậy.
- Đây là Vô Lượng môn thứ hai mà các tổ Tiên của Long tộc bày ra, kỳ thực vốn dĩ tiền bối Long tộc bày cửa ải khó khăn ở đây chính là huyễn cảnh vô cùng, chỉ có người đi qua từ trong huyễn kính vô cùng, cũng luyện được đạo tâm của bản thân mới có thể tới được trước Vô Lượng môn này, nhận được tài nguyên bổ sung nhất định, sau đó trực tiếp truyền tống đến cửa thứ ba. Chỉ có điều, khà khà, nơi đây bị tam chiếm giữ, huyễn kính vô cùng này đối với ta cũng là đồ đại bổ nên đã bị ta dùng Tiên mệnh nuốt rồi, tai nguyên đương nhiên cũng lợi cho ta, chỉ có cái Vô Lượng môn này là bị ta để lại, cũng lấy ma khí trong ma vực này che lấp, không để người khác phát hiện ra.
Thái Hư Bảo Bảo nhắc tới chuyện cũ này thì biểu hiện rất đắc ý, làm Ngao Liệt trừng mắt liếc nó một cái.
- Bằng vào thực lực của chúng ta còn chưa đủ để xây dựng thông đạo trong Vô Lượng, chỉ có thể đi lên lối đi mà người khác để lại, cửa vào hẳn là đang ở phía trước quan khẩu thứ ba, ngây người một cái là qua rồi, bất luận thấy được cái gì cũng không nên khinh xuất mà vọng động, phải hành động vì người khác.
Phương Hành trầm giọng phân phó, nhóm ba đội nhân mã đều lớn tiếng đồng ý.
Vốn dĩ phương pháp bớt việc nhất chính là tất cả mọi người đều tiến vào thức giới của Phương Hành, sau đó một mình hắn dẫn đi. Chỉ có điều sau khi tiến vào thức giới của Phương Hành thì bọn họ sẽ không giúp được gì nữa, hơn nữa tiến vào thức giới của hắn thì sinh tử đều do một mình hắn nắm giữ. Bất kể những người này có tín nhiệm Phương Hành hay không. Đây là một thể nghiệm cực kỳ không tốt, chính vì thế Phương Hành dứt khoát không bắt ép, để bọn họ ở bên ngoài, nếu thật có chuyện gì cũng có thể giúp mình một phen. Nhưng đám heo mập kia lại vô cùng hy vọng có thể trốn vào trong thức giới của Phương Hành, nhưng Phương Hành lạ không chịu thu bọn họ, có lòng muốn cho đám đệ tử không đáng tin này trải nghiệm một phen.
- Một chiếc thần đăng này chính là luyện thành từ thần niệm, ngươi cầm đi!
Lộc Tẩu đưa một chiếc đèn đồng cho Phương Hành, dặn dò:
- Lát nữa ta sẽ đi trước, nếu như ngọn đèn này không bị sao thì có nghĩa là tất cả đều an toàn, nếu như ngọn đèn lay động chứng tỏ ra gặp nguy hiểm, nếu như ngọn đèn này đột nhiên tắt thì cửa này nhất định không được qua...
Phương Hành nhận đèn, tỏ ra đã hiểu.
Còn Lộc Tẩu cũng không chút khách khí, cùng với Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô cùng với đám yêu ma trong Tiên cảnh nguyện đi theo Thái Hư Bảo Bảo đi vào. Đợi ma khí xung quanh dần dần thu lại, ảnh hưởng cực yếu tới Vô Lượng môn thì đột nhiên trầm giọng quát một tiếng, vận một thân pháp lực bao phủ bản thân, kiên trì nhảy vào trong Vô Lượng trì. Những người khác cũng nhảy theo lão.
Bọn họ vừa nhảy vào trong ao lập tức biến mất, cho dù một chút khí tức cũng không còn, giống như trong nháy mắt đã đi xa nghìn vạn dặm.
Phương Hành không nhìn vào trong ao nữa, quay đầu nhìn về phía ngọn đèn thanh đồng mà Lộc Tẩu để lại.
Cũng trong chớp mắt đó, ngọn lửa bên trong đèn thanh đồng biến thành màu xanh, vô cùng rời rạc. Trong lòng Phương Hành hiểu, điều này nói lên rằng Lộc Tẩu đang đi ở trong Vô Lượng nên liền kiên trì đợi. Những người khác cũng đều dài cổ nhìn, không dám thở mạnh cái nào. Chừng qua thời gian ba nén hương mới thấy ngọn lửa kia đột nhiên bùng lên về phía trước, ánh lửa cũng sáng hơn rất nhiều, khuôn mặt của Phương Hành cũng bừng sáng.
- Xem ra cần đi trong Vô Lượng trong thời gian ba nén hương!
Phương Hành nhớ kỹ thời gian này nhưng còn chưa thả lỏng, vẫn đang nhìn ánh lửa.
Lộc Tẩu quyết đi đi phía trước dò đường chính là có dụng ý này. Nếu như thần đăng mà lão để lại bị tắt nói rõ bên trong Vô Lượng môn có hung hiểm lớn đang chờ, có thể trong nháy mắt đánh chết y. Nếu như vậy, đám Phương Hành không thể bước vào cánh cửa này...
Một hơi, hai hơi...
Ngọn lửa cũng không hề thay đổi, mấy người Thái Hư Bảo Bảo đều chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này, đốm lửa kia đột nhiên như bị gió mạnh thổi tới, kịch liệt run rẩy như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dập tắt.
Tất cả mọi người còn chưa kịp thả lỏng được một hơi đã đột nhiên đại biến sắc mặt, hít một hơi khí lạnh.
- Xem ra bên kia có hung hiểm, nhưng bọn hắn miễn cưỡng còn có thể ứng phó...
Trong lòng chư tu đều dâng lên suy nghĩ này, vẻ mặt trên mặt mỗi người đều trở nên cực kỳ phức tạp.
Sợ nhất chính là gặp phải cục diện như thế này. Nếu như sau khi Lộc Tẩu qua đó không có chuyện gì thì mọi người cùng nhau đi qua đương nhiên không sao. Nếu như y lập tức chết, vậy mọi người dĩ nhiên là sẽ không đi qua, nhưng cố tình là bây giờ y đang gặp hung hiểm, mọi người còn chưa có cách nào đoán ra y đang gặp hung hiểm gì nên làm người ta nhức đầu. Vô Lượng môn này rốt cục có nên qua hay không?
Có ánh mắt của không ít người đều nhìn về phía Thái Hư Bảo Bảo, lại thấy nó cũng đang mê man:
- Không nên có hung hiểm mới đúng chứ...
- Chỉ sợ bọn họ cũng không chống đỡ được lâu nữa!
Phương Hành nhìn đốm lửa kia vài lần, thông suốt đứng dậy.
- Này này, bên kia có hung hiểm đó, ngươi không phải là tính qua đó đấy chứ?
Không ít người ở xung quanh đều hoảng sợ, vội vội vàng vàng hỏi Phương Hành.
- Lão già kia không phải còn chưa chết sao?
Phương Hành liếc mát, một thân pháp lực dâng lên, hừng hực như lửa.
- Nhưng hắn lúc nào cũng có thể chết...
Mấy người ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm ngọn lửa đang leo lắt trên ngọn thanh đăng, cực kỳ lo lắng.
- Ta tới đó khả năng không chết được...
Phương Hành cười ha ha một tiếng, căn bản không thèm nhìn những người khác mà trực tiếp thả người nhảy vào trong Vô Lượng môn...
Trong một giây đó chỉ cảm thấy thiên địa biến chuyển, vô số lỗ chân lông trên người đều giãn ra. Xung quanh dường như có áp lực vô cùng ép tới. Lúc đầu khi bước chân lên Tiên lộ hắn đã đi qua Long môn một lần, theo ý nghĩa nào đó thì kỳ thực Long môn giống với Vô Lượng môn này, đều là lợi dụng lối đi Vô Lượng, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã hơn xưa nhiều, nay lại vào Vô Lượng cũng có cảm giác khác biệt. Lần này hắn lại cảm thấy rõ ràng mình hình như đã tiến vào trong một thông đạo thần bí...
Xung quanh có các loại dị quang lóe lên tựa như tinh mang quỷ hỏa, hoặc giống như không gian chồng chéo lên nhau.
Người đang ở trong Vô Lượng, rõ ràng cảm thấy xung quanh đều là lực tịch diệt, lực tịch diệt mạnh mẽ tới cực điểm lại hình thành một loại thăng bằng với thông đạo. Còn người ở trong thông đạo này bình ổn mà nhanh chóng bay về phía trước.
Cảm giác này vô cùng kỳ quái!
Như là vũ trụ hủy diệt, một mình cô đơn tồn tại hoặc như mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ duy có mình vĩnh hằng.
Chỉ có điều cũng may, cảm giác này chưa kéo dài quá lâu, đường đi phía trước Phương Hành liền cảm thấy một loại khí cơ quen thuộc.
Đó là khí tức đặc hữu của Long tộc, ở nơi mất đi lực Vô Lượng này cực kỳ rõ rệt!
Sau khi Phương Hành dùng thần thức nhanh chóng đảo qua thì lập tức thấy được phía trước thông đạo có hoa khôi biến hóa vô tận lưu quang bỗng nhiên có một tòa Long môn lơ lửng ở đó, cực kỳ qury dị, bị vô số đại trận che chở, không đến mức bị lực tịch diệt Vô Lượng đập vụn. Hắn lập tức biết được đó chính là ký hiệu mà tiền bối Long tộc để lại, từ đó đi ra ngoài liền có thể tới được vị trí mục đích mà Tiên lộ này dẫn tới. Hơn nữa lúc hắn đi qua Long môn, bên trong Long môn đã lóng lánh phù văn, truyền ra dẫn lực vô cùng mạnh mẽ kéo Phương Hành về phía đó...
Phương Hành cũng không giãy dụa, để mặt Long môn hút hắn vào trong, sau đó lại có một hồi thiên hoàn địa chuyển, cuối cùng ở trước mắt xuất hiện một vài tiếng vang. Loại tiếng vang này mờ nhạt bất định, qua một hồi lâu mới ổn định lại, khi trợn mắt nhìn lên, bản thân mình đã ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, xung quanh là không trung tán loạn, khắp nơi đều là tử điện rực rỡ chói mắt...
Ở xung quanh không trung lại có vô số bia đá đang lơ lửng, bên trên lóe lên từng sức mạnh đáng sợ.
Thậm chí có vô số sức mạnh hóa thành hình người, đang đánh giết tất cả sinh linh!
- Hắn... hắn có đến không?
Lúc này chỉ nghe có một giọng nói vang lên, là tiếng của Văn Tiên sinh, nghe vô cùng hoảng loạn...
- Sẽ... sẽ thôi!
Tiếng sau đó vang lên là tiếng của Lộc Tẩu, có vẻ không có niềm tin.
Sau cùng là một tiếng quái khiếu:
- Ngươi nói xem lão nhân nhà ngươi tại sao lại để lại ngọn đèn kia chứ...
Vừa nghe đã biết là tiếng của Hoan Hỉ Cáp Mô!
- Ta cũng không ngờ tới lại có hung hiểm, để lại nó không phải là muốn hắn thấy tình trạng của ta hay sao?
Giọng nói của Lộc Tẩu nghe qua vừa uất ức vừa bất đắc dĩ, còn mang theo chút dở khóc dở cười.
- Cái rắm! Lúc này còn chưa thấy sai hả? Hắn vừa thấy ở đây có hung hiểm chắc chắn sẽ không tới, ai lại vì một lão đầu tử như ngươi mà đi chịu chết chứ?
Văn Tiên sinh hung hăng nguyền rủa, giọng có vẻ rất tuyệt vọng.
- Ha ha, ai nói ra sẽ không tới vì một lão đầu tử chứ?
Lúc nghe tới đây, Phương Hành cũng không do dự thân mình nữa, phi thân xông ra ngoài. Một thân pháp lực ầm ầm tỏa ra làm hai tấm bia đá ở gần hắn bị đập vỡ nát, mà ở phía sau thân như thần long bay đi, chậm rãi giáng xuống từ đỉnh đầu đám Lộc Tẩu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận