Lược Thiên Ký

Chương 1167b: Thiên Ma mở mắt




Ước chừng nửa canh giờ yên tĩnh, đoàn người không ai mở miệng, ngay cả Phương Hành ở trong mộ viên cũng không dám hát sơn ca, bầu không khí cực kỳ kiềm chế, sau khi xuyên qua mộ viên, hắn lại đột nhiên giật mình, ngừng lại, ở trước người bọn họ, thềm đá dưới chân đã hết, phía trước xuất hiện một vực thẳm sâu không thấy đáy, hắc khí mênh mông cuồn cuộn, nhìn lên tựa như đến cuối thiên địa, chẳng biết nên đi đâu!

- Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường?

Các Thần Đình Tiểu Thánh đều hơi kinh ngạc, vội vã dò xét bốn phía.

- Không đúng, đoạn đường này cũng không thấy có đường rẽ ah...

- Có lẽ vừa rồi trong lúc cấp thiết, bỏ qua cũng không nhất định...

Các Thần Đình Tiểu Thánh đều có chút không biết làm sao, xem ra bọn họ đối với nơi này cũng không hiểu nhiều lắm.

- Mau nhìn nơi đó, có đồ vật gì!

Nhưng lúc này, Hung Đạo một mực trầm mặc đột nhiên thấp giọng nói, chỉ về phía trước.

Các Tiểu Thánh nao nao, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức giật mình, trong vực sâu phía trước, khắp nơi đều là hắc vụ đáng sợ, che đậy thần thức, không thể dò xét cái rõ ràng, nhưng loáng thoáng, theo hắc vụ lưu động, thình lình có thể phát hiện, ở trong vực sâu, ngoài hơn mười dặm, có một quái vật khổng lồ, mới nhìn cảm giác cái kia giống như một ngọn núi lớn, nhưng nhìn lâu, lại để cho người ta nghĩ đến, đây không phải núi... kia rõ ràng là một cái thủ cấp, đang ung dung treo ở trên không trung...

- Cái kia... Đó là cái gì?

Hoa Mật Nhi vừa nhìn thấy thủ cấp kia, cả người suýt nữa ngã oặt, nghẹn ngào kêu lên.

- Là thủ cấp của Thiên Ma...

- Đó là đầu Thiên Ma trong truyền thuyết?

Lúc này có hai người đồng thời mở miệng, trong lời nói hàn khí đại thịnh.

Một cái là Thần Tử Dạ tộc, một cái là Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ Tiểu Thần Vương, bọn họ trước tiên nhận ra được, khó nén chấn kinh thốt ra, sau đó hai người đồng thời nhìn thoáng qua đối phương, vội vàng ngậm miệng lại...

- Thủ cấp Thiên Ma?

Phương Hành cũng ngẩn ngơ, thần thức quét tới.

Kia đúng là một cái đầu lâu, nhưng quá lớn, bây giờ từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy cái kia giống như một ngọn núi, thậm chí Phương Hành có loại cảm giác, cái thủ cấp kia cho người cảm giác còn lớn hơn Phong Thiện Sơn, khí thế một mảnh yên lặng, tựa như một ngọn núi lửa ẩn chứa không biết bao nhiêu lực lượng, nhưng mặt ngoài lại tĩnh mịch, để cho người ta khiếp sợ là, theo khói đen lưu động, bọn họ cũng dần dần thấy rõ bộ dáng của Thiên Ma, hoàn toàn không có chút dữ tợn, mà càng giống là một Tiên Nhân tuấn mỹ.

Nhìn ra được, vị Thiên Ma kia khi còn sống, hẳn là một người ngọc thụ lâm phong, dù lúc này nhìn, cũng có thể phát hiện hắn ngũ quan đoan chính, cực kỳ tuấn mỹ, thậm chí lộ ra nho nhã, mái đầu bạc trắng phiêu phiêu đãng đãng, xen lẫn ở trong ma vân, tựa như ngủ say, nhắm hai con mắt, chìm chìm nổi nổi, cũng không biết ở trong vực sâu ngây người bao lâu, lại còn phải ở bao lâu!

- Người này... Vì sao có chút quen mắt...

Phương Hành cũng không biết người khác nghĩ thế nào, chính hắn lại cảm thấy, lúc đầu thần thức quét tới, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng đen to lớn, nhưng nhìn lâu, lại dần dần thấy rõ bộ dáng, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng thấy cực kỳ rõ ràng, đến cuối cùng, hắn càng xem càng cảm thấy quen mắt, nhưng khổ sở suy nghĩ, lại không biết thấy qua ở nơi nào, nghĩ một hồi, cả người trở nên có chút đờ đẫn, vô ý thức bước lên, chậm rãi đi về phía trước...

- Ngươi muốn làm gì?

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, kinh động đến Phương Hành.

Là Phụ Sơn Tử trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Phương Hành, thấy hắn đi vào vực sâu, nhịn không được hét lớn một tiếng.

Nhưng thời điểm âm thanh hét lớn vang lên, một chân của Phương Hành đã bước vào trong vực sâu.

Oanh!

Ngay khi chân của hắn đạp vào trong vực sâu, ma khí mông lung trở nên như cuồng phong, cổn đãng tới lui, mà Ma thủ không biết ở trong vực sâu chìm nổi bao lâu kia cũng chấn động, con mắt bên trái mở ra, một ánh mắt không chứa chút tình cảm quán xuyên tất cả ma vân, giống như liệt kiếm trực tiếp quét ngang về phía huyền nhai, tựa như trong vực sâu xuất hiện một mặt trời.

- Ma thủ mở mắt?

Một màn bất thình lình, không biết dọa hỏng bao nhiêu người, Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Ly Hỏa sợ hãi lui về phía sau, thân hình loạng choạng, suýt nữa té ngã trên đất, từng cái kinh hoảng như tiểu hài tử, chỉ có Áo Cổ Tiểu Thần Vương, Hung Đạo, Thần Tử Dạ tộc và Tứ hoàng tử Thương Lan Hải thì thần sắc vừa mừng vừa sợ, lại xông về phía trước!

Thiên Ma đã chết không biết bao nhiêu năm, vậy mà ở lúc này mở ra một con mắt?

Một màn này, thực quá quỷ dị...

Vẻ mặt Áo Cổ Tiểu Thần Vương kinh hoảng, còn mang theo vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên thấp giọng kêu lên:

- Thiên Ma mở mắt, đây thật là khó lường, trước khi Thánh Nhân kéo Huyền Quan xuống, từng có truyền ngôn, Ma thủ dưới Cửu U mở mắt nhìn bầu trời, biểu thị một đời Chân Ma sắp xuất thế, lúc ấy tất cả mọi người nghĩ Chân Ma chính là Thông Thiên Tiểu Thánh Quân, nhưng về sau, Thông Thiên Tiểu Thánh Quân không có bước vào Tịnh Thổ, đạt được Thiên Ma truyền thừa, vì vậy tin đồn Thiên Ma mở mắt cũng chấm dứt, nhưng hôm nay, Thiên Ma lại mở mắt ở trước mặt chúng ta, đây có thể là phúc là họa? Có truyền ngôn nói, Thiên Ma mở mắt, chính là tượng trưng cho Thiên Ma truyền thừa phủ xuống, chẳng lẽ nói... trong chúng ta, có người sẽ đạt được Thiên Ma truyền thừa sao?

Hắn nói chuyện, giống như đang nhắc nhở Phương Hành cái gì, vừa nói vừa âm thầm cắn răng, giống như đang làm quyết định gì.

- Thiên Ma truyền thừa?

Phương Hành cùng với chư vị Tiểu Thánh khác nghe lời này, không khỏi sợ nhảy lên.

Tiểu Thánh khác nghĩ là:

- Không phải nói trong Thần Ma chiến trường không có cơ duyên gì sao?

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải nghĩ là:

- Sao Áo Cổ ngay cả cơ mật bực này cũng nói ra?

Thần Tử Dạ tộc nghĩ lại là:

- Sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục quả nhiên không phải người ngu, bí mật này cũng không chỉ có Thần Chủ biết!

Phương Hành nghĩ lại là:

- Con mẹ nó, ta còn từng bỏ qua bảo bối bực này?

...

...

- Thiên Ma truyền thừa, ở trong hai mắt Thiên Ma...

Chư Thánh chấn kinh, Áo Cổ Tiểu Thần Vương càng dứt khoát gầm nhẹ, sau đó vỗ cánh nhào ra ngoài, cả người như một đám mây đen, lao thẳng về phía mắt trái của Thiên Ma... Xem ra là đánh bạc tính mệnh, cũng muốn liều lĩnh chiếm truyền thừa vào trong tay!

Nhưng hắn vừa mới lướt ra ngoài mấy trăm trượng, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hét dài, lúc này Tứ hoàng tử Thương Lan Hải đã hóa thành bản tướng, chín cái đầu điên cuồng vung vẩy, hai cánh đánh ra hư không, cũng từ phía sau chạy tới, ánh mắt bùng cháy, nhìn chằm chằm Ma Nhãn, trong miệng thì cười lạnh quát to:

- Thiên Ma truyền thừa, người có đức chiếm lấy, để ta lấy đi...

- Cho dù thật có đồ tốt, cũng đâu có thể rơi vào trên tay các ngươi?

Ở phía sau bọn họ, Thần Tử Ngưu Ma tộc tức giận chạy tới, vung búa bổ về phía hai người này.

Ba người xuất thủ, đều muốn chạy tới tranh đoạt Thiên Ma Nhãn.

Thế nhưng thời điểm bọn hắn tranh đoạt, đột nhiên một tiếng hét dài vang lên, Thần Tử Dạ tộc không nói một lời, trực tiếp ra tay, trong nháy mắt đuổi kịp ba người bọn họ, tốc độ không giảm, thẳng tắp đâm bọn hắn bay ra ngoài, khó mà khống chế, hắn thì hóa thành ma vật giống như con dơi, ôm theo ma vân cuồn cuộn, như tia chớp màu đen vọt tới mắt trái Thiên Ma, nhìn tư thế kia, giống như quyết đoạt được truyền thừa...

Tình thế trong sân đột nhiên sinh biến, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn không chịu nổi...

Theo Ma thủ mở mắt, Thiên Ma truyền thừa hiện thế, những người này lại đột nhiên xé toang da mặt, không tiếc xuất thủ tranh chấp!

Mà từ bộ dáng nhất định phải được của bọn hắn, có thể thấy bọn họ đều đã sớm biết tin đồn này.

Không giống đám người Tịnh Thổ nhận thức, trong Thần Ma chiến trường là có tạo hóa!

Nhưng tạo hóa kia quá đáng sợ, quá thần bí, cho nên đạo thống và gia tộc bình thường không biết!

Nhưng tối thiểu nhất, Phật môn là biết được bí mật này, lần trước Ma thủ mở ra mắt phải, là bọn họ truyền tin tức ra.

Tịnh Thổ Thánh Nhân Dương Ma cũng biết, một mực có nghe đồn nói hắn đã từng chiếm được một bộ phận truyền thừa của Thiên Ma.

Một điểm khác, Hồng Hoang Cốt Điện quan hệ rất sâu với Dương Ma cũng biết, nguồn tin tức hẳn là từ Dương Ma.

Mà Thương Lan Hải nội tình thâm hậu, đối với tin tức này cũng có nghe thấy.

Một người khác chính là Thần Tử Dạ tộc Song Sinh, hắn rõ ràng cũng biết việc này.

Ngay cả Hung Đạo, khi nhìn thấy Ma thủ mở mắt, thần sắc kích động, ở sau khi Thần Tử Dạ tộc xông ra ngoài, hơi dừng nửa sát na, sau đó cũng nắm cổ kiếm xông vào trong vực sâu, rõ ràng đã sớm biết.

Chỉ có Phương Hành ngẩn ngơ, tiêu hóa các loại tin tức, đã rơi ở phía sau những người khác, thời điểm kịp phản ứng, những người kia đã sớm xông ra, làm hắn tức đến giơ chân mắng to:

- Kia là ta nhìn thấy trước!





Bạn cần đăng nhập để bình luận