Lược Thiên Ký

Chương 1014: Có dám đi làm thịt hắn hay không?


Sau lưng lại có nhân vật lợi hại như Lữ Phụng Tiên đi theo, thực lực đoàn người Phương Hành lập tức tăng cường không ít, một mạch liều chết, lao thẳng về phía trung tâm trận vực, trong lúc nhất thời không có ai phát hiện bọn họ phóng tới nơi hung hiểm nhất, đối với Phương Hành mà nói hắn căn không muốn tới nơi có nhiều sinh linh Thần tộc như vậy, hắn chỉ muốn tới tìm đám người Thập Nhất thúc, nhưng trên đường đi thấy tu sĩ Thiên Nguyên bị người săn giết nên ra tay cứu giúp, cho phép bọn họ đi theo sau lưng mình, bời vì nếu ném bọn hắn ngay tại chỗ, đoán chừng vẫn bị sinh linh Thần tộc vây công thậm chí chết thảm, đi theo hắn còn có thể an toàn hơn một chút.

Mà những tu sĩ được hắn cứu ở ven đường, sau khi trở về từ cõi chết, cũng không có chút suy nghĩ nào, dưới lửa giận cùng sự không cam lòng trùng kích, bọn họ thậm chí không biết mình đang xông tới đâu, nhưng sau khi được Phương Hành cứu về, liền đi theo hắn xung phong, diệt sát hết thảy sinh linh Thần tộc gặp phải trên đường, những người Phương Hành cứu lại đều có cân nhắc, cũng không phải người nào cũng cứu, những người này đều là tu sĩ không cam lòng khuất phục, để sinh linh Thần tộc vây giết, họ là hạng người có huyết khí nồng nặc nhất.

Đương nhiên trong những người này, Lữ Phụng Tiên lại là một cái ngoại lệ, hắn căn bản không có nghĩ quá nhiều, sau khi nghe được câu nói "Xin giúp đỡ" ngoài dự liệu của Phương Hành, liền xông về phía trước nhất, Phương Thiên Họa Kích bay múa, tung hoành vô địch, trên khuôn mặt nghiêm túc căng thẳng, vậy mà nhiều hơn một vòng đắc ý như ẩn như hiện, cả người lộ ra thần thái bay lên!

Đoàn người ở bên trong thế liều chết phóng đi, nhân số càng lúc tụ càng nhiều, chừng bốn mươi, năm mươi người.

Có điều bọn hắn đã khiến cho rất nhiều sinh linh Thần tộc chú ý, có không ít sinh linh hung tàn từ bốn phương tám hướng vọt lên, ngăn cản chặn đường, nhưng sinh linh Thần tộc cũng có mạnh có yếu, thời điểm phân chia đối thủ cũng có quy luật, hiện tại sinh linh Thần tộc ra tay chỉ là một số cùng loại với binh sĩ tiền trạm, tối đa chỉ có mấy vị thần tướng trà trộn vào trong đó mà thôi, một đường đi lên, vậy mà không ngăn cản được đoàn người Phương Hành, ngược lại bị hắn cùng Lữ Phụng Tiên liên thủ, chém giết bảy tám vị thần tướng cùng hai mươi sinh linh Thần tộc trên đường.

Đương nhiên cùng với một mảng lớn chiến trường so sánh, ảnh hưởng của bọn họ vẫn còn quá nhỏ, căn bản không quan hệ nặng nhẹ.

Tựa như là có một dòng sông lớn chảy xuôi, phá vỡ tung hết thảy, nhưng lại có một đoàn kiến hôi tụ thành đội, đi ngược dòng nước...

Mà số sinh linh Thần tộc bị bọn họ chém rụng, cũng chỉ là một số tên đầu không có não, ngu dốt mà thôi!

Nói là pháo hôi cũng không được!

- Phốc...

Giữa không trung, Phương Hành trở tay rút một đoạn xương xuyên qua chính mình ra, lại dùng một cước đạp bay sinh linh quái dị mọc đầy gai xương ở trước người ra, hung hăng cầm đoạn xương cắm lên trên khuôn mặt nó, sau đó tức giận cắn răng, ánh mắt quét bốn phía, khắp nơi đều có chiến loạn, để cho người ta hoa mắt, thậm chí để cho người ta có cảm giác chung quanh đều là địch nhân vô cùng vô tận, hắn không nhìn thấy đám người Thập Nhất thúc ở nơi nào, chắc hẳn bọn họ cũng đang đại chiến ở một nơi nào đó, mà lúc này hắn mang theo một đội người, nên có cảm giác càng xông càng mệt mỏi!

Khắp mọi nơi đều là địch, không có phần cuối...

Mỗi khi chém giết một tên địch nhân, bọn hắn cũng phải đánh đổi một số thứ, trong những người được hắn cứu ra cũng đã có người bị thương thậm chí vẫn lạc, mà chung quanh bọn họ vẫn tồn tại vô số sinh linh Thần tộc âm hiểm...

- Làm như thế nào tìm được đám người Thập Nhất thúc đây...

Phương Hành cắn răng nghĩ, giận dữ nhìn về phía chung quanh.

Lúc này đám người bọn họ đã kinh động đến những người ở xung quanh, có tu sĩ liều mạng hướng về phía bọn họ lao đến, ý muốn liên hợp lại với bọn hắn cùng nhau xung phong, nhưng cũng có thật nhiều sinh linh Thần tộc âm thầm quan sát bọn họ, không có vội vã xông lại, mà ở trong bóng tối ngấp nghé cơ hội, có một số sinh linh là sát thủ trời sinh, căn bản không chính diện nghênh địch, thời điểm bọn họ công kích, liền thừa dịp Phương Hành hoặc Lữ Phụng Tiên không chú ý, đột nhiên vòng ra từ phía sau, nhẹ nhàng lấy đi tính mệnh một người...

Mặc dù ngay từ đầu cứu đám người này cũng chỉ là sự tình tiện tay, nhưng những người này đã đi theo phía sau mình, mà để bọn hắn đi chịu chết cũng không được, dù trong những người nạp mạng đó, có một ít chính hắn cũng không quen biết, nhưng nhìn thấy bọn hắn chết ở trước mặt mình, Phương Hành cũng cảm thấy bụng đầy biệt khuất, có một loại lửa giận vẫn luôn đè nén dưới đáy lòng không thoát ra được.

Mặc dù đoàn người của hắn bây giờ, so với toàn bộ chiến trường, vẫn là tồn tại không có ý nghĩa, nhưng đối với rất nhiều sinh linh Thần tộc chung quanh mà nói, cũng đã là dị số cực kỳ dễ thấy, nếu tiếp tục xông về trước, sẽ không ngừng có người đến ngăn cản!

Nếu là chút sinh linh phổ thông hoặc là thần tướng thì cũng thôi đi, nhưng nếu chọc phải hơn tồn cao cấp chú ý...

Vậy đối với tiểu đội do đám tu sĩ bọn hắn làm chủ mà nói, chính là một trận tai hoạ ngập đầu!

Trong lòng hắn có lửa giận, còn có một loại áp lực trĩu nặng!

Hắn một lòng muốn tìm tới Thập Nhất thúc, nhưng những người chặn đường phía trước lại càng ngày càng nhiều!

Vào lúc này, ngay cả tâm của Phương Hành cũng sắp loạn, có một loại cảm giác sắp phát điên!

Lúc này hắn thà bắt được một số người, ác chiến một trận còn hơn, rất nhiều sinh linh Thần tộc đều coi bọn họ thành con mồi nhưng không chính diện đến ngăn cản, mà là trêu tức hắn, càng có một ít quái vật có khí tức cường đại, đứng ở phía xa xa tập trung vào bọn họ, chúng không vội xuất thủ, mà dùng ánh mắt u lãnh đánh biểu hiện của bọn hắn, sau khi tìm ra giá trị cao hơn lại đến thu hoạch!

- Đã đến mức này, vậy liền chơi lớn đi...

Người khác đối mặt tuyệt cảnh sẽ càng cẩn thận, nhưng Phương Hành chỉ biết điên cuồng hơn, hắn gầm nhẹ nhìn về phía một chỗ.

Tại một phương cách bọn họ không đến trăm trượng, thình lình có một trận đại chiến, người xuất thủ chính là người lúc trước đã đánh qua một trận với thanh niên mắt vàng ở Côn Lôn Sơn, thanh niên mắt vàng kia cũng chính là quái vật thứ nhất hiện thân đi ra nói thần chủ phủ xuống sau khi thủ tọa Linh Sơn Tự bị trấn áp trên mặt, mấy lần hắn xuất thủ đều biểu hiện ra thực lực làm cho người ta chấn kinh, ngay cả đảo chủ Bồng Lai đảo Nguyên Anh cảnh Đại Thừa cũng bị hắn dùng một kích giết chết, ngạnh sinh nhai đầu, cái vẻ nhàn nhã dạo chơi kia, cũng làm cho trong lòng người ta nổi lên cảm giác không thể địch lại.

Mà vào lúc này, người hắn để mắt tới lại là Thiếu Tư Đồ Phù Diêu Cung.

Người trẻ tuổi mắt vàng còn chưa hoàn toàn hóa ra chân thân, nhưng ở sau lưng đã xuất hiện hai cái cánh dơi, bay quanh Thiếu Tư Đồ nhanh như điện chớp, xuất thủ vừa hung tàn vừa dữ dằn, Thiếu Tư Đồ bị ép đến mức chỉ có thể cắn răng chống đỡ, dùng nhãn lực của Phương Hành, chỉ nhìn một chút liền nhận ra, lúc này Thiếu Tư Đồ còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, tu vi của Thiếu Tư Đồ và hắn có quan hệ, bản thân hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa làm tiên chủng, Tam Muội Chân Hỏa lại đến từ trong cơ thể hắn, cộng thêm hắn nuốt hơn vạn viên linh đan, đạo nguyên hùng hậu, nên việc khôi phục thực lực sẽ rất nhanh!

Còn tiên chủng của Thiếu Tư Đồ tới từ Lôi kiếp, nên ở địa phương bị ngăn cách với thiên địa, tốc độ khôi phục vô cùng chậm chạp, vùng thế giới này đã bị những Thần tộc kia sớm bao phủ, thiên địa chi lực gần như bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài, cho nên tốc độ khôi phục của hắn so với Phương Hành chậm hơn rất nhiều, lại thêm tiểu thần mắt vàng sớm để mắt tới hắn, vừa mới hiển lộ chân thân liền hướng hắn giết tới, khiến cho Thiếu Tư Đồ không thể không gắng gượng đối địch, thiếu khuyết thời cơ thở dốc giống như Phương Hành, lúc này đã bị rơi xuống hạ phong...

- Ha ha, sau khi do dự một chút, ta vẫn chọn ngươi trước tiên, bởi vì tiên chủng của ngươi quá hợp khẩu vị của ta...

Thanh niên mắt vàng cười nói, thân hình lướt ra phía sau Thiếu Tư Đồ giống như là một tia chớp, kéo một khối lớn pháp bào của hắn xuống, đồng thời lưu lại ở trên người hắn một vết thương, cùng lúc đó Thiếu Tư Đồ cũng quay người điểm ra một chỉ, nhưng trong nháy mắt hắn đã về tới chỗ cũ, ngay cả tiếng nói cũng chưa từng đứt đoạn:
- ... Tộc ta vốn có năng lực thôn phệ Lôi điện để tăng lên thực lực, nếu tiên chủng của ngươi bị ta nuốt, đại khái có thể tiết kiệm cho ta ba trăm năm thời gian, nhưng ngươi yên tâm, đối thủ ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua, hắn may mắn hơn so ngươi!

Oanh!

Thiếu Tư Đồ không nói lời nào, lao hướng đến chỗ hắn, dùng một quyền đập vỡ nát thân thể của hắn, nhưng thanh âm của hắn rất nhanh lại vang lên ở sau lưng, một quyền kia chỉ đập nát một đạo tàn ảnh của hắn mà thôi:
- ... Ta không thể lấy tiên chủng của hắn làm đồ ăn, nhưng ta sẽ thu hắn làm nô, để hắn ở bên cạnh ta, dù sao ta cũng rất thích tính tình của hắn...

Thần thái của hắn lúc này vậy mà có một loại trêu tức, giống như coi Thiếu Tư Đồ Phù Diêu Cung là vật trong tay, hắn khẽ cười nói:
- Thật uổng cho tu sĩ Nhân tộc được thương thiên sủng ái, bên trong đám tiểu bối Thiên Nguyên, người có thể khiến ta để ở trong mắt, cũng chỉ có hai người các ngươi mà thôi!

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nheo mắt lại nhìn Thiếu Tư Đồ, giống như nhìn thấy một trái bàn đào...

Lúc này, Thiếu Tư Đồ tận mắt nhìn thấy Dao Trì Vương Mẫu chết cũng chỉ trầm mặc ít nói, buồn bực giống như dã thú bị nhốt, rốt cục đáy mắt cũng có hung quang nhàn nhạt lóe lên, trầm thấp mở miệng, trong thanh âm mang theo giọng điệu mỉa mai:
- Ngươi để ý hai chúng ta?
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười lạnh:
- Đáng tiếc ta chướng mắt ngươi, hơn nữa ta cam đoan, tên tiểu ma đầu kia cũng vậy!

Sắc mặt thanh niên mắt vàng âm trầm xuống, thản nhiên nói:

- Thật sao? Vậy ta lại muốn xem bản sự chân chính của ngươi!

Một chữ cuối cùng vừa mới rơi xuống, thân hình hắn đã cử động, rõ ràng là công kích trực diện, tay trái hóa thành một cái móng vuốt sắc nhọn, dường như so với bất luận thần binh lợi khí gì cũng đều sắc bén hơn, xé rách hư không ra một cái lỗ hổng thật dài, sau đó hướng thẳng về ngực Thiếu Tư Đồ chộp tới!

Mà Thiếu Tư Đồ cũng quát lên một tiếng lớn, Tử lôi ngưng tụ trên trán, vận chuyển tất cả sức mạnh tiên chủng, cùng chính diện đối cứng.

- Đã khó tìm đám người Thập Nhất thúc, vậy liền để bọn họ tới tìm ta!

Lúc này Phương Hành thấy bọn hắn gặp phải khốn cảnh, cũng làm ra quyết định:
- Những vương bát đản chung quanh này đã nhìn chằm chằm vào chúng ta, giống như nhìn con mồi, vậy chúng ta liền dứt khoát diễn kịch cho bọn hắn nhìn! Đám khốn kiếp này đều tự cho mình là thần, vậy chúng ta liền dứt khoát làm thịt một vị thần tới chơi chơi... Lư phân tươi, có dám bồi tiếp tiểu gia đi làm thịt cái tên tiểu thần chủ càn rỡ kia hay không?

Ánh mắt hắn đỏ như máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lữ Phụng Tiên, mặt tràn đầy ý khiêu khích.

Chúng tu sĩ Nhân tộc ở xung quanh nghe thấy lời hắn nói, cho dù là thời điểm nhiệt huyết xông lên não, cũng nhất thời không nói ra lời.

Lữ Phụng Tiên nghe được câu nói này, mắt lại sáng rực lên, trên mặt hắn có xẹt qua cả sợ hãi lẫn vui mừng nhưng chớp mắt liền trôi qua, cuối cùng cố ý lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, giống như không muốn để cho người ta nhìn thấy vẻ cuồng hỉ cùng kích động trong lòng của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không che giấu được, ánh mắt cùng đầu lông mày của hắn đã sớm bán rẻ chính mình, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra nhấc Phương Thiên Họa Kích lên, thản nhiên nói:
- Được thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận