Lược Thiên Ký

Chương 1809: Cướp thiên, cướp thiên




- Không có cái gì không thể cả...

Ba vị Tiên Đế bay thẳng cửu thiên, thôn phệ thiên ý, hóa thân thương thiên làm tất cả mọi người chấn kinh, nhưng Phương Hành lại không có chút ngoài ý muốn, nhàn nhạt giải thích nói:

- Thế gian từng có Tiên Vương xây dựng Vĩnh Hằng Tiên Cung, theo đuổi chính là vĩnh sinh, vĩnh hằng, mà ba vị Tiên Đế này, chính là ba người cuối cùng của Vĩnh Hằng Tiên Cung, bọn hắn truy cầu không phải cải biến, cầu là Bất Tử Bất Diệt, như vậy đến cuối cùng, còn có cái gì so với hóa thành thiên ý càng có thể thỏa mãn ý niệm này của bọn hắn?

- Ha ha, các ngươi đều quá coi thường ba vị Tiên Đế, thật cho rằng bọn họ biết rõ bản thân đã trở thành gông cùm xiềng xích của thiên địa, lại ôm chặt tu vi không chịu buông tay, tình nguyện cùng Tam Thập Tam Thiên chết chung, lưu lại cơ nghiệp cho các ngươi, sau đó trở thành đối tượng bị thế nhân cười nhạo sao? Lúc ấy bọn hắn bế quan, không phải đang trốn tránh, mà là thật ý thức được Tam Thập Tam Thiên khô kiệt, cho nên mượn bế quan đến lĩnh ngộ siêu thoát, mà hóa thiên, chính là kết quả bọn hắn lĩnh ngộ, bản thân tồn tại đã tạo thành uy hiếp với thiên địa, vậy dứt khoát hóa thân thiên địa, trở thành vĩnh hằng của thế gian này, kể từ đó sẽ không bị tai kiếp uy hiếp...

Nói đến cuối cùng, Phương Hành nhẹ giọng bật cười:

- Bởi vì bọn hắn chính là tai kiếp!

- Không có khả năng, sao ba người bọn họ lại đi con đường Thái Thượng Đạo của chúng ta, huống hồ bọn hắn... bọn hắn có Tiên Mệnh!

Trong sân lặng ngắt như tờ, chỉ có trên người pho tượng xuất hiện thất thố giống như thường nhân, phẫn nộ kêu to.

- Bọn hắn hóa không phải thiên của Thái Thượng Đạo các ngươi, chỉ là mượn hóa thiên tồn tại mà thôi!

Phương Hành trả lời cực kỳ nhẹ nhõm, giống như sớm nghĩ minh bạch vấn đề này, bình tĩnh nói:

- Đại Đạo đơn giản nhất, trăm sông đổ về một biển, Thái Thượng Đạo các ngươi có thể suy diễn ra con đường hóa thiên, sao biết bọn hắn đi không đến một bước này? Kỳ thật mười mấy năm trước, ta từ chỗ sâu trong tinh vực trở về, đã từng đi ngang qua Tam Thập Tam Thiên, ở thời điểm này, đã cảm nhận được loại khí tức kia ở trên người bọn họ, đoán được ý đồ của bọn hắn, chỉ bất quá mãi cho tới bây giờ, ta không biết bọn hắn là làm sao đột phá Tiên Mệnh chế ước, nhưng nghĩ đến, bọn hắn bế quan hơn ba trăm năm, lĩnh ngộ hẳn là vấn đề này, bất quá có thể nhìn ra được, bọn hắn không có ý niệm cứu thế như Thái Thượng Đạo các ngươi, hóa thiên chính là hóa thiên, nhưng không biết làm sao chặt đứt trường sinh, cũng không biết làm sao thôi động luân hồi, chỉ là thay thế thiên ý mà thôi...

Thanh âm của Phương Hành không lớn, nhưng rơi vào trong lòng tất cả mọi người.

Không phải tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu đạo lý này, càng nhiều người chỉ là nghe mê mẩn kinh ngạc, chỉ có Thái Thượng Thập Tiên và đám người Thiên Ma, sắc mặt mới trở nên càng thêm lạnh lùng, tựa hồ bọn hắn nghĩ đến một vấn đề đáng sợ hơn, lòng cực kỳ sợ hãi...

- Không tốt, những người vào Tam Thập Tam Thiên kia...

Mà lúc này, thì có nhiều người hơn nhìn chằm chằm vào một phương hướng, bây giờ nơi này khoảng cách xa xôi, tầm mắt của người bình thường căn bản không xuyên qua được, thế nhưng lúc này, thời điểm tam đế hóa thiên, Tam Thập Tam Thiên giống như bị phóng đại, cũng giống như kéo gần khoảng cách, bọn hắn đều có thể thấy rõ ràng, bây giờ những tiên binh của Chư Tử đạo tràng vừa mới vọt vào Tam Thập Tam Thiên kia, lúc này trực tiếp hỏng mất, trên trời rơi xuống quỷ hỏa, kịch biến sinh ra, mà bọn hắn vừa lúc bị bao phủ ở bên trong...

Thậm chí ba vị Tiên Đế không có tận lực đi nhằm vào bọn họ, chỉ làm sự tình của bọn hắn mà thôi...

Thế nhưng bị bao phủ ở trong đó, tất cả đều cảm nhận được tai hoạ ngập đầu, gào khóc vẫn lạc, hóa thành mây khói...

Ở trước mặt thiên địa chi uy, thần thông lại như thế nào, pháp bảo lại như thế nào, căn bản không đáng giá nhắc tới...

Chỉ trong nháy mắt, những tiên binh xông vào Tam Thập Tam Thiên kia liền gặp tai hoạ ngập đầu!

- Chết rồi, đều đã chết sao?

Không biết bao nhiêu người lạnh mình, kêu to, nghĩ mà sợ.

Bọn hắn nghĩ, nếu mình không quay đầu lại, vẫn lưu ở trên chiến trường kia, sẽ là dáng dấp ra sao?

Những người muốn đoạt công huân lớn nhất khi nhập chủ Tam Thập Tam Thiên, bây giờ đều táng thân sao?

- Ai... Vẫn còn có chút nhịn không được...

Phương Hành thở dài, đột nhiên đạp ra ngoài.

Chỉ một bước, thân hình của hắn biến hóa, thình lình xuất hiện ở Tam Thập Tam Thiên, trên chiến trường hỗn loạn, khoảng cách xa xôi như thế, thân hình của hắn vẫn lộ ra rõ ràng, khí cơ vô hình trên người nổ tung, phía sau hiển hóa ra hình ảnh một thế giới, sau đó chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nâng tay, liền chống lấy không gian của Tam Thập Tam Thiên, bởi vì ba vị Tiên Đế tranh đoạt thiên ý, mà đưa tới hạo kiếp diệt thế, người phía dưới tranh nhau gào khóc, giống như con ruồi không đầu chạy loạn, thế chết cũng hơi chậm lại!

- Sâu kiến phương nào, cũng dám tới tìm chết?

Trong cửu thiên, ba vị Tiên Đế đang tranh đoạt thiên ý, đã coi thiên này thành vật của mình, càn quét hết thảy sinh linh, đột nhiên thấy được có người xông vào Tam Thập Tam Thiên, chống lấy vùng thế giới này, không khỏi giận tím mặt, một tiếng ầm vang, trong ba đạo tiên quang, thình lình hiển lộ ra ba thân ảnh mơ hồ, một người áo đỏ, đầu đội cổ quan, hai mắt đỏ như máu, một người mặc đạo bào, tóc tai bù xù, chân đạp giày cỏ, một vị khác rõ ràng là nữ tử, mặc áo bào đen, trong tay bưng lấy một tinh không, lúc đầu ba người bọn họ ngươi tranh ta đoạt lợi hại, nhìn thấy Phương Hành xông đến, thình lình giận dữ, đồng thời xuất thủ!

Oanh! Oanh! Oanh!

Ba đạo lực lượng xa xa đánh tới, phân ba phương hướng quét về phía Phương Hành!

Khó mà hình dung ba đòn kia lợi hại, nó căn bản đã siêu việt thần thông, thuật pháp, pháp bảo, trong một kích này của bọn hắn, thình lình đơn giản đến cực điểm, chỉ có lực lượng đơn thuần nhất, loại lực lượng kia thậm chí siêu việt Đại Đạo, bất kỳ Đại Đạo nào so sánh, cũng chỉ giống như trẻ nhỏ làm trò vặt, ở trước mặt ba đạo lực lượng này, sao trời đều trực tiếp biến mất...

- Cẩn thận...

Chúng tiên quá sợ hãi, ngay cả Liên Nữ cũng thốt ra hai chữ này.

Chỉ nói sau khi nói hai chữ này, nàng lại che miệng...

Trong lòng nàng rõ ràng một việc, ở trước mặt lực lượng bực này, có cẩn thận hay không cũng vậy à.

- Ha ha, nhớ kỹ danh tự của ta, ta gọi Phương Hành!

Mà Phương Hành đón ba đạo công kích kia, lại cười phá lên, ma đao trong tay ném một cái, toả ra ánh sáng chói lọi, Ma ý sâm nhiên, thình lình hóa thành một đại ấn va chạm với Đại Xích Thiên Tiên Đế, sau đó Phương Hành lại phân ra hai chưởng, trong tiếng hít thở, tiên uy nở rộ, khiến cho cả người hắn giống như trung tâm của thế giới, lực lượng kín đáo không lộ, đồng dạng cũng vượt ra phạm trù Đại Đạo, giản dị tự nhiên, cực kỳ đơn giản đánh ra ngoài!

- Mệnh số của hắn...

Trong nháy mắt đó, Vô Hiểu Tiên Nhân đột nhiên mở to hai mắt, nghẹn ngào kêu lên.

Thiên Ma cũng nặng nề gật đầu, thanh âm trầm thấp, thậm chí lộ ra không hiểu:

- Tám mươi mốt đạo!

Thường nhân nghe lời ấy, còn có chút không hiểu, duy chỉ có tồn tại trong quái tháp, cùng Thái Thượng Thập Tiên nghe, trong lòng đều chấn kinh, ánh mắt nghi hoặc, con đường Thái Thượng Đạo, chính là con đường trảm mệnh số, ba trăm năm trước, Phương Hành đã chặt đứt sáu mươi ba mệnh số, tu vi thông huyền, sau đó đám người Thiên Ma hi vọng hắn bước ra một bước kia, chính là vì để hắn chặt đứt tất cả mệnh số, cho đến chặt đứt mệnh số cuối cùng, bỏ thân hóa thiên, nhưng vào lúc này, bọn hắn lại thấy được một sự thực kinh người...

Tám mươi mốt mệnh số đều còn, thế mà một cái cũng không trảm...

Hắn rõ ràng đã sớm chém sáu mươi ba mệnh số, lúc này lại…

- Cái này sao có thể?

- Đây là cảnh giới gì?

Ngay cả Thái Thượng Thập Tiên cũng xem không hiểu, Thái Thượng Đạo Đồ kia... Đi đến tột cùng là con đường gì a?

Oanh! Oanh! Oanh!

Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, Phương Hành phân biệt cùng ba vị Tiên Đế giao thủ một kích, khiến người kinh dị là, Phương Hành không có bị lực lượng của ba vị Tiên Đế chôn vùi, dư ba khó mà hình dung lan ra, bọn hắn thình lình nhìn thấy, Phương Hành còn êm đẹp đứng tại chỗ, lông tóc không thương, chỉ lui về phía sau hai bước, sau đó cười dài, lại lao về phía trước...

Mà hắn bay đi, thình lình đã xông vào trung tâm của Tam Thập Tam Thiên!

Đã đến trên đỉnh đầu những đệ tử của Chư Tử đạo tràng bị tai kiếp bao phủ...

- Hắn... Hắn xuất thủ cứu người sao?

Chúng tiên nhìn thấy cảnh này, đều hoan hô như sấm động.

Coi như bọn họ cùng những tiên binh trên chiến trường kia lý niệm không hợp, nhưng dù sao cũng có cùng nguồn gốc, ai cũng không nguyện ý nhìn thấy đối phương chết không có giá trị như vậy, nhất là ở nơi đó, kỳ thật có rất nhiều người tâm đầu ý hợp với bọn họ, chỉ là ở sự tình Phương Hành bị hãm hại, một ý niệm liền làm ra tuyển chọn khác biệt, ai nguyện ý tận mắt nhìn thấy bọn hắn mất mạng?

Nhưng đối mặt với ba vị Tiên Đế hóa thiên, bọn hắn ai cũng không giúp được, chỉ có thể nhìn...

Bây giờ thấy Phương Hành xuất thủ, giải cứu bọn họ, trong lòng sao có thể không kích động...

Chờ chút…

Chúng tiên đang cuồng hỉ, cơ hồ muốn cúng bái Phương Hành, đột nhiên thấy một màn làm cho người ngoài ý liệu, đón đỡ một kích của ba vị Tiên Đế xông vào Tam Thập Tam Thiên, cũng không có phất tay cứu tiên binh phía dưới, mà như tên trộm nhìn xung quanh, trong nháy mắt thấy được một khu vực nằm ngoài ba vị Tiên Đế tranh cướp, "Sưu" một tiếng chạy tới, trong tay xuất hiện một cái hồ lô...

- Ha ha, cái này là đồ tốt, sao có thể chỉ nhìn các ngươi đoạt?

Trong tiếng cười lớn, Phương Hành vọt tới phụ cận thiên ý, dùng lực kéo một cái, "xì xì xì" một mảng lớn, giống như xé giấy, thế mà trực tiếp kéo thiên ý xuống, thu vào trong hồ lô, sau đó cũng không quay đầu, co cẳng liền chạy...

- Móa nó, nguyên lai hắn là nhịn không được đi giật đồ...

Có người ngây ngốc, sau đó chửi ầm lên, vì vừa rồi cúng bái ma đầu kia mà cảm thấy xấu hổ...




Bạn cần đăng nhập để bình luận