Lược Thiên Ký

Chương 1170: Thiên Ma rơi Cửu U




Phương Hành ôm con mắt dương dương đắc ý cười to một lúc, mới phát hiện một vấn đề lúng túng!

Con mẹ nó làm sao lấy truyền thừa a?

Con mắt kia cực kỳ to lớn, giống như ngọc chất, tản ra thần quang thăm thẳm, khảm nạm ở trên Ma thủ, có thể nói to như một ngọn núi, mặc dù nói Ma Nhãn mở ra, liền tượng trưng cho Thiên Ma truyền thừa xuất thế, mỗi người đều liều mạng tới đoạt truyền thừa, nhưng sau đó thì sao?

Phương Hành cướp được, còn ôm lấy con mắt này... Mặc dù nhìn tư thế có chút bất nhã, giống như một con cóc nằm ở trên quả dưa hấu... nhưng sau khi ôm mới phát hiện, cầm lại cầm không được, muốn thi triển thần thông luyện hóa nó cũng không luyện hóa được, cũng không có ánh sáng thần dị gì từ trên trời giáng xuống... là hoàn toàn thúc thủ vô sách.

Ngoại trừ tiếp tục ôm, dường như không có phương pháp khác!

Trong lúc nhất thời Phương Hành vừa xấu hổ vừa ảo não, vội vã sử dụng các loại cách thức thăm dò.

Cầu nguyện truyền thừa phủ xuống, vẩy tinh huyết, đốt phù niệm chú thậm chí dùng Âm Dương Thần Ma Giám xem xét, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, cầu nguyện, con mắt này không có bất kỳ phản ứng, vẩy tinh huyết, trực tiếp tuột xuống, đốt phù niệm chú càng là một chút tác dụng cũng không có, mà lấy Âm Dương Thần Ma Giám giám định cũng xảy ra vấn đề, từ sau khi vào địa cung, Âm Dương Thần Ma Giám không có gì bất lợi, nhưng khi hắn tới gần con mắt này, lại trở nên tĩnh mịch, vô luận thúc giục như thế nào cũng không khởi động được!

Trên đời chuyện lúng túng nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!

- Hắn không mở ra được truyền thừa kia...

Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới phát hiện vấn đề này, ánh mắt bùng cháy.

Nguyên bản truyền nhân Tiểu Tiên Giới nhìn thấy Phương Hành vọt tới bên cạnh Ma Nhãn, đã cảm thấy tuyệt vọng, khí thế không còn, ánh mắt nhìn về phía Thần Tử Dạ tộc cũng biến thành có chút xấu hổ và sợ hãi, chần chờ nửa ngày, cơ hồ muốn mở miệng xin lỗi, nhưng vừa phát hiện Phương Hành căn bản không có bản sự luyện hóa Ma Nhãn, khí thế của hắn lại tăng lên đột ngột, thân hình như mây lao về phía Ma nhãn, Thần Tử Dạ tộc cũng hận nghiến răng nghiến lợi, oán hận triển khai hai cánh lướt tới.

- Con mẹ nó, phí sức lực lớn như vậy, cuối cùng lại thành công dã tràng sao?

Phương Hành hận đến cắn răng, trên trán lộ ra gân xanh, mồ hôi chảy xuống.

Ầm ầm, nơi xa hai đạo khí thế cường đại lao đến, càn quét cả phiến hư không...

Hai người kia Phương Hành tự nghĩ không đối phó được, vô luận là Thần Tử Dạ tộc, hay Hung Đạo ra vẻ đáng thương, trên thực tế tu vi mạnh mẽ, thực lực kinh người, đều không phải hạng người dễ dàng đối phó, huống chi hai người kia xông lại, chuyện thứ nhất chính là đối phó mình, vấn đề này khiến cho hắn vừa sợ vừa giận, trong đáy lòng bay lên quyết tâm...

- Con mẹ nó, ta không lấy được, các ngươi cũng đừng hòng cầm tới!

Ý nghĩ này xẹt qua, khuôn mặt hắn trầm xuống, âm trầm đến đáng sợ, hai tay nhấn một cái, cả người nhảy lên, xoay chuyển ở trên không trung, triệu hoán ra Ma Kiếm, kiếm khí cuồn cuộn lạnh thấu xương, tất cả tu vi vận chuyển tới cực hạn, phía sau hiển hóa ra một phiến ma vân, hung hăng đâm tới...

Một kiếm ngập trời, hung hăng đâm tới Ma Nhãn!

Ta đã không lấy được truyền thừa, vậy chọc mù nó, mọi người ai cũng đừng nghĩ lấy được!

- Không...

- Ngươi dám!

Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới đang lướt đến, nhìn thấy cảnh này, đều bị hù đến thân thể cứng ngắc...

Ma đầu kia từ đâu tới gan chó, lại dám làm sự tình đại nghịch bật đạo như vậy?

Nhưng bọn hắn đã không có khả năng chạy tới ngăn cản Phương Hành!

Đối với bọn hắn mà nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma đầu gan to bằng trời kia tiêu sái quay người, rút ra một thanh Ma Kiếm ma khí lành lạnh, khóe miệng mang theo nụ cười hung ác, sau đó hung hăng đâm về phía Ma Nhãn...

- Đốt...

Một tiếng vang giòn nổi lên, tim của tất cả mọi người đều nhảy đến cổ.

Trơ mắt nhìn một kiếm kia đâm xuống, không khác gì trực tiếp đâm tới trái tim bọn họ, bất quá một màn khiến người ngoài ý xuất hiện, một kiếm kia của Phương Hành, lực lượng sao mà đáng sợ, nhưng lại không có đâm rách con mắt, chỉ nghe một tiếng vang giòn, sau đó Ma Kiếm văng ra, một tia dấu vết cũng không để lại...

- Rắn chắc như thế?

Ngay cả Phương Hành cũng ngẩn ngơ, sau đó lại xách kiếm muốn chém thêm một lần.

Bây giờ mình là Độ Kiếp tầng ba, một kiếm này đánh xuống, trảm Huyền Thiết như trảm đậu hũ, lại không gây thương tổn được một con mắt?

Bất quá thời điểm kiếm thứ hai sắp chém xuống, đột nhiên bị một loại thanh âm kỳ dị ở chung quanh hấp dẫn.

Một kiếm kia của hắn đâm xuống, cũng không phải không có một chút hiệu quả, mặc dù chưa từng làm bị thương Ma Nhãn, nhưng lại giống như kinh động đến nó, có thanh âm kỳ dị nào đó từ sâu trong hư không ung dung truyền ra, lỗ tai rất khó nghe được, nhưng cảm giác lúc đứt lúc nối, lúc đi nghe kỹ càng, lại giống như không tồn tại, nhưng lúc không đi nghe, lại xông vào thức hải của mình.

Ngay cả Phương Hành đã giơ kiếm lên cũng buông xuống, đối với loại oanh minh kia, hắn không hiểu cảm giác có chút khủng hoảng.

Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới ngừng lại, bọn họ cũng cảm ứng được tiếng oanh minh kia, có chút mờ mịt đứng ở giữa không trung, nhất là Thần Tử Dạ tộc, hắn tựa hồ rất mẫn cảm với loại oanh minh này, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, dùng sức che kín lỗ tai, mãnh liệt lay đầu, lại có chút khó mà tự kiềm chế.

Hưu!

Phương Hành bỗng nhiên sinh lòng cảm ứng, quay đầu nhìn lại.

Vừa xem xét liền giật mình không nhỏ, mồ hôi lạnh chảy ra.

Ma Nhãn to lớn vẫn mở, thần quang trầm tĩnh, nhưng khác vừa rồi chính là, lúc này Ma Nhãn như xuất hiện một loại linh tính nào đó, con ngươi co lại, không chứa chút cảm tình, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm...

- Đậu phộng...

Phương Hành theo bản năng thu hồi Ma Kiếm, bày ra bộ dáng bé ngoan, cung cung kính kính, nhìn về phía Ma Nhãn hành lễ.

Vừa rồi hắn có dũng khí đâm Ma Nhãn, là bởi vì hắn cảm thấy Ma Nhãn chính là tử vật.

Nhưng bây giờ Ma Nhãn nhìn về phía hắn, lại làm cho hắn cảm giác được, Ma Nhãn kia còn ẩn chứa một tia linh tính.

Vậy thì tranh thủ thời gian ra vẻ đáng thương!

Bất quá có vẻ như ra vẻ đáng thương cũng vô ích, Ma Nhãn co vào, ánh mắt giống như cây châm nhìn về phía Phương Hành, như thẳng vào trong đầu, thẳng vào thức giới, đâm vào thần hồn của hắn, mà loại cảm giác này, cũng làm cho cả người hắn trở nên thống khổ không chịu nổi, thân thể bắt đầu không tự chủ được run rẩy lên, đầu đau muốn nứt, giống như muốn bị xé mở.

- Tung hoành hoàn vũ, cầm kiếm vấn thiên đạo, chân đạp Tam Thập Tam Thiên...

Thời điểm hắn đầu đau muốn nứt, lại sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, tiếng oanh minh loạn thất bát tao kia, vậy mà vào lúc này trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí hắn từ trong tiếng nổ, dần dần nghe được một chút thanh âm, một ít lời nói, loại tiếng oanh minh kia, vốn chính là dùng một loại phương pháp đặc thù nào đó tụng niệm ra, chỉ là vừa rồi hắn nghe không hiểu mà thôi, bây giờ Ma Nhãn nhìn hắn, mặc dù khiến cho thần hồn của hắn giống như muốn nứt, nhưng cũng xúc động một loại huyền cơ nào đó, nghe được những nội dung này...

Bất quá hắn nghe được, cuối cùng chỉ là vài câu chỉ ngữ, trong tiếng oanh minh ẩn chứa nội dung quá phức tạp, căn bản không có khả năng để hắn trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn nghe hiểu, càng nhiều tin tức thì cùng một loại tồn tại nào đó ở trong đầu của hắn dung hợp lại với nhau...

Âm Dương Thần Ma Giám!

Dị bảo thứ nhất trên con đường tu hành của Phương Hành, vào lúc này hình như tỉnh lại, cùng Thiên Ma Nhãn tiến hành giao lưu kỳ dị nào đó, đồng thời sinh ra một số chuyển biến thần dị, loại tiếng oanh minh kia đối với nó mà nói, giống như một loại chú ngữ kỳ quái, tỉnh lại một tia linh tính, sau đó gào thét, nhận lấy vô số tin tức đến từ Thiên Ma.

- Thiên Đạo vô tình, Đại Đạo hữu tâm...

- Trải qua Cửu Kiếp tẩy không hết tội lỗi, thần thông vạn trượng chém không đứt Nhân Gian...

- Mắt phải hủy diệt, mắt trái sinh trưởng, thiên biến hóa, một ý niệm...

- Phong Thần Bảng... Điểm tướng đài... tạo hóa vượt ngoài sinh tử...

- ...

- ...

Đủ loại tin tức khác biệt tràn vào thức hải của Phương Hành, mặc dù bề bộn, nhưng bị hắn bắt được không ít vật hữu dụng, có một ít sự tình quan hệ đến Thiên Ma truyền thừa, cũng có một chút giống như tự thuật bí mật Thượng Cổ, nhưng những tin tức này quá to lớn, dùng tu vi của hắn bây giờ căn bản không tiếp thụ được, tựa như hồ nước không nhận nổi đại dương, nếu không có Âm Dương Thần Ma Giám, vào lúc này đoán chừng hắn sớm đã bị thần niệm khổng lồ của Thiên Ma làm nổ, dù là lúc này, cũng cơ hồ đạt đến cực hạn của hắn...

Ầm ầm!

Qua một hồi lâu, tiếng oanh minh mới chậm rãi biến mất, giữa thiên địa một mảnh tĩnh mịch.

Mà lúc này Phương Hành vẫn ngồi xếp bằng ở trong hư không, chau mày, giống như một pho tượng.

Mắt trái Thiên Ma ở một sát na cuối cùng, bình tĩnh liếc nhìn Phương Hành một cái, sau đó chậm rãi khép kín, cả Ma thủ chầm chậm chìm xuống dưới, rất nhanh liền biến mất ở trong ma khí mênh mông, chìm vào Cửu U, không chút âm thanh, cũng không biết đi đâu...

...

...

- Hắn... Hắn đạt được Thiên Ma truyền thừa sao?

Theo tiếng oanh minh biến mất, Thiên Ma rơi vào Cửu U, các Thần Đình Tiểu Thánh ở trong sân rốt cục phản ứng lại, đầu tiên là sắc mặt kinh hoàng nhìn về bốn phía, đợi cho bọn họ phát hiện Thiên Ma đã biến mất, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, sau đó thấy Phương Hành ngồi xếp bằng ở trên hư không, trong ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít lộ ra ghen ghét khó bình, nhất là Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới, vừa đố kị vừa hận, trong đáy mắt lộ ra sát khí nồng đậm, cổ kiếm trong lòng bàn tay truyền nhân Tiểu Tiên Giới đang nhẹ nhàng chiến minh.

- Hừ!

Thần Tử Dạ tộc cảm thấy sát khí của truyền nhân Tiểu Tiên Giới, lạnh lùng quay đầu nhìn hắn một cái.

- Song Sinh điện hạ, tại hạ thật sự là...

Trong lòng Hung Đạo giật mình, lần nữa khôi phục dáng vẻ khúm núm như xưa, vái chào đến cùng, biểu lộ hoảng sợ.

- Ngươi rất tốt! Ta cũng không biết nguyên lai ngươi còn có bản sự bực này!

Thần Tử Dạ tộc lạnh lùng nói một câu, sau đó cất bước đi về phía Phương Hành, thần sắc lạnh lùng.

- Bản lãnh của ngươi càng lớn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận